Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Kha Thiếu Úc ở nhà Tề Dịch ăn cơm xong, lúc chuẩn bị rời đi thì thuận miệng hỏi: "Tôi định tới bệnh viện thăm Ân tổng, cậu đi cùng không?"

"Bệnh viện? Ân Thứ ở bệnh viện? anh ta làm sao?" Tề Dịch sửng sốt.

"Cậu không biết?" Kha Thiếu Úc có chút kinh ngạc: "Trước đó không lâu Ân tổng vừa bị tai nạn giao thông, đã nhập viện vài ngày rồi."

"Tai nạn giao thông? Bị thương có nghiêm trọng không?" Tề Dịch vội vàng hỏi.

"Chủ yếu là gãy xương chân trái, đại khái phải hai ba tháng mới khôi phục được."

Tề Dịch nghĩ nghĩ, vẫn quyết định cùng Kha Thiếu Úc tới bệnh viện một chuyến, cậu muốn xem thử biến hóa của quỷ khí trên người Ân Thứ, anh đã thật lâu không gặp những sự cố quá nghiêm trọng, hiện giờ đột nhiên bị tai nạn giao thông, rất có thể là do quỷ khí ảnh hưởng.

Hai người vào bệnh, lúc tới cửa phòng bệnh thì Tề Dịch nhận được một tin nhắn từ Ân Thứ, vừa mở ra thì thấy 'Tôi đang đi công tác, đại khái tầm mười hai mươi ngày nữa mới trở về, nhớ phải nghĩ về tôi đó'.

Lúc đọc tin nhắn, Tề Dịch đã bước vào phòng bệnh. Cậu cầm điện thoại nhìn Ân Thứ trên giường bệnh, Ân Thứ cũng cầm điện thoại nhìn cậu.

Trầm mặc vài giây, Tề Dịch lắc lắc điện thoại, nhướng mi: "Công tác trong bệnh viện?"

"Ừ, bệnh viện là 'địa điểm' công tác cố định hàng năm." Ân Thứ buông di động, vẻ mặt tự nhiên nói: "Em đã tới rồi."

Tề Dịch thấy anh không chỉ quấn băng vải ở cổ chân trái, tay phải cũng bị bao thành một cục, cái tin ban nãy phỏng chừng được nhắn bằng tay kia. Không phải nói chỉ bị thương chân trái thôi sao? Tay phải là chuyện gì?

"Ân tổng, tay phải của anh bị sao vậy?" Kha Thiếu Úc giúp cậu hỏi ra nghi hoặc.

"Hai ngày trước không cẩn thận bị lọ thuốc đập trúng, không phải chuyện gì lớn."

Đối với chuyện bị thương anh đã tập thành thói quen, Kha Thiếu Úc yên lặng cho anh một cái nhìn đồng tình.

"Bà Ân đâu? Hôm nay sao không thấy bà?"

"Bà trở về nghỉ ngơi rồi, tối mới tới." Ánh mắt Ân Thứ dừng lại trên người Tề Dịch, chuyên chú mà thâm sâu, giống như đã chờ đợi thật lâu.

Mà lực chú ý của Tề Dịch thì bị quỷ khí trên người anh hấp dẫn. Quỷ khí trên người anh lại gia tăng rồi, hơn nữa còn mang theo điềm báo không rõ. Loại tình huống này đối với người khác thì cùng lắm chỉ xui xẻo một hai lần, nhưng với Ân Thứ thì có nghĩa là tai họa liên tiếp không ngừng, thương tổn từng chút gia tăng, cuối cùng thậm chí sẽ nguy hiểm tới tánh mạng.

Ân Thứ trước khi gặp cậu, cho dù sống không mấy dễ dàng nhưng tâm tính lạnh lùng, sẽ không dễ dàng bị những thứ bên ngoài ảnh hưởng. Nhưng từ khi gặp cậu, hết thảy đều thay đổi, trở nên rung chuyển không ngừng. Tề Dịch ẩn ẩn phát hiện, chính mình tựa hồ đã trở thành nhân tố quan trọng gây ra họa hoặc phúc cho Ân Thứ...

