Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30: Cái kết ngọt ngào, ôm bụng bầu to chảng chiến đấu kịch liệt, liếm mút vú bảo muốn hút ra sữa, người chồng thẹn thùng muốn được làm tình, bị tinh dịch nóng hổi bắn đầy trên bụng bầu

Quý Văn Bân nghe Lệ Tinh khuyên nhủ một hồi, lúc đi tắm cũng đã suy nghĩ thông suốt, nghĩ lại thì anh khiến Hạ Phong thấy không an toàn thật, đối phương có thể nắm tay anh ở nơi công cộng, thậm chí hôn anh mà không thèm đoái hoài gì ai, nhưng anh lại tránh đụng chạm thân mật với hắn như tránh rắn rết ở chỗ công cộng, sợ mình làm ra động tác gì đều bị người ta nhìn thấy, rồi lại nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Anh rất thích làm tình với Hạ Phong, cũng đã xác định anh yêu hắn, nhưng anh lại không bằng lòng gánh vác quá nhiều trách nhiệm, thậm chí anh mong mối quan hệ này có thể giấu ở nơi mà ánh mặt trời không chiếu tới, chỉ hai người biết thôi là được, không cần phải nói cho người khác.

Nhưng những người yêu nhau thật lòng đều muốn nhận được lời chúc phúc từ người khác đúng không? Đặc biệt là lời chúc phúc của người thân bạn bè, nên bây giờ nghĩ kỹ lại, anh mới có thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Phong.

Có điều nổi giận với anh thì quá đáng thật sự mà.

Quý Văn Bân lấy một ít sữa tắm rồi thoa lên người, bây giờ bụng anh đã to ra rồi nên khom lưng cũng khó hơn bình thường, bụng phình to hẳn ra, nếu không phải trời còn lạnh thì khi anh mặc chiếc áo khoác dày cui đi ra ngoài, chắc chắn sẽ nhận được những ánh nhìn kỳ lạ của người qua đường. Quý Văn Bân sợ ánh mắt của người khác nhất, mỗi lần bị người ta đánh giá là chỉ muốn bỏ chạy đi thật xa, cho nên đến tận bây giờ anh vẫn cảm thấy mình thật sự đã phải trả giá rất đắt để giữ đứa nhỏ này ở lại.

Quý Văn Bân nghĩ đến cái bụng của mình, lại cúi đầu xuống nhìn thử, bây giờ bụng anh đã phình lên tròn vo, anh còn sợ hãi da thịt của mình chịu không nổi mà bị xé toạc ra mất, bây giờ đứa nhỏ trong bụng anh đã biết động đậy, thỉnh thoảng còn duỗi thân đạp chân bên trong, để người làm cha là anh đây có cái cảm nhận chân thật rằng thực sự có một sinh mạng trong bụng anh. Quý Văn Bân sờ lên bụng mình, theo bản năng anh khá sợ hãi với việc đứa bé này chào đời, nhưng mang thai rất vất vả, anh lại mong nó mau chóng chui ra ngoài.

"Chừng nào mới chịu ra đây?" Quý Văn Bân lẩm bẩm, anh suy nghĩ một hồi rồi nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, đến khi mặc bộ đồ ngủ đi ra thì cũng vừa lúc Hạ Phong đuổi kịp tới.

Trên mặt hắn vẫn hiện lên nét vội vàng, còn mang theo chút lo lắng, và rõ ràng hắn đã nhẹ nhõm hơn sau khi nhìn thấy anh. Mặt Quý Văn Bân trở nên lạnh tanh, "Sao em lại đến đây?"

Hạ Phong bước tới nắm tay anh, Quý Văn Bân vùng vẫy đôi ba cái nhưng không rút ra được, ngược lại còn bị hắn ôm trọn trong lòng, Hạ Phong thấp giọng nói: "Em tới đón anh, anh Văn Bân, em xin lỗi, em sai rồi."

Hắn cố tình nói với giọng điệu yếu thế làm sự bực tức trong lòng Quý Văn Bân tan biến hết không sót lại chút gì, anh còn muốn trưng ra bản mặt lạnh tanh nhưng làm không nổi, mặt anh ửng hồng, ấp úng nói, "Cũng... Cũng không phải tại em hết, anh, anh cũng có phần sai..."

