Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


     Gần đây trời rất nóng, không rõ vị thần nào đang hạ giới, cả nước thì đang mưa lũ, riêng thành phố này vẫn nắng chang chang. Bình thường năm rưỡi chiều tan tầm, nhưng hết giờ làm tôi vẫn ngồi trong phòng đợi một hồi, một là đợi ngoài đường bớt ùn tắc, hai là vì ngoài trời nắng nóng, vừa ra khỏi cửa đã có cảm giác như bị hun, nên đành ngồi trong phòng đợi nền trời hạ nhiệt một chút.

      Kể từ đầu mùa xuân, Trứng muối cứ thứ hai, tư, sáu là đến phòng tập gym, tôi không thích xem phim Hàn, nhưng đồng nghiệp đề cử xem thử 'Phẩm chất quý ông', trong phim có nói, đàn ông đến phòng tập thể hình là dấu hiệu... đã có người bên ngoài. Tôi bảo với Trứng muối, có em nào lọt vào mắt anh vậy, giới thiệu với em một chút đi, kết quả cuối tuần ấy hắn kéo tôi cùng đi luôn. Tôi chỉ kiên trì được hai tuần, một tuần sau công việc ùn ùn kéo tới, chẳng có thời gian đâu để nghỉ. Mấy ngày này, phòng tập của Trứng muối đang tu sửa lại, hắn đành kéo tôi ra ngoài tản bộ, tối đến cùng nhau chống đẩy, nói là đàn ông con trai thì phải có cơ bụng. Hôm nay là thứ sáu, đột nhiên không nghĩ ra nên ăn gì, tôi bảo hắn hay là đến căn tin trường N ăn đi, ngày nghỉ trong trường cũng không có nhiều sinh viên lắm.

      Ngày nghỉ chỉ có một người làm cơm, cơm nước xong trời vẫn còn chưa tối, chúng tôi đi dạo trong sân trường. Tầm giờ này mọi khi là vừa tan tiết cuối, sinh viên chen chúc trong căn tin, mỗi lần ăn ở đây, đều là tôi ngồi chiếm chỗ, Trứng muối thì đi lấy cơm. Nay trường nghỉ, cũng không chật ních người như mọi khi nữa, trong sân trường chỉ lác đác vài sinh viên đi qua đi lại. Cây ngô đồng đổ bóng, che đi ánh nắng lúc xế chiều, tôi nhìn bóng mình và Trứng muối in trên mặt sân, sánh vai hắn cùng bước. Trứng muối bảo, tôi và hắn là đôi tình nhân đặc biệt, nhiều năm như vậy vẫn chỉ sánh vai nhau đi trong sân, bởi vì cả hai không thể quang minh chính đại nắm tay, càng không nói đến ôm hay gì đó. Tôi cười cười, choàng tay lên vai hắn, đây là tư thế thân mật nhất của chúng tôi khi ở chốn đông người. Ngày còn trẻ, chúng tôi thích kề vai sát cánh, lớn hơn rồi lại chọn cách sóng vai nhau đi đơn giản như vậy, tôi thầm nghĩ, nếu sau này còn được ở bên nhau, tôi vẫn nguyện ý dùng phương thức thân mật này.

      Ở đại học N tôi quen nhất là khu ký túc xá, căn tin cùng thư viện trường. Trứng muối vẫn thường bảo, trên đời này không có thứ gì trọn vẹn cả, nếu cha mẹ không ủng hộ, hai chúng tôi phải tự lực cố gắng, đến khi đó đi gặp cha mẹ cũng không phải hổ thẹn nhiều. Cho nên tôi vẫn thường mang theo sách vở, cùng Trứng muối ngồi trong thư viện học cả ngày.

     Với bạn cùng phòng Trứng muối mà nói, tôi giống như một thành viên không thường trực, cho dù không học chung một trường nhưng vẫn rất thân thiết qua lại với nhau. Tôi và hắn chưa từng cố ý giấu mối quan hệ của hai đứa, luôn nghĩ sẽ có một ngày tuyên bố với toàn thế giới rằng "Đây là người tôi yêu", thế cho nên nếu bọn họ phát hiện, cả hai cũng sẽ không phủ nhận. Bạn cùng phòng của Trứng muối cũng biết quan hệ hai đứa tôi, nhưng không sớm như bọn lão Đường, mãi đến năm tư họ mới biết.

     Chia tay trước khi tốt nghiệp là tiết mục truyền thống trong tình yêu học đường, bạn cùng phòng Trứng muối, anh Phi, cũng không may bị dính chưởng.

     Yêu nhau ba năm, bởi vì không thống nhất nơi công tác sau này mà cả hai quyết định chia tay, hôm ấy anh Phi buồn bã rủ mọi người đi uống mấy chén. Không biết là cố tình hay vô ý, bạn gái anh Phi chọn chia tay đúng vào ngày thứ sáu, hôm sau là cuối tuần, anh Phi quyết định uống tới bến, dẫu sao hôm sau cũng không cần phải dậy sớm. Vốn là hôm đó tôi và Trứng muối có hẹn cùng nhau đi chơi, anh Phi nghe thấy thế liền bảo "Rủ Tiểu Chiêu tới luôn đi, đêm nay không say không về", thế là vụ này liền có tên tôi tham dự.

     Tôi cũng từng tham dự cái gọi là tiệc rượu thất tình, lão Lưu phòng tôi cứ vài bữa lại mượn cớ "thất tình" mà rủ rê chúng tôi đi ca hát rượu chè, hôm ấy lão khóc tê tâm liệt phế, thế nhưng chẳng được bao lâu đã lại tay trong tay với một em khác. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, trở thành liên hoan định kỳ phòng chúng tôi. Khác với lão Lưu từng trải, chuyện chia tay lần này khiến anh Phi bị đả kích rất lớn. Anh ấy cứ tự rót tự uống, mọi người nhìn nhau không biết nên mở lời an ủi thế nào, được một lúc thì anh Phi bắt đầu khóc, từ nức nở thành lớn tiếng khóc, mọi người bắt đầu xuất trận, người thì bá vai người lại lấy khăn đưa anh lau nước mắt. Ai cũng bảo thôi anh ơi quên đi, chỉ là một người con gái thôi mà, ngoài kia thiếu gì người, sau này chúng em sẽ giới thiệu cho anh người tốt hơn.

     Anh Phi gạt tay mọi người ra, nói: "Mấy chú thì biết gì! Mấy chú đã yêu ai được ba năm chưa? Con mẹ nó toàn hơi tí là chia tay rồi... Anh nghĩ mãi không ra, ba năm tốt đẹp như vậy sao nói chia tay là chia tay.."

     Nghe vậy tôi liền tưởng tượng cảnh mình và Trứng muối chia tay sẽ như nào, đến khi sau này phải xa nhau tôi mới hiểu, tưởng tượng cùng hiện thực chẳng có mấy cách biệt. Lúc ấy, như đoán được tôi đang nghĩ gì, Trứng muối vươn tay, ở dưới gầm bàn nắm lấy tay tôi, tôi biết hắn muốn nói, anh sẽ ở bên em, không xa rời.

     Tôi nhìn anh Phi bảo, lúc yêu đương ai cũng có thói quen huyễn tưởng chuyện tương lai, cùng người kia kết hôn, hôn lễ tổ chức như thế nào, căn nhà hai người ở ra làm sao, ghế sô pha có màu gì, lắp điều hòa ở đâu; sau này có con thì đứa bé sẽ như thế nào, ngày nghỉ sẽ đi đâu chơi. Đến khi người kia rời đi, anh có cảm giác như người ấy mang hết những vọng tưởng tốt đẹp về tương lai kia đi cùng, nhiều năm sau nhìn lại, anh sẽ thấy mình và người kia xa nhau, đơn giản vì cả hai không có đủ kiên trì.

     Tôi nói rất chậm, để mọi người có thể lắng nghe. Anh Phi ngơ ngác nhìn tôi, có lẽ vì nhớ lại những ước mơ ngày ấy, nước mắt nương gò má chảy dài, nhẹ rơi xuống ly bia.

     Trứng muối tiếp lời tôi, mọi người đưa mắt nhìn về phía hắn: "Anh không muốn đến thành phố của cô ấy, cô ấy lại không muốn theo anh về quê, hai người không thống nhất được nơi ở, điều này chứng tỏ hai người thật ra còn chưa hết lòng với đối phương, không muốn hy sinh quá nhiều cho nửa kia của mình. Lúc còn đi học, hai người có thể an ổn mà bên nhau, thế nhưng lại không cùng nhau đối mặt với thử thách được. Nếu hai người ở bên nhau, sau này sẽ còn rất nhiều rất nhiều trắc trở ở phía trước, nhưng ngay cả chuyện công tác ở đâu hai người cũng không thống nhất được, sau này sẽ ra sao? Có nhiều người còn không biết trước tương lai sẽ thế nào, nhưng vẫn sống chết muốn được ở bên nhau, hai người đã có thể làm được như vậy chưa ?" Câu cuối cùng Trứng muối không nhìn anh Phi, hắn quay sang nhìn tôi, đôi mắt hắn lấp lánh, lóe lên tia kiên định.

     Năm người còn lại nhìn chúng tôi, không xác định hỏi: "Hai người.." Tôi cúi đầu cười nhẹ, sau đó quét mắt nhìn quanh, rồi nghiêng đầu hôn Trứng muối, mọi người xung quanh dường như nín thở. Trứng muối bảo. "Tình yêu chân chính là dẫu vượt qua bao nhiêu gian nan thử thách, anh vẫn một lòng một dạ muốn nắm tay sóng bước cùng người kia. Hai đứa em bên nhau đã bốn năm rồi, bọn em không định giấu diếm mọi người, nhưng không phải gặp ai cũng có thể nói. Bốn năm, khó khăn thì không thiếu, mọi người có thể cùng người mình yêu quang minh chính đại mà nắm tay ôm hôn, nhưng hai đứa em chỉ có thể cùng nhau trao đổi ánh mắt, chưa kể sau này còn phải đối mặt với gia đình và áp lực ngoài xã hội, thế nhưng dù em có tưởng tượng bao nhiêu lần, trong tưởng tượng không gian thời gian khác biệt ra làm sao, thì vẫn có một điều duy nhất không thay đổi, đó là Trương Tử Chiêu ở bên em."

     Trời sẩm tối, đèn đường vẫn chưa được bật lên, chúng tôi từ đại học N trở về nhà, Trứng muối hỏi tôi đang nghĩ gì, trong đêm tối đôi mắt tôi sáng lên, tôi bảo chợt nhớ về ngày Khởi Phi thất tình năm ấy. Trứng muối cười ồ một tiếng, nhân lúc đường chưa lên đèn, đưa tay nắm lấy bàn tay tôi..

_________________________________________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chương này come out với bạn bè, chương sau come out với cha mẹ..

Chắc viết chương sau sẽ khóc mất, thật khổ tâm quá đi ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net