Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Cẩm Dương với tính cách của hắn đương nhiên muốn gợi rất nhiều chuyện để tìm hiểu về Ôn Khánh Vũ, nhưng người kia trông khá ngần ngại đối với loạt câu hỏi của hắn, vậy nên hắn đành để đến lúc ăn rồi nói sau.

Ai mà biết đâu được Ôn Khánh Vũ lại là người quy củ đến mức lúc ăn là không nói miếng nào cơ chứ? Lam Cẩm Dương ỉu xìu hỏi mấy câu đầu đã không thấy Ôn Khánh Vũ tiếp lời, hỏi thêm câu nữa hắn lại nói.

"Lúc ăn không được nói."

Thật sự có đến mức phải làm như thế không Ôn học trưởng? Em hẹn anh ra chỗ vắng vẻ này nhưng tại sao anh không hiểu tấm lòng bao la rộng lớn này của em cơ chứ? Em muốn nói chuyện cùng anh, em muốn hiểu anh để tương lai sau này của chúng ta trở nên rạng rỡ!

"Vâng." Trong lòng suy nghĩ tràn lan như vậy, tuy nhiên ngoài mặt lại tỏ vẻ vâng lời ngoan hiền, mắt híp híp tỏ vẻ tán đồng với ý kiến của học trưởng, cho thấy Ôn học trưởng thật ôn hoà, thật uyên bác, nói cái gì cũng đúng, giọng nói dễ chịu nghe rất lọt tai.

Cô họ đứng gần cảm thấy có gì không đúng lắm. Lam đại gia hoả gần người là cắn, riêng đối với vị học trưởng này lại lấm la lấm lét, thu liễm hết sạch nanh vuốt mài sắc ở nhà đi, trông như con mèo ngoan ngoãn suốt ngày dụi đầu vào tay chủ nhân lấy lòng vậy.

Khoan! Lấy lòng?

Phải rồi, trên đầu cô họ mới nảy ra một cái bóng đèn sáng đến rực rỡ, cười xấu xa, thì thầm to nhỏ với Lam Cẩm Dương.

Lam Cẩm Dương thấy cô họ vẫy vẫy tay đành ghé đầu lại gần, ánh mắt sắc lẹm liếc qua cô họ.

Chẳng biết cô họ nói năng kiểu gì làm Lam đại thiếu gia thẹn quá hoá giận, máu dồn hết lên não nghiến chặt răng, khoé mắt phiếm hồng tựa như suýt khóc. Ôn Khánh Vũ chẳng hiểu gì, vội gạt tay cô họ can ngăn, cũng là lần đầu tiên hắn nổi giận mang theo lớp băng phủ ngàn năm trên người, nhưng dù sao thì giọng hắn vẫn rất nhẹ nhàng như chưa có việc gì lớn xảy ra. Điều đó gây ra cho cô ho cảm giác nguy hiểm, toan chạy đến nơi chân trời xa xăm nào đó.

"Cô họ, đừng trêu em ấy."

Lam Cẩm Dương thì bất ngờ khỏi nói, cuối cùng Ôn Khánh Vũ cũng phá lệ một lần "lúc ăn không được nói". Cái thói quen vớ vẩn này phải đập chết đi, ngay cả khi nó đã cắm rễ trong não học trưởng!

Lam Cẩm Dương cầm nhẹ cổ tay Ôn Khánh Vũ, gãi gãi má, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, "Học trưởng, cô họ không nói gì quá đáng. Chỉ là phản ứng của em..."

Lam Cẩm Dương trong mơ cũng chẳng dám xuất hiện lấy một lần mong được Ôn Khánh Vũ che chở thế này. Hắn trong lòng như có cầu vồng, lâng lâng hạnh phúc gặm nhấm chút cảm giác này.

Chẳng biết từ bao giờ hắn đã mong ước nhiều đến thế...

Chết tiệt!

Ôn Khánh Vũ thoáng ngộ ra, hắn đã biểu hiện hơi quá. Dù rằng hắn cùng Lam Cẩm Dương số lần nói chuyện hàn huyên tâm sự chỉ đếm trên đầu ngón tay, cũng không nên có phản ứng vừa rồi. Hắn lập tức gột rửa sạch lớp băng quanh người, mặc dù khoé miệng không thể nhếch đến một góc độ tối thiểu, nhưng ánh mắt lại thể hiện sự đồng tình sâu sắc, thêm vào đó là một chút cảm giác khó nói nên lời.

Lam Cẩm Dương cười mỉm, bảo Ôn Khánh Vũ ngồi xuống tiếp tục ăn. Hắn vẫn luôn nghĩ đến câu của cô họ hắn vừa hỏi, mặt tiếp tục đỏ lựng.

"Thích sao?"

Rất thích, rất thích anh ấy... Giành lấy ghế trưởng ban truyền thông cũng chỉ để có cơ hội cùng anh ấy. Viết bản kế hoạch tổ chức hoạt động ngày thành lập trường cũng là vì anh ấy. Thi điểm thủ khoa đầu vào trường chỉ để gặp anh ấy, được anh ấy tận tay trao phần thưởng của trường...

Lam Cẩm Dương chẳng thể thốt nên lời, chỉ nói thầm trong lòng.

"Thích chứ."

Trong em có anh, trong anh liệu có em?

Ôn Khánh Vũ thấy mặt Lam Cẩm Dương đỏ như cà chua, vội vàng hạ đũa xuống, định đưa tay lên trán hắn sờ thử, nhưng lại thu tay về, nắm chặt, gân xanh nổi hết lên.

Ôn Khánh Vũ thầm mắng mình trong lòng, quỷ đáng ghét không biết tự kiềm chế bản thân. Hắn muốn chạm tay lên khuôn mặt Lam Cẩm Dương, muốn thử chút xúc cảm đang sôi sục trong người mình là có ý nghĩa gì.

Nhưng hắn sợ.

Sợ rằng khi đối mặt với nội tâm sâu trong chính mình, hắn chỉ muốn tát thẳng mặt tên khốn nạn Ôn Khánh Vũ khao khát mãnh liệt Lam Cẩm Dương; sợ rằng khi bị Lam Cẩm Dương chất vấn hắn sẽ bị hắt hủi không thương tiếc, sợ rằng tình bạn như mầm non mới chớm nở sẽ bị giẫm nát te tua, chỉ còn lại cái xác héo hắt không sức sống.

"Làm sao thế?" Cuối cùng hắn lôi hết can đảm của mình ra chỉ có thể nói được ba chữ này - thế nào nói hết được suy nghĩ trong lòng hắn?

"Không sao hết. Chỉ là trong này có hơi nóng..." Lam Cẩm Dương tự thấy mình phiền người ta ăn uống, bèn nói tiếp, "Anh cứ ăn đi, em không sao hết."

Ôn Khánh Vũ vẫn chưa thực sự yên tâm, lần nữa hỏi lại, "Lam Cẩm Dương, em chắc chứ?"

Lam Cẩm Dương gật đầu chắc nịch, "Vâng." Hắn tự nhiên có chút muốn trêu ghẹo học trưởng một chút, đành nói tiếp, "Học trưởng lo cho em sao? Vừa nãy em thấy học trưởng giơ tay ra tỏ vẻ muốn kiểm tra thân nhiệt em, có phải vậy không?"

Ôn Khánh Vũ mỗi lần lảng tránh điều gì vì xấu hổ, khuôn mặt mặc dù không biểu cảm, như phủ một lớp mặt nạ, tuy nhiên đôi tai lại phiếm hồng, mắt phượng lại dời đi chỗ khác.

Nhận ra tiểu tử đáng ghét này trêu ghẹo mình, Ôn Khánh Vũ đâm ra giận quá hoá giận, đập bàn xoay gót ra quầy tính tiền, đặt một đồng chẵn lên quầy làm cô họ rét run.

"Không phải trả lại tiền thừa."

Tim hắn như đang quậy tung trong lồng ngực không biết điểm dừng, hắn chạy biến vào trong hẻm nhỏ gần đó, thở hổn hển, điều tức khí trong thân thể. Hắn nhìn vào bức tường loang lổ trước mắt, dựa vào tường trượt dài, thụp xuống đất. Hai bàn tay đưa lên che mặt, thở hắt ra hơi nóng, miệng run run gằn thầm một tiếng.

"Đáng ghét."

Chỉ một câu trêu đùa vô cớ của Lam Cẩm Dương đã khiến hắn thế này, huống gì sau này còn phải gặp hắn dài dài, không biết chống chọi kiểu gì đây?

Sau một hồi tự mắng chửi mình là thằng điên, Ôn Khánh Vũ vuốt tóc đi ra ngoài, tháo kính mắt ra nhét vào túi áo trước ngực, tóc vuốt ngược lên trên, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Lam Cẩm Dương lúc đuổi không kịp Ôn Khánh Vũ, ở lại tán dóc với cô họ vài câu rồi đứng trước cửa quán khoanh tay đứng đợi, rất ra dáng thiếu gia. Hắn biết thừa Ôn Khánh Vũ chỉ luẩn quẩn quanh đây, một chút sẽ quay về. Đúng như hắn dự đoán, một lát sau hắn từ xa đã thấy Ôn Khánh Vũ đã tháo cặp kính, tóc vuốt lên, hơi khác so với hình tượng thường ngày. Hắn ngẩn ra, nhìn chằm chằm một lúc lâu. Người kia nhận ra hắn nhìn mình đến vậy, hơi không để tâm mà nói, "Không đi sao còn đứng đấy? Sắp vào học đến nơi rồi."

Hắn nhận ra mình đã lộ liễu hơi quá, bèn thu liễm lại, tỏ ra ngoan ngoãn gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net