Hạ Phong nghe giọng điệu của anh thì biết anh đã tha thứ cho mình, hắn cúi đầu thơm má anh, "Anh không sai, tất cả đều là lỗi của em, anh Văn Bân, mai mốt em không cãi nhau với anh nữa, em cũng sẽ không làm anh giận nữa, kể cả chuyện kết hôn, anh muốn làm gì cũng được, chỉ cần anh chịu kết hôn với em là được rồi."

Quý Văn Bân nhìn vào mắt hắn, đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, mặt anh đỏ lựng lên, một lúc sau anh mới nói nhỏ: "Cưới mà... Không phải anh muốn giấu giếm gì, nhưng anh thấy không cần phải làm lớn vậy đâu, dù gì anh cũng sợ người ta chê cười em." Đúng là anh rất lo ngại về vấn đề này, khoảng cách giữa hai người quá lớn, chưa kể tuổi tác ngoại hình, chỉ xét điều kiện thôi thì anh đã thua xa rồi, Quý Văn Bân gả cho hắn chính là kiểu trèo cao, mà Hạ Phong "cưới" anh cũng thuộc kiểu đẹp mà bị mù, ít nhất trong mắt người khác sẽ nghĩ như vậy. Quý Văn Bân không muốn Hạ Phong phải chịu những lời đàm tiếu như vậy, với lại anh còn có con, đến lúc đó người ta biết anh là người song tính, còn đợi có bầu mới chịu cưới, có khi bọn họ nói càng khó nghe hơn nữa kìa?

Suy cho cùng Quý Văn Bân chỉ là một con người bình thường, anh không thể mặc kệ ánh mắt của người khác.

Hạ Phong nắm lấy tay anh, nghiêm túc nhìn anh, "Anh Văn Bân, em không nghĩ em ở bên anh là do ma quỷ ám hay vì gì khác, em biết anh rất tốt với em, em thích anh, chỉ yêu một mình anh, em đã giấu tình yêu say đắm này ở trong lòng từ năm mười ba tuổi rồi, anh không biết em yêu anh sâu đậm đến nhường nào đâu."

Đối mặt với lời tỏ tình của hắn, tim Quý Văn Bân đập nhanh thình thịch, anh hơi thẹn thùng, lại có chút ngọt ngào. Anh kiễng chân lên hôn môi hắn, nói nhỏ: "Anh, anh biết mà..." Anh cũng không phải là tên đầu gỗ, anh biết rất rõ hắn đối với mình như nào.

Hạ Phong nhìn hai má ửng hồng của anh, Quý Văn Bân vừa mới đi ra từ phòng tắm, tóc đã khô được phân nửa, vẫn còn hơi ẩm ướt, khuôn mặt ửng hồng, trên người nồng nặc mùi sữa tắm. Dáng vẻ của người yêu như vậy khiến tim hắn rung động, dục vọng cũng bùng phát, hắn ôm má Quý Văn Bân rồi hôn thật sâu.

"Hưm..." Quý Văn Bân bị hắn hôn đến rên ra tiếng, có chút ngại ngùng, nhưng thật ra anh cũng rất háo hức. Từ khi mang thai thì anh đã có ham muốn rất mãnh liệt, hầu như ngày nào cũng muốn, nhưng dạo gần đây hai người cứ hay giận dỗi cho nên đã gần một tuần rồi mà cả hai chẳng làm chuyện phòng the, Quý Văn Bân không nhịn nổi nữa, lỗ dâm giữa đùi bắt đầu lênh láng nước, hắn chỉ mới liếm mút đầu lưỡi thôi mà lồn thịt đã ướt nhẹp rồi.

Hạ Phong cảm nhận được anh đã động tình, hắn đưa tay ôm gáy anh, ra sức liếm mút trong khoang miệng của anh, hai chiếc lưỡi dây dưa nhau rất kịch liệt, hút nước bọt của nhau, hôn đến đoạn cao trào thì từ trong cổ họng của Quý Văn Bân phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, ánh mắt cũng trở nên đắm đuối. Hạ Phong lần theo môi anh liếm dọc xuống, ngón tay cởi cúc áo ngủ của anh ra, đến khi nhìn thấy cặp vú nhỏ căng phồng lên tạo nên một độ cong thì hắn hơi híp mắt lại, "Vú to hơn nhiều rồi, núm vú cũng vậy." Hắn đưa ngón tay khảy núm vú màu đỏ, núm vú lập tức run run đứng thẳng dậy. Quý Văn Bân cảm thấy như có luồng điện đang truyền khắp cơ thể, một tiếng rên khác lại thoát ra khỏi cổ họng, anh chủ động ưỡn ngực lên, nói nhỏ: "Liếm cho anh đi... Hưm..."

Thấy anh chủ động, Hạ Phong vừa bóp vú anh vừa nói: "Anh có nhớ không? Hôm lần đầu làm tình, anh không cho em chạm vào chỗ này, là do quá mẫn cảm hả anh?"

Quý Văn Bân đỏ mặt vì xấu hổ, "Anh không biết... Ưm, nhưng giờ ngứa quá à... Chồng ơi... Chồng liếm cho anh đi..." Lúc anh gọi chồng thì vừa ngọt xớt vừa phóng đãng, đôi mắt không bị mắt kính chắn ngang trông cứ long lanh mê người làm sao.

Cơ mà Hạ Phong vẫn ung dung thong thả dùng ngón tay khảy núm vú nhỏ cho anh, hắn nhìn thấy lỗ vú rõ mồn một, trầm giọng nói: "Không biết chừng nào mới chảy ra sữa."

Quý Văn Bân trợn tròn mắt, giống như anh nghe thấy một điều gì đó khó có thể tin được, anh lắc đầu nguầy nguậy, "Không, không chảy sữa đâu... Ưm..."

"Chảy mà, tới lúc đó cục cưng bú một bên, em bú một bên, bú sạch sữa của anh luôn, chịu không?" Hạ Phong tưởng tượng đến cảnh đó, dương vật dưới háng liền cứng ngắc đến giần giật, trong mắt cũng phát ra dục vọng nóng rực.

"Không có đâu... A..." Tất nhiên Quý Văn Bân rất sợ, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ngực mình có thể chảy ra sữa hay không, nhưng bây giờ anh nhìn lại ngực mình, đúng là nó phồng lên thật, bên trong cứ sưng cứng, núm vú cũng to hơn trước rất nhiều, nói không chừng có thể chảy sữa thật... Nghĩ đến khả năng này, Quý Văn Bân vừa bài xích vừa phấn khích, lỗ thịt lại trào ra nước nhờn, anh vẫn muốn phủ nhận, nhưng Hạ Phong đã chồm tới mút môi anh, lúc lưỡi của cả hai đang quấn lấy nhau, thì đột nhiên cửa phòng bị mở ra một cách thô bạo, tình huống bất ngờ làm Quý Văn Bân hoảng hồn, anh vội vàng tách khỏi Hạ Phong, vừa nhìn ra cửa liền thấy một chàng trai cao to, còn có Lệ Tinh đi theo sau.

Quý Văn Bân ngớ người, trong phút chốc anh cũng không biết cảm giác xấu hổ, nhưng Lệ Tinh nhanh chóng đóng cửa lại. Đến khi cửa phòng được đóng, Quý Văn Bân mới tỉnh táo trở lại, anh lập tức thấy xấu hổ đến muốn điên lên, hồi nãy ngực anh lộ ra hơn phân nửa, bị nhìn thấy hết rồi chứ gì? Mặc dù đều là đàn ông nhìn chút xíu cũng chẳng mất miếng thịt nào, nhưng anh vẫn rất xấu hổ, ước gì có cái hố đất để chui vào.

"Hừm..." Quý Văn Bân hoảng loạn kéo áo mình lại, Hạ Phong cũng hoàn hồn, hắn bế anh lên rồi thả xuống giường, đặt một nụ hôn trấn an lên môi anh, "Không sao đâu, không bị nhìn thấy đâu."

"Làm gì không bị nhìn thấy... Tại em hết đó..." Quý Văn Bân xấu hổ đến vành mắt hơi đỏ lên, anh kéo chăn muốn che thân mình nhưng Hạ Phong lại nắm lấy tay anh, nhẹ giọng dỗ dành: "Không nhìn thấy thật mà, anh đừng sợ."

Quý Văn Bân nửa tin nửa ngờ nhìn hắn, "Thật hả?"

"Ừm." Hạ Phong nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, đầu lưỡi liếm lên môi anh, chẳng mấy chốc Quý Văn Bân đã chìm vào lưới dục do hắn đan thành, anh thở hổn hển ưỡn ngực lên, nỉ non với hắn: "Hôn anh đi... Chồng ơi... Liếm cho anh đi..."

Tất nhiên màn chủ động cầu hoan của anh làm cho Hạ Phong thấy rất sung sướng, hắn vừa bóp vú anh vừa dùng lưỡi liếm núm vú của anh, trên lưỡi chứa đầy nước bọt, hắn liếm một cái, núm vú của Quý Văn Bân liền ướt nhẹp, nhìn còn đỏ hơn, cũng hấp dẫn vô cùng. Hạ Phong mê mẩn nhìn thân thể anh, trầm giọng nói: "Anh Văn Bân đẹp lắm, em rất thích."

Quý Văn Bân nhìn hắn, "Hưm... Em còn... Miệng lưỡi trơn tru... A... Đừng dùng răng cắn..." Hắn cứ gặm cắn làm anh như bị điện giật, trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, hai chân cũng dạng ra, anh tự đưa tay an ủi côn thịt đã cương cứng của mình.

"Em thấy dùng răng cắn làm anh càng có cảm giác hơn đó." Hạ Phong nhìn trên bầu vú bị mình để lại dấu răng rõ ràng, hắn lại đưa lưỡi ra liếm, sau đó há miệng mút núm vú cả bầu vú của Quý Văn Bân vào trong, vừa liếm vừa mút, được một hồi thì cặp vú đã bị hắn nghịch đến sưng sưng đỏ đỏ, trông gợi cảm hết biết. Hai bầu vú có hơi căng trướng, được xoa nắn một hồi mới trở nên mềm xốp, Hạ Phong nhìn thấy lỗ vú rõ mồn một, chất giọng càng ngày càng trầm, "Nhìn vú anh giống như có sữa thật đấy, đĩ nhỏ, anh nói thử xem nếu chồng bú mạnh thêm chút nữa thì có khi nào sữa của anh chảy ra luôn không?"

Quý Văn Bân trợn tròn hai mắt, "Sao được... A... Đừng... Hút không ra đâu..." Anh cảm nhận được hắn đang bú mút điên cuồng, núm vú giống như bị hắn hút đến sắp đứt ra, thậm chí hắn còn mút ra tiếng, tiếng động đó khiến anh xấu hổ vô cùng, nhưng cũng thấy thật kích thích, lỗ dâm giữa đùi mấp máy ngày càng kịch liệt hơn.

Hạ Phong mút một lúc lâu, mút đến khi hai núm vú của anh đỏ lên, sưng lên gấp đôi thì hắn mới dừng lại trong tiếc nuối, có điều hắn cũng không nhụt chí, hôn môi Quý Văn Bân một cái chốc, cười nói: "Bây giờ không có thì không có nghĩa sau này cũng không có, hừm, vậy em uống thứ nước khác trên người đĩ nhỏ vậy."

Khuôn mặt của Quý Văn Bân đỏ bừng vì xấu hổ, anh thừa biết hắn ám chỉ chỗ nào, đưa mắt nhìn hắn đầy mong đợi. Hắn trèo lên giường, cởi áo của anh ra, sau khi đảm bảo sẽ không khiến anh thấy lạnh thì một loạt nụ hôn nóng bỏng lan dần xuống dưới, đôi môi rà đến bụng anh, hắn trực tiếp đặt một nụ hôn lên cái bụng bầu căng tròn. Ánh mắt Hạ Phong nóng rực nhìn vùng bụng phồng lên, bên trong đang mang một đứa bé, một đứa bé chảy dòng máu của hắn và Quý Văn Bân, chỉ cần nghĩ đến đây thì cơ thể hắn liền hưng phấn đến hơi tê dại, đôi môi ngày càng dịu dàng hôn lấy hôn để cái bụng bầu của Quý Văn Bân.

