Chương 13: Đừng bao giờ đi qua nhà cổ vào ban đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóc Hoài vốn muốn trở về trước, nhưng  Hạ Nam Đình giữ chặt y lại. Muốn đi cùng  nên bảo Sóc Hoài chờ một chút.

Sóc Hoài miễn cưỡng đồng ý, chờ Hạ Nam Đình xử lý Chu Điền xong, hai người rời khỏi tiểu khu.

Kỷ Tích đang tiếp ứng bên ngoài nhìn vẻ mặt mất hứng của Sóc Hoài từ bên trong đi ra, hận không thể cách y mười mét.

Hạ Nam Đình vừa đi ra đã bị Kỷ Tích tóm lấy.

Kỷ Tích: "Tôi nói này, cậu ta làm sao vậy?"

Hạ Nam Đình thành thật trả lời, "Tức giận."

Kỷ Tích gian nan nuốt nước miếng, thành thật ngậm miệng lại.

Hạ Nam Đình bước nhanh theo kịp, giữ chặt Sóc Hoài đang muốn lên xe, sau đó nói: "Muốn uống gì? Để tôi đi mua. ”

Sóc Hoài không cảm thấy khát nước, "Không cần. ”

Hạ Nam Đình lại kiên trì nói: "Nước trái cây có được không? ”

"Ừm." Sóc Hoài gật đầu, Hạ Nam Đình bảo y lên xe chờ.

Nhìn bộ dạng tức giận của Sóc Hoài như vậy, vì không muốn dọa chết đám người Đổng Chính Thăng, Hạ Nam Đình cảm thấy cần phải vuốt lông một chút.

Kỷ Tích người duy nhất có mặt ở đây không biết gì, đầu tiên là nghe nói Sóc Hoài tức giận, lại nhìn thấy những thiên sư khác đều rúc ở bên trong, không dám ra ngoài.

Sóc Hoài vô tình nhìn bọn họ khiến bọn họ giật mình.

Sóc Hoài cảm thấy nhìn những người này cũng không đẹp mắt bằng đàn em nhà mình, quay đầu liền nhìn thấy Hạ Nam Đình đứng ở ven đường, nơi đó không biết từ lúc nào có thêm một cái máy bán hàng tự động cũ kỹ.

Lúc đến Sóc Hoài không thấy gì cả.

Xung quanh chiếc máy bán hàng loang lổ, ánh sáng tái nhợt, khẽ rung rinh.

Sóc Hoài vươn tay ra ngoài cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn bầu trời, lẩm bẩm nói: "Không có gió!"

Sau đó nghe thấy tiếng quét mã ' bíp——!" , cái máy bán hàng tự động cũ kỹ kia bắt đầu điên cuồng rớt đồ uống ra ngoài, cho đến khi đồ uống rơi ra ngoài cửa xả.

Giống như...

Máy bán hàng tự động đang nôn mửa.

Giây tiếp theo, ánh sáng trong máy bán hàng tắt ngấm, trông có vẻ sẽ ngã xuống đất bất cứ lúc nào.

Sóc Hoài biết đàn em có thể là muốn dập lửa giận của mình, nhìn một lon nước lăn lóc tới cạnh xe, ngẩng đầu nói: "Ừm, thật ra tôi cũng không tức giận tới vậy. ”

Không cần phải cướp cả cái máy bán hàng tự động đâu.

Trên đường trở về, Sóc Hoài uống nước trái cây, nghe thấy Hạ Nam Đình đề nghị với y.

"Anh và tôi cùng lập khế ước, anh có muốn suy nghĩ một chút, làm việc cùng tôi không?"

Hạ Nam Đình lo lắng Sóc Hoài chạy lụng tung, chỉ có ở cạnh nhau, hắn mới an tâm.

Sóc Hoài vẫn không tìm được công việc thích hợp, tuy rằng nói có cành ô liu đưa tới trước mặt, nhưng y cũng không muốn mất mặt trước đàn em nhà mình.

