Chương 137: Mê Thất Địa Đồ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Eiji tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên bệ đá cao cao lạnh ngắt. Một chân còn thò ra bên ngoài.

Ta vậy mà ngất đi?! Cái truyền tống này cũng mạnh mẽ quá rồi.

Mở mắt nhìn trần nhà không có gì đặc biệt một hồi cho bớt choáng mới ngồi dậy.

Eiji :"!!! "

" Bệ đá " gì đó thực ra là một quan tài đá. Dài 2m cao 1m2. Ừ, cũng vừa vặn...phi, phi, phi! 

Eiji nhảy xuống quan tài đá, quan sát xung quanh một chút. Căn phòng rất rộng, ngoài quan tài mà hắn nằm ban nãy ra còn có gần 100 cái tương tự.

Tất cả đều làm từ một loại đá nào đó rất cứng rắng, bề mặt khắc văn minh dày đặc.

Nhìn bút tích những văn minh này khá giống với văn minh trên thanh kiếm của Tôn giả mà hắn giết trong Thâm Uyên. Nhưng thanh kiếm đó cho Triều Viêm rồi, bây giờ không so sánh được.

Toàn bộ 100 cái quan tài đá giống nhau y như đúc, giống tới mức quỷ dị.

Eiji không dám động lung tung, lỡ có một con cương thi bật dậy thì làm sao, một nhóc yếu ớt như ta làm sao chạy?

Ở đây không an toàn, tìm đường ra trước đã. Eiji thử huy động thuật pháp. Ừ, rất tốt, không dùng được!

Khoan...

Eiji thử lại lần nữa.

Kết quả vẫn là không được.

Eiji trầm mặc hồi lâu.

Sau đó trong lòng hung hăng nói ba từ rất đáng yêu: Mụ nội nó.

Hiện tại hẳn là đang ở trên Diễm Vực, không dùng được thuật pháp. Hay là chỉ chỗ này là không dùng được thuật pháp thôi? Cái này phải ra ngoài mới xác nhận được.

Hy vọng đám Bạch Hằng còn sống.

Mà thôi, nếu bị đánh chết bình thường thì ta có thể xuống Âm phủ đòi người. Còn bị người ta hấp hồn thì thua.

Eiji vẫn đang tìm đường ra. Căn phòng này kín bít, không biết nên ra kiểu gì.

" Cộc, cộc, cộc "

Hắn thử gõ gõ tường, tiếng gõ rất vang, hẳn là bên kia rỗng đi. Nhưng tìm suốt buổi vẫn không có cửa ra...

Phá tường được không?

Vì muốn trải nghiệm "quá trình tham gia cuộc thi giống người thường" nên Eiji ép tu vi xuống chỉ còn Hoàng cảnh giống trước đó, cũng không gian lận dùng thần thức quét.

Vậy nó mới thú vị.

Lúc Eiji còn đang phân vân có nên phá tường hay không thì tiếng ken két ê răng từ phía trên truyền tới. Eiji bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với với một cặp mắt trắng dã.

Đ* má! Cương thi.

Thứ này đúng là cương thi. Mặc quan phục đội quan ô, nhảy cà tưng tưng y như trong phim mà Lâm Chánh Anh đóng.

Chỉ là bây giờ cương thi không nhảy tưng tưng mà bám trên trần như người nhện.

Đệt mợ, cương thi thì nên làm cương thi đi, bắt chước người nhện làm cái gì!

Như Eiji mong muốn, cương thi từ trên trần nhào xuống ngay chỗ hắn.

Bịch --

Cương vồ hụt nằm trên sàn, còn Eiji đã lách người dựa vào tường.

Cương thi cứng ngắc bật dậy, nhảy cà tưng cà tưng đến chỗ Eiji, trong miệng còn xịt xịt khói phát ra mấy tiếng gầm gừ.

Eiji :"..."

Đáng sợ quá!

Eiji giơ một bàn tay ra, từng sợi tơ mịn gần như trong suốt lao đến bao lấy cương thi, giữ nó cố định tại chỗ.

Cương thi nhảy nhót hai cái, thấy không tiến tới được thì gầm gừ gầm gừ liên tục, cái miệng đỏ như máu lại hôi thối xịt ra khói trắng.

Eiji ghét bỏ nắm tay kéo một cái.

Trong nhảy mắt cương thi bị biến thành mảnh băng vụn rơi lả tả, nhìn bên ngoài như bột phấn.

Hù ta sợ muốn chết.

Lúc nãy cương thi tự nhiên xuất hiện trên trần nhà, chả lẽ cũng truyền tống vào?

Nghĩ một lát mệt não, Eiji quyết định phá tường.

Ầm! Ầm! Ầm.

Khói bụi mịt mù bay loạn, Eiji dùng tay quạt quạt. Bụi tản đi mới có thể nhìn rõ không gian trước mặt.

"..."

Có chút xấu hổ nha!

Khác với căn phòng đầy quan tài của hắn, nơi này lại trống rỗng không có bất kì cái gì.

Ừ, có. Có cảnh tượng không dành cho trẻ em chưa 18.

Trong góc phòng, một nam một nữ đang "đánh nhau" kịch liệt thì bỗng dưng nghe mấy tiếng ầm ầm ầm rồi  tường sập xuống một lỗ.

Sau đó một anh đẹp trai mặc sơmi trắng xuất hiện.

Trong mắt cô gái hiện lên vẻ kinh diễm. Còn người đàn ông thì đen mặt.

Eiji cũng rất khó xử.

Haha, nếu ta mà biết thì ta sẽ qua sao. Mà nói đi nói lại, hai người cũng có tâm trạng dữ nhỉ? Chết không lo còn lo duy trì nòi giống.

So với căn phòng đầy quan tài đáng sợ kia thì phòng bên đây đúng là an toàn hơn. Thảo nào có tâm trạng làm chuyện người lớn.

Eiji xem nhẹ hai người kia, tự mình đến bức tường đá khắc đầy văn minh trước mặt.

Những văn minh này giống hệt cái khắc trên quan tài đá. Có lẽ dùng phong ấn thứ gì đó. Đảo mắt qua ba bức tường còn nguyên thì có hai bức đều khắc hình.

Eiji đi thẳng đến bức tường trống kia, gõ gõ vài cái.

Lúc này hai người kia cũng đã mặc đồ xong, nhìn họ mặc đồ thì Eiji mới nhận ra. Tên đàn ông cầm theo một thanh kiếm và trang phục đỏ đen, là người của Tuyên Kiếm Tông. Còn cô gái mặc trang phục Thuỷ Gia Trang.

Nhìn ra hành động của Eiji và bức tường bị phá nát một lỗ, người đàn ông tên Trần Hiểu nói :

-- Chỉ có bức tường đó rỗng nhưng tường được làm từ Thạch Tinh rất rắn chắc.

Hắn nghĩ rằng sở dĩ Eiji phá được bên kia có thể là nhờ vào dụng cụ hoặc do tường đó chất lượng kém. Trong này lại không dùng được thuật pháp thì sao mà phá được.

Eiji chịu không nổi cái mùi tanh tanh trong đây, có chút muốn trở lại căn phòng ban nãy. Nhưng quay trở lại chẳng phải quá mất mặt sao, thế nên...

Ầm!

Trần Hiểu thấy Eiji đấm như muốn phá tường thì cười khinh bỉ :

-- Kém hiểu biết, ta đã nói làm từ Thạch...

RẦMMM!

Bức tường trước mặt sụp một mảng còn lớn hơn lỗ vừa rồi.

Trần Hiểu :"..."

Ánh mắt cô gái tràn đầy vẻ mê luyến cùng sùng bái.

Đây mới là nam nhân mà cô ta muốn!

Vừa có nhan sắc vừa có thực lực, chẳng giống như tên thô lỗ Trần Hiểu kia. Khi phát hiện bị truyền vào nơi đây, thuật pháp không thể sử dụng, cô ta gần như tuyệt vọng. Bắt buộc phải bám vào Trần Hiểu, bởi hắn ta nói đại sư huynh rất lợi hại, nhất định tìm ra hắn. Nên cô ta mới cùng làm chuyện đó.

Ai ngờ lại xuất hiện người trước mắt. Ông trời rõ ràng cho cô ta cơ hội!

Mắt thấy Eiji đi ngang lỗ hỏng, Ngô Xảo Xảo cũng nhanh chóng chạy theo. Trần Hiểu cũng chỉ có thể sầm mặt đi sau.

Chết tiệt! Ngay cả phụ nữ của ông cũng dám câu dẫn.

Ra ngoài sử dụng được thuật pháp, nhất định giết chết ngươi.

Cách đây hơn hai tháng, Trần Hiểu không thấy được trận đấm nhau giữa Eiji với Guren nên không nhận biết được Eiji, nếu không, e là hắn chạy còn không kịp.

Eiji không quan tâm tới hai người đi theo mình, không để vào mắt, giết cũng chỉ tổ bẩn tay.

_

Bước sang căn phòng thứ ba là một phòng tối u u, đối diện với hắn có một cái bàn thờ đặt trên cao, trên đó thắp một ngọn đến xanh le lói, bức tranh thờ là hình văn minh.

Eiji nhíu mày.

Lại là cái hình này. Làm như lấy hình này làm chủ đạo hay sao ấy, đi đâu cũng gặp.

Ngô Xảo Xảo vừa theo vào, bị cảnh tượng u ám dọa giật mình. " A" một tiếng, rồi chạy đến ôm lấy tay Eiji. Nhưng cũng chỉ bắt được không khí.

Hết cách, cô ta đành lại giả vờ suy yếu định dựa vào lòng Trần Hiểu.

Trần Hiểu không những không ghét bỏ mà còn đắc ý.

Hắn nghĩ Ngô Xảo Xảo làm vậy để tên đàn ông kia bỏ cuộc đừng câu dẫn cô ấy nữa.

@_@

Eiji chú ý thấy có người đứng ở góc phòng đang cảnh giác quan sát hắn. Lát sau, khi xác nhận đúng là người thì hắn mới bước ra, giọng nói có hơi âm u :

-- Các người phá tường đi qua?

Eiji không chả lời.

Không thấy à? Chả lẽ ta xuyên tường?

Ơ mà khoan...

-- Ngươi nói vậy tức là có thứ xuyên tường đi qua.

Giọng Eiji rất bình thường nhưng đặt trong căn phòng này lại có vẻ khủng bố. Nhất là thêm điều hắn nói, đi xuyên tường?

Giọng âm u chỉ vào xác của con cương thi bị đập nát đầu trong góc :

-- Là nó, chính nó đi xuyên từ kia qua.

Theo tay hắn chỉ về một bức tường mà ánh sáng xanh không hề rọi tới, chỉ là lúc này vì Eiji phá ra một cái lỗ lớn nên ánh sáng chiếu vào. Eiji có chút hứng thú đánh giá người trước mặt :

-- Đều tối như vậy làm sao ngươi thấy?

Không có đen mà ngươi nhìn thấy cương thi đi xuyên tường à? Điêu vừa thôi.

Giọng âm u dường như không nghe ra ẩn ý trong lời Eiji, duy trì cái giọng âm u :

-- Không biết, ta cảm giác.

Eiji cười :

-- Vậy ta cũng cảm giác rằng ta nên giết ngươi.

Lời còn chưa hết thì Eiji đã động thủ, ra tay chính là một đấm.

Binh.

Giọng âm u bị Eiji đánh bay đụng tường, cái đầu thủng một lỗ lớn. Từ từ gục xuống.

Trần Hiểu sau khi bất ngờ thì phẫn nộ, bước tới chất vấn :

-- Ngươi, tại sao ngươi muốn giết hắn?

Eiji lạnh lùng liếc Trần Hiểu bằng con ngươi đen thẳm không một gợn sóng. Cái nhìn khiến Trần Hiểu như rơi vào hầm băng ngàn năm, đáy lòng đầy hoảng sợ.

Cũng may lúc này Ngô Xảo Xảo hét lên, như nhìn thấy cái gì đó kinh khủng. Tay cô ta run run chỉ về trước :

--... Cương... Cương thi.

Trần Hiểu bị tiếng hét làm cho tỉnh táo lại, quay đầu nhìn theo hướng Ngô Xảo Xảo chỉ. Nguyên lai một người đàn ông lúc này biến thành một dáng cương thi giống trong phim. Hai mắt trắng dã trợn lên, đầu bị thủng một lỗ lớn.

Nhìn lại "xác cương thi" trong góc, nó đã biến thành một người thường, là thành viên của đội ngũ tham dự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net