Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chuyện ở Grand Hotel Tân Phú hai ngày nay không ngừng được đăng tin trên báo, hơn nữa còn chiếm mặt báo rất lớn. Cũng may không có ai tử vong, bằng không khách sạn lại phải hứng chịu áp lực dư luận ác liệt hơn nữa. Người cuối cùng trong thang máy kia quả nhiên như Tề Dịch dự đoán, chỉ bị thương nặng, không nguy hiểm tới sinh mệnh.

Sau đó, Ân Thứ sai người kiểm tu toàn bộ thang máy trong khách sạn, ngay cả các sản nghiệp khác cũng không bỏ qua, đồng thời cũng khai trừ quản lý bộ phận phụ trách an toàn, một lần nữa tiến hành chỉ đốn.

Cũng vì sự cố này, tiệc rượu kỷ niệm thành lập liền dời lại một tháng sau.

Trong phòng làm việc, Ân Thứ vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm di động, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề quan trọng.

Đúng lúc này, di động đột nhiên truyền tới một trận tiếng chuông, người gọi tới là mẹ anh.

"Mẹ." Ân Thứ nhận điện thoại.

"A Thứ a, con có khỏe không? Chuyện khách sạn ba mẹ nghe rồi, sao con không nói cho chúng ta biết, không biết ba mẹ lo cỡ nào sao?" Giọng bà Ân thực thân thiết.

"Con không sao, hai người không cần lo lắng." Ân Thứ thực hiểu cá tính mẹ mình, chỉ cần nghe tin anh gặp chuyện không may sẽ không ngừng hỏi han, ít nhất một tháng sau cũng chưa an tâm.

"Không được, bên cạnh con phải có người chiếu cố." Bà Ân kiên định nói: "Mẹ sẽ phái mấy vệ sĩ qua."

"Mẹ, con có vệ sĩ rồi."

"Cái đám vệ sĩ của con có tác dụng gì?" Bà Ân cả giận nói: "Mỗi lần con ra ngoài đều không chịu dẫn theo, nếu con thực sự có chuyện thì mẹ với ba con nên làm sao đây hả? Con phải suy nghĩ cho chúng ta, phải hảo hảo chú ý an toàn của mình."

"..." Ân Thứ biết rõ mình có mang vệ sĩ theo hay không cũng không thể ngăn cản ngoài ý muốn phát sinh. Hơn nữa anh phát hiện mang theo càng nhiều vệ sĩ thì tỷ lệ phát sinh ngoài ý muốn lại càng cao. Ngược lại chỉ có một mình anh thì nhiều nhất chỉ bị chút thương nhỏ hay gặp chút phiền toái mà thôi.

Nói ra thì Ân Thứ nổi danh lừng lẫy trong giới vệ sĩ ở A thị, phàm là vệ sĩ được anh thuê, phần lớn đều đi thẳng mà về ngang. Tuy không đến mức mất mạng, nhưng ngã tới bằm dập cùng đủ loại kinh hách thì rất bình thường. Nếu đây là vì bảo hộ Ân Thứ thì cũng không nói, dù sao giá trị anh cũng quá cao. Đáng tiếc đều không phải như vậy, Ân Thứ chính là nhân vật mà cả hai giới hắc bạch đều không động vào (dám động thì biết), vệ sĩ đi theo anh trừ bỏ gặp tai nạn xe cộ, rò điện, rớt xuống nước thì cơ bản không phát huy bất cứ tác dụng gì khác.

"Cứ vậy đi, không an bài vệ sĩ cho con cũng được, nhưng con phải tìm một người bạn gái cho mẹ." Bà Ân yêu cầu: "Đã sắp ba mươi rồi, ngay cả một người phụ nữ cũng không có coi sao được? Người ta còn tưởng sinh lý con mẹ có vấn đề ấy!"

"..." Nhất định là mẹ lại chịu kích thích từ nhóm quý bà.

"Ngày mai mẹ sẽ giới thiệu cho con một vị tiểu thư, con gặp mặt người ta đi."

"..." Lại là xem mắt? Mẹ đúng là làm không biết mệt. Ân Thứ không phải chưa từng phụ nữ kết giao, nhưng mỗi lần đều vì đủ loại ngoài ý muốn mà hỏng bét. Danh xưng 'ma vương xui rủi' của anh không sai biệt lắm đã lan truyền khắp giới.

"Quyết định như vậy đi, chiều mai sáu giờ, nhà hàng Minh Nhã, nhớ rõ đúng giờ trình diện." Nói xong, cũng không đợi Ân Thứ đáp lời, bà Ân đã cúp máy.

Gương mặt Ân Thứ lộ ra một tia bất đắc dĩ, lập tức thu lại biểu tình, chuyên tâm vào công việc.

...

"Cô Điền, muốn ăn gì, xin cứ chọn." Ân Thứ đưa thực đơn cho người đối diện. Hôm nay anh vẫn tới cuộc hẹn, thật sự không cách nào chịu được cuộc gọi truy hồn đoạt mệnh của mẹ mình. Phỏng chừng nếu anh không tới, hôm sau mẹ sẽ đuổi giết tới tận công ty đi.

Ân Thứ ngẩng đầu nhìn cô gái trước mặt, dáng người tướng mạo đều thực không tệ, ăn mặc khéo léo, cử chỉ tao nhã, trong thành thực lại lộ ra ba phần quyến rũ, là loại hình mà phần lớn đàn ông đều không thể kháng cự hấp dẫn.

Điền Nhã cố gắng làm mình mỉm cười tự nhiên một chút, run rẩy nhận thực đơn, bắt đầu chọn món.

Ân Thứ cũng chọn một phần, sau đó trầm mặc, không nói thêm gì.

"Ân tổng, không biết ngài bình thường có yêu thích gì?" Điền tiểu thư nọ cúi đầu, không dám nhìn thẳng. Nhiệt độ trong nhà hàng rõ ràng không quá thấp, nhưng lại làm người ta lạnh run.

"Công việc, uống trà, thiết kế, đánh golf."

May mắn cuối cùng còn có đánh golf, bằng không cô thực sự không biết làm tiếp tục chủ đề này!

"Tôi cũng thực thích đánh golf, hôm nào chúng ta hẹn thời gian, cùng chơi đi?" Điền Nhã ẩn ẩn liếc nhìn đầy mị ý về phía Ân Thứ.

Ân Thứ lạnh lùng nhìn lại, lập tức làm Điền Nhã sợ tới mức suýt nữa cụp mắt không dám nhìn thẳng.

"Về sau có cơ hội rồi nói." Ân Thứ lạnh nhạt nói.

Người đàn ông này quả nhiên không dễ ở chung! Điền Nhã thầm cắn răng, nghĩ tới bối cảnh cùng tài lực hùng hậu của Ân Thứ, thực không cam lòng từ bỏ, huống chi trong số bạn bè của cô không ai tuấn tú được như anh!

"Quý ngài, quý cô, đây là cơm của hai người." Bồi bàn bưng món ăn đã gọi tới.

Âm thanh thực quen tai, Ân Thứ ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy Tề Dịch mặc y phục bồi bàn, cung kính đứng bên cạnh, động tác trật tự nhanh lẹ đặt thức ăn xuống bàn.

"Tề Dịch? Sao cậu lại ở đây?" Ánh mắt Ân Thứ hiện lên một tia sáng nhàn nhạt, trái tim mạnh mẽ nảy lên.

"Ngài Ân, lại gặp rồi." Tề Dịch cười đáp: "Hôm nay là thứ sáu, là ngày tôi làm thêm ở nhà hàng Minh Nhã."

Người này rốt cuộc có bao nhiêu công việc làm thêm? Cậu ta thực thiếu tiền sao? Ân Thứ đột nhiên nảy sinh ra xúc động muốn ôm lấy thanh niên trước mặt vào lòng.

"Cơm đã dọn xong, chúc ngài cùng vị tiểu thư xinh đẹp này dùng cơm ngon miệng." Tề Dịch hơi khom người, chuẩn bị rời đi.

Ân Thứ theo bản năng giữ chặt cánh tay Tề Dịch, cậu quay đầu lại nhìn anh, ánh mắt như đang hỏi.