Đi tìm việc phải có đàn em giúp đỡ, quá cùi bắp.

Sóc Hoài: "Gần đây tôi đang tìm việc."

Sóc Hoài uyển chuyển từ chối ý tốt của Hạ Nam Đình, uống một ngụm nước trái cây trong tay, là vị chanh dây rất thơm.

Hạ Nam Đình không nói gì nữa, chờ hai người trở lại nhà cổ, sau khi xuống xe, Sóc Hoài liền nghe thấy âm thanh thông báo ảm đạm từ điện thoại di động.

"Quỷ thanh toán vào tài khoản, 10 vạn tệ."

Sóc Hoài sửng sốt, nhìn số dư, lại nhìn Hạ Nam Đình.

Chỉ thấy Hạ Nam Đình nói: "Hôm nay Trừ Linh cũng có một phần của anh, nhận lấy đi! ”

Nhưng, 30 vạn tệ cơ mà!

Không giống như những gì y nghe thấy.

Sóc có chút nghi hoặc mở hóa đơn muốn kiểm tra, kết quả phát hiện có hai mươi vạn được gửi ngày trước đó.

Hạ Nam Đình đột nhiên đưa tay đè vào màn hình điện thoại của y, sau đó nói: "20 vạn còn lại là phí chuyển cho anh sửa nhà. ”

Sóc Hoài nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm đại khái là y không nghe thấy âm báo.

Y trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu ho nhẹ một tiếng nói: "Đúng rồi, tôi thấy đề nghị vừa rồi của cậu ở trong xe cũng rất hay."

Nể tình đàn em có tâm như vậy, y miễn cưỡng đồng ý vậy.

Mấy ngày sau tựa hồ cũng không có chuyện gì xảy ra, Sóc Hoài phần lớn đều ở trong nhà cổ. Hạ Nam Đình cũng không có đi ra ngoài.

Hai người đột nhiên trở nên rất trạch, ngoại trừ ăn chính là ngủ.

Không thể không nói tay nghề của Hạ Nam Đình thật sự rất tốt, không chỉ nấu ăn ngon, ngay cả làm đồ ngọt điểm tâm cũng rất tuyệt vời.

Cũng không biết là bởi vì tâm tình tốt, hay là ăn quá nhiều, mà Sóc Hoài cảm thấy hình như mình đang béo lên.

Y đặt hàng trực tuyến mua vài bộ đồ đáng sợ. Chỉ có như vậy mới tôn lên vẻ đẹp trai của một con quỷ.

Chỉ là mấy ngày nay, trong giới chuyện quái dị của thành phố A lại nổi lên một ít tin đồn mới, đều là về tòa nhà cổ này.

Trên diễn đàn chuyện ma thành thị, một bài viết với tiêu đề "Đừng bao giờ đi ngang qua nhà cổ vào ban đêm" đã trở nên phổ biến.

Chỉ thấy chủ topic tên hẻm sâu có mèo nói, bởi vì mình mấy ngày trước đột nhiên gặp mưa, lại không bắt được xe, muốn đi đường tắt nhanh trở về. Kết quả khi đi ngang qua tòa nhà cổ nghe đồn bị bị ma ám kia, bèn nghe thấy bên trong có tiếng thở dài, rất đáng sợ.

Dưới đó có người đăng.

Không thể quay lại: mẹ nó kích thích như vậy?

Ai đó: Ôm chủ topic phát! Bạn tui nói có lần ổng đi ngang qua, cũng nghe thấy một loại tiếng cười cực kì quái gở, âm thanh nghe rất là ảo ma canada.

Vương lão: Mấy người đều nghe thấy à? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Có ai ở lầu trên ghi âm lại không? Muốn nghe!!!

Quỷ nhút nhát: Nhưng nghe nói có người mua chỗ đó rồi mà? Có ai vào ở không?

Ai đó @quỷ nhút nhát: Nhà ma thành phố A còn có người dám ở? Nghiêm túc đấy à?

Đừng nhìn vào gương: !!! Cứu tôi! Tối hôm qua tôi cũng nghe thấy, tiếng gào khóc cực kì thảm thiết khiến tôi rợn cả da đầu, nhất định là một nữ quỷ trú ngụ trong đó!

Không muốn đặt tên: Nhưng tôi nghe đồng nghiệp nói, lúc ổng đến kiểm tra mạch điện, nghe thấy tiếng thét hơi trầm trầm cơ.

Rút lui: Lặng lẽ thu hồi đôi chân lộ ra ngoài chăn, đêm nay không dám ngủ, nhưng rất kích thích QAQ!

Lúc này đúng hai giờ sáng, Hạ Nam Đình từ trong phòng đi ra lấy nước, đã nhìn thấy Sóc Hoài ôm gối, nhìn một đôi tình nhân bị ép chia lìa trong phim truyền hình khóc lóc ầm ĩ.

"Quá sắc bén huhu! Mau hòa giải đi! Hai người yêu đương với nhau, ba đi đánh nhân vật phản diện, ba đi dỡ tru tiên đài!"

Hạ Nam Đình im lặng đứng vài giây, sau đó cố ý lấy ra chút đồ. Sóc Hoài nghe tiếng lau nước mắt, đã nhìn thấy Hạ Nam Đình đi tới.

Y chớp mắt: "Cậu tỉnh rồi, tôi ầm ĩ quá làm phiền cậu à?"

Hạ Nam Đình: "Không. ”

Hạ Nam Đình cầm hai lon đồ uống trong tay, dán một lon vào mặt Sóc Hoài. Xúc cảm mát lạnh dán ở khoé mắt, nhất thời có tác dụng hạ nhiệt, rất thoải mái.

Hạ Nam Đình: "Tôi đi ngủ." ”

Sóc Hoài ngẩng đầu, "Kinh kịch sắp bắt đầu rồi, cậu không xem à?"

Hạ Nam Đình: "Ừm, gần đây tôi hơi mệt."

Khoảng thời gian này Hạ Nam Đình rất ít khi được nghỉ ngơi, phần lớn thời gian trừ linh vào ban đêm, ban ngày có đôi khi cũng đi ra ngoài. Sóc Hoài cũng không nói gì nữa.

Để cho đàn em nhà mình ngủ ngon, động tác mở lon nước của y cũng rất nhẹ.

Ngôi nhà cổ tuy được xây dựng từ rất lâu trước kia nhưng vật liệu sử dụng đều là vật liệu chắc chắn, hiệu quả cách âm cũng rất tốt. Phòng ngủ không gần phòng khách, thế nên không thể nghe thấy gì.

Chỉ là trong nhà cổ luôn truyền đến tiếng khóc cười u ám, tin tức bị người ta mua cũng tuồn ra ngoài. Thậm chí còn có người chuyên môn mở bài thảo luận một đợt, có người cho rằng người mua khẳng định không phải người địa phương, hơn phân nửa là bị thương nhân bất động sản lợi dụng. Một làn sóng cho rằng nói không chừng là ông trùm duy vật nào đó mua, thậm chí ở lại.

Có rất nhiều tranh cãi trên mạng.

Trong đó không thiếu một người tên là anh Ba lên tiếng, nói hắn đã gặp qua chủ nhân của tòa nhà cổ này, nhưng quên mất người đó như thế nào.

Ngay cả Hạ Nam Đình cũng nhận được điện thoại của một người bạn.

"Hạ Nam Đình, tôi nghe nói. Gần đây cậu đã mua một ngôi nhà cũ? ”

Hạ Nam Đình: "Ừm. ”

Người ở đầu dây bên kia trầm mặc một lúc, sau đó nói: "Ai bán cho cậu? Đừng tưởng tôi hù cậu, tòa nhà này... Đã có tin đồn từ lâu, nó…quá tà dị, tốt hơn hết là cậu không nên sống ở đó.”

