Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 24: Người chồng đối mặt với tình cảm của mình, khao khát được niên hạ yêu thương, thổi kèn uống tinh, gọi chồng ngọt xớt muốn được chịch, bị chịch xém chút sảy thai

Tiếng thở hổn hển bên cạnh vẫn đang tiếp tục, còn có tiếng vải sột soạt, Quý Văn Bân căng thẳng, anh có thể chấp nhận bạn thân làm tình với vợ mình ở ngay bên cạnh, nhưng Hạ Phong... Hạ Phong thì tuyệt đối không được. Trong cổ họng Lệ Tinh vẫn tràn ra những tiếng rên rỉ, những tiếng rên rỉ đó khiến tim Quý Văn Bân đau nhói, anh nắm chặt ngón tay, đến mức móng tay gần như cắm sâu vào trong thịt anh, cuối cùng anh không thể nhịn nổi mà xốc chăn lên, "Không được! Không được!"

Anh thét chói tai, có lẽ anh cũng không ngờ mình có thể hét lớn như vậy nên bị giật mình, đến khi mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mặt, anh chợt ngớ người. Lệ Tinh với Hạ Phong cách nhau rất xa, cả hai đều ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt bình thản như thường, chẳng giống như mới vừa yêu đương vụng trộm ôm ôm ấp ấp nhau chút nào. Quý Văn Bân sửng sốt một hồi, anh bất giác nhìn về phía Hạ Phong, khoé miệng hắn ngậm ý cười, hai mắt sáng ngời, "Ồ, rốt cuộc cũng nhịn hết nổi rồi à?"

Quý Văn Bân lập tức nhận ra đây là cái bẫy, mặt anh đỏ bừng vì xấu hổ, đôi mắt ngấn nước giống như không nhịn được mà lăn dài xuống má, anh vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: "Hai người, hai người..."

Lệ Tinh cười, "Ông xã à, hai người nói chuyện với nhau đi, anh ra ngoài đây."

Quý Văn Bân mở to hai mắt ra nhìn, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên, "Sao anh... Sao anh biết được..."

Lệ Tinh bước xuống giường, nghe thấy anh hỏi liền giải thích: "Anh thấy em dạo này cứ buồn rầu, mà hồi trước hai người từng ngủ với nhau rồi đúng không? Cho nên anh mới đi hỏi Hạ tổng, Hạ tổng cũng thừa nhận chuyện giữa em với cậu ấy, cho nên anh mới hẹn cậu ấy đến nhà, muốn cho hai người nói chuyện rõ ràng với nhau, cơ mà phải làm cho em tự mình chủ động trước đã."

Quý Văn Bân xấu hổ mặt mày đỏ bừng, đột nhiên trong lòng bất lực, "Sao anh biết được..." Anh vốn tưởng rằng mình đã giấu kỹ lắm rồi, nhưng không ngờ vợ anh đã nhìn ra hết mọi chuyện, chỉ là y không nói mà thôi, bây giờ y còn ra tay giúp đỡ... Anh không biết trong lòng mình có cảm xúc gì.

"Anh nhìn ra được mà, vả lại anh biết mật khẩu điện thoại của em, em cũng không xoá thứ gì hết, anh vừa mở điện thoại lên là đã thấy rồi." Lệ Tinh chớp mắt với anh, "Mặc dù lén coi điện thoại của em thì thấy ngại ghê, nhưng ông xã cũng nhìn trộm anh mà, coi như mình huề nha. Hai người nói chuyện với nhau đi, anh sang phòng bên ngủ đây." Y ngáp một cái đi ra khỏi phòng ngủ, còn tiện tay đóng cửa lại.

Lượng thông tin quá nhiều khiến Quý Văn Bân hơi bối rối, anh không thể ngờ đến Lệ Tinh lại biết chuyện anh ngoại tình, lại còn biết đối tượng ngoại tình của anh là ai, thậm chí y còn biết chuyện anh coi trộm y làm tình. Tại sao y không trách anh cơ chứ? Tại sao y không trách anh lừa dối y mà còn muốn giúp anh nữa?

Có khi nào y cũng biết chuyện anh là người song tính luôn không?

Nghĩ đến đây, mặt Quý Văn Bân đỏ rần như sắp hộc máu, anh vội vàng kéo chăn che người mình lại, muốn vùi mình như con đà điểu, nếu vậy thì sẽ không cần đối mặt với bất cứ chuyện gì nữa. Tiếc là anh chỉ vùi mình được một lát thì một bàn tay to đã kéo chăn ra khỏi người anh. Hạ Phong cứ cười tủm tỉm, giọng điệu lại hơi không vui, "Bao lớn rồi? Đụng chút việc cũng chỉ biết trốn thôi hả?" Bàn tay của hắn áp vào gò má nóng rực của Quý Văn Bân, "Sao hồi nãy không trốn nữa đi? Cứ làm như ngủ như chết vậy đó, nằm im ở đó không phải tốt hơn sao? Sau đó chính tai anh nghe thấy tiếng em với anh ta chịch nhau, thậm chí em có thể xuất tinh lên mặt anh để anh đỡ thèm, sao hả?"

Bị hắn chế nhạo làm mặt mày Quý Văn Bân đỏ lựng, anh nhịn không được trừng mắt với hắn, "Sao em lại quá đáng như vậy chứ..."

"Em quá đáng hả?" Hạ Phong cười lạnh, "Người quá đáng không phải là anh à? Anh chỉ muốn coi em thành cây gậy mát xa thôi mà? Anh không có chút gì để gọi là muốn thừa nhận quan hệ của hai tụi mình, chẳng lẽ em còn không biết xấu hổ bám theo anh quài à?"

Quý Văn Bân bị hắn nói làm cho ngại không thôi, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra trong hơn hai tháng qua, lòng anh lại dâng lên cảm giác tủi thân, "Rõ ràng là em... Là em muốn cắt đứt quan hệ..." Anh nghĩ đến những ngày đêm khó khăn mình đã trải qua mà lòng chua xót, nước mắt không kiềm được tuôn rơi như mưa, lập tức chảy đầy khắp mặt anh.

Vốn dĩ Hạ Phong còn muốn cãi lại thêm vài câu, nhưng vừa thấy anh khóc, lòng hắn lập tức nhũn ra, nỗi nhớ nhung dằng dặc làm hắn không kìm được ôm anh vào lòng, lại hôn lên má anh, "Được rồi, bây giờ Lệ Tinh đã biết chuyện bọn mình rồi, anh định làm sao đây?"

Bây giờ Quý Văn Bân cũng không biết phải làm sao, nhưng xoang mũi ngửi thấy mùi hương quen thuộc của hắn, cơ thể anh bắt đầu bồn chồn không thôi, tựa như lo lắng khiếp vía của mấy ngày nay đã tìm được bến đỗ, anh khóc dữ hơn nữa, những giọt nước mắt cứ thế tuôn rơi. Hạ Phong thấy anh khóc hăng quá, hắn lập tức hơi hoảng, giúp anh lau nước mắt một hồi nhưng anh vẫn khóc không chịu ngừng, hắn mới nhịn không được nói: "Còn bảo mình là đàn ông, làm gì có đàn ông nào thích khóc vậy chứ?"

Quý Văn Bân bị hắn kích động cố hết sức kìm nước mắt, anh trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, "Anh chính là, chính là đàn ông... Hức... Đừng có mà trêu anh... Hu hu..."

Hạ Phong nhìn anh khóc nấc, hắn buồn cười không chịu được, "Được rồi được rồi, anh là đàn ông, anh vốn dĩ chính là đàn ông, chỉ là có thêm một con bươm bướm thôi." Tay hắn đã chui xuống tới háng Quý Văn Bân, đột nhiên hắn hung dữ lên nói: "Cái lồn dâm này tham ăn như vậy, mấy tháng nay có ra ngoài tìm người khác đút cho no không? Chẳng hạn như cái tên đồng nghiệp bóng bẩy đó [1] của anh đó?"

[1] Gốc là 油腻, đây là tiếng lóng dùng để miêu tả một số đặc điểm chung nhất định của đàn ông trung niên, ví dụ như không chú ý đến việc giữ dáng, ngoại hình luộm thuộm hoặc ăn nói thô lỗ. Từ này dịch sát nghĩa là nhiều dầu mỡ, ngậy, sến sẩm,... Nhưng nghĩa của nó còn được mở rộng ra thêm như bóng bẩy, luộm thuộm, cầu kỳ. Như câu trên không biết Hạ Phong muốn chê Lý Tuyên điểm nào, nhưng thấy tác giả miêu tả Lý Tuyên ưa nhìn, biết cách chưng diện nên tui nghĩ chắc ổng chê bóng bẩy :((

Nghe hắn nói thế, Quý Văn Bân còn phải suy nghĩ một hồi cái tên đồng nghiệp bóng bẩy là ai mới được, một lúc sau mới hiểu ra hắn đang nói đến Lý Tuyên, anh vội đáp: "Người ta bóng bẩy hồi nào đâu, anh không thèm kiếm nó, ưm... Đừng có sờ..."

Hạ Phong làm gì không sờ cho được, hắn cấm dục hơn hai tháng, ngửi thấy mùi hương của anh là chỉ muốn nuốt chửng anh xuống bụng, bây giờ có thể gần gũi với anh thì sao hắn buông tay được chứ? Hắn lột quần ngủ của Quý Văn Bân ra, ngón tay sờ vào giữa đùi anh, sờ cách một lớp quần lót mà còn thấy trơn trượt, hắn hơi ngạc nhiên, "Sao anh ra nhiều nước quá vậy?"

Mặt Quý Văn Bân đỏ rần, hai chân quẫy đạp lung tung muốn né hắn, nhưng khi ngón tay của hắn cọ vào hột le một cái, cả người anh liền nhũn ra, chỉ có thể bất lực để hắn sờ bím. Anh thẹn thùng quay đầu đi, "Ư... Anh không biết... A..." Cảm giác sung sướng quen thuộc tuôn ra từng chút một, cơ thể đã nếm trái cấm hoàn toàn sôi sục dưới lòng bàn tay hắn, lúc gương mặt Hạ Phong cúi lại gần, Quý Văn Bân nhìn chằm chằm vào môi hắn, thế mà anh lại rất muốn hôn hắn.

Anh muốn nhắm nháp đôi môi nóng bỏng ấy, anh muốn nuốt nước bọt và tinh dịch của hắn, anh muốn được cái lưỡi đó liếm láp niêm mạc trong khoang miệng mình, anh muốn tất cả mọi thứ của người đàn ông này. Nhưng thực sự được chứ? Mặc dù có vẻ như Lệ Tinh đã cho phép, nhưng thực sự có thể chứ? Rõ ràng cái miệng này giống như mới vừa hôn Lệ Tinh xong...

Lúc Hạ Phong hôn tới, Quý Văn Bân liền cục mịch quay đầu đi, môi hắn liền rơi vào má anh, Quý Văn Bân cắn cắn môi, làm mình làm mẩy, "Hồi nãy em hôn Lệ Tinh rồi phải không?"

Hạ Phong nhìn bộ dạng của anh, giọng điệu đầy giễu cợt, "Đĩ nhỏ, hứa thì chả bao giờ chịu hứa gì với em, nhưng thật ra anh rất để ý em tiếp xúc với người khác cơ à? Em hôn rồi đó thì sao? Chẳng lẽ anh không muốn em nữa à?" Nói rồi hắn bóp cằm Quý Văn Bân, hôn lên môi anh.

"Ưm..." Quý Văn Bân trợn to hai mắt, nghe thấy hắn nói thì trong lòng khó chịu vô cùng, chiếc lưỡi quen thuộc xâm nhập vào trong khoang miệng anh, liếm lấy liếm để vòm miệng của anh. Rõ ràng rất thoải mái, nhưng khi Quý Văn Bân nghĩ đến có lẽ hắn đã hôn người khác giống vậy, anh liền thấy không thoải mái, anh đưa lưỡi cố gắng chống cự lại nhưng không có tác dụng gì cả, lưỡi của anh còn bị hắn giữ chặt lại quấn quanh. Quý Văn Bân nhắm mắt, hàm răng cắn mạnh vào lưỡi hắn một cái, Hạ Phong ăn đau rên lên, nhưng hắn không rút lưỡi về, tiếp tục ra sức hôn anh nồng nhiệt.

Mùi máu lan ra giữa môi lưỡi hai người, Quý Văn Bân nếm thấy vị máu thì lại hơi hối hận, anh hối hận đến rơi nước mắt. Chờ đến khi hôn xong, anh liền đưa đôi mắt ngấn nước nhìn máu chảy ra từ khoé miệng Hạ Phong, chợt đau lòng không thôi.

Bộ dạng này của anh khiến Hạ Phong mất bình tĩnh, hắn nhịn không được thơm má anh, "Sao bây giờ đĩ nhỏ hay khóc quá vậy? Có phải em cắn anh đâu mà anh cũng khóc cho được." Lòng hắn mềm nhũn, không nói dối nổi nữa, "Em không hôn anh ta, ngoại trừ anh ra thì em không hôn ai hết, sau khi ngủ với anh rồi thì em cũng không qua lại với ai nữa, hơn hai tháng qua thủ thân như ngọc, ngày nào cũng nhìn hình của anh tự sướng, anh yên tâm chưa?"

Hắn nói trắng ra làm Quý Văn Bân ngượng ngùng không thôi, nhưng cảm giác chua xót trong lòng đã tan biến hoàn toàn, anh nhìn chằm chằm vết máu trên khóe miệng hắn, cẩn thận hỏi: "Anh xin lỗi, em có đau không?"

Hạ Phong cười nhẹ, "Không đau, cho em hôn thêm cái nữa đi."

Cuối cùng nụ hôn lần này cũng trở về bình thường, Quý Văn Bân nhắm mắt lại cảm nhận lưỡi đối phương đang liếm láp trong khoang miệng mình, anh run run rẩy rẩy đưa lưỡi mềm của mình ra cho hắn liếm mút, mùi máu vẫn còn hơi nồng, nhưng cái loại hương vị này dường như càng tăng thêm dục vọng của nhau, chẳng mấy chốc lửa dục của cả hai đều hừng hực. Quần áo của Quý Văn Bân đã bị lột sạch, trong phòng rất ấm, cho dù có cởi hết thì cũng không thấy lạnh. Hạ Phong liếm xương quai xanh của anh, rồi liếm đến núm vú của anh, bàn tay nhào nặn cặp vú thịt nhỏ nhắn, hắn hơi nghi hoặc nói: "Hình như vú nhỏ bự ra rồi."

Mặt Quý Văn Bân đỏ bừng vì xấu hổ, "Ảo giác của em thôi... Ưm... Nhẹ chút..."

"Thật không?" Hắn cười nham hiểm, đưa lưỡi ra thật dài, mắt dán chặt vào Quý Văn Bân, đầu lưỡi bọc lấy núm vú nho nhỏ đảo quanh một vòng, liếm núm vú vốn đã nhạy cảm trở nên săn cứng lại, màu sắc hồng hào ẩm ướt, trông rất mê người.

"Chứ gì... Ưm... Sướng quá... Bên này cũng muốn nữa..." Quý Văn Bân nghĩ mình đang thân mật với Hạ Phong ngay trên chiếc giường chung của mình với Lệ Tinh là liền thấy xấu hổ không thôi, nhưng mà cơ thể thì rất thoải mái. Hơn hai tháng không được gần gũi với hắn, nên hình như anh càng khát vọng hơn nữa, rõ là bây giờ lồn thịt không được sờ nắn nhưng nước dâm cứ chảy mãi không dừng, vả lại côn thịt cũng đã ngóc đầu dậy, anh rất muốn được giải toả. Anh không nhịn được mà cong đầu gối cạ vào đũng quần của hắn, đến khi cảm nhận được cặc lớn đã cương lên thì anh càng thêm thèm khát, hai mắt mê li ầng ậng nước, "Muốn nữa... Còn muốn nữa cơ..."

Hạ Phong cắn nhẹ lên ngực anh, "Đĩ nhỏ muốn gì?"

Mặt Quý Văn Bân đỏ lựng, nhưng anh vẫn không kiềm được mà thành thật nói ra tiếng lòng của mình, "Muốn cặc bự... Ư... Muốn ăn cặc bự..."

Hạ Phong nhìn anh chằm chằm, giọng điệu khàn đặc, "Cặc bự của ai cũng được hả?"

"Không, không phải..." Quý Văn Bân ôm cổ hắn, áp má vào người hắn, "Muốn của Tiểu Phong, muốn của chồng... Cho anh đi... Ưm..."

Hạ Phong nhìn anh, khoé miệng cong lên nở nụ cười, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng chỉ có hắn mới biết trong lòng hắn căng thẳng tới cỡ nào, "Nếu như cho anh, vậy sẽ chỉ thuộc về anh, anh cũng chỉ thuộc về em, anh có thể làm được không?" Hắn nắm tay Quý Văn Bân, "Anh có thể hứa với em không?"

Nghe giọng điệu trịnh trọng của hắn, Quý Văn Bân muốn trốn tránh theo bản năng, nhưng hắn không cho anh trốn, "Trả lời em, em cho anh rồi, anh ly hôn sống cùng với em, cả đời này em chỉ thuộc về anh, em sẽ yêu anh suốt đời, sẽ thoả mãn anh, anh có chắc là anh muốn không? Nếu anh không muốn thì em sẽ đi ngay lập tức, từ nay trở đi em sẽ không đến gặp anh, không quấy rầy anh nữa." Khoé miệng hắn nhếch lên thành một nụ cười hung ác, "Em sẽ tìm một người yêu khác, cưới người đó, yêu thương chăm sóc người đó thật tốt."

"Không..." Quý Văn Bân vô thức thốt lên khi nghe hắn bảo muốn tìm người khác, đến khi nói xong thì anh mới bàng hoàng nhận ra mình đã nói gì, nhưng cảm giác đau nhói trong tim anh cứ vây lấy anh từng chút một, chỉ cần nghĩ đến cảnh Hạ Phong sẽ đi tìm người khác, cả đời này không được gặp hắn là tay chân anh liền lạnh toát, anh hoảng sợ lắc đầu, "Không, đừng tìm người khác mà..."

Hạ Phong ghé vào tai anh nói bằng chất giọng quyến rũ, "Vậy thì anh giao anh cho em đi, em hứa em sẽ không tìm ai hết."

Quý Văn Bân ngây ngốc, một bên là người đàn ông anh hằng mong ước, hắn yêu anh, hiển nhiên anh cũng yêu hắn, một bên là điều anh luôn khắc cốt ghi tâm từ khi anh sinh ra, anh không muốn nằm dưới thân hầu hạ một người đàn ông khác, anh đường đường chính chính kết hôn, cho dù cơ thể anh đã phản bội, nhưng anh vẫn giữ vững ý nghĩ ấy trong lòng. Đầu óc anh quay cuồng, Hạ Phong chờ anh đủ lâu rồi, hắn như có chút thất vọng rụt tay về, bấy giờ Quý Văn Bân mới tỉnh ngộ, anh vội vàng bắt lấy cái tay như sắp rời xa, cả người anh cũng sấn tới, "Anh cho em, anh giao bản thân mình cho em, em đừng tìm người khác, hu hu... Anh thích em... Anh yêu em..."

Hạ Phong thấy anh cuối cùng cũng chịu đối mặt với lòng mình, trên mặt hắn nở nụ cười nhạt, cố gắng kiềm chế nỗi kích động của mình, hắn nhìn Quý Văn Bân, trầm giọng nói: "Đây là do anh nói đó, không được nuốt lời!"

Quý Văn Bân chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bày tỏ những lời yêu thương thẳng thắn như vậy, nhưng cứ việc ngại ngùng thì trong lòng anh vẫn rất vui vẻ, anh gật gật đầu, "Anh không nuốt lời."

Dương vật trước mặt giống như toả ra hơi nóng, trông hấp dẫn vô cùng. Quý Văn Bân nuốt nước bọt, mặt mày đỏ lựng, hơi lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Phong, ngón tay hắn vuốt ve con cặc to tướng của mình, khẽ cười nói: "Không phải anh muốn ăn sao?"

"Muốn..." Quý Văn Bân thở gấp, hai mắt nóng rực nhìn con cá chà bặc trước mặt, anh muốn liếm nó, nhưng làm như vậy không khỏi quá phóng đãng rồi. Nhưng con cặc trước mặt này nó to thật, cũng có rất nhiều dịch nhầy rỉ ra từ lỗ sáo, anh đã nhắm nháp con cặc này rất nhiều lần nên anh hiểu rõ nó ngon tới cỡ nào. Nghĩ đến đây, Quý Văn Bân không thể nhẫn nại thêm được nữa, anh chậm rãi há miệng, duỗi ra cái lưỡi đã háo hức nãy giờ, trên lưỡi còn tiết ra lượng nước miếng dồi dào, anh cẩn thận cúi vào háng hắn, đưa lưỡi liếm lên dương vật.

Vừa liếm một cái, Quý Văn Bân liền thấy mình như muốn điên lên, anh không thể ngăn cản con thú dâm đãng được nữa, hoàn toàn biến thành một con đĩ, không ngừng đưa lưỡi liếm láp con cặc to tướng trước mặt.

"Lưỡi dâm quá, lâu rồi không được ăn cặc bự của chồng nên thèm lắm phải không?" Hạ Phong cũng thấy phấn khích không thôi trước hình ảnh anh thổi kèn cho mình, hắn hỏi bằng một tông giọng trầm.

"Ư... Phải... Cặc bự của chồng ngon quá... Hưm..." Quý Văn Bân hoàn toàn chìm đắm trong dục vọng, đầu lưỡi dâm đãng dây dưa với dương vật của hắn, liếm từ gốc cặc lên trên thân cặc, còn thay đổi góc độ liên tục, bao phủ lớp biểu bì khô ráo bằng chính nước bọt của mình, "Bự quá... Nóng hổi luôn... Ư..."

Hạ Phong nhìn bộ dạng phóng đãng của anh, cười khẽ nói: "Đĩ nhỏ có nằm mơ thấy cặc bự của chồng không?"

Nghe thấy hắn hỏi vậy làm Quý Văn Bân đỏ mặt, anh thẹn thùng thừa nhận, "Có... Hưm... Nóng quá..."

Hạ Phong cười sung sướng, nói: "Vậy nói cho chồng biết, anh mơ thấy sao?"

Quý Văn Bân nhịn không được nhớ lại cảnh trong mơ, miệng nhỏ vừa liếm cặc cho hắn vừa đáp: "Hưm... Anh mơ thấy đang làm tình với chồng... A ha... Cặc bự của chồng ngon lắm... Anh liếm rất lâu... Cương cứng ngắc luôn... Ư... Còn xuất ra tinh dịch thơm ngon nữa... Bắn đầy trong miệng anh... Chồng còn khen anh..."

Hạ Phong nhướng mày, "Em khen anh sao?"

Quý Văn Bân quá xấu hổ, nhưng anh lại thấy cơ thể càng phấn khích, "Ư... Chồng khen anh ăn cặc rất giỏi... A ha..."

Hạ Phong bị dáng vẻ của anh dụ dỗ, dương vật cương to thêm một vòng, hắn vươn tay xoa đầu Quý Văn Bân, thấp giọng nói: "Đĩ nhỏ ăn cặc giỏi thật mà, cặc bự được anh liếm ướt hết rồi kìa, mau, há miệng ra ngậm vào đi anh, đĩ nhỏ thích cặc bự của chồng chịch miệng nhất đúng không?"

"Ừm..." Quý Văn Bân ngửi thấy mùi chất nhầy chảy ra từ hắn cũng đã chịu hết nổi rồi, lúc này cây hàng khủng bố trước mặt đã được anh liếm cho bóng loáng, trông càng thêm thô to, anh không kìm được quỳ xuống trước mặt hắn, anh nghe lời há miệng ngậm lấy quy đầu tròn trịa, dùng lưỡi liếm vào rãnh quy đầu, sau đó nuốt xuống từng chút một.

Hạ Phong đã bị anh khiêu khích muốn chết, hắn nửa quỳ trước mặt anh, hai tay ôm đầu anh, làm cho tư thế của anh trông càng dâm đãng, "Đĩ nhỏ, chồng làm phụ anh." Hắn đưa đẩy eo đâm rút từ từ trong khoang miệng Quý Văn Bân, cặc to đút vào một chút rồi lại lui ra, lúc rút dương vật ra, Quý Văn Bân liền thèm thuồng há miệng ra mà mút mát, như thể không muốn con cặc đó rời đi vậy, chẳng mấy chốc cổ họng anh đã bị căng ra, con cặc to tướng của hắn đưa thẳng vào trong miệng anh.

"Sướng phết, hơn hai tháng không làm mà đĩ nhỏ vẫn bú cặc giỏi quá trời, xem ra anh Văn Bân rất có tài thổi kèn đó nha." Hạ Phong khoái chí nhìn hình ảnh con cặc của mình ngập đầy trong miệng anh, lưng bắt đầu đổ mồ hôi, hắn cố gắng không làm quá thô bạo để không làm tổn thương người mình thích, sau đó hắn tiếp tục đâm rút trong miệng anh một cách từ tốn.

Quý Văn Bân hơi choáng váng, cả người anh như được bao trùm bởi mùi hương của hắn, dù là miệng hay mũi đều có mùi dương vật của hắn, anh sung sướng đưa lưỡi liếm láp dương vật, sau khi quen dần thì dùng cổ họng vuốt ve dương vật, nhưng dần dần anh không còn thoả mãn với tốc độ đâm rút của hắn nữa nên chủ động vuốt ve nhanh hơn.

"Dâm quá, anh ghét chồng chịch không đủ nhanh hả?" Hạ Phong nhìn thấu tâm tư anh, hắn sướng đến dương vật cương to một vòng, tốc độ đưa đẩy eo cũng nhanh hơn chút, dương vật được cổ họng Quý Văn Bân bao vây sướng muốn chết, dưới từng cú đâm rút liên tục, hắn không chịu nổi mà bắn tinh vào miệng Quý Văn Bân.

Chất lỏng đặc quánh được Quý Văn Bân bọc lại hết, anh cố lắm mới không để giọt nào rơi ra ngoài, cổ họng co rút lại nhắm nháp tinh dịch của hắn, anh nuốt trọn thứ nước trắng đục đặc sệt, thậm chí anh còn thấy chưa đủ, thè lưỡi ra liếm láp dương vật của hắn, hút hết số tinh còn sót lại vào trong miệng mình, "Ngon quá..."

Nhìn thấy bộ dạng dâm đãng của anh là chú em nhà Hạ Phong lại muốn ngóc đầu dậy nữa, hắn không kìm được đè Quý Văn Bân dưới thân, lúc lột quần anh ra, nhìn thấy trên quần lót toàn là tinh dịch thì hắn có chút líu lưỡi, "Sao đĩ nhỏ dâm quá vậy? Chỉ mới thổi kèn thôi mà đã bắn rồi hả?"

Mặt Quý Văn Bân đỏ bừng, anh cũng không thể tưởng tượng nổi tại sao thân thể mình lại dâm đãng như vậy, rõ ràng không hề đụng tới nhưng anh lại xuất ra, ngay cả âm hộ ướt mềm cũng phun ra hàng đống chất dịch dâm. Dưới cái nhìn nóng rực của hắn, anh chỉ có thể giải thích bậy bạ: "Bởi vì cặc của chồng ngon quá..." Nói xong rồi thì anh mới phát hiện ra lời mình nói dâm đãng tới cỡ nào, không ngờ anh có thể dâm dục đến mức này...

Hạ Phong cười sung sướng, hắn cởi hẳn quần lót của Quý Văn Bân ra, "Cuối cùng anh cũng chịu thừa nhận anh thích ăn cặc bự của chồng rồi hả?"

Quý Văn Bân mắc cỡ muốn chết, nhất là khi nghĩ đến việc làm tình với hắn trên chiếc giường này thì anh lại càng xấu hổ hơn nữa, hai chân anh bị Hạ Phong tách ra, lỗ bào ngư khép khép mở mở hiện ra rõ ràng trước mặt hắn, lát thịt hồng hào non

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net