Chương 6: Flag (Đánh dấu)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ sáu tan học, kèm theo đó là bài hát đi học lảnh lót, Cố Thanh âm trầm lấy chổi quét, được gia nhập vào đại quân quét sân của nhóm đạo đức tốt. Vài máy quay phim đang đi đi lại lại cạnh sân trường dưới ánh hoàng hôn và đầy bụi đất, loa phát thanh trên bục phát biểu vẫn đang tường thuật trực tiếp.

"Trường học là nhà của em, sân trường nhờ vào các em, gió thu cuốn hết lá vàng, chúng ta cùng nhặt rác vụn nào!"

"Nhóm khối 11 hiện đang dẫn đầu, ba thùng rác trước mắt đã đầy rồi, các bạn khối 10 hãy cố lên!"

Khác với Cố Thanh đầy mặt bẩn thỉu, ở một bên khác trong nhà thi đấu bóng rổ, Diệp Lâm Thành đang cà lơ phất phơ ép sát Tạ Sơ ở trước mắt, vẻ mặt tươi tắn.

"Tiểu Tạ, cho mượn đồng phục tí nhé."

Đồng phục học sinh Trình Phi vẫn chưa đưa, Cố Thanh còn đang múa chổi như mưa trên sân, Dụ Dương thì cũng phải mặc đồng phục trường ra sân với hắn, Diệp Lâm Thành đã đến tìm Tạ Sơ.

Tuy Tạ Sơ thấp hơn hắn nửa cái đầu, nhưng cũng cỡ 1m78, size đồng phục khẳng định cũng là size M, mượn mặc chút không có vấn đề gì cả.

Tạ Sơ véo góc áo, nhưng không từ chối thẳng mà hỏi: "Đồng phục của cậu vẫn chưa có bộ mới à?"

"Chắc cô chủ nhiệm bận nên quên rồi, tuần sau chắc là có đấy." Diệp Lâm Thành duỗi tay ra mô tả: "Việc này có liên quan tới thắng thua của khối 11 chúng ta, nếu mất đi tôi..."

"Thế tối nay bố mày đách có một cô nàng nào tới đưa nước cho à." Dụ Dương tâng bóng, tiếp chuyện bằng một câu cực khó hiểu.

Ở cửa nhà thi đấu bóng rổ, nhiếp ảnh gia vừa ăn một mặt đất không ở ngoài sân trường cũng di chuyển sang đây, giáo viên thể dục Tôn Trưởng Trị đập đập micro, alo alo 1234 ho khan vài tiếng rồi nói: "Đội ngũ các khối 10 11 đứng cho ngay ngắn, chúng ta lập tức bắt đầu rồi đây, mặc đồng phục vào đầy đủ hết đi."

Tạ Sơ bĩu môi, cân nhắc việc bản thân phải vất vả mới lấy lại được hai cuốn vở bài tập, chậm rãi cởi đồng phục ra đưa sang, "Đánh xong thì trả cho tôi ngay đó."

Diệp Lâm Thành mặc vào, là size L, ngoài cổ tay hơi chật chút ra, thì mấy chỗ khác đều rất tốt, vẫn còn một chút mùi quả mơ nhỏ thoang thoảng.

Cổ tay áo phông dài màu đỏ ló ra một chút từ trong mép tay áo của đồng phục học sinh, đồng phục học sinh mát mẻ sạch sẽ mặc trên người Tạ Sơ khi rơi vào tay Diệp Lâm Thành, nó trở nên đẹp đẽ hơn một cách khó hiểu.

"Chiếm được đồ trong tay rồi, đi thôi." Diệp Lâm Thành huýt sáo, bỏ lại Tạ Sơ mặt đen thui đứng tại chỗ.

Chiếm cái đầu cậu.

Một lúc sau, mười mấy người của tiểu đội bóng rổ lớp 10 cũng đã vào sân, thưa thớt đi vào. Diệp Lâm Thành liếc nhìn vào đám người, cau chặt mày.

Dụ Dương thấy tinh thần của hắn hơi lạ, chỉnh lại dây đeo cổ tay và hỏi: "Chó Diệp, có người quen à?"

Diệp Lâm Thành nhìn thấy Tiết Gia Nhiên ở đằng xa.

"Cũng không tính là quen."

Tôn Trưởng Trị thổi còi, trận đấu bóng nhanh chóng bắt đầu. Tuy là một trận giao hữu để chụp hình, nhưng đám con trai nắm được cơ hội để chơi bóng một cách nghiêm túc là rất vất vả, hơn nữa còn chia nhóm theo khối, ai cũng chơi rất hăng say.

Diệp Lâm Thành nhiều lần dẫn bóng vượt qua người, chuyền bóng trở về khi thấy bóng sắp sẩy ra ngoài đường biên, tiến thẳng đến bảng úp rổ.

Tiết Gia Nhiên cản trước mặt hắn, cơ thể hai người gần như chạm vào nhau.

Vừa chạm vào, lông mày Tiết Gia Nhiên đã cau lại.

Diệp Lâm Thành nhân lúc cậu ta mất tập trung, đã thực hiện một động tác giả đưa bóng qua hông rồi lại chuyền cho Dụ Dương đang đứng ở đằng trước phía bên phải, Dụ Dương ghi được một pha 2 điểm, Tôn Trưởng Trị cũng đã thổi còi.

Trận đấu không kéo dài quá lâu, chỉ trong 30 phút, đội khối 11 đã dẫn trước 6 điểm và giành chiến thắng.

Một đám nữ sinh đứng gần đó reo hò cổ vũ, các chàng trai vừa đi tới, xung quanh người bu lại khá đông, có người đưa nước còn có người đưa khăn tay lau mồ hôi.

Không chỉ có khối 11, ngay cả mấy người bên khối 10 tới bu xung quanh Diệp Lâm Thành, giống như hàng ngàn ngôi sao đang ôm lấy mặt trăng, Diệp Lâm Thành cũng rất quen với việc này, cười ha hả nhận lấy nước và khăn lau mồ hôi.

Tạ Sơ liếc nhìn đám người rồi đứng cách xa một chút.

Rất nhanh, có một người không quá hài hòa bước ra từ trong đám đông.

Tiết Gia Nhiên thấp hơn Diệp Lâm Thành nửa cái đầu tiến lên trực tiếp túm cổ áo Diệp Lâm Thành, cổ áo phông màu đỏ bị kéo giãn, Diệp Lâm Thành không kịp đề phòng, chai nước khoáng trong tay vung tứ tung ra ngoài áo.

Tiết Gia Nhiên như con gà trống xù lông, hùng hổ dọa người: "Con mẹ mày..."

Rõ ràng cậu ta vừa ngửi thấy mùi của Tạ Sơ trên người Diệp Lâm Thành.

Học bù mà bù luôn cả pheromone à?

Diệp Lâm Thành hất tay cậu ta ra, Dụ Dương ở bên cạnh trực tiếp đẩy cậu ta ra xa ba mét: "Mày muốn gì, không nhận thua à." Dụ Dương cho rằng mâu thuẫn là do điểm số.

Vài người ở khối 10 bên cạnh thấy Tiết Gia Nhiên bị đẩy lui mấy bước, cũng ồn ào bước tới, vẻ mặt không mấy thiện cảm.

"Sao, ỷ mình là lớp 11 nên ghê gớm lắm à? Còn xô đẩy người ta nữa."

Người ra nói đầu tiên tóc húi cua tên là Từ Sâm, vì cô gái gã thích vừa mới liên tục lắc lư qua khối 11 để đưa nước cho Diệp Lâm Thành, cho nên từ khi nhìn thấy hắn là gã đã không vừa mắt, nhân ngay lúc này tìm được cơ hội nổi giận.

"Sắp ra trường rồi nên đi bắt nạt người khác đấy à?"

Diệp Lâm Thành liếc nhìn vệt nước trên chiếc áo đồng phục, sắc mặt kém đi thấy rõ. Mắt nhìn chai nước còn phân nửa rất muốn đổ lên đầu Tiết Gia Nhiên, lại nhớ Tiết Gia Nhiên là em trai của Tạ Sơ, vẫn là ráng nhịn lại.

Giọng hắn trầm đến đáng sợ: "Lần sau đừng để tao gặp lại mày, cách xa anh trai mày ra chút, bằng không tao mà gặp là tao đánh."

Tiết Gia Nhiên nghe thấy hắn nhắc đến Tạ Sơ, thì càng muốn tung nắm đấm tới.

Tôn Trưởng Trị đi tới, quát: "Làm gì thế hả, chơi bóng thôi mà cũng gây ầm ĩ là sao, ăn no rửng mỡ à, xong rồi thì mau tan học về nhà đi!"

Sân trong nhà thi đấu bóng rổ đã được dọn sạch, hai  bên cũng giải tán.

Từ Sâm đưa cho Tiết Gia Nhiên một chai nước, hất cằm về phía mấy người đứng ở cửa nhà thi đấu, nói: "Kia chẳng phải là anh cậu à?"

Người đứng bên cạnh Diệp Lâm Thành không mặc đồng phục học sinh, mà mặc một chiếc áo thun trắng cổ áo cũ nên xệ xuống, hơi lộ ra xương quai xanh và cái gáy trắng nõn.

Tạ Sơ đang nói chuyện với Diệp Lâm Thành.

Có một người khác cũng nói thêm: "Này, tao vừa ngửi thấy mùi thơm Omega trên người Diệp Lâm Thành, chúng mày có ngửi thấy không?"

"Nghe nói anh ta đang yêu đương với một Omega." Một nam sinh vừa buộc giày vừa liếc nhìn Tiết Gia Nhiên: "Nghe, nghe nói là anh trai cậu à? Có thật không?"

Tiết Gia Nhiên ném chai nước xuống đất: "Đánh rắm, Là hắn cưỡng ép anh trai tôi."

Từ Sâm hơi kinh ngạc: "Yêu đương với anh trai cậu à, mới nãy cũng là mùi của anh cậu? Cũng khá thơm đấy."

Tiết Gia Nhiên trợn mắt nhìn gã: "Vớ vẩn. Anh trai tôi không bao giờ thích chơi với Alpha, không biết hắn đã dùng cách gì, còn khiến cho anh tôi nửa đêm không về nhà."

Tạ Vị Chu tái hôn đã hơn bốn năm, tuy Tạ Sơ không phải ngày nào cũng sống chung với Tiết Gia Nhiên, nhưng vài lần nghỉ hè thường ăn cơm chung, từ trước đến nay Tiết Gia Nhiên chưa từng ngửi thấy mùi pheromone của người khác trên người anh trai, chứ đừng nói chi là cậu đang ở bên một Alpha nào đó.

Ngoài bản thân ra, thì cậu ta chính là người em trai mà cậu bắt buộc phải sống chung.

Bây giờ Diệp Lâm Thành đột nhiên xuất hiện, Tiết Gia Nhiên cảm giác như cổ họng như mắc một cái gai.

Cậu ta không tài nào tưởng tượng được dáng vẻ của Tạ Sơ khi ở bên người khác.

Từ Sâm ở bên cạnh nhếch môi phụ họa: "Anh ta phô trương thật đấy, mang theo mùi đó cứ thế mà đi như vậy, không coi trường học ra gì."

Diệp Lâm Thành đứng ở cổng làm gai mắt các em lớp 10 kế bên, trong mắt của Tạ Sơ cũng chẳng khác là bao.

Diệp Lâm Thành tủi thân nói: "Ướt hết trơn rồi, đều tại em trai cậu đấy."

Tính ra đồng phục cũng là của cậu luôn đó, Tạ Sơ rất muốn ném cho Diệp Lâm Thành một cái nhìn khinh bỉ, mình là anh trai của Tiết Gia Nhiên, chẳng lẽ cậu còn phải đi xin lỗi Diệp Lâm Thành à?

Rõ ràng mình cũng chẳng thân thiết với cậu em trai này.

Diệp Lâm Thành nheo mắt: "Đây là cách mà cậu đối xử với bạn trai tin đồn của mình đó à?"

Tạ Sơ không thèm quan tâm hắn nữa, quay đầu đi về hướng giảng đường tổ chức biện luận. Dụ Dương ở phía sau vẫy tay với Diệp Lâm Thành: "Thứ sáu, mấy anh em đi net chơi, anh thi đấu xong thì tới Phi Tốc tìm em nha."

Phi Tốc là tên của quán nét nhỏ cách trường học hai con phố, cũng là chỗ mà đám Dụ Dương và Diệp Lâm Thành thường ở lại vào mỗi tối thứ sáu.

Diệp Lâm Thành dùng tay ra hiệu chữ 'OK', sau đó hai bước chạy theo Tạ Sơ ở đằng trước.

Phần lên kế hoạch cho báo tường trên bảng của Vu Mộng Bá đã hoàn thành từ sớm, đang chờ ở giảng đường, khi thấy hai người tới bèn lộ dáng tươi cười, đưa cho mỗi người hai chai sữa chua Hoàng Đào: "Vừa mới mua ở căn tin đó." Nói xong còn đưa cho Tạ Sơ thêm cục cơm nắm thịt lợn rán ngon miệng: "Chắc biện luận xong là cũng hơn 7h. Ăn lót dạ trước xíu nha."

Tạ Sơ đang đói bụng, nên nhận lấy vừa cảm ơn vừa hỏi: "Cảm ơn nhé, bao nhiêu tiền vậy, tớ chuyển khoản wechat cho."

Vu Mộng Bá lắc đầu, "Hay phiền cậu giảng bài so đáp án cho tớ nhiều rồi, cảm ơn cậu nha."

Tạ Sơ lắc đầu thở dài rồi cắm ống hút vào chai sữa, cũng không khách khí, "Hehe, vậy cảm ơn nhé."

Vu Mộng Bá nói xong hình như bỗng nhớ tới Diệp Lâm Thành, hắn vội vã xoay đầu cười nói: "Không cần, cậu khỏi cần đưa."

Diệp Lâm Thành nửa cười nửa không, siết chặt chai sữa chua đang cầm, cả nửa ngày cũng chưa cắm ống hút uống.

Khi đến giảng đường, Lộ Khánh Quốc đã đứng ở trên bục, anh quay phim cũng đã có mặt.

Lộ Khánh Quốc ho khan nói: "Cuộc thi biện luận của trường trung học số một Gia Thành chính thức bắt đầu, chúng tôi căn cứ vào nguyên tắc học tập vui vẻ của nhà trường, hy vọng mang đến cho các em nhiều hoạt động hữu ích hơn ngoài việc học tập."

Ông vừa dứt lời, phía dưới đã có không ít đứa ngồi ở dưới che miệng cười thầm.

Tuyên truyền thì theo tuyên truyền, nhưng ai mà chẳng biết trường trung học số một Gia Thành khi lên 12 hầu như việc học luôn ở vị trí số một, mọi hoạt động đều phải ưu tiên cho việc học, ở đâu ra mà có cuộc thi biện luận hay thi đấu bóng rổ.

Lộ Khánh Quốc cao giọng nói: "Một nhóm sẽ có hai lớp, lớp số lẻ sẽ là bên khẳng định, lớp số chẵn sẽ là bên phủ định, bây giờ đại diện mỗi lớp lên rút thăm chủ đề biện luận."

Tạ Sơ mở tờ giấy nhỏ ra, phía trên viết một hàng chữ đen.

[Bạn sẽ thay đổi ước vọng của mình vì người khác không?]

Bên khẳng định, bọn họ sẽ phải trình bày quan điểm là: Có.

Diệp Lâm Thành cau mày nói: "Cái này chẳng phải là bắt tôi nói dối đây à? Tôi sẽ không thay đổi."

Tạ Sơ liếc hắn một cái, "Đây là tranh luận, dù cậu có ở bên nào thì cũng phải tranh thôi."

Thế là ba người quyết định, Vu Mộng Bá sẽ tranh luận trước, sau đó sẽ tới Diệp Lâm Thành lên nói bừa, và Tạ Sơ sẽ là người tranh thứ ba.

Bên cánh của lớp 11-8 sẽ là phủ định không có lựa chọn khác, nên sắc mặt của ba người cũng nhẹ nhõm đôi chút.

Các bạn học sinh trẻ luôn mang theo trong mình sự khát vọng và không sợ hãi. Việc vì người khác mà thay đổi ước vọng của mình, nói cho cùng thì cảm thấy chủ đề vẫn chưa hay. Đương nhiên là sẽ luôn kiên trì với ước vọng của mình, nói ra mới cảm thấy niềm đam mê sục sôi. Một số em đã nhanh chóng liệt kê các ý chính.

Trên đầu của bạn Kim Mao là nam sinh tranh luận đầu tiên có một chỏm tóc màu xám tro. nhìn trông khá trẻ trâu, chậm rãi nói: "Trên thế giới này không ai có thể thấu hiểu bạn một cách chân thật, chỉ có chính bản thân bạn, nếu bạn vứt bỏ ước mơ của mình, nó sẽ cô đơn biết bao ── thế giới chỉ có bạn và những giấc mơ....."

Vu Mộng Bá nhẫn nại nghe xong, lập tức đứng lên phản biện, trình bày từng điều đã liệt kê trên giấy: "Nếu người khác ở đây là đó là gia đình bạn bè của chúng ta, vậy thì chúng ta nên lắng nghe nhiều hơn về ý kiến của họ."

Tiếp đó, một bạn nữ sinh béo ở phe đối diện là người thứ hai đứng lên phản bác một tràn kích động, cảm xúc mạnh mẽ dâng trào.

"...... khiến chúng ta cùng hát vang, sự dũng cảm của tuổi trẻ luôn là vô đối!"

Nói xong xém chút nữa là ca luôn một bài.

Đến Diệp Lâm Thành.

Thời gian chuẩn bị chỉ trong mười phút ngắn ngủi, một chữ hắn không viết, ấn đường nhíu thành chữ '川' không biết phải nghĩ về cái gì. Tạ Sơ rất hoài nghi hắn nén cả buổi chốc lát không biết có thể nói được mười chữ không nữa.

Diệp Lâm Thành có vẻ chẳng bận tâm gì mấy, sau khi chậm rãi đứng lên, giương mắt, giọng điệu rất lười biếng.

"Ước vọng của tôi chính là ở bên người tôi thích, kiếm tiền nuôi cậu ấy. Cậu ấy nói sao thì  nghe vậy, đương nhiên lâu lâu tôi cũng sẽ thay đổi."

Vừa nói xong, phía dưới đã có một tràn tiếng cười vang.

Lộ Khánh Quốc đứng trên bục lập tức xanh mặt.

Bạn học Diệp thấy mình tranh luận hơi ít, thế là lại bổ sung mấy câu với bạn có chỏm tóc xám tro: "Cuộc đời của bạn không chỉ có mình bạn đi, tương lai còn có ba mẹ và vợ bạn."

Những người ở phía dưới lại càng cười lớn hơn.

Vài bạn nhỏ giọng xì xầm.

"Không ngờ tư duy của hotboy lại tinh tế như vậy."

"Thôi xong, xem ra sau này chính là một thê nô rồi."

"Không biết sau này ai là người may mắn được cưới hotboy nhỉ, vừa có tiền, vừa có sắc, còn cưng số một."

"Ơ, lẽ nào không phải đang thể hiện lòng trung thành với người bên cạnh sao?"

Lộ Khánh Quốc vỗ bàn trên bục: "Thôi được rồi, bạn tiếp theo!"

Diệp Lâm Thành mỉm cười ngồi xuống, trong nháy mắt sáp tới gần Tạ Sơ: "Thế nào? Tôi nói khá ổn ha?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net