Chương 1: Ăn vạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầng sáu trường trung học số 1 Gia Thành, tại văn phòng chủ nhiệm khoa.

Tạ Sơ đứng trước bàn, thờ ơ nghịch góc áo.

"Năm lớp 11 rất căng thẳng, thế mà em còn dám yêu sớm à?"

Chủ nhiệm khoa Lộ Khánh Quốc đeo kính viễn thị cầm nhánh cây khô trong tay không ngừng lắc lư trước mắt, tay áo ngắn của chiếc áo cộc cũng múa máy theo.

"Em là đứa thông minh thành tích tốt, nhưng cũng không được làm ra cái loại chuyện như thế này, hơn nữa, sẽ ảnh hưởng đến việc học."

Thành tích của Tạ Sơ rất ổn định, dù là bài kiểm tra nhỏ hay bài thi lớn lần nào cũng đứng nhất lớp không lung lay.

Vốn dĩ, một học sinh hàng đầu như Tạ Sơ ngay cả mắc một chút lỗi nhỏ, Lộ Khánh Quốc cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng lần này thì không.

Lộ Khánh Quốc  vỗ bàn, không hài lòng nói: "Em yêu đương gì, mà lại dính dán tới Diệp Lâm Thành hả?"

Tạ Sơ nghe thấy cái tên này, hơi ngẩng đầu lên, nheo mắt lại.

Lộ Khánh Quốc ho khan, đổi giọng điệu.

"Nhà trường chú trọng chuyện này là vì muốn tốt cho em, em là Omega, cần học cách bảo vệ tốt bản thân, đừng tiếp xúc thân mật với Alpha quá sớm."

Trình Phi - Giáo viên chủ nhiệm lớp 7 đứng kế bên giật giật khóe miệng, lời chưa kịp nói ra đã phải nghẹn họng nuốt vào.

Ai mà không biết hết một nửa trường trung học số một Gia Thành đều do nhà của Diệp Lâm Thành quyên góp, nhà trường chẳng qua là sợ chuyện này bị bên nhà của Diệp Lâm Thành biết được, gây khó dễ.

Nhưng tất nhiên Lộ Khánh Quốc không có nói ra.

Tiếng chuông vang lên, Tạ Sơ dụi dụi dái tai: "Chủ nhiệm, em phải lên lớp đây."

Lộ Khánh Quốc  đập mạnh cái ca sắt trên bàn: "Em tưởng tôi là lão già ngốc đấy à, đây là tiếng chuông hết tiết!"

Lúc tiết tự học vẫn chưa tan, thì ông đã bảo Trình Phi gọi người lên đây, chỉ có điều một nhân vật chính khác là Diệp Lâm Thành không có ở trong lớp cũng chả lạ lẫm gì.

Thấy mình không đánh lừa được, Tạ Sơ bĩu môi, chỉ đành đứng yên tiếp tục nghe, nhưng Lộ Khánh Quốc  đã bưng cái bình trà cũ đi châm nước, không nói chuyện tiếp nữa.

Một lúc sau, toàn bộ ngôi trường trở nên ồn ào, từ tầng một đến tầng năm đều là lớp học, Tạ Sơ cảm thấy sàn xi măng dưới chân rung rung.

Một loạt tiếng bước chân ở cửa văn phòng,

"Chủ nhiệm, thầy tìm em."

"Thưa cô, em tới lấy chìa khóa máy chiếu ạ."

Diệp Lâm Thành đứng ở cửa, giơ tay đỡ khung cửa hơi cúi đầu bước vào, Phương Nhược Nhan lớp trưởng lớp 7 ở sau lưng hắn cũng đi theo hướng về phía của Trình Phi.

Phương Nhược Nhan thấy Tạ Sơ cũng ở trong văn phòng, lấy làm kinh ngạc.

Vừa rồi trên đường tới đây, cô hỏi Diệp Lâm Thành là tới đây làm gì.

Diệp Lâm Thành cười nói: "Chắc là quan tâm thường ngày ấy mà."

Hiện tại nhìn vẻ mặt không vui của Lộ Khánh Quốc và Trình Phi, lại nhìn Tạ Sơ đứng ở trong, Phương Nhược Nhan luôn cảm thấy không đơn giản như vậy, động tác lấy chìa khóa vô thức chậm lại một chút.

"Tiểu Diệp đấy à, dạo này em ở trường vẫn ổn chứ?"

Lộ Khánh Quốc cố nặn ra nụ cười trên mặt.

Diệp Lâm Thành lau mồ hôi trên trán, nói: " Ổn lắm ạ,  tiết tự học tối, em thấy thời tiết đẹp quá, nên ra sân chơi bóng."

Mặc dù Alpha vừa mới lớn và đã dùng thuốc ngăn cách, nhưng sau khi hắn bước vào, Tạ Sơ rất nhanh đã cảm giác được  một mùi hương sống động trong không khí, tràn ngập sức sống và tươi mới.

"Thầy cứ yên tâm, tiết tự học tối nay nhất định em sẽ ở trong lớp."

Lộ Khánh Quốc tìm hắn, chắc có lẽ cũng là chuyện này, Diệp Lâm Thành đối phó mãi thành quen rồi.

Từ khi Diệp Lâm Thành bước vào tới giờ , Tạ Sơ vẫn tiếp tục cúi thấp đầu nghịch góc áo, dự định giả chết.

"Tiểu Diệp, ba mẹ em có nói qua với thầy rất kỹ rồi, hy vọng ở trường em có thể chuyên tâm học hành. Tuy em đã không còn nhỏ nữa, nhưng yêu đương vẫn phải thận trọng."

Phương Nhược Nhan chợt dừng lại khi tay chạm vào chìa khóa trước bàn của Trình Phi.

Cô đã biết được tin tức gì đó cực sốc đúng không?

Lộ Khánh Quốc tiếp tục tận tình khuyên bảo: "Hiện tại áp lực học hành rất lớn, Tạ Sơ  còn là học sinh đứng đầu, các em có thể thảo luận nhiều hơn về vấn đề học tập, yêu đương vẫn còn hơi sớm."

Phương Nhược Nhan cầm lấy chìa khóa, run cầm cập kêu lên: "Tạm tạm tạm biệt cô ạ." Sau đó phóng ra khỏi văn phòng.

Khác với Tạ Sơ đứng bên cạnh uể oải nghịch góc áo, Diệp Lâm Thành trước tiên là nhíu mày nhìn người kế bên, rồi lại liếc nhìn  Lộ Khánh Quốc với sắc mặt nghiêm trọng, chậm rãi mở miệng một cách khó mà tin được.

"Thầy lầm rồi phải không, em và cậu ấy á?"

Diệp Lâm Thành nhếch khóe miệng, giống như nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: "Chưa nói chuyện được mấy câu, ở đâu ra mà yêu đương?"

Diệp Lâm Thành chuyển vào trường trung học số 1 Gia Thành vào năm lớp 11, vì chuyện chuyển trường này mà nhà Diệp gia đã quyên góp cho trường không ít tiền, nếu chỉ dựa vào thành tích của hắn vậy thì đứng vững không nỗi.

Sau khi Diệp Lâm Thành vào lớp 11-7 chủ yếu là cùng chơi với mấy Alpha đần độn thích bóng rổ, đối với ấn tượng về Tạ Sơ ngoài học bá ra thì chính là không thấu tình đạt lý.

Ngoại trừ giờ học, hầu như cậu không tham gia bất kỳ một hoạt động vui chơi giải trí nào, vì vậy cũng chẳng có cơ hội nói chuyện.

Sao bây giờ đột nhiên lại trở thành đối tượng yêu sớm của mình?

Diệp Lâm Thành vừa nói xong, ngoài Tạ Sơ vẫn tiếp tục lờ đi, thì Lộ Khánh Quốc và Trình Phi đều có chút kinh ngạc.

Lộ Khánh Quốc vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Thật không? Các em đừng hòng giấu giếm."

Diệp Lâm Thành vẻ mặt bất lực, liếm liếm bờ môi khô khốc, "Thầy à, em ngay cả học bá là Omega hay Alpha em còn chẳng biết. là mùi táo hay mùi lê còn chưa từng ngửi được, ở đâu ra có chuyện yêu đương được chứ?"

Hắn nói chuyện vô tư một cách trong sáng, Lộ Khánh Quốc  và Trình Phi không nói nên lời.

Trình Phi nhìn chòng chọc Tạ Sơ mà trầm ngâm, cô không cảm thấy lời nói của Diệp Lâm Thành là giả.

Cô với tư cách là giáo viên chủ nhiệm lớp 11-7, thường ngày rất để ý Diệp Lâm Thành và Tạ Sơ, hai người này một người không có việc gì thì học, một người có việc cũng không học, tận đẩu tận đâu không quen biết gì với nhau, càng chưa từng thấy chơi cùng.

Nếu mà nói hai đứa nó ở bên nhau, cô vẫn không tin lắm.

Chỉ có điều chuyện này là mẹ của Tạ Sơ đích thân tới trường nhắc nhở phải để ý một chút, liếc nhìn cái cớ mà hắn nói ra, Lộ Khánh Quốc và Trình Phi đều có hơi cạn lời.

Chuông reo, Tạ Sơ vốn vẫn đang giả chết chợt lên tiếng: "Chủ nhiệm, em phải về lên lớp rồi ạ."

Lộ Khánh Quốc bưng cái ca sắt vừa bóp bóp ấn đường.

"Tóm lại trường trung học số 1 Gia Thành không cho phép yêu sớm, càng không cho phép Omega và Alpha làm ra những chuyện vượt rào ở trong trường, các em tự mà giải quyết cho ổn thỏa, nếu để tôi bắt được một lần nữa thì tới phòng phát thanh đọc bản kiểm điểm đi."

Lớp 11-7 ở lầu bốn, Tạ Sơ lầm bầm nhảy xuống từng bậc thang.

"Tạ Sơ, làm gì thế?"

Tạ Sơ không quay đầu lại, giọng nói trong trẻo bảo: "Không có gì, cứ coi như cậu không làm mấy chuyện này là được, chả dính líu đến cậu."

Sắc mặt Diệp Lâm Thành có chút tối sầm.

"Cậu mang tôi ra để chặn họng súng à?"

Mới nãy ở lầu sáu Tạ Sơ chẳng ừ hử gì, căn bản đều là ngầm thừa nhận.

Năm này chuyện đụng xe ăn vạ chẳng kỳ lạ là bao, thế mà lại có chuyện ăn vạ làm người yêu đây.

Ngoài việc Tạ Sơ mang vị đại phật mà trường không dám đụng tới ra làm tấm chắn, thì Diệp Lâm Thành thật sự nghĩ không ra một khả năng nào khác.

Tạ Sơ tiếp tục bước nhanh về phía lớp học, để lại một câu: "Cậu nghĩ sao cũng được."

Diệp Lâm Thành đứng ở hành lang, tức đến bật cười.

Hết một tiết, giáo viên dạy hóa được gọi là lão phù thủy cực kỳ không vui với chuyện hai cậu học sinh đi trễ, thế là cho thêm bài tập nhiều hơn hai trang trong ngày hôm đó.

Chuông reo tan học, tụi lớp 7 kêu khổ thấu trời.

"Anh Diệp à, nếu cặp giò dài của anh bước nhanh hơn một tí, thì mấy anh em không cần phải viết thêm 20 câu này nữa rồi."

Dụ Dương nằm bò trên bàn, lấy tay đập lên bả vai Diệp Lâm Thành ở ghế trước, oán trời trách người.

Diệp Lâm Thành ngồi nghiêng người, cách một nhóm nhỏ nhìn chằm chằm Tạ Sơ xa xa vừa xoay bút vừa làm toán như chưa có gì xảy ra.

Dụ Dương nhìn theo ánh mắt của hắn, bỗng nhiên tò mò: "Này, có phải anh mới về lớp chung với học bá lớp chúng mình đúng không?"

Diệp Lâm Thành nhếch môi, gật đầu.

Thấy hắn gật đầu, Cố Thanh ngồi kế Diệp Lâm Thành cũng dựa lưng vào ghế nói: "Hai người sáp lại với nhau làm gì thế?"

"Mày phải hỏi là, 'Sao hai người lại có thể sáp vào nhau?'" Dụ Dương cười chỉnh sửa.

Dù sao thì Diệp Lâm Thành nhìn sao cũng thấy giống như công tử bột không muốn học hành, còn Tạ Sơ nhìn sao cũng thấy là một học sinh gương mẫu say mê học tập.

Diệp Lâm Thành quay đầu liếc nhìn Dụ Dương: "Sao hai đứa tao không sáp vào nhau được?"

Dụ Dương ném sô cô la cho hắn: "Anh bớt nhảm đê, hai người ngoài giới tính thứ hai có thể sáp lại với nhau, còn mấy cái khác đều không được."

Diệp Lâm Thành ngừng tay bóc vỏ kẹo: "Tạ Sơ là Omega?"

Dụ Dương nhai socola ậm ừ nói: "Lúc trước có lần ở nhà vệ sinh, cậu ấy xịt thêm thuốc ức chế nên em ngửi thấy được, mùi còn thơm lắm."

Cố Thanh xoay người sáp lại gần, vẻ mặt không biết xấu hổ: "Hay cho cái mũi chó nhà mày, nói mau, mùi của học bá là hương gì?"

Diệp Lâm Thành nheo mắt lại: "Sao mày lại kích động thế hả?"

Cố Thanh gãi đầu, cười hehe: "Em không thể cưỡng lại được một Omega xinh đẹp ạ."

Cố Thanh là Beta, , thành tích học tập nằm trong đám đại quân không muốn học hành ở cuối lớp thì cũng được coi là khá tốt. Cậu ta đó giờ luôn thích Omega, nhưng thật đáng tiếc một, hai bức thư tình gửi tới ở cúi lớp toàn được ném vào trong ngăn bàn của Diệp Lâm Thành kế bên.

Dụ Dương đá vào chân bàn của cậu ta: "Mày tém tém lại dùm đi được không, học hỏi lão Diệp chúng ta đây này."

Cố Thanh trợn mắt nhìn hắn ta: "Tạ Sơ e là Omega duy nhất của lầu bốn này đéo dúi cho chó Diệp một mẩu giấy nào, tao đương nhiên phải tranh thủ chút chứ."

Diệp Lâm Thành vò vỏ kẹo socola thành cục nhỏ, ném cái 'póc' vào người Cố Thanh.

"Bớt ảo lại, hôm nay cậu ấy nói cậu ấy đang yêu đương với tao đấy."

Dụ Dương đang ngồi dựa nửa mông ra sau ghế cho bật ra đằng sau, đầu thì ngửa hẳn trên lưng ghế, bị một câu này làm cho suýt té ghế lộn cổ xuống đất.

Cố Thanh còn chưa bắt đầu theo đuổi mà đã tuyên bố kết thúc đang há hốc mồm, mất nửa ngày mới thông được cái não, đánh thẳng vào trọng điểm.

"Các, các người đang yêu đương á?"

Diệp Lâm Thành cười một tiếng: "Làm gì có chuyện đó, chắc là cậu ấy kéo tao ra làm lá chắn thôi."

Dụ Dương thở phào một hơi, ngồi trở lại ghế cho ngay ngắn, sắc mặt có chút khó coi.

"Ủa mà đụ má chắn là chắn như nào? Bởi tao mới nói tự nhiên ông già Lộ vội vàng tan lớp rồi kêu anh đi, hóa ra là chuyện như thế này."

Cố Thanh định thần lại, giữa một Omega xinh đẹp và người anh em của mình thì cậu ta rất tỉnh.

"Thành này, anh nên đem chuyện này nói cho rõ ràng đi, không thể để tin vịt này lan ra ngoài."

Bởi vì giới tính thứ hai là Omega là giới tính hiếm có chỉ 1%, nên ngày nay pháp luật rất nghiêm ngặt trong việc bảo vệ Omega.

Nếu có Omega tố cáo Alpha có bất kỳ hành vi bạo lực nào hoặc lạm dụng pheromone với mình, thì Alpha sẽ bị gán vào mức phạm tội nghiêm trọng.

Chứ đừng nói chi là một Omega chưa đến tuổi trưởng thành như Tạ Sơ. Alpha nào có hành vi thân mật với cậu đều có thể sẽ bị tiến hành đưa vào trại giáo dục theo pháp luật, phải cách ly mấy ngày.

Sự lo lắng của Cố Thanh không phải là không có lý.

Cậu ta cảm thấy nếu Diệp Lâm Thành nói ra sự thật tức là hắn cũng đã thừa nhận, nhưng vì bị kéo ra làm lá chắn mà dính líu thêm vào chuyện gì nữa là coi như toi.

Cố Thanh vừa nói xong, Dụ Dương liếc nhìn weibo bỗng hét lên──

"Trời ơi đụ má, ai đăng bài viết này vậy?"

Diệp Lâm Thành quay đầu lại, nhìn thấy bài đăng mới trên Weibo có tên tài khoản là bot của trường trung học số 1 Gia Thành:

[Tin vỉa hè: Hotboy trường đã bị người trong lớp 11-7 nuốt rồi.] 

—————————————-
<nai kao k có duyên với H r 😟 t k tìm dc truyện chịt nào mần lun. Nai t tu r 🤡>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net