"Vậy kỳ quá à... Đừng..." Quý Văn Bân thở hổn hển, chỗ bụng được hôn như có phản ứng, cách liếm láp dâm dục của hắn khiến anh ngày càng hưng phấn, chiếc quần bên dưới đã cởi ra một chút, côn thịt bị kích thích dựng thẳng đứng đang chảy ra chất dịch dâm, nước trong lỗ sáo lênh láng, lỗ thịt bên dưới cũng lầy lội nước dâm, lúc lột quần lót ra, nước dâm dính vào quần kéo thành sợi tơ, sau khi bị kéo đứt thì dội ngược trở về vùng mu hồng hào của anh.

"Lông mu mọc lại rồi." Một tuần rồi Hạ Phong không nhìn chỗ này, bây giờ chỉ nhìn thấy thịt non trắng hồng là dưới háng liền cương đau, lông mu đen ngắn ngủn càng tăng thêm nét gợi cảm cho nơi này, làm người ta vừa nhìn vào liền có một khát khao cháy bỏng.

"Ư... Mai mốt không được cạo nữa, lúc mọc lại khó chịu lắm..." Đuôi mắt Quý Văn Bân đỏ hoe, anh dang rộng hai chân ra một chút, bây giờ bụng anh đã phình to, tư thế này khiến anh không thể nhìn thấy cảnh tượng giữa hai chân mình, hắn thích cạo lông cho anh, nhưng từ cái hôm giận nhau thì không còn cạo nữa, lúc lông mu mới mọc ra khiến anh bồn chồn đứng ngồi không yên, tới bây giờ mới đỡ hơn chút.

"Phải cạo nữa chứ, em thích bím nhỏ không lông của đĩ nhỏ cơ." Hạ Phong hạ thấp giọng, giọng hắn có từ tính, lúc nói mấy lời hạ lưu như vậy làm tai Quý Văn Bân đỏ hừng hực, anh thở hổn hển nhìn hắn cúi đầu, chẳng mấy chốc anh đã nếm được khoái cảm mãnh liệt, cái lưỡi cực nóng cực mềm của đối phương lướt quanh trên âm hộ của anh, đầu lưỡi liếm lên hột le mẫn cảm của anh, làm anh sướng đến mức không nhịn được tiếng rên, "Ưm... Chỗ này không... A... Anh sắp lên đỉnh mất..." Âm hộ của anh dâm đãng vô cùng, nhất là sau khi mang thai, so với trước thì mẫn cảm gấp mấy lần, chỉ mới bị nghịch hột le thôi mà côn thịt đằng trước đã giần giật cương lên rồi, giống như nó sẽ bắn bất cứ lúc nào.

"Không phải đĩ nhỏ rất thích lên đỉnh à?" Hạ Phong banh hai chân anh ra thêm chút nữa, đôi môi ngậm khe lồn của anh, hút lấy chất dịch bên trong rồi liếm đến mép lồn của anh, sau khi đầu lưỡi liếm hết nguyên bé bướm thì hắn nói: "Em không chịu được nữa rồi, anh Văn Bân, em muốn chịch anh."

Câu từ thẳng thắn của hắn khiến Quý Văn Bân vừa ngượng ngùng vừa thích thú, mắt anh long lanh nước, anh mê muội nhìn người đàn ông đẹp trai bắt đầu cởi quần áo. Hắn cởi áo khoác ra, bên trong còn có áo sơ mi, đến khi tháo hết cúc áo, khuôn ngực màu mật ong liền lồ lộ bên ngoài, tiếp theo là vùng bụng săn chắc, cặp đùi thon thả, cuối cùng là cái nơi anh mê nhất, vùng tam giác gợi cảm.

Hạ Phong nhìn chằm chằm vào mặt anh, nhìn anh bị chính hắn khơi dậy dục vọng hừng hực cũng khiến hắn phấn khích chết đi được, hắn nắm tay Quý Văn Bân đặt lên gậy thịt của mình, trầm giọng nói: "Sờ cái thứ sắp chui vào người anh đi này."

Hắn nói làm Quý Văn Bân ngượng ngùng vô cùng, đuôi mắt đỏ ửng, nhưng ngón tay lại vô thức nắm gậy thịt to lớn từ từ di chuyển lên xuống, lại mê mệt nói: "Bự quá... Nóng hổi luôn..."

Hạ Phong bật cười nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy đã muốn liếm rồi phải không?"

Quý Văn Bân nhớ lại cái cảnh lần đầu nhìn thấy gậy thịt này, hôm đó là ở trong phòng WC, nó đang được Lệ Tinh liếm láp, cái lưỡi hồng hào quấn lấy cặc bự đỏ tím, Quý Văn Bân vừa nhìn đã không thể rời mắt được, lúc ấy anh vừa rình coi vừa mò mẫm lỗ dâm của mình, còn tự sờ tới lên đỉnh. Quý Văn Bân không thể phủ nhận lúc đó anh cũng muốn quỳ xuống liếm gậy thịt cứng ngắc này, nhưng khi nghĩ đến chuyện của hắn với Lệ Tinh, trong lòng có chút chua, cũng không biết là ăn giấm của ai nữa. Hạ Phong nhìn ánh mắt anh từ mê đắm chuyển sang hơi tức giận, chắc hắn cũng biết quá trình tâm lý của anh, hắn cười khẽ nói: "Sao hả? Ghen à?"

Quý Văn Bân véo vào gốc gậy của hắn một cái, "Anh không có."

"Không ghen thật hả? Lúc chúng ta làm tình lần đầu tiên, anh nhìn em chơi vợ anh, anh không ghen thật hả?" Hạ Phong dời tay anh đi, nhìn cái bụng bầu nhô lên của anh, đột nhiên hắn dùng dương vật cạ vào bụng anh.

Loại hành vi này khiến Quý Văn Bân ngạc nhiên trợn tròn mắt, anh hoảng hồn lùi lại, "Đừng... Đừng cạ vào chỗ này... A... Không..." Quý Văn Bân cũng không biết bụng bầu của mình lại mẫn cảm tới vậy, nhìn con cặc đỏ tím đang cọ xát trên làn da trắng nõn của mình, cái kiểu gợi tình này khiến anh thấy hưng phấn không thôi, nhưng cũng thật xấu hổ.

Hạ Phong thở dồn thở dập, hắn nhìn Quý Văn Bân chăm chú, vừa cạ bụng bầu của anh vừa nói: "Không cho em cạ chỗ này vậy anh muốn em cạ chỗ nào?"

Khuôn mặt của Quý Văn Bân đỏ bừng vì xấu hổ, anh dang rộng hai chân ra, cố đưa âm hộ của mình đến háng hắn, "Chỗ này... Ưm... Chịch lồn anh đi... A ha... Lâu lắm rồi lồn dâm không được ăn cặc bự... Bên trong ngứa lắm..."

Trông âm hộ non mềm của anh thật sự thèm lắm rồi, miệng lồn mấp máy phun ra chất lỏng trong suốt, côn thịt cứng ngắc, gân guốc trên cây hàng của Hạ Phong cũng đang giần giật, hắn đưa ngón tay lau nước chảy ra từ đầu khấc của mình, rồi thoa lên môi Quý Văn Bân, trầm giọng nói: "Vậy anh nói cho em biết, lúc đó anh có ghen không?"

Quý Văn Bân đã nếm trải cái tính nết xấu xa của hắn không biết bao nhiêu lần, chỉ cần lời hắn muốn nghe việc hắn muốn làm thì hắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để đạt được. Quý Văn Bân thở hổn hển, bị hắn áp bức không còn cách nào khác, cuối cùng anh chỉ có thể chịu đựng xấu hổ mà nói cho hắn nghe: "Có... Anh có ghen..."

Hạ Phong cười nhẹ tỏ vẻ hài lòng rồi hắn kê gối dưới eo anh, sau đó nhẹ nhàng nhấc hai chân anh lên, đút dương vật của mình vào trong âm hộ ướt nhẹp của anh.

"Ưm... Tuyệt quá..." Đã lâu rồi khoái cảm mới xuất hiện khiến Quý Văn Bân không khỏi rên rỉ, do bụng che mất nên anh không thể nhìn thấy hình ảnh hắn đi vào, nhưng cũng vì vậy mà anh cảm giác được rất rõ ràng, đầu khấc của hắn bự cực kỳ, phá vỡ từng tấc thịt dâm của anh tiến vào trong, anh còn có thể cảm nhận được nước của mình bị hắn chịch đến văng tung toé, "Sướng quá... Vào hết đi... A ha..."

Hạ Phong cũng chịu không nổi, nghe anh rên như vậy thì dương vật của hắn cương to ra hẳn một vòng, gậy thịt căng phồng lên, ép lỗ thịt của anh biến thành cái động thịt hình tròn. Hắn cười khẽ nói: "Không thể nhét hết vào được, trong bụng anh còn có em bé, chẳng lẽ anh muốn em làm con mình bị thương hả?"

"Không, đừng..." Dù sao thì đứa trẻ này cũng ở trong bụng Quý Văn Bân suốt mấy tháng trời, anh không muốn nó bị thương chút nào, chỉ có thể miễn cưỡng nói: "Vậy em chậm chút, đừng vào sâu quá... Hưm... A ha..."

Quả nhiên hắn đâm vừa chậm vừa nông, phân nửa cây hàng còn sót lại bên ngoài, mà tốc độ cũng chậm chạp, cọ xát thịt dâm của anh khắp phía. Dục vọng của Quý Văn Bân rất mạnh, anh thích những cú đâm dữ dội thô bạo của hắn nhất, đối mặt với hành vi như dao mềm mài thịt này khiến anh không thể chịu nổi, thậm chí lỗ thịt còn ngứa ngáy kinh khủng hơn trước, anh khóc nức nở, thở hổn hển nói: "Không đủ... Chồng ơi... Em mau chút đi... A ha..."

Hạ Phong nhìn hắn, khoé miệng mang theo ý cười, "Không được, làm con bị thương đấy."

"Không đâu... Hu hu... Bác sĩ cũng nói được làm rồi... Sâu xíu nữa đi... Năn nỉ em đó..." Quý Văn Bân cảm thấy mình năn nỉ hắn vào sâu chút nữa quá phóng túng dâm đãng, nhưng tình dục giống như liều ma túy đối với anh vậy, tình trạng không sâu không nhanh như hiện nay chỉ khiến anh thấy khó chịu hơn mà thôi.

Hạ Phong nhướng mày, làm bộ khó xử nói: "Nếu làm con bị thương thì sao giờ?"

"Không đâu... A... Chồng... Chồng ơi..." Quý Văn Bân mất bình tĩnh cực kỳ, anh cứ co rút lỗ thịt lại để kẹp chặt gậy thịt của hắn, nhưng cảm giác trống rỗng bên trong vẫn quá mãnh liệt, khiến anh thấy hơi hụt hẫng, "Sâu chút nữa đi... Hu hu... Sâu xíu nữa thôi mà... Năn nỉ em đó..."

Thực ra bị anh kẹp tới vậy Hạ Phong cũng chẳng chịu nổi nữa, hắn cố nhịn dữ lắm mới không biến mình thành dã thú, bây giờ sắp đạt được kết quả thì hắn mới làm ra vẻ bất đắc dĩ, "Được rồi, nhưng anh phải hứa với em một chuyện."

Quý Văn Bân sốt ruột muốn chết, đáp bừa: "Anh hứa với em, anh hứa với em hết... Vào chút nữa đi... Chồng ơi..."

"Không ngoan gì cả, em còn chưa nói là chuyện gì mà." Hạ Phong nhấc hai chân anh lên chỗ khuỷu tay của mình, trầm giọng nói: "Sau này cãi nhau không được bỏ nhà đi nữa, biết chưa?"

Quý Văn Bân nhìn hắn, vẻ mặt của người đàn ông đẹp trai này rất nghiêm túc, anh cũng hiểu ra mình bỏ đi đột ngột như vậy làm hắn lo lắng tới cỡ nào, trong lòng anh có chút áy náy, liền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net