Chương 13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[1]

Cầm lấy tờ giấy ghi chú Biên Bá Hiền để lại trên bàn ăn, Kim Chung Đại ôn nhu cười.

Cậu biết, đối phương cũng cả đêm không ngủ, trời còn chưa sáng đã xuống bếp bận rộn một phen, sau đó đẩy cửa phòng cậu liếc nhìn một cái mới rời đi.

'Tôi cũng có thể làm cơm nha! Cậu làm cho tôi nhiều bữa như vậy, bữa ăn sáng này là trả lại cho cậu. Hâm nóng lại rồi hãy ăn.'

Kim Chung Đại thấy trong thùng rác có một đống các mẫu giấy ghi chú bị vo tròn. Biên Bá Hiền nhất định có rất nhiều lời muốn nói nhưng cũng chỉ có thể để lại vài dòng như thế.

Bữa sáng rất phong phú, có cháo thịt nạc hầm nhuyễn, có trứng cuộn đẹp mắt còn có một cái bánh ngọt.

Ánh mắt Kim Chung Đại phức tạp, đứng đó nhìn bữa sáng trên bàn.

Thật ra, đây cũng là lần đầu tiên có người nấu cơm cho cậu.

Cảm ơn anh, Biên Bá Hiền.

Cũng thật xin lỗi.

Cầm hành lý lên, Kim Chung Đại nhìn lại căn phòng này một lần cuối, đóng cửa lại rồi xoay người đi xuống lầu.

Tiết trời Seoul tháng một rét mướt, tối qua, trời vừa đổ xuống một cơn mưa tuyết. Trên mặt đất chỉ còn ươn ướt, không để lại dấu vết của tuyết đầu mùa.

Kim Chung Đại siết chặt chiếc áo khoác ngoài phong phanh, kéo rương hành lý đi ra khỏi khu nhà.

"...Chung Đại."

Âm thanh từ tính, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Kim Chung Đại buông thỏng tròng mắt, mặt không đổi sắc đứng đó, cũng không ngẩn đầu lên.

Đôi giày da cao quý có dính chút bùn nước từ từ tiến vào trong tầm mắt run rẩy của cậu.

Trên bả vai cứng ngắc được choàng thêm một lớp áo khoác. Luồng hơi thở bá đạo sắp bị quên lãng kia bỗng khiến khóe mắt Kim Chung Đại không chút tiền đồ mà ướt át.

Thân ảnh cao lớn của nam tử đem thân thể gầy yếu của Kim Chung Đại cắn nuốt hoàn toàn, kể cả trái tim đã từ rất lâu rồi không còn hỗn loạn.

Gương mặt lạnh buốt được một bàn tay to lớn, thô ráp, ôn nhu nâng lên. Kim Chung Đại muốn tránh né nhưng lại bị vùi lấp trong đôi mắt anh tuấn nóng rực ấy, mất đi tri giác.

"Trước kia, có phải tôi cũng gọi cậu như vậy?"

Bị thực tế đánh thức, Kim Chung Đại vội vã đẩy đối phương ra, lui về sau mấy bước "...Giám đốc."

Phác Xán Liệt không để ý, chậm rãi đi lên phía trước.

"...Anh..sao lại ở.....ưm..."

Nụ hôn nghiêm khắc này bá đạo cướp đoạt hết thảy hô hấp Kim Chung Đại. Nam tử chế trụ một bên eo của cậu, dùng sức kéo vào trong ngực, không để cậu có đường lui.

"...Giám đốc..." Kim Chung Đại liều mạng tránh né bờ môi như lửa cháy kia, nhưng nam tử vẫn có thể không tốn bao nhiêu sức đã bắt được môi cậu, sau đó càng hôn sâu thêm!

Bởi vì thiếu dưỡng khí, sắc mặt Kim Chung Đại đỏ lên, rốt cuộc cũng vô lực mà mềm nhũn trong lồng ngực rắn chắc của nam tử.

Không buông tha môi người kia, Phác Xán Liệt nhếch môi, đôi mắt thâm thúy nhìn cậu chăm chăm.

"Tôi tới xác nhận một chuyện."

Kim Chung Đại còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn của nam tử lại ập đến. Nhưng lần này lại ôn nhu đến mức tận cùng.

Cẩn thận mút mát cùng dây dưa, để cả hai đều có thể nghe được nhịp tim không theo quy luật của nhau.

Phác Xán Liệt cười, dùng đầu lưỡi linh hoạt quét một vòng trên đôi môi đỏ mọng sắp khiến hắn mất đi lý trí.

"...Ngô Thế Huân đang nói dối."

Lấy lại tinh thần, Kim Chung Đại một lần nữa dùng sức đẩy nam tử trước mặt ra, lạnh lùng nhìn hắn.

Phác Xán Liệt khôi phục lại nụ cười tựa như satan, như thể người vừa nãy là một ai khác không phải hắn.

Có âm thanh gì đó tan vỡ.

Kim Chung Đại biết, là âm thanh giống năm năm trước.

Phác Xán Liệt có chút hăng hái nhìn sắc mặt Kim Chung Đại trắng bệch, từ tốn nói, "Người trong lòng cậu...là tôi."

"..." siết chặt tay, trên mặt Kim Chung Đại lần đầu tiên lộ ra vẻ tức giận đến thế.

"A...tôi nói không sai chứ. Chỉ có điều phải làm sao đây? Tôi không còn nhớ cậu nữa rồi. Xem ra, tôi cũng không phải yêu cậu như Thế Huân nói. Nếu không, sao lại thấy..." Phác Xán Liệt dùng ngón tay thon dài, ưu nhã bôi đi ẩm ướt trên môi. "...ghê tởm?"

Kim Chung Đại cứ thế ngẩn người ,yên lặng nhìn đối phương, một người quá đỗi xa lạ.

"Thật có bản lãnh. Cấu kết với cảnh sát rồi?" Phác Xán Liệt nhìu mày nhìn hành lý trên tay đối phương. "Thủ đoạn không tệ. Cùng tôi trở về thì thế nào?"

Rũ tròng mắt xuống, Kim Chung Đại nắm chặt hành lý trong tay, chậm rãi bước.

"Thấy cậu từng yêu tôi, tôi cho cậu vào Phác gia. Mặc dù không thể cho cậu một danh phận giống như phụ nữ. Nhưng yên tâm, cậu nhất định sẽ được sủng ái." Phác Xán Liệt hài lòng nhìn đối phương đang đi về phía mình.

"Dù sao cậu so với những kẻ gọi là bạn giường kia, thú vị hơn nhiều."

Bốp!

Một cái tát mạnh mẽ rơi trên gương mặt tuấn mỹ của Phác Xán Liệt.

Hai người cùng hạ mắt xuống, ai cũng không nhìn thấy cảm xúc trong mắt nhau.

Kim Chung Đại siết chặt bàn tay có chút tê dại, sượt qua cánh tay nam tử, mặt không đổi sắc rời đi.

Nụ cười trên mặt Phác Xán Liệt dần dần biến mất. Hắn nhắm mắt lại, an tĩnh nghe tiếng bước chân người kia bỏ đi.

Thứ ngăn cách giữa chúng ta đích thực chỉ là cánh cửa kia sao?

***

"Tiên sinh? Tiên sinh?"

Kim Chung Đại lấy lại tinh thần, gật đầu xin lỗi người tài xế gọi cậu từ nãy giờ. "Phiền bác đi đến sân bay..."

Cạch!

Cửa xe đột nhiên bị dùng lực mở ra. Kim Chung Đại nhíu mày nhìn nam tử cao lớn chen lên xe, vừa định mở miệng đã bị tài xế đoạt trước. "Vị tiên sinh này, anh chờ chiếc xe khác được không? Vị tiên sinh bên cạnh lên trước..."

"Đi Phác Thị."

Nam tử đưa ánh mắt lạnh buốt dọa tài xế sợ không dám nói nữa, chỉ có thể khó xử nhìn Kim Chung Đại thần sắc đang có phần lạnh dần.

"Xin lỗi, tôi thật sự có việc gấp."

Nhưng Kim Chung Đại hoàn toàn nghe không ra ý xin lỗi trong lời nói của hắn.

"Chỗ này hơi khó bắt xe, hơn nữa tiên sinh định đi ra sân bay, Phác Thị cũng vừa lúc thuận đường. Không bằng...đi chung xe?"

"Cậu ấy không có ý kiến, mau lái xe đi bác tài."

Kim Chung Đại cầm lấy hành lý toan mở cửa lại bị giữ lấy, cậu không vui nhìn chằm chằm nam tử hết sức vô lễ này.

Tài xế đạp ga xe.

Nam tử vẫn che vai trái mình, thấy lái xe rồi mới yên tâm thả lỏng thân thể, tựa vào ghế nhắm mắt.

Ánh mắt trong trẻo chú ý tới sắc mặt tái nhợt dị thường của nam tử, còn có....

Cảm thấy có người nhìn mình chằm chằm, nam tử chậm rãi mở to đôi mắt đỏ bừng, trừng cảnh cáo đối phương một cái.

Kim Chung Đại vẻ mặt bình thản dịch chuyển tầm mắt ra ngoài cửa xe, không nói gì nữa.

***

"Tiên sinh! Tới Phác Thị rồi! Tiên sinh?..." bất luận tài xế gọi thế nào, người bên cạnh Kim Chung Đại từ đầu chí cuối vẫn không trả lời. Là bất tỉnh rồi? Ý thức được có chuyện nghiệm trọng, tài xế vội vàng lái xe đến bệnh viện.

"Tiên sinh, tôi còn phải đi kiếm ăn, đây là số điện thoại của tôi, nếu cảnh sát cần khẩu cung thì gọi tới số này. Vị tiên sinh kia nhờ cậy cậu." hoàn toàn không để cho Kim Chung Đại đang cầm hành lý đứng trước bệnh viện có cơ hội do dự, tài xế đã lái xe đi mất.

Sau đó, cậu liền mơ mơ hồ hồ đi theo bác sĩ đưa nam tử kia vào phòng cấp cứu. Cũng vì không liên lạc được với người nhà nam tử, tự mình phải đi ứng tiền thuốc, còn phải ở đây đợi cảnh sát tới ghi chép.

Kim Chung Đại ngồi ở phòng bệnh, nhưng cậu đợi được không phải là cảnh sát mà là Phác Xán Liệt, còn có cả Ngô Thế Huân.

Cậu có chút luống cuống nhìn hai nam tử đang lần lượt xuất hiện trong phòng bệnh.

Chuyện từ khi nào lại trở thành như vậy, Kim Chung Đại thật không biết.

Ngô Thế Huân bước vào sau Phác Xán Liệt. Sau khi y nhìn thấy Kim Chung Đại, khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.

Mà phản ứng của Phác Xán Liệt lại hết sức bình thường. Hắn không nhìn lấy Kim Chung Đại một cái, khóe môi hơi mỉm cười đi tới trước giường bệnh, gật đầu với nam tử vừa tỉnh lại. "Cảm thấy sao rồi?"

"...Tôi không sao, thiếu gia."

Kim Chung Đại nhíu mày, đem ánh mắt phức tạp quăng về hướng nam tử đang nhìn mình.

"...Làm phiền Chen."

Chuyện khó giải thích trong nháy mắt chợt lóe sáng, Kim Chung Đại nắm chặt hai tay, cuối cùng cũng hiểu ra, thì ra đó là một ván cờ chỉ chờ mình nhảy vào. Cậu biết khuôn mặt Ngô Thế Huân lúc này nhất định rất tức giận. Nhưng mình nên giải thích cái gì? Cậu ấy đã sớm không tin mình rồi không phải sao.

Phác Xán Liệt quay người lại, thong dong nhìn sắc mặt Ngô Thế Huân tức giận đến trắng bệch.

"Thế Huân à, Kevin dù thế nào cũng là quản gia đi theo anh năm năm rồi. Anh ta chẳng qua chỉ đi Ngô gia thăm hỏi một chút, người của cậu lại hoan nghênh anh ta như thế sao?"

Giọng nói chậm rãi của đối phương khiến con ngươi lạnh lùng của Ngô Thế Huân chau chặt lại. Y hét lớn một tiếng, chỉ thấy hai gã đàn ông áo đen đợi ở bên ngoài nhanh chóng chạy vào.

"Tối hôm qua, quản gia của ca đi Ngô gia thăm hỏi bị đánh trọng thương. Là ai làm?" giọng nói rét lạnh.

Hai gã áo đèn nhìn nhau, nhìn Kevin trên giường bệnh một cái. Bọn họ tối qua chưa từng nhìn thấy người kia. Nhưng mà...

"Là tôi, thiếu gia. Tôi không biết anh ta là quản gia của đại thiếu gia nên mới cho người dạy dỗ." gã áo đen lớn tuổi hơn nhỏ giọng nói.

Phác Xán Liệt nhếch môi, hăng hái nhìn.

Ngô Thế Huân từ từ buông ra quả đấm, nói với Phác Xán Liệt. "Xin lỗi ca. Người của em không hiểu chuyện. Hắn giao cho anh. Muốn xử lý thế nào cũng được."

"...Xử lý thì không cần." Phác Xán Liệt chầm chậm bước, ánh mắt sắc bén khóa trên người Kim Chung Đại vẫn đang thất thần. "Ca muốn lấy lại một thứ thuộc về mình."

Ý tứ của đối phương đã quá rõ ràng. Ngô Thế Huân lạnh lùng cười. "...Vốn dĩ là thứ gì...ca muốn lấy về đương nhiên đều được. Nhưng mà..."

"Luật sư của anh ngày mai sẽ đi tới Ngô gia. Ngoài những cổ phần lúc trước cậu vì cậu ấy mà mất, ca cũng sẽ thêm 5% cổ phần cho cậu."

"..."

"Sao? Không bỏ được? Phải nhớ cậu ta cùng Phác gia ký một hợp đồng chung thân. Bất kể cậu ta đi đâu, chỉ cần hợp đồng còn thì cậu ta là của Phác gia. Ca không phải cho cậu đủ mặt mũi rồi sao?"

Ngô Thế Huân nhíu mày, nhìn Kim Chung Đại sắc mặt không còn chút máu một cái, nói với Phác Xán Liệt, "À, Thế Huân phải cảm ơn ca rồi. Nhưng mà, Thế Huân cũng nên nhắc nhở ca một chút. Lần sau người của anh đi đến Ngô gia, xin báo trước. Nếu không, lỡ bị thương hay thậm chí mất mạng, cũng đừng trách đệ đệ."

Bật cười. "Thế Huân à, ca nghe được một số tin bên lề, lo lắng cho cậu mới để Kevin đi xem một chút."

"Vậy à."

"Thiếu chút nữa kinh động đến cảnh sát rồi. Hay là Tiểu Huân xử lý một chút."

Ngô Thế Huân lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt lóe lên âm lãnh rồi rất nhanh biến mất. "Vâng. Chuyện gia đình cần gì kinh động đến cảnh sát. Ca, nếu không có chuyện gì khác, Thế Huân đi trước."

Phác Xán Liệt giơ cánh tay lên ôm Kim Chung Đại về bên người, gật đầu với Ngô Thế Huân đang chau chặt lông mày.

Y rời đi không một chút chần chừ, Kim Chung Đại ngây ngốc nghe tiếng cửa nặng nề khép lại.

"...Thiếu gia..."

Người kia thất thần lẩm bẩm khiến Phác Xán Liệt cho rằng là cậu ấy đang gọi mình. Ai ngờ...

"Cậu..."

Hắn bất mãn nhìn thân ảnh như sắp phát điên nhanh chóng chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Thiếu gia..." Kevin có chút kinh ngạc thẳng người dậy, muốn đuổi theo lại bị Phác Xán Liệt lớn tiếng quát "Để cậu ta đi!"

***

"Thế Huân thiếu gia."

Tiếng gọi khẩn thiết làm hai người đàn ông đang đứng canh chừng gần đó ngơ ngẩn một chút. Bọn họ nhìn Ngô Thế Huân vẩn đang tựa vào xe, hút thuốc.

Họ không ngăn cản người chạy tới, trong đêm tối mọi người đều ngầm hiểu liền đi về phía bên