"Tề Dịch, em không mang đồ ăn tới sao?" Ân Thứ nói: "Tôi muốn ăn cơm em làm."

"Hôm nay quên rồi, lần sau sẽ mang tới cho anh."

"Ừ." Trong mắt Ân Thứ lộ ra vui sướng, yên lặng nghĩ tới một phần menu của mình, Kha Thiếu Úc ở bên cạnh không sai biệt lắm bị anh bỏ lơ.

Tề Dịch đi tới bên cạnh Ân Thứ, hỏi về thương thế của anh. Ân Thứ nhất nhất đáp lại, mặt mày giãn ra, ngẫu nhiên từ giọng nói của anh nghe ra chút ủy khuất, hoàn toàn không có sự nghiêm túc cùng lạnh lùng ngày thường.

Ánh mắt Kha Thiếu Úc dao động qua lại trên người Ân Thứ cùng Tề Dịch, ẩn ẩn phát hiện giữa hai người có chút mờ ám, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút không thoải mái. Trong nhận thức của anh, Tề Dịch là người yêu của anh hai, tuy anh hai đã qua đời, nhưng anh vẫn xem Tề Dịch là người Kha gia, không thể tiếp nhận chuyện cậu bị người ngoài mơ ước. Cho dù không còn thích anh hai, thì cũng nên... cũng nên chọn lựa người trong Kha gia.

Kha Thiếu Úc thầm kinh hãi, mình đang nghĩ gì vậy? Chọn lựa người trong Kha gia? Đồng lứa này của Kha gia, trừ bỏ anh thì chỉ còn mỗi anh cả Kha Thiếu Uy, chẳng lẽ anh hi vọng Tề Dịch sẽ chọn mình? Không không không, anh không phải gay, không có khả năng thích đàn ông, huống chi này lại còn là người yêu của anh hai mình khi còn sống! Anh nhất định là điên rồi mới nảy sinh ra ý tưởng kinh khủng này.

Kha Thiếu Úc nhịn không được đặt ánh mắt lên người Tề Dịch, nhìn sườn mặt ôn hòa của cậu, có chút thất thần. Đột nhiên một làn khí lạnh kinh người ập tới, Kha Thiếu Úc giật mình hoàn hồn, chống lại là một mắt hung ác.

"Kha tổng, cám ơn anh đã bớt thời giờ tới thăm. Tôi không có chuyện gì, không dám làm chậm trễ thời gian của anh." Ý đuổi khách quá rõ ràng.

Kha Thiếu Úc cũng không tính toán ở lại lâu, thuận thế nói: "Vậy tôi xin cáo từ, hôm khác lại tới thăm. Tề Dịch, chúng ta cùng đi thôi?"

"Tề Dịch ở lại." Ân Thứ nói: "Tôi còn chuyện muốn nói với em ấy."

Kha Thiếu Úc nhìn qua Tề Dịch, cậu gật đầu nói: "Thiếu Úc, anh về trước đi, tý tôi tự quay về, làm phiền rồi."

Thiếu Úc? Tề Dịch cư nhiên xưng hô thân mật như vậy, bọn họ rất thân thiết sao! Ân Thứ trầm mặc, lạnh lùng nhìn chằm chằm Kha Thiếu Úc.

Kha Thiếu Úc cảm nhận được địch ý của Ân Thứ, không cam lòng yếu thế liếc mắt đáp lại, hất cằm nói: "Được rồi, tôi về trước, gặp lại sau."

Tề Dịch chuẩn bị đứng dậy tiễn thì bị Ân Thứ nắm chặt cánh tay, chỉ có thể dặn dò: "Đi đường cẩn thận."

"Em cùng Kha gia rốt cuộc có quan hệ gì?" Ân Thứ hỏi: "Kha Thiếu Úc tựa hồ rất 'quan tâm' tới em."

Hai chữ 'quan tâm' đặc biệt nhấn mạnh.

"Không phải đã nói rồi sao? Trước kia từng giúp anh ta một chuyện." Tề Dịch cầm lấy một quả táo, bắt đầu gọt vỏ.

Ân Thứ không truy hỏi, chỉ âm thầm xếp Kha Thiếu Úc vào danh sách cần đề phòng.

"Này, ăn không?" Tề Dịch đưa một miếng táo tới bên miệng Ân Thứ, người nọ liền tự nhiên cúi đầu cắn ăn.

Tề Dịch lơ đãng nhìn thoáng qua cổ tay trái Ân Thứ: "Phật châu của anh đâu?"

Ân Thứ buồn bực nói: "Lúc xảy ra tai nạn đã bị đứt rồi."

Nói ra thì cho dù là người trấn định như anh, nghĩ lại cũng cảm thấy sợ hãi. Tai nạn kia thực sự nghiêm trọng, đầu xe hư hỏng, mấy thanh thép xuyên thấu qua mặt kính đâm tới vị trí người lái, cùng lúc đó, xợi phật châu trên tay anh đột nhiên đứt đoạn, mấy thanh thép vừa lúc tách ra thành một khe hở vừa đủ để anh sống sót. Lúc nhân viên cứu hộ chạy tới thì đều khiếp sợ vô cùng, không ngừng cản thán Ân Thứ mạng lới, trong hiểm cảnh như vậy thế nhưng chỉ bị gãy một chân. Chỉ có mình Ân Thứ biết, sở dĩ anh có thể sống sót rất có thể là vì xâu chuỗi mà Tề Dịch cho mình.

Ngón tay Tề Dịch run lên, không ngờ phật châu thế nhưng lại bị đứt? Xem ra tình huống của ân thứ so với cậu dự tính còn nghiêm trọng hơn.

"Thật có lỗi, làm hư vòng tay em tặng." Ân Thứ không biết lo lắng trong lòng Tề Dịch, nói: "Bất quá anh đã bảo người nhặt hết hạt châu lại, chờ xuất hiện có thể xâu nó lại lần nữa."

"Không sao, chỉ cần anh không có việc gì là tốt rồi. Về sau, vẫn nên để tôi đưa đón anh đi làm đi." Phật châu đã vì anh chống đỡ một kiếp, cho dù xỏ lại thì cũng không còn tác dụng.

Ân Thứ vui sướng: "Ý là em nguyện ý dọn về?"

"Không, tôi chỉ phụ trách đưa đón, không tính toán ở cùng một chỗ với anh."

Câu trả lời của Tề Dịch nháy mắt đánh nát ảo tưởng của Ân Thứ. Sự thực lúc mới xảy ra tai nạn, anh đã định báo tin mình nằm viện cho Tề Dịch, để cầu chiếu cố, bất quá lại cố nhịn xuống. Anh biết Kha Thiếu Úc thường xuyên gặp gỡ Tề Dịch, tin tức anh bị thương, Kha Thiếu Úc hẳn sẽ không giấu diếm. Từ miệng người khác nói ra thì hiểu quả tự nhiên tốt hơn tự mình nói rất nhiều. Vì thế, anh nguyện ý chịu đựng hơn mười mấy ngày tịch mịch.

Hôm nay, lúc Tề Dịch vừa tới, Ân Thứ nhạy bén nhìn ra đau lòng cùng áy náy trong mắt cậu. Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy bất luận giày vò thế nào cũng thực đáng giá.

Nhưng đáng tiếc, anh vẫn không thể tóm Tề Dịch về nhà được.

Không sao. Ân Thứ yên lặng cổ vũ bản thân, có thể một lần nữa được Tề Dịch chú ý đã là thành công đầu tiên! Anh không sợ bị thương, mấy lần chỉ mành treo chuông đều chưa từng sợ hãi, trừ phi tử phong, bằng không không có bất cứ khó khăn nào có thể ngăn cản anh đến với Tề Dịch. Vì có được cậu, anh nguyện ý dùng hết thảy của mình trao đổi.

Tề Dịch ở lại phòng bệnh của Ân Thứ tới giữa trưa mới rời đi, ở chổ rẽ hành lang thì thoáng lướt qua một quý bà sang trọng.

Bước chân Tề Dịch hơi khựng lại, quay đầu nhìn theo bóng dáng người nọ, trong lòng nảy sinh một loại cảm giác kỳ diệu, thực thoải mái, ấm áp tựa như tia nắng mặt trời.

Cậu lầm bầm một chút, bất quá cũng không suy nghĩ sâu xa, xoay người rời đi.

"A Thứ, mẹ mang cơm tới cho con đây." Bà Ân còn chưa bước vào phòng bệnh, âm thanh đã truyền tới.

"Mẹ, không cần mỗi ngày đều tới đây, con có người chăm sóc mà."

"Người khác mẹ không an tâm, xem xem con tự chiếu cố mình thành bộ dáng gì này? Chẳng khác gì mấy cái xác ướp cả." Bà Ân đặt cà mên lên bàn, thoáng nhìn qua hoa quả, hỏi: "Hôm nay có người tới thăm con à?"

"Ừm." Ân Thứ nhận cà mên bà Ân đưa qua, đáp lại.

"Có phải người con thích không?" Bà Ân quan sát sắc mặt con trai, suy đoán.

"Ừm."

"Ai, cậu ta đi khi nào? Thực đáng tiếc, mẹ không được gặp mặt a." Bà Ân cảm thấy thực tiếc nuối.

"Mới đi tầm ba bốn phút thôi." Ân Thứ thầm nghĩ, sớm muộn gì cũng có ngày chính thức giới thiệu Tề Dịch với mẹ.

"A!" Bà Ân đột nhiên nghĩ tới chàng trai trẻ thoáng gặp qua ở hành lang, tuy không nhìn kĩ nhưng bộ dáng tựa hồ không tệ. Ừm, ánh mắt con trai nhất định không kém.

"Mẹ, ngày mai có Tề Dịch chăm sóc con rồi, mẹ không cần tới đâu."

"Chậc, có người yêu liền không thèm mẹ nữa." Bà Ân ôm ngực, vẻ mặt u oán.

"Em ấy vẫn chưa phải người yêu của con."

"Động tác của con chậm quá, trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung cho rồi!" Bà Ân vỗ vỗ mặt bàn, hào sảng nói: "Năm đó ba con cũng bị mẹ theo đuổi như vậy a."

"..." Yên lặng thương cảm cho ba ba nhà mình.

"Nghe mẹ thì không sai đâu được, theo đuổi thì phải ngoan chuẩn. Con phải để người ta nhìn thấy tâm ý, cậu ấy nếu đã quan tâm chăm sóc thì chứng tỏ trong lòng người ta có con, chỉ còn kém một bước cuối cùng để đánh vỡ cục diện bế tắc mà thôi."

Ân Thứ bắt đầu suy tư, thật sự suy nghĩ về đề nghị này. Giường, khẳng định phải lăn rồi. Trọng điểm là thời điểm cùng địa điểm, còn có tư thế cùng thái độ nữa.

Lần bị thương này chính là một cơ hội không tồi, hiện giờ anh không thể tự gánh vác cuộc sống, sớm xuất viện một chút để có lý do làm Tề Dịch dọn về nhà chăm sóc anh.

Ân Thứ âm thầm lên kế hoạch đầy đủ, cần phải từng bước từng bước đánh hạ Tề Dịch!

  Mấy ngày nay, thức ăn của Ân Thứ đều do Tề Dịch phụ trách, chính là cậu chỉ qua đưa cơm rồi rời đi, cho dù Ân Thứ có thi triển bao nhiên chiến thuật cũng không níu kéo cậu ở lại được. Vì thế, anh quyết định xuất viện sớm hơn vài ngày, còn không báo cho Tề Dịch, tính toán cho cậu một 'kinh hỉ'.

Vì thế, hôm nay Tề Dịch tới bệnh viện thì chỉ nhìn thấy một cái giường trống rỗng.

Y tá nói: "Ngài Tề sáng nay đã làm thủ tục xuất hiện, nói cậu tới nhà tìm ngài ấy."

Người này muốn chết à! Không biết quỷ khí trên người mình đang không ổn định sao? Bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn a!

Tề Dịch vừa rời khỏi bệnh viện, kết quả điện thoại tắt máy.

Cậu bỏ điện thoại vào túi tiền, cưỡi tiểu cừu, nhanh chóng chạy về nhà. Lúc băng qua ngã tư đường, nhìn thoáng qua chiếc Porsche thực quen mắt cách đó không xa, xung quanh còn vây một đám người, giao thông cả con đường cơ hồ tê liệt.

Trái tim Tề Dịch nhảy dựng lên, không phải lại tông xe nữa chứ! Cậu đậu tiểu cừu ở ven đường, xuyên qua đám người vây xem, chen vào trong, liếc mắt liền nhìn thấy Ân Thứ sắc mặt lạnh lùng ngồi trên xe lăng, bên cạnh là hai vệ vĩ, tài xế đang đồ đầy mồ hôi nói chuyện với một người phụ nữ trung niên, trong lòng người nọ ôm một đứa nhỏ năm sáu tuổi, thoạt nhìn đã tử vong.

"Con của tôi bị các người đâm chết, trời ơi cái đám khốn nạn này, bảo tôi sống sao đây hả!" Người phụ nữ kia gào khóc, âm thanh the thé chói tai, nhưng giờ phút này không ai để ý vấn đề đó, bọn họ đều bênh vực hai mẹ con kia, không ngừng chỉ trích người gây tai nạn.

"Tôi đã phanh xe lại đúng lúc, theo lý thì chỉ đụng nhẹ mà thôi." Tài xế cãi lại.

"Chỉ đụng nhẹ mà thôi?" Người phụ nữ tức giận mắng: "Đụng nhẹ mà đâm chết con rôi? Sự thực rành rành trước mắt, các người còn muốn chống chế! Hôm nay nếu không nói rõ ràng thì tôi sẽ chết ngay tại đây cho các người xem!"

Người qua đường không ngừng oán giận, trợn mắt nhìn đám Ân Thứ. Đâm chết người lại còn không chịu thừa nhận, đúng là vô sỉ mà.

"Chú Trần, đừng ồn, chờ JC tới nói sau." Ân Thứ lên tiếng ngăn cản người tài xế, sau đó nói với người phụ nữ kia: "Nếu là lỗi của chúng tôi, nhất định sẽ phụ trách."

"Đương nhiên là lỗi của các người!" Người phụ nữ kia gào khóc: "Đứa con đáng thương của mẹ, con chết rồi bảo mẹ phải sống sao a?"

Người qua đường thấy vậy, trong lòng cũng thực chua xót.

Nhưng Tề Dịch thì lại thấy rõ ràng, quỷ hồn của đứa bé kia không bám tài xế hay Ân Thứ, mà quấn quanh trên người người phụ nữ kia. Này tuyết minh cái chết của nó có liên quan tới bà ta chứ không phải tài xế của Ân Thứ.

Cho nên, này là... giả vờ?

Nhưng đứa nhỏ này rõ ràng là vừa mới tắt thở a? Nếu không phải bị xe đâm chết, kia rốt cuộc nó chết thế nào? Nguyên nhân cái chết chỉ cần khám nghiệm tử thi có thể biết rõ, không có khả năng lừa dối giá họa cho người khác, trừ phi bà ta nắm chắc có thể thông qua khám nghiệm.

Ánh mắt Tề Dịch hướng về phía quỷ hồn của đứa bé: nói cho chú biết, rốt cuộc con chết thế nào?

Quỷ hồn đứa bé không nghe thấy tiếng lòng Tề Dịch, chỉ mãi bồi hồi bên cạnh người phụ nữ kia, không ngừng phát ra những lời u oán: 'Vì cái gì muốn hại chết con... con thực khó chịu, đừng đụng con, con thực khó chịu mà...'

Tề Dịch âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ đứa bé này trước đó đã bị người phụ nữ này lái xe đâm trúng? Cho nên bà ta không sợ bị điều tra? Nhưng nếu muốn lừa tiền thì không nên đâm chết mới đúng, như vậy chẳng những lộ dấu vết mà còn dễ hỏng việc, hơn nữa, đứa nhỏ quả thực là mới chết không lâu, nguyên nhân cái chết chỉ sợ có chút kì hoặc.

Trước mắt Tề Dịch chỉ có thể khẳng định, đứa bé chết đi này tuyệt đối không phải con ruột của người phụ nữ trước mắt.

Lúc này, JC cùng luật sư của Ân Thứ đều chạy tới hiện trường, bắt đầu tiến hành công tác xử lý.

Tài xế của Ân Thứ không hề uống rượu, cũng không phạm luật giao thông, sau khi xác nhận nguyên nhân cùng trách nhiệm thì có thể xử lý theo trình tự bình thường, không cần xếp vào loại án hình sự, bình thường JC sẽ xử lý theo phương pháp đôi bên thương lượng. Nếu không nhất trí thì sẽ đề đơn lên tòa án tố tụng dân sự.

Luật sư hỏi Ân Thứ, có cần giải quyết riêng hay không?

Với thân phận cùng tài lực của Ân Thứ, giải quyết riêng kỳ thực là lựa chọn tốt nhất, chẳng những mau lẹ, hơn nữa còn có thể giảm ảnh hưởng tiêu cực xuống mức thấp nhất. Nếu trách nhiệm chủ yếu không phải do tài xế, phí bồi thường chỉ khoảng 30 đến 40%.

Ân Thứ không tỏ thái độ gì, chỉ nói chờ kết quả phán định rồi nói sau.

Sự tình xong xuôi, Ân Thứ về tới nhà thì đã hơn sáu giờ. Vừa mở cửa, đầu tiên nhìn thấy chính là một bàn thức ăn phong phú nóng hôi hổi, dưới ánh đèn nhu hòa chiếu rọi, tràn ngập hơi thở gia đình.

"Đã trở lại à, ăn cơm đi." Tề Dịch ở bên cạnh vừa múc cơm vừa tiếp đón.

Nhìn thấy cậu, tâm tình mệt mỏi thoáng chốc như được an ủi, hết thảy rắc rối đều biến mất, trong mắt chỉ còn lại hình bóng người này.

Vệ sĩ đẩy Ân Thứ tới bên bàn ăn, sau đó lập tức thức thời rời đi.

Ân Thứ cầm lấy bát đũa nghiêm túc ăn cơm.

"Tôi sẽ dọn về đây ở." Tề Dịch nói.

Ân Thứ ngẩng mạnh đầu lên, sắc mặt rạng rỡ.

Tề Dịch cũng không có biện pháp, một ngày không nhìn chằm chằm người này thì không biết anh sẽ gặp chuyện gì nữa, nếu cứ để tình huống chuyển biến xấu như vậy, phỏng chừng một hai tháng sau cậu phải tham gia lễ tang của anh mất.

"Chuyện kia anh xử lý thế nào?" Cậu đột nhiên hỏi.

"Cái gì?"

"Chuyện tai nạn ấy." Tề Dịch thờ ơ hỏi: "Không phải hôm nay anh vừa đụng phải một vụ lừa đảo sao?"

Trong mắt Ân Thứ lóe sáng quang mang: "Lúc ấy em ở đó à? Sao lại khẳng định là lừa đảo?"

"Tùy tiện đoán thôi." Tề Dịch cũng không giải thích.

Ân Thứ có chút đăm chiêu nhìn cậu: "Chú Trần là lái xe kì cựu, kinh nghiệm phong phú, tốc độ cũng không nhanh, trách nhiệm chủ yếu hẳn không phải do ông ấy. Nhưng vô luận thế nào, đứa nhỏ kia quả thực đã chết, bồi thường là nên làm, tôi không tính toán truy đến cùng."

Tề Dịch gật gật đầu, cũng không nói thêm. Người phụ nữ kia vốn đã xui xẻo, gặp gỡ Ân Thứ thì lại càng xui cùng cực, căn bản không cần cậu nhiều chuyện.

Vài ngày sau, đã có kết quả điều tra. Nguyên nhân cái chết của đứa bé là vì bị đụng vào đầu, tạo thành xuất huyết bên trong. Nhưng trách nhiệm chủ yếu không phải tài xế mà là người phụ nữ kia đột ngột ẵm đứa bé băng ngang qua đường. Mặc dù có hiềm nghi là lừa gạt, nhưng đứa nhỏ đã chết, bồi thường là cần thiết.

Ân Thứ cũng không dị nghị với kết quả phán định, giao toàn quyền xử lý cho luật sư, tổng cộng bồi thường ba mươi mấy vạn.

Nào ngờ người phụ nữ kia lại chê bồi thường quá ít, bắt đầu náo loạn, thậm chí tuyên bố muốn kiện lên, nói bên cảnh sát che dấu sự thật.

Đài truyền hình cùng tòa soạn báo nghe thấy phong thanh, lập tức đưa tin rầm rộ, tuy không chỉ ra thân phận Ân Thứ nhưng cũng tạo thành ảnh hưởng nhất định với thanh danh của anh.

"Vậy kháng án đi." Ân Thứ đặt tờ báo xuống, thản nhiên nói.

Con người luôn rất tham lam, nếu đã chê ít thì để bà ta ngay cả một đồng cũng không chiếm được. Không phải bà ta muốn kiện sao? Ân Thứ thành toàn, trực tiếp bảo luật sư kháng án, yêu cầu một lần nữa điều tra nguyên nhân vụ việc. Anh tin tưởng trực giác của Tề Dịch, cũng tin vào phán đoán của mình.

Đến lúc này, người phụ nữ kia lại bắt đầu sợ hãi, vội vàng tỏ ra không muốn truy cứu. Bất quá đã chậm, Ân Thứ nào phải người dễ nói chuyện.

Cuối cùng chứng minh, vết thương của đứa bé thật sự do xe tông, nguyên nhân cái chết quả thực là xuất huyết bên trong, bất quá không phải sự cố khi đó tạo thành, xe của ân thứ chỉ đụng phải thân thể đứa bé một chút. Chỉ trùng hợp là đứa bé chết vào lúc đó mà thôi.

Ân Thứ vốn chỉ muốn vạch trần hành vi lừa đảo của người phụ nữ kia cùng nguyên nhân cái chết thật sự của đứa bé mà thôi, nhưng anh hoàn toàn không ngờ vụ việc lại biến thành án hình sự.

Cha của đứa bé là em trai người phụ nữ kia, vợ chồng bọn họ mấy năm trước đã chết trong một trận hỏa hoạn, đứa bé được người phụ nữ thu dưỡng. Bà ta xem nó là công cụ vơ vét, lừa gạt tiền tài, trước tiên tự lái xe đâm đứa bé bị thương, sau đó đổi quần áo, ở ven đường chờ xe chạy tới rồi lao ra, thừa cơ này ăn vạ đòi tiền. Kế hoạch của bà ta khá chu đáo, chính là không ngờ đứa bé bị thương nghiêm trọng như vậy, lúc đầu không có dị trạng, thẳng đến khi đụng phải xe Ân Thứ thì đột nhiên tử vong.

Đâm bị thương cùng đâm chết hoàn toàn khác nhau, bà ta cảm thấy mình hẳn có thể được nhiều tiền hơn nữa, vì thế mới dây dưa không thôi. Đáng tiếc bà lại đụng phải Ân Thứ, lại còn có Tề Dịch bảo hộ, kết quả đoán cũng có thể đoán.

Loại người vì tiền tài có thể vứt đi lương tâm như vậy, Ân Thứ tự nhiên sẽ không khách khí, không chỉ không cho một đồng, còn tống bà ta vào tù.

Sau đó, Ân Thứ xuất tiền an táng đứa bé kia.

Hôm nay ăn cơm xong, Tề Dịch ngồi trên sô pha xem TV, đột nhiên nói: "Nếu tôi có đứa nhỏ, nhất định sẽ thực thương yêu nó."

"... em rất thích đứa nhỏ sao?" Ân Thứ hỏi.

"Ừ." Tề Dịch gật đầu nói: "Tôi rất muốn có một đứa con, một đứa con có huyết mạch tương liên với mình. Nếu nó có cơ hội chào đời, nhất định cũng giống như tôi, có một cuộc đời thật vui vẻ."

Mặc dù sinh mệnh ngắn ngủi nhưng lại sáng lạn vui vẻ.

Trái tim Ân Thứ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net