Chương 37: Anh có chuyện muốn hỏi em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không đợi Sóc Hoài kịp phản ứng, Hà Lỵ đã cười nói: "Không ngờ lại gặp cậu ở đây, chuyện lần trước tôi còn chưa kịp cảm ơn cậu, Lần cuối cùng tôi thấy cậu mặc đồ cổ trang, cậu hẳn còn là sinh viên học viện điện ảnh, phải không? ”

Sóc Hoài nhìn trái phải hai lần, xác nhận bốn phía không có ai. Lúc này mới nghi hoặc nói: "Cổ trang…gì? ”

Hà Lỵ: " Là màu đỏ ấy, cậu cũng đội bộ tóc giả dài lắm."

Hà Lỵ thấy Sóc Hoài mờ mịt, lại nói: "Cậu không nhớ rõ sao? Cách đây không lâu ở khu phố phía trước, chồng cũ của tôi đến gặp tôi muốn tiền để chữa bệnh cho con. Lúc đó ở hành lang suýt chút nữa bị ngã, là cậu đã giúp tôi! Tôi đã định cảm ơn cậu, nhưng phát hiện cậu đi mất rồi."

Màu đỏ... Cổ trang…

Trong lòng Sóc Hoài hiện ra một bóng dáng, không thấy rõ mặt, lại giống như có một đáp án gần ngay trước mắt.

Sóc Hoài mím môi, dường như đã đoán được  nhưng vẫn mở miệng hỏi: "Có phải cô…nhầm không?"

Trong ký ức của Sóc Hoài, y chưa từng tiếp xúc với người sống khác, tóc dài áo đỏ trong thời hiện đại cũng không phải là trang phục đặc biệt. Không thiếu khả năng nhầm lẫn.

Nhưng mà Hà Lỵ khá chắc chắn, "Không, trước đây tôi đã đọc bài viết về cậu trên mạng, rất nhiều cô gái nói từng được cậu cứu. Chỉ không ngờ tôi có thể gặp được, đêm đó là rằm tháng bảy, lúc làm bản tường trình ở đồn cảnh sát tôi còn miêu tả cậu với họ nữa."

Sóc Hoài: "..."

Rằm tháng 7... Tết trung nguyên?!

Sóc Hoài không khỏi nhớ tới tin tức lúc Hạ Nam Đình vừa mới chuyển vào cùng với cảnh tượng tối hôm đó tản bộ với Hạ Nam Đình, sau khi ngất xỉu lại được hắn cõng trở về.

Lúc ấy nơi y tỉnh lại cũng không xa tiểu khu mà Hà Lỵ nói.

Hà Lỵ thấy Sóc Hoài không nói gì, hơi cau mày, cho rằng y đang buồn rầu bèn cười nói: "Không nhớ cũng không sao, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cậu cũng thay cho những cô gái được cậu giúp đỡ nói một tiếng cảm ơn. ”

Nói xong bèn lấy ra một hộp bánh ngọt nhỏ cùng hai chai sữa chua hương vị đào trong túi mua sắm.

"Những thứ này cho cậu, tuy rằng nên mời cậu ăn một bữa cơm, đáng tiếc tôi phải trông con không đi được, hy vọng cậu đừng ghét bỏ. Tôi đi trước, cậu cũng về nhà sớm thôi! Chú ý an toàn."

Khi Hà Lỵ nhét đồ vào tay y, Sóc Hoài nhớ rõ tấm băng keo truyền dịch còn chưa được tháo ra trên mu bàn tay cô. Tình huống người sống nhìn thấy quỷ không nhiều lắm, hoặc là nhiễm âm khí, hoặc là trước khi chết hoặc là sinh bệnh.

Nhìn bóng lưng Hà Lỵ vội vã rời đi, suy nghĩ của Sóc Hoài có hơi loạn.

"Chờ một chút!" Y không kìm được gọi Hà Lỵ lại, " Tết trung nguyên đêm đó tôi có ở cùng ai không?"

Chỉ thấy Hà Lỵ gật đầu: "Lúc ấy hình như là có người, vóc dáng rất cao, tôi không thấy rõ, nhưng cảm giác là một anh chàng đẹp trai giống như cậu. ”

Sóc Hoài sững sờ đứng tại chỗ, Hà Lỵ thấy y không nói gì nữa thì cười cười xoay người rời đi.

Muốn nói tất cả chỉ là trùng hợp, vậy cũng quá mức gượng ép.

Sóc Hoài lấy điện thoại di động ra tìm kiếm trên mạng, lần lượt tương ứng với thời gian những cô gái kia gặp nguy hiểm, lúc này mới giật mình phát hiện, mỗi thời điểm đều hoàn toàn tương ứng với ngày y ngất xỉu.

"Áo đỏ tóc dài, chân đeo chuông bạc. Nếu người đàn ông này là mình vậy thì tại sao mình phải làm điều đó? Mình đang tìm cái gì vậy? ”

Hai bóng hình dần dần chồng lên nhau, giọng nữ linh động chợt lóe qua.

" Huynh trưởng, ta muốn ăn canh ngân nhĩ!"

Ngực co rút đau đớn.

Sóc Hoài: "Khanh Diêu! ”

Sóc Hoài cơ hồ là thốt ra, trong đầu xuất hiện ký ức vụn vặt giống như là nối thành dây.

Quỷ hồn cứu người khắp nơi là mình, người được gọi là huynh trưởng cũng là mình sao?

"Mình đang tìm... thân nhân của mình..."

Mình té xỉu cũng không phải vô duyên vô cớ, lúc ấy xuất hiện bên cạnh y ngoại trừ Hạ Nam Đình thì không còn ai khác.

Nhưng tại sao?

Tại sao Hạ Nam Đình lại nói lúc mình ngất xỉu thì không làm gì cả? Tại sao em ấy lại giấu giếm?

Bên kia, Kỷ Tích canh giữ ở lối vào Vô Cực Chi Địa đột nhiên nghe được âm thanh lá cây thổi động, bèn vội vàng đi kéo Hạ Nam Đình đi ra.

Nhưng mà ngay lúc lão túm xích, Tàn Phong Tỏa lại kịch liệt lắc lư, tựa như có cái gì đó đang kéo vào trong, giằng co với lão.

Kỷ Tích cơ hồ dùng hết sức bú mẹ: "Sao…nặng quá vậy! ”

Ngay khi Kỷ Tích hạ thấp cơ thể lui về phía sau, xiềng xích lại đột nhiên đứt đoạn.

"Mẹ kiếp!" Kỷ Tích ngã ngồi xuống đất, thấy sợi xích bị đứt thầm nghĩ không ổn.

" Không hay rồi!" Kỷ Tích không để ý đến cái mông đau, nằm sấp ở lối vào Vô Cực Chi Địa, hét vào bên trong: "Hạ Nam Đình! Hạ Nam Đình!! ”

Thấy không có đáp lại, lão lại thử đưa tay vào trong, nhấc chân. Do dự có nên vào cứu hắn hay không.

Nhưng đúng lúc này, một sợi xích bị ném ra, ngay sau đó liền nhìn thấy Hạ Nam Đình đi ra từ bên trong.

Kỷ Tích: "Dọa chết tôi, cậu không sao chứ? ”

"Ừm." Hạ Nam Đình buông tay ra, một quả nhỏ hình thoi xanh biếc đập vào mắt.

Kỷ Tích nhìn trái cây tràn ngập ánh sáng màu xanh nhạt, không khỏi thán phục nói: "Thủy Thiên Nhất Sắc? Đúng là có thật! ”

——
Bên trong cổ trạch, Sóc Hoài ngồi bên cạnh ao rắc một nắm thức ăn cho cá koi. Cá koi mập mạp bơi tới bơi lui trong nước, đại khái là bởi vì có Đoàn Đoàn ở trên bờ nóng lòng muốn nếm thử nó nên cá koi mập mạp hôm nay vô cùng thành thật, hơn nữa cũng cục kỳ để ý tới Đoàn Đoàn.

Đoàn Đoàn ngồi trên bờ, nằm xuống, cái mông nhỏ vặn vẹo, Sóc Hoài lại lúc này ôm nó lên, nắm lấy móng vuốt của nó nói: "Đoàn Đoàn, mi nói Hạ Nam Đình rốt cuộc vì cái gì? Em ấy có phải từ đầu đã biết ta rồi hay không?"

Sóc Hoài nhớ lại đủ loại chuyện ngày xưa ở cùng Hạ Nam Đình, cẩn thận ngẫm lại, hình như ngay từ đầu Hạ Nam Đình đã rất nắm chắc với y, lần đầu tiên xông vào cùng người môi giới đã nhìn vào ánh mắt của y, kết khế với y trong mộng vô cùng lưu loát dứt khoát, còn cho y một khoản tiền rất lớn, vừa vặn đủ để trả hết nợ nần và lãi suất.

Nấu ăn phù hợp với khẩu vị của y, những chi tiết vô tình trong cuộc sống có quá nhiều điểm dễ khiến người ta bỏ qua.

Cửa lớn đen sì truyền đến tiếng kẽo kẹt, Sóc Hoài nhìn Hạ Nam Đình đi về phía y, buông Đoàn Đoàn xuống chậm rãi đứng lên.

Hạ Nam Đình: "Sao lại ngồi đây? ”

Hạ Nam Đình nhìn thoáng qua ao nước, "Đang cho có Mập ăn à?"

Đây là cái tên Sóc Hoài đặt cho Cá koi trước đó.

Sóc Hoài lẳng lặng nhìn Hạ Nam Đình, Hạ Nam Đình cũng nhìn ra một chút khác thường từ trong biểu cảm của y.

Hạ Nam Đình: "Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì không vui à? ”

"Anh có chuyện muốn hỏi em." Sóc Hoài nói xong thì đột nhiên nhìn thấy cánh tay phải Hạ Nam Đình quấn băng, phía trên còn có vết máu màu đỏ.

Y khẽ nhíu mày: "Tay em bị sao vậy? ”

Hạ Nam Đình: "Chỉ là một chút vết thương nhỏ, không cẩn thận bị xước thôi. ”

Sóc Hoài kéo tay hắn lên, cẩn thận nhìn một chút, "Chảy cả máu rồi, lên trước đi! Anh giúp em thay băng."

Hạ Nam Đình: "Được rồi. ”

Trong phòng khách, Sóc Hoài lạnh nhạt băng bó cho Hạ Nam Đình một lần nữa, sau khi quấn xong phần cuối cùng, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Hạ Nam Đình lẳng lặng nhìn mình.

Sóc Hoài: "Đau à? ”

"Không đau." Hạ Nam Tin dừng một chút, "Vừa rồi anh, muốn hỏi em cái gì? ”

Động tác của Sóc Hoài dừng lại, sau đó nói: "Anh muốn hỏi... Tại sao em biết anh ngất xỉu, không phải là không làm bất cứ điều gì, nhưng không nói với anh? Có phải…em biết anh từ lâu rồi không? Có phải….em ôm quần áo của anh khóc không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài