Định mệnh sắp đặt hay chỉ là thoáng qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xin chào. Tôi là Mẫn Mẫn, một cậu bé lớp 9 và rất ngây thơ. Tôi luôn bị người ta trêu đùa. Tính đến bây giờ, có khi tôi đã bị lừa cả trăm lần rồi. Bạn thân của tôi là Hạ Băng, một người luôn đứng ra bảo vệ tôi trong mọi tình huống. Cô ấy rất tốt, tôi chia sẻ với cô ý mọi thứ về tôi. Cuộc đời tôi luôn bằng phẳng cho đến cái ngày định mệnh đấy....

Cái hôm định mệnh mà tôi đã nói là như thế này:

Hôm đó là một ngày đẹp trời, không quá nắng, mà cũng không mưa. Tôi vẫn đạp xe đi học như bình thường. Nhưng khi đến trường, vì sợ bị muộn, nên tôi đã đạp như điên, như dùng hết sinh mạng để đạp xe. Đúng lúc đó, tôi đã bị đâm vào một anh chàng cũng đang đạp xe như tôi. Tôi bị ngã ra đường. Cú ngã đó thật là đau. Bỗng, anh đưa tay ra và nói với tôi:

- Em có sao không. Đi đứng phải cẩn thận chứ! Haizzzzzz. Đứng lên đi nào cậu bé !

Tôi nắm tay anh, đứng dậy và nói:

- Em không sao, em cảm ơn anh ạ.

Anh chỉ "um" nhẹ rồi lại đi . Tôi đã nhận ra anh là Nại Hàn - nam thần của trường tôi. Tôi vẫn ngơ ngác đứng ngắm anh. Và tôi cũng đã nhận ra rằng tôi đã thích anh ấy...

Tôi đang ngẩn ngơ thì bỗng nhiên có một tiếng thì thầm từ đằng sau:

- Mày.....thích........Nại........Hàn......à ?

Tôi rùng mình, quay lại và suýt tát chết kẻ đã thì thầm vào tai tôi, nhưng hoá ra, đó lại là Hạ Băng. 

- '' Mày bị nứng hả con quễ kia ? '' - Tôi nói với nó.

- " Mày thích Nại Hàn rồi đúng không " - Nó gặng hỏi tôi

- " Bố tổ sư con điên, tao bảo không rồi mà " - Mặt tôi đỏ ửng lên (Khi nói dối thì mặt tôi sẽ đỏ).

- " Mày mà nói dối tao là ăn đập đấy nhé ".

- " はい "

Từ khoảnh khắc ấy, tôi đã biết rằng, mình đang phải lòng một người mà sẽ không bao giờ đoái hoài đến tôi. Nhưng tôi vẫn luôn tin vào sức mạnh của định mệnh và tình yêu dù chỉ là đơn phương....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC