Chap 5: Mị hoặc vũ khúc (Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đêm nay trăng tròn, bầu trời khu rừng phía Tây lại nhiễm đỏ yêu dị. Nhân gian đồn đại có yêu ma ở nơi đó, đêm rằm hằng tháng sẽ tụ hội với nhau, ngân nga thứ âm nhạc quỷ dị, vừa thê lương lạnh lẽo, vừa câu hồn.

Kì thực, chỉ có một huyết y mỹ nhân nhảy múa giữa rừng mạn đà la. Âm thanh thê lương kia là từ những cánh hoa xinh đẹp va chạm vào nhau. Theo mỗi động tác của mỹ nhân, mạn đà la sẽ tung ra, phiêu dật trong không gian rộng lớn. Mùi hương mạn đà la lần này đậm hơn, lại thêm vài phần tinh khiết thoải mái.

"Hoàng thượng, người thực không nên đến nơi này. Địa phương này so với tháng trước còn quỷ dị hơn!" Vũ Mặc chạy theo sau Tử Thiên Kỳ, tay chung thủy nắm chặt gươm đào. Tổ tông của tôi ơi, lỡ như gặp phải quỷ thì tôi phải làm sao?! Trên đời này Vũ Mặc không sợ trời không sợ đất, nhất nhất sợ quỷ. Hắn làm sao có thể bình tĩnh nếu gặp quỷ ở địa phương hoang vắng này.

Lại nói Tử Thiên Kỳ, sau buổi sáng liền không thấy Tiểu Thiên, hắn bắt đầu sốt ruột. Cuối cùng hắn lại nhớ ra y nói đêm nay trăng tròn, liền nghĩ đến lần đầu hắn gặp y tại khu rừng phía Tây cũng là đêm trăng tròn, dường như là y lại luyện Bỉ ngạn vũ khúc. Vậy nên Hoàng đế trẻ tuổi hắn hăng hái lôi thuộc hạ thân cận là Vũ Mặc đi theo, thẳng tiến đến khu rừng phía Tây. Đến nơi trời đã tối, trăng đã lên.

Khi hắn vừa bước đến nơi, mùi hương mạn đà la đã lan tỏa khắp khu rừng. Tử Thiên Kỳ một mạch chạy về phía rừng mạn đà la bất chấp nỗi sợ không chút tiền đồ của Vũ Mặc.

Bạt ngàn mạn đà la phía sau khu rừng ấy. Xuyên qua cây cối rậm rạp, Tử Thiên Kỳ nhìn thấy thân ảnh quen thuộc đang nhảy múa, huyết y sam dường như lộng lẫy hơn lần trước, dung nhan kia thêm vài phần mỹ lệ không thể rời mắt. Vũ Mặc đơ ngốc nhìn mỹ nhân ngoài kia đang được mạn đà la bao quanh, xinh đẹp yêu diễm, lại lẫn vài phần khí chất tựa như tiên tử. Hai thứ chính tà dung hợp đến mức khó tin trên người nam tử kia thật sự mang lại cảm giác bất an, không chân thực. Thế gian lại tồn tại người như thế này sao?

Âm thanh thê lương truyền đến, đôi mắt Tử Thiên Kỳ hơi mờ đi. Trong đầu hắn thoáng lướt qua vài hình ảnh nhạt nhòa chớp nhoáng không rõ ràng, nhưng lại cảm thấy vô cùng quen thuộc. Hắn cố gắng nhớ, những hình ảnh tựa như cơn mộng mị thi thoảng đến quấy nhiễu hắn, nhưng càng cố nhớ thì đầu lại càng đau nhức khó chịu, hình ảnh cũng càng mờ nhạt.

Vô thanh vô thức, lệ từ khóe mắt hắn rơi xuống, không rõ nguyên do. Vũ Mặc kì quái xem biểu cảm này của Tử Thiên Kỳ, đồng dạng với tháng trước tại đây. Âm thanh quả thực rất não nề, nhưng cũng không đến mức cắn xé cõi lòng như thế. Vũ Mặc hắn không khóc, tại sao lại chỉ có Hoàng đế khóc? Lẽ nào... cái này gợi nhớ đến chuyện buồn của Hoàng đế? Phải rồi, nhất định là như vậy. Hai người cùng nhau lớn lên, cái gì biến Tử Thiên Kỳ thành lãnh khốc thì hắn hẳn biết rất rõ.

"Vũ Mặc... Tâm ta thật đau... nhưng không biết nguyên lai... Ngay từ lần đầu ta đã thấy Tiểu Thiên rất quen thuộc, nhưng lại không rõ là quen thuộc ở điểm nào..." Ánh mắt hắn hướng về phía Tiểu Thiên, trong khoảng trời hoa bay. Cánh bỉ ngạn đỏ rực chuyển động theo vũ đạo của y, nhìn qua giống như bức màn bảo hộ kỳ dị.

"Hoàng thượng, ngươi luôn xem trộm chủ nhân của ta như thế này?" Giọng nói của Tiểu Trùng bất ngờ vang lên từ phía sau, dọa cho Vũ Mặc hốt hoảng vội kề gươm đào vào cổ hắn. Bất quá, hắn lại không có chút sợ hãi, ngược lại còn cười quỷ dị. "Tiểu mỹ nhân, bản soái ca không phải quỷ, ngươi dùng cái này có phải khoa trương quá không?"

"Ngươi là ai? Dám ăn nói như vậy với Hoàng thượng?" Vũ Mặc nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thần sắc lạnh lùng truy vấn.

"Ta... là lão công của ngươi!" Khuôn mặt yêu nghiệt kia xuất hiện ý cười cợt nhả, Vũ Mặc thống hận không thể bóp chết tên xú nam nhân trước mặt ngay lập tức.

"Các ngươi đừng nháo nữa. Thiên Thiên cần tập trung." Ánh mắt của Tử Thiên Kỳ vô cùng khẩn trương khi phát hiện ra điều gì đó, chăm chú nhìn biểu hiện có phần cực lực của Tiểu Thiên.

Cánh hoa va vào nhau những nốt thê lương, âm thanh vốn đang mềm mượt bỗng dưng trật một tiếng rồi yếu ớt. Lắng nghe tiếng nhạc, lòng Tiểu Trùng thầm than không ổn. Chủ nhân gặp sự cố. Tử Thiên Kỳ càng nghe càng thấy kỳ quái, cũng bắt đầu thấp thỏm lo lắng muốn chạy ra nhưng bị Tiểu Trùng giữ lại, sắc mặt ngưng trọng lắc đầu với hắn. Trên kia thân huyết vũ y động tác có vài phần yếu ớt , rồi bỗng dưng cuộn tròn lại, nét mặt co rút đau đớn ôm ngực.

"Hỏng rồi! Mau nằm xuống!" Tiểu Trùng kinh hô một tiếng rồi kéo hai người kia nằm xuống, nhanh chóng niệm ra một cái kết giới bảo vệ.

Tiểu Thiên giãy giụa trên không trung một hồi, lồng ngực truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt khiến sắc mặt y tái nhợt. Rồi, "phụt" một tiếng, kèm theo đó một âm thanh động trời nổ "oanh" chói gắt, một cỗ năng lượng phóng ra đánh gãy hết cây cối xung quanh, bên trong kết giới của Tiểu Trùng cũng không khỏi bị chấn động một hồi. Tiểu Thiên phun một búng máu, thân thể suy nhược từ từ rơi xuống.

"Thiên Thiên!" Tử Thiên Kỳ hoảng sợ phi thân đến đỡ lấy y, đau xót nhìn tiểu nam nhân của mình đang thở yếu ớt, miệng đỏ máu tươi, toàn thân vô lực sắp không thể tỉnh táo.

"Kỳ, ta không sao, đưa ta về... nghỉ ngơi một chút là ổn..." Nói xong liền bất tỉnh, bàn tay nhỏ bé vẫn nắm chặt áo của hắn.

Tử Thiên Kỳ đau lòng nhìn y, mặc dù đã nói là không sao nhưng tâm vẫn thập phần hoảng loạn, không dám chậm trễ ôm y trở về Hoàng cung.

.

Đêm hôm ấy, chuyện Hoàng đế cấp tốc đưa Huyết hồ Đại nhân một thân huyết y nhiễm máu tươi, điên cuồng triệu tập toàn bộ thái y trong cung đến rồi nổi trận lôi đình, náo loạn một trận, khắp Hoàng cung từ trên xuống dưới không ai là không biết tin, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi vị Đại nhân từ trên trời rơi xuống kia. Chỉ tội cho các vị thái y ngày hôm ấy đều hứng chịu trận cuồng phong của Hoàng đế, tuổi thọ nửa đời còn lại đều giảm đi vài phần chỉ vì kia là thân thể thần tiên, bọn họ đều vô pháp.

Hôm ấy Tiểu Thiên bị như vậy là do quá trình tu luyện nâng cao cảnh giới gặp trục trặc, thân thể vì trước đó nhiễm chút hàn khí, sức mạnh không được bảo toàn dẫn đến không khống chế được năng lượng bạo phát, kết quả là bị phản, tuy không ảnh hưởng nhiều đến sức khỏe nhưng thương thế cũng được coi là nặng, hôm nay đã là ngày thứ ba y hôn mê rồi. Tử Thiên Kỳ tâm phiền ý loạn đi lại trong nội thất, rồi lại ngồi lấy nước ấm dùng khăn lau cho y, không nhịn được thở dài một tiếng.

"Thiên Thiên, đừng làm ta sợ. Ngươi ngủ thật lâu nha? Không phải ngươi nói nghỉ ngơi một chút là ổn sao? Đã ba ngày rồi còn chưa tỉnh. Ai, mau tỉnh lại, ngươi muốn gì ta đều cho, muốn làm gì thì làm, bảo gì ta cũng nghe a."

"Thật sao?"

"Ân, thật." Hắn thành thực gật đầu, rồi lại như nhận ra có điểm không đúng liền trợn mắt. "Cái gì? Thiên Thiên?" Hắn thấy tiểu nhân nhi đang tươi cười liền kinh hỉ.

"Quân không nói hai lời, ngươi nhớ lấy." Tiểu Thiên khoan khoái vươn mình đẩy hắn sang một góc, một mạch tiến đến điểm tâm trên bàn. Ba ngày rồi không ăn, đói chết y.

"Thiên Thiên, có phải ngươi cố ý chờ trẫm nói như vậy rồi mới chịu tỉnh không?" Tử Thiên Kỳ tự thấy mình giống như hài tử để y đùa bỡn vui vẻ, trong khi hắn hoảng loạn suýt chút nữa chạy đi Quỷ Môn quan cướp người thì y lại coi như không có chuyện gì mà vui vẻ ngồi ăn. Như vậy có phải quá tiện nghi cho tiểu yêu nghiệt kia không?

"Ta định mở mắt thì lại nghe thấy ngươi nói mấy lời kia. Nha, điểm tâm thật ngon, rất có khẩu vị." Tiểu Thiên ăn ngon lành, vô cùng thưởng thức khen ngự thiện phòng rồi cười với hắn phi thường rực rỡ. Hoàng đế ngậm ngùi nhìn, lòng âm thầm nhỏ lệ.

Chỉ là y không nói. Ngàn năm trước hai người gặp nhau nhờ Bỉ ngạn vũ khúc, hay còn gọi là Mị hoặc vũ khúc, khi ấy y đã đột phá cảnh giới cao nhất. Cho nên kiếp này, nếu y muốn hắn nhớ lại toàn bộ chuyện kiếp trước thì buộc phải luyện lại Bỉ ngạn vũ khúc đến cảnh giới cao nhất. Hơn nữa, mị hoặc vũ khúc của y phải luyện thành mới có thể giúp hắn ở kiếp này. Vì đã chuyển kiếp nên tất cả những gì tu luyện được từ kiếp trước y đều phải luyện lại, may mắn chính là y mang thân thể Hồ tiên nên tốc độ tu luyện nhanh hơn Dã hồ. Đáng lẽ đã đột phá cảnh giới cao nhất của Bỉ ngạn vũ khúc, bất quá, là tại thú tính của hắn làm hỏng chuyện. Nhưng không sao, còn ba tháng nữa mới đến thời điểm đám cẩu tặc kia hành động, thiết nghĩ cùng chúng chơi đùa một chút cũng không hề nhàm chán.

Tử Thiên Kỳ hận không thể một cước đạp chết chính mình. Nếu như... nếu như Tiểu Thiên đòi đảo chính thì phải làm sao? Ai!!! Tử Trì Độn, ngươi còn không mau chết đi!!!

Lúc này, Tiểu Trùng từ Minh giới trở lại mang theo một lọ dược nhỏ. Tiểu Thiên vừa nhìn thấy liền trừng mắt với hắn. "Tiểu tử chết tiệt kia, giờ này mới mang dược đến cho lão thân?" Nói xong bắn một đạo quang mang vào mông hắn.

"Ai u! Chủ nhân! Ta chỉ vừa mới rời đi thôi mà? Bất quá lão gia bận việc nên không thể lập tức lấy dược. Oan cho ta a!!!" Tiểu Trùng ai oán xoa phần mông xém chút bốc cháy của mình. Ra tay thật mạnh, cho dù là vừa bị nội thương tỉnh dậy vẫn vô cùng cường hãn. Chủ nhân, ngươi có nam nhân của mình rồi liền ngược đãi sủng vật.

"Chậm trễ vẫn là chậm trễ. Tiểu Trùng, cái này ngươi kém Vũ Mặc nhà ta một bậc." Tử Thiên Kỳ vô cùng chân chó chạy đến bóp vai cho Tiểu Thiên, còn quay ra làm mặt quỷ với Tiểu Trùng. Ta chọc, ta chọc chết tiểu quỷ ngươi.

"Cô gia, ngươi thật là bỉ ổi. Trùng mỗ liền nói xấu ngươi với lão gia." Tiểu Trùng thực muốn đem cái tên cẩu hoàng đế kia ra kho tàu.

"Ngươi thực vất vả." Tử Thiên Kỳ lấy một miếng điểm tâm cho Tiểu Thiên, nét mặt sủng nịnh cười. "Huyết hồ Đại nhân, để ta bồi ngài dùng điểm tâm. A?"

Tiểu Thiên mở miệng cắn xuống vô cùng hưởng thụ, nhai xong điểm tâm mới nhìn đến Tiểu Trùng đang ủy khuất. "Tiểu Trùng, ngươi vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi. Ngươi có một tuần để dạo chơi, sau đó liền thực hiện nhiệm vụ lão thân giao cho ngươi."

"Tuân mệnh." Nói xong lập tức biến mất.

Tử Thiên Kỳ liền tò mò tiểu nhân nhi của hắn có chuyện gì, nhưng đến cuối cùng lại không muốn hỏi. Nếu y muốn nói, ắt sẽ nói cho hắn biết. Hắn tin tưởng y sẽ không làm ra chuyện hại người hại mình.

Đang suy nghĩ mông lung, hắn lại nghe thấy Tiểu Thiên hỏi mình :"Kỳ, bất luận sau này có chuyện gì xảy ra, ngươi vạn nhất cũng không được quay lưng lại với ta. Ngươi làm được không?"

"Ta tin tưởng ngươi." Hắn cười đến ôn nhu, lấy một miếng điểm tâm đưa đến. "Mau ăn, ba ngày qua ngươi đã không ăn gì rồi."

Bên cửa sổ bỉ ngạn đã vươn cao đến bụng người. Những cánh hoa đỏ rực nhướn lên ôm ấp ánh tà dương đỏ tía và những áng mây ánh hồng. Trong không khí mùi hương mỗi lúc một nồng đậm. Tiểu hồ điệp mỏi cánh hạ xuống, đậu trên bỉ ngạn, kết thúc một ngày nặng nề. Xa xa, có bóng một nữ nhân đứng ngoài Vọng Nguyệt cung, đã ở đó được một lúc, rồi quay người, làn váy xanh phiêu dật, mềm mại lẳng lơ...

_End chap 5_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net