"Không có việc gì, cậu làm việc đi." Ân Thứ lẳng lặng thu tay lại, nhìn bóng dáng Tề Dịch rời đi, thật lâu vẫn không thu hồi tầm mắt.

"Ân tổng." Vẻ mặt Điền Nhã có vẻ giận dỗi.

Ân Thứ thản nhiên nói: "Dùng cơm đi."

Ngón tay anh thực linh hoạt múa may dao nĩa, tựa hồ muốn mau chóng dùng xong bữa cơm này.

Điền Nhã cắn cắn môi, âm thầm suy nghĩ đối sách.

"Tiểu Nhã!" Đúng lúc này, một âm thanh kinh ngạc từ không xa truyền tới, một người đàn ông cường tráng bước nhanh tới.

Điền Nhã biến sắc, đứng dậy nói: "Trịnh Chi Hâm, sao anh lại tới đây?"

"Tôi sao lại tới đây, em không muốn gặp tôi à?" Trịnh Chi Hâm liếc mắt nhìn Ân Thứ một cái, tức giận chất vấn: "Người đàn ông này là ai?"

"Anh ta là ai không liên quan tới anh." Vẻ mặt Điền Nhã có chút lúng túng.

"Không liên quan tới tôi? Sao có thể không liên quan? Tôi chính là bạn trai em!" Trịnh Chi Hâm phẫn nộ vô cùng.

"Chúng ta đã chia tay rồi!" Điền Nhã hét to.

"Ai nói chia tay? Tôi đồng ý à? Tôi phí mấy chục vạn trên người em, giờ em lại đòi chia tay?" Trịnh Chi Hâm chỉ Ân Thứ nói: "Có phải vì nó không? Vì nó nhiều tiền hơn tôi?"

Sắc mặt Ân Thứ âm trầm, ánh mắt lạnh băng chăm chú nhìn một màn khôi hài này.

"Mấy chục vạn mà anh cũng dám nói ra?" Điền Nhã châm chọc: "Một món trang sức của tôi thôi cũng đã hơn mấy chục vạn, anh có cư cách gì mà làm bạn trai tôi?"

"Phải không? Để tôi cho em xem tôi rốt cuộc có tư cách hay không!"

Trịnh Chí Hâm đột nhiên cầm lấy chén dĩa trên bàn ném về phía Ân Thứ.

Điền Nhã phát ra một tiếng hét chói tai.

Ân Thứ nhanh chóng né tránh, tuy không bị chén dĩa đập trúng, bất quá âu phục trên người đã bị dính vết bẩn.

Trịnh Chí Hâm lại vung tới một đấm, Ân Thứ vì tránh né mà lùi tới góc tường phía sau.

"Đừng đánh, anh có biết người này là ai không hả?" Điền Nhã kinh hoảng, Trịnh Chi Hâm là huấn luyện viên thể hình, thân thủ thực không tồi.

"Câm miệng!" Ân Thứ tức giận gầm một tiếng với Điền Nhã, ngăn cản cô ta nói ra thân phận của mình.

"Dừng tay!" Quản lý nhà hàng dẫn theo bảo vệ vọt tới, nhanh chóng chế trụ Trịnh Chi Hâm vẫn còn đang tiếp tục quậy phá.

Trịnh Chi Hâm hai tay bị giữ chặt, liền nhấc chân đá tới. Ân Thứ bị ghế ngồi chặn lại, không có chỗ trốn, chỉ có thể chịu đủ một cú này, cố gắng gượng không phát ra bất kì âm thanh nào.

Quản lý nhà hàng sắc mặt tái nhợt, người khác không biết thân phận Ân Thứ, chính là ông biết.

Chờ Trịnh Chi Hâm bị bảo vệ kéo đi rồi, quản lý mới lau mồ hôi nói: "Ân tổng, cậu xem này..."

"Quản tốt miệng của ông là được." Ân Thứ xoay người bỏ đi, nhìn cũng không thèm liếc nhìn tới Điền Nhã một cái.

Điền Nhã đứng tại chỗ tức tới dậm chân.

Tề Dịch ở cách đó không xa xem hết toàn bộ, thực cảm thán, vận xui của quý ngài quỷ khí thực sự là không có cách nào đỡ được, ngay cả đi hẹn hò cũng bị người ta đánh.

Quản lý nhà hàng đưa Ân Thứ ra ngoài, thấy anh vừa ra khỏi cửa thì đột nhiên đứng im bất động.

"Làm sao vậy, Ân tổng?" Quản lý nhà hàng theo tầm mắt Ân Thứ nhìn qua, phát hiện vị trí đậu xe bên đó trống rỗng.

Quản lý thầm kinh hãi, không thể nào? Chẳng lẽ xe của Ân tổng bị trộm? Nơi này mấy năm rồi chưa từng phát sinh vụ trộm cướp nào, sao cố tình lại nhắm ngay Ân Thứ?

Quản lý cơ hồ bị dọa tới sắp ngất, Ân tổng ở nhà hàng chẳng những bị đánh, ngay cả xe cũng bị trộm! Ông còn có thể sống để nhìn mặt trời ngày mai sao?

Ân Thứ cả người tản ra khí lạnh, bộ dáng chớ tới gần. Quản lý hiện giờ ngay cả dũng khí nói chuyện cũng không có.

"Quản lý, không bằng để tôi đưa Ân tổng về đi?" Một âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền tới, giải cứu vị quản lý đã sắp hôn mê. Ông thật cẩn thận nhìn về phía Ân Thứ, chuẩn bị hỏi ý tứ của anh.

Ân Thứ nhìn thấy Tề Dịch, không đợi quản lý hỏi đã lập tức gật đầu đồng ý.

Vị quản lý nọ hệt như được đại xá, vội vàng dặn dò Tề Dịch: "Hảo hảo đưa Ân tổng về nhà đi, ngày mai thưởng tiền cho cậu."

Tề Dịch cười cười đáp ứng.

Nhưng mà, lúc quản lý nhìn thấy Tề Dịch thế nhưng cưỡi bé tiểu cừu chạy tới đón người, ông suýt chút nữa đã gục xuống.

Sớm biết cậu nhóc cư nhiên lái chiếc thần khí cừu con này, ông đã đưa ngay một chiếc Rolls-Royce! Quản lý điên cuồng gào thét trong lòng.

Ân Thứ sau khi nhìn thấy 'bé cưng' của Tề Dịch thì cũng ý thức được vấn đề này... sau khi giao chiến lí trí vài giây, anh vẫn sải bước ngồi lên yên sau, thuần thục ôm lấy eo Tề Dịch, chân tay co ro bị đối phương chở mình rời khỏi nhà hàng.

Quản lý nhà hàng liu xiu đứng trong gió...

"Tôi chở anh tới bệnh viện khám trước đi?" Tề Dịch hỏi.

"Không cần." Ân Thứ thoải mái mà ôm lấy Tề Dịch, tựa vào vai cậu hỏi: "Nhà cậu có thuốc không?"

"Có." Tề Dịch cũng không chú ý tới tư thế của bọn họ lúc này có bao nhiêu thân mật.

"Vậy tới nhà cậu đi."

"Được rồi, anh ngồi vững."

Tiểu cừu chở hai người đàn ông gian nan mà thong thả chạy tới chỗ ở của Tề Dịch.

"Tùy tiện ngồi đi." Tề Dịch mở cửa để Ân Thứ vào nhà, đổi giầy xong liền đi vào trong tìm hộp cứu thương.

Ân Thứ bước vào trong phòng, trong lòng thoáng chốc sinh ra cảm giác sáng lán rộng mở, hệt như vừa cởi bỏ một chiếc áo bành tô thật nặng, cả người thoải mái hẳn. Nhìn một vòng xung quanh, nơi này tuy không lớn nhưng lại sạch sẽ khoan khoái, khắp nơi đều lộ ra thói quen tinh tế cùng tốt đẹp của chủ nhân.

"Thương ở đâu? Để tôi xem xem." Tề Dịch đặt hộp cứu thương lên bàn trà, vừa mở vừa hỏi Ân Thứ.

Ân Thứ cởi bỏ âu phục, ngồi xuống cạnh Tề Dịch, sau đó, cởi bỏ cà vạt cùng nút áo, lộ ra khoảng da thịt ở ngực.

"Ở đây à?" Tề Dịch đưa tay ấn ấn bụng Ân Thứ.

Ánh mắt Ân Thứ ám lại, gật gật đầu.

"Chỉ hơi bằm một chút, hẳn không bị thương quá nặng. Anh nằm xuống đi, tôi giúp anh xoa xoa."

Ân Thứ nghe lời nằm xuống, bất quá ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi người Tề Dịch.

Tề Dịch rót rượu thuốc vào lòng bàn tay, sau đó xoa lên bụng Ân Thứ, bắt đầu nhịp nhàng mát xa. Độ ấm trong lòng bàn tay thấm vào da thịt, hơi thở nóng rực cùng cảm giác đau đớn rất nhẹ thổi quét khắp toàn thân.

Hô hấp Ân Thứ trở nên dồn dập, nhiệt độ cơ thể chậm rãi tăng lên, cả người bắt đầu trở nên không thích hợp.

"Tốt lắm." Anh nắm lấy tay Tề Dịch: "Vậy là được rồi."

"Kia, nếu còn chỗ nào không thoải mái thì nhất định phải tới bệnh viện kiểm tra."

"Ừm." Ân Thứ ngồi thẳng người, tùy tay kéo âu phục qua đặt trên đùi.

...

Tiểu kịch trường ——

Tề Dịch: Tùy tiện lộ ra cái bụng trắng nõn của mình, thật sự được sao?

Ân thứ: Lộ ra phần bụng là biểu thị thuận theo, tín nhiệm cùng hi vọng được vuốt ve.

Tề Dịch: Làm nũng đáng xấu hổ.  

+++++++++++++

  Thu dọn đồ cứu thương xong, Tề Dịch hỏi: "Vừa nãy anh chưa ăn no đi? Có muốn nếm thử tay nghề của tôi không?"

Ân Thứ tự nhiên gật đầu.

"Ân tổng có kiêng ăn món nào không?" Tủ lạnh còn không ít nguyên liệu nấu ăn, các loại thịt, hải sản, rau dưa, hoa quả, đầy ắp.

"Không thích mấy thứ xương cốt này nọ." Ân Thứ từ bé đã có tâm lý bóng ma với chuyện hóc xương. Lần nghiêm trọng nhất phải đưa tới bệnh viện, mổ lấy xương ra mới giữ được mạng.

"Đã biết." Tề Dịch bật TV, đưa điều khiển từ xa cho Ân Thứ: "Anh xem TV trước đi, sẽ xong ngay thôi."

Ân Thứ yên lặng nhận lấy điều khiển, một mình ngồi trên sô pha nhỏ, ánh mắt nhìn chằm chằm TV, nhưng tâm tư lại bay tới bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.

Lúc này, di động trong túi reo vang, Ân Thứ nghe máy: "... ừm, đêm nay không cần làm cơm, dì có thể về trước."

Cúp máy, Ân Thứ nghĩ nghĩ, lại gọi một cuộc cho thư kí, bảo đối phương xử lý chuyện ô tô bị trộm.

Thư kí nghe Ân Thứ bị trộm xe thì suýt chút nữa đã quỳ lạy. Với thể chất xui rủi này của tổng tại, bên cạnh chỉ có một thư kí là anh căn bản không đủ dùng, ít nhất phải có cả đoàn thì mới đảm bảo!

"Ăn cơm." Tề Dịch dọn đồ ăn lên bàn, gọi Ân Thứ qua.

Ân Thứ nhìn trên bàn có nấm hương xào thịt, đậu hủ với tôm bóc vỏ, canh khoai tây nấu với bắp cùng cải thìa xào, đều là những món ăn gia đình, nhưng màu sắc sáng lán, vô cùng tinh xảo. Hơn nữa Tề Dịch lại rất chú ý tới trang trí, xung quanh mép dĩa không hề có chút dầu mỡ, chỉ phần cẩn thận cùng tỉ mỉ này thôi cũng có thể so với nhóm đầu bếp đẳng cấp.

"Ăn đi, không cần khách khí." Tề Dịch rót cho anh một ly nước trái cây.

Ân Thứ nếm thử mỗi món một chút, sau đó bắt đầu vung đũa, chuyên tâm càn quét.

Tề Dịch cười cười, xem ra đồ ăn cũng hợp khẩu vị của quý ngài này.

Dùng cơm xong, Tề Dịch dọn dẹp bàn rồi vào phòng bếp rửa chén.

Lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng cào cửa kỳ quái.

Ân Thứ nhìn nhìn vào phòng bếp, sau đó đứng dậy ra ngoài mở cửa.

Một con Samoyed trắng như tuyết lập tức bổ nhào tới, thấy người mở cửa cư nhiên không phải Tề Dịch, nó lập tức xù lông.

Cái sinh vật cả người đẩy quỷ khí này sao lại trong phòng Tề Dịch bước ra, nó làm gì Tề Dịch rồi!

"Ngao..." Samoyed hung tợn nhìn chằm chằm Ân Thứ, cong lưng, mắt thấy đã sắp bổ nhào tới, may mắn được người đứng phía sau nó cản lại.

"Ngại quá, Mạch Nha bình thường thực ôn hòa." Người đan ông ôm chầm lấy Samoyed ngẩng đầu cười nói với Ân Thứ: "Xin chào, tôi là hàng xóm Tống Ngọc Huân của Tề Dịch, không biết ngài đây là?"

"Ân Thứ, bạn." Ân Thứ đứng thủ ngay cửa, không có ý tránh né, ánh mắt lộ rõ địch ý.

Tống Ngọc Huân ù ù cạc cạc bị trừng.

"Anh Tống, sao anh lại qua đây?" Tề Dịch từ trong phòng bếp đi ra.

Mạch Nha nghe thấy tiếng Tề Dịch thì lập tức giãy ra khỏi tay Tống Ngọc Huân, lủi qua bên người Ân Thứ, vui sướng bổ nhào tới chỗ Tề Dịch.

"Mạch Nha hôm nay chờ mãi không thấy em qua, cứ làm loạn trong nhà, anh thực sự không có cách nào, đành dẫn nó qua tìm em." Tống Ngọc Huân bất đắc dĩ, so với chủ nhân là anh đây, Mạch Nha tựa hồ còn thân thiết với Tề Dịch hơn.

Tề Dịch nhìn nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút là tám giờ, quả thực trễ hơn bình thường rất nhiều.

Xoa xoa đầu Mạch Nha, có lỗi nói: "Mạch Nha, hôm nay chỉ sợ không có cách nào đi dạo với mày, lần sau bồi thường, có được không?"

Mạch Nha dùng đầu củng củng trong lòng Tề Dịch, biểu thị bất mãn.

"Ngoan, Mạch Nha tốt nhất."

Hừ, lần này không so đo. Mạch Nha liếm liếm cằm Tề Dịch, bám dính trên người cậu.

Tống Ngọc Huân cười nói: "Em thích chó như vậy, sao không tự mình nuôi một con?"

"Tôi không có thời gian a." Tề Dịch nhún vai: "Mỗi ngày đều bận rộn, ban ngày cơ bản không ở nhà, nếu thật sự dưỡng thú cưng, nhất định sẽ làm nó buồn chết."

"Anh thực không hiểu, em việc gì phải làm nhiều việc làm thêm như vậy?" Tống Ngọc Huân khó hiểu nói: "Tìm một công việc ổn định không tốt sao?"

"Làm thêm cũng rất thú vị." Tề Dịch vừa châm trà cho Ân Thứ cùng Tống Ngọc Huân, vừa đáp: "Huống chi tôi chỉ mới có bằng trung học, có thể tìm được việc gì a?"

"Có thể tới công ty của tôi làm việc." Ân Thứ đột nhiên mở miệng.

Tề Dịch cười: "Công ty anh? Làm nhân viên đánh chữ hay nhân viên vệ sinh?"

"Không cần coi thường chính mình." Ân Thứ trầm giọng nói: "Chỉ cần cố gắng học hỏi, tin tưởng rất nhanh cậu sẽ thích ứng."

Tề Dịch thật sự không phải xem thường bản thân, chỉ là so với những công việc cố định kia, cậu càng thích những việc làm thêm ngắn hạn có thể linh hoạt thay đổi, muôn màu muôn vẻ. Phàm là những thứ cảm thấy hứng thú, cậu đều dành thời gian để học, nhưng nếu không có hứng thú, cho dù tiền lương cao cỡ nào, cậu cũng không muốn làm.

"Nếu Ân tổng thật sự để mắt, kia xin hãy chiếu cố nhiều hơn đi." Tề Dịch đưa danh thiếp qua.

Ân Thứ nhận thấy xem thử, trên danh thiếp là bốn chữ 'kẻ cuồng làm thêm' thật to, phía dưới là số điện thoại, địa chỉ blog cùng nick taobao. Bất quá số điện thoại này không giống số lưu trong điện thoại anh.

Kẻ cuồng làm thêm... Ân Thứ nhìn Tề Dịch, mấy chữ này tựa hồ có chỗ nào đó không đúng.

"Cho anh một tấm nào." Tống Ngọc Huân cũng thực hưng trí đòi danh thiếp: "Kẻ cuồng làm thêm? Ha ha, cái tên này mà em cũng dám đặt a."

"Dám hay không không quan trọng, trọng điểm là vừa xem đã hiểu ngay."

"Anh thực muốn xem xem em rốt cuộc 'Cuồng' cỡ nào." Tống Ngọc Huân lập tức móc di động ra, nhập vào địa chỉ blog của Tề Dịch.

Blog mở ra, là một mảnh xanh thẳm tươi mát. Avatar là hình mặt cười tươi rói, fan hơn hai mươi nghìn người, bên trái có thời gian biểu công việc, cả tuần cơ bản đã xếp đầy, chỉ có mỗi chiều chủ nhật treo dòng chữ 'nghỉ ngơi', phía dưới là phần giới thiệu các lĩnh vực có thể làm, làm bánh, cắm hoa, sửa chữa, hộ lý, đưa cơm, chỉ cần trên thời gian biểu trống thì có thể pm nick taobao hẹn trước.

Trải qua vài năm cố gắng, Tề Dịch ở A thị này cũng khá nổi danh.

"Em cũng quá khủng đi?" Tống Ngọc Huân trợn mắt há hốc, lần đầu tiên biết làm thêm cũng có thể kiêm nhiều việc như vậy.

Ân Thứ dùng di động đăng nhập địa chỉ blog Tề Nặc, đang định đặt trước thì nhớ ra mình không có nick bên này. Vì thế anh nhanh chóng gửi tin nhắn cho thư kí, bảo đối phương thay mình đặt trước thời gian phục vụ từ thứ ba đến thứ sáu.

Chờ Tống Ngọc Huân phản ứng, định đặt lịch thì phát hiện đã kín lịch...

Sát, ai ra tay nhanh như vậy a!

"Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên trở về."

"Tôi đưa anh."

"Cùng nhau đi."

Tống Ngọc Huân ở cửa nói tạm biệt với cả hai, sau đó kéo Mạch Nha còn đang lưu luyến trở về nhà mình.

Tề Dịch đưa Ân Thứ tới dưới lầu, thuận miệng hỏi một câu: "Ân tổng, có người tới đón không?"

"Không có."

"Kia... để tôi đưa anh về?"

"Ừm." Ân Thứ trả lời không chút do dự.

Vì thế Tề Dịch xách tiểu cừu của mình ra, một đường run run chở Ân Thứ cao lớn về nhà.

Ân Thứ sống ở tầng cao nhất của hoa viên Tân Hồ, sống một mình, bình thường ba bữa cơm không phải gọi người mang tới thì tự mình ra nhà hàng. Cuộc sống tuy giàu có nhưng không khí vẫn thực trầm lặng.

Này không thể trách anh, lái xe thì bị xe tông, đi thang máy thì thang máy hỏng, hẹn hò thì bị phá rối, ô tô đậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net