Hạ Nam Đình nhếch môi: "Từ khi nào mà anh trở nên mê tín như vậy?"

Người đầu kia vừa nghe, "Nghe lời này của cậu…cậu có biết gì về ngôi nhà này à."

Hạ Nam Đình không phủ nhận.

Người bên kia lại nói: "Không phải, tôi nói này Hạ ảnh đế, cậu ở chỗ đó là định đi tu luôn đấy à? Tuy nói cậu có thể gọi thứ gì đó, không sợ những thứ đó, nhưng cậu trốn xa như vậy, tôi muốn làm một cuộc phỏng vấn cũng phiền phức, hôm qua nhà đầu tư trên tiệc rượu còn hỏi thăm tôi, hỏi cậu có xem kịch bản nào nữa không ! ”

Hạ Nam Đình: "Tôi không quay phim nữa."

"Thật sự không quay à? Cậu nói rút là rút, còn chạy tới chỗ đó. Chỉ nói về vấn đề an toàn, gần đó cũng không có mấy hộ gia đình, còn không bằng ở ngoại thành! Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy? ”

Sóc Hoài đang từ dưới lầu đi lên thì nhìn thấy Hạ Nam Đình đang nghe điện thoại.

Hai người liếc nhau một cái, Hạ Nam Đình đứng dậy từ sô pha, đi đến ban công.

Sóc Hoài: "..."

Sao người này lén lút như vậy?

Sóc Hoài hơi nghi nghi nhìn Hạ Nam Đình, rồi lẻn lại gần.

Chỉ nghe Hạ Nam Đình nhếch môi nói: "Không có nguyên nhân gì đặc biệt, đại phóng viên không cần hỏi thăm. ”

"Vậy cũng không được, tài liệu của cậu tùy tiện bới ra một cái, thưởng cuối năm của tôi có thể tăng gấp hai lần, cậu phải giữ lại cho tôi, đừng để người ta nhanh chân lên trước! Nghỉ ngơi xong thì về sớm. Cứ suy nghĩ thêm về ngôi nhà đó đi! Tôi vẫn còn việc phải làm. ”

Hạ Nam Đình đáp một tiếng, cúp điện thoại, quay đầu bắt gặp Sóc Hoài đang nhìn hắn.

"Làm sao vậy?"

Sóc Hoài: "Không có gì. ”

Sóc Hoài ra vẻ trấn định ngoảnh mặt đi, trực tiếp đi tới trước sô pha ngồi xuống, lấy một viên kẹo dẻo trên bàn trà nhét vào miệng.

Sóc Hoài phồng má, ánh mắt híp lại.

Vừa rồi y khẳng định không nhìn lầm, Hạ Nam Đình hình như nở nụ cười. Nghe như hắn rất quen thuộc với người trong điện thoại, vừa nói vừa cười cũng không biết là nói chuyện gì.

Nhưng Sóc Hoài vừa nghe Hạ Nam Đình nói không quay phim nữa, không phải là có quan hệ tới việc vội tìm cách giải khế chứ?

Thấy Hạ Nam Đình ngồi xuống bên cạnh mình, Sóc Hoài nói: “Bây giờ không quay phim nữa à?”

"Ừm." Hạ Nam Đình đáp một tiếng, không đợi Sóc Hoài mở miệng, đã nói: "Quá mệt."

Sóc Hoài gật đầu, đóng phim thật sự rất mệt, không đi cũng không sao.. Dù sao Trừ Linh cũng kiếm được rất nhiều tiền.

*

Vốn Sóc Hoài cũng không coi trọng cuộc điện thoại kia, thậm chí hoàn toàn không nhớ rõ.

Nhưng mà hôm nay khi y từ bên ngoài trở về, tình cờ nhìn thấy trước cửa chính đen tuyền nhà mình đậu một chiếc xe địa hình.

Mà trước mặt Hạ Nam Đình, một người đàn ông mặc áo sơ mi kaki đang đứng.

_______________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài