Chương 18: Thổ Hào Giáng Lâm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Cùmm" cây búa gỗ của MC gõ xuống, đấu giá bắt đầu!

-- Vật đấu giá đầu tiên. " Khải giáp từ Vảy Huyết Thú Cự Long " Pháp khí phòng ngự thượng phẩm. Giá khởi điểm 10 triệu.

Nghe tới bốn từ Huyết Thú Cự Long và Eiji nhột nhột. Còn ngồi cạnh Tống Kiều. Haha! Pháp khí thượng thừa!

-- 12 triệu!

--13 triệu!

-- 15 triệu!

--.....26 triệu! Chốt!

Chỉ mới vật phẩm đầu tiên đã 26 triệu! Eo ôi, cuộc sống của đại gia là đây.

Các vật phẩm tiếp theo không cực phẩm cũng thượng phẩm, toàn là thứ hiếm có: Mộc Liên vạn năm, Xích Tử thảo, Huyết ưng thú,....

Tống Kiều để ý Eiji chưa động tâm tới món nào.

Cũng không biết hắn ta muốn gì? Eiji đang đợi Huyết kỳ lân, vả lại...để người các đại gia tộc gần như có mặt đủ, chắc hẳn phải có thứ gì đặc biệt. Nhất định là vật áp chót.

-- Vật đấu giá tiếp theo " Định Thần Châu cực phẩm ".

Một viên Định Thần Châu to bằng ngón chân cái được đặt trong hộp ngọc hấp dẫn tầm nhìn mọi người. Giá khởi điểm 25 triệu. Tống Tử Nguyệt là người đầu tiên ra giá :

-- 27 triệu!

Ha..Tống Tử Nguyệt lại muốn Định Thần Châu? Eiji vẻ mặt gian tà.. Có trò vui rồi!

-- 29 triệu!

--.... 40 triệu!

Xem ra tiểu thư Tống gia thực sự muốn nó rồi. Chịu chi ghê nhỉ?

-- 40 triệu lần một...40 triệu lần hai....

Tưởng như chắc mẩm có trong tay rồi nhưng phút chót lại có người ra giá :

-- 45 triệu!

Hội trường im bặt, Tống Tử Nguyệt quay phắt lại tìm người vừa ra giá. Là một nam nhân không gì đặc biệt, nàng không có ấn tượng nhưng lại nhìn thấy người quen...Tống Kiều!

Tống Thanh Nguyên cau mài nhìn Tống Kiều, ý rằng tại sao lại ngồi cạnh người đó?

Ngay cả Tống Kiều cũng giật mình, Hino này, sao tự dưng mua Định Thần Châu?

-- Ngươi làm trò gì thế?

Eiji không nói gì, chỉ lắc đầu.

-- 45 triệu lần một...

-- 47 triệu! - Tống Tử Nguyệt phải lấy bằng được. Cái tên Tống Kiều không hiểu sao lại hồi phục nhanh chóng, còn mạnh hơn trước. Đáng lẽ trừng phạt phải làm hắn đứt hết linh mạch chứ? Tống Thanh Nguyên nói có liên quan đến Định Thần Châu.

--55 triệu! - Eiji lại ra giá.

--60 triệu! 

Lần này Tống Thanh Nguyên trực tiếp ra giá. Ông biết chắc chắn việc Tống Kiều hồi phục là do Định Thần Châu nhưng trên danh nghĩa ba hắn, ông không thể cưỡng chế kiểm tra. Từ lúc đem nó về ông đã phát hiện, thiên phú hắn cực kì cao, cũng cực cứng đầu.

Nếu Tống Kiều đột phá Hoàng cảnh sẽ ngày càng khó kiểm soát, vì thế Tống Tử Nguyệt nhất định phải mạnh lên. Ai ngờ thằng quỷ này vậy mà bám rất dai :

-- 70 triệu!

" Ồooo" Là tiểu tử nào đây? 70 triệu cũng không nhỏ đâu a.

Tống Kiều nghĩ rằng Eiji bị điên rồi, định nói thì bị Eiji vỗ nhẹ tay hắn ra hiệu dừng lại.

Toàn cảnh lọt vào mắt người Tống gia. Tống Thanh Nguyên nhìn Tống Kiều cảnh cáo :

-- Kiều nhi, sao con có thể ngồi vị trí đó?

Dãy ba trở xuống là hạng thương gia, đương nhiên các gia tộc sẽ không để vào mắt. Dám tranh giành với Tống gia?

--80 triệu!

Tống Thanh Nguyên này xem ngươi tới đâu. Chẳng qua chỉ là một phế vật không có tử vi.

Tên " phế vật" đó như không nhìn thấy ánh mắt kỳ dị xung quanh. Thứ ta không thiếu nhất chính là tiền! Nhàn nhã ngã lưng về sau :

-- 100 triệu!

"..." Còn tăng giá?

-- 110 triệu!

-- 120 triệu!  -- Đại - Eiji - gia vẫn một chọi một với Tống Thanh Nguyên, xem thường ánh mắt ngày càng tối của hắn.

-- 150 triệu! 

Waoo, Tống gia chủ nhếch môi. Thằng ranh con.

-- 180 triệu!

Ranh con bám rất dai.

Thật ra Eiji không muốn mua Định Thần Châu, chỉ muốn moi Tống gia nhiều một chút.

Tống Kiều đã ngồi yên rồi, đầu hắn phủ tầng tầng sương mù!? Tôi là ai? Tôi đang ở đâu?

--200 triệu! - Tống Thanh Nguyên cắn răng.

Chết tiệt, vật phẩm muốn mua hôm nay rất nhiều, chỉ viên Định Thần Châu đã tốn nhiều như vậy. Nếu như hắn tiếp tục, coi như để hắn lên mặt một lần.

Nhưng Tống Thanh Nguyên không đạt được như mong muốn. Eiji biết đây đã là cực hạn rồi, hắn nhịn cười:

-- Nhường!

...............

-- Chốt! 200 triệu Định Thần Châu!

Bỗng nhiên Tống Thanh Nguyên có cảm giác mình bị lừa.

Tiểu tử rõ ràng là cố ý tăng giá. Tuy 200 vẫn có thể chấp nhận được nhưng còn "cái thứ" phía sau? Nó sẽ rẻ sao? Tầm mắt bắn về Tống Kiều, hắn cúi gằm mặt.

Thực ra Tống Kiều không phải là sợ, cùng lắm thì chịu trừng phạt, hắn quen rồi. Dù gì có viên châu siêu to kia hắn không sợ đâu.

Nếu không cúi mặt chắc sẽ cười điên lên mất thôi! Hino ơi Hino, ngươi thật khiến ta bất ngờ. Tống Kiều làm sao không biết mục đích của Eiji cơ chứ? Lâu lắm rồi hắn mới thấy vui như vậy.

-- Cảm ơn ngươi!

-- Ơn nghĩa gì đâu, sau này phải nhờ ca bảo kê rồi! - Eiji cười cười.

-- Được. Nhưng... Ngươi làm vậy không sợ đắc tội Tống gia sao?

Sợ? Ta chỉ sợ đắc tội chưa đủ. Eiji lắc đầu.

-- Vật phẩm tiếp theo " Vọng Nguyệt Trầm Hương ". Khởi điểm 20 triệu.

Vật phẩm vừa ra, Khuất Dạ đã xôn xao :

-- Thiếu gia, Trầm Hương kìa!

Trầm Hương cũng chỉ là một nén hương làm rất đặc biệt. Hương thơm của nó có tác dụng thanh lọc hồn phách. Loại bỏ tâm ma. Trong tu luyện, đặc biệt là khi trùng kích cảnh giới, thường sinh ra tâm ma, nếu không trừ khử được sẽ rất dễ dẫn đến tẩu hoả nhập ma.

Mà Vọng Nguyệt Trầm Hương là cây gỗ hấp thụ ánh trăng thành tinh, sử dụng nó có thể trực tiếp thức tỉnh thêm một hệ phụ trợ. Đối với đại đa số bẩm sinh chỉ thức tỉnh một hệ, hẳn có sức hấp dẫn rất lớn.

Người nhà Nam Cung ra giá đầu tiên :

-- 30 triệu.
......................
-- 100 triệu!

Hửh? Lại là Tống Tử Nguyệt.

-- 100 triệu lần một....

Nghe MC sắp chốt, Khuất Dạ đau đau lòng, hichic! Đối với hắn Trầm Hương có tác dụng rất lớn. Hắn lúc còn là hắc ưng chưa hoá hình thì đã ở cùng cái cây Vọng Nguyệt này. Trầm Hương với người khác là để thức tỉnh hệ phụ trợ, với hắn là tăng tu vi vùn vụt.....

-- 120 triệu! - Nam Cung Ngạo hình như muốn rất muốn có nó. Hắn chỉ có Hoả hệ, nếu có thể thêm một hệ nữa thì sẽ có cơ hội bắt kịp Tống Kiều...

-- 130 triệu!

Eiji khá bất ngờ với Tống Tử Nguyệt, chơi lớn a!

Đợi giá lên cao, Ankh mới động đậy hỏi :

-- Hả? Nãy ngươi nói gì?

-- Trầm Hương, là Vọng Nguyệt Trầm Hương đó thiếu gia. - Khuất Dạ như mếu máo.

-- Ta ngủ quên, có nghe ngươi nói gì đâu. Tại sao lại muốn khóc rồi? Ai ăn hiếp ngươi? - Ankh vung vai còn dụi dụi mắt, buồn ngủ chết đi được.

Vừa thức dậy đã thấy Tiểu Dạ kéo tay hắn nói cái gì Hương Trầm Trầm Hương. Vẻ mặt như sắp khóc tới nơi.

Là ai bắt nạt người của ta? Ai?

MC đã chuẩn bị đập búa lần ba.

-- Tiểu Dạ, ngươi ra đại một cái đi, đợi ta hiểu vấn đề một lát.

Được cho phép, Khuất Dạ vụt hứng lên:

-- 150 triệu.

Lại ở đâu một tiểu tử tranh đồ với Tống gia?

Ánh mắt đổ dồn vào người Khuất Dạ làm hắn giật cả mình :

-- Thiếu gia.

-- Hửm? Ai dám giành đồ với bổn thiếu gia? - Ankh thì thầm hỏi.

-- Tống Tử Nguyệt.

Con ngươi đen láy của Ankh đảo một vòng, chuẩn bị gây thù chuốc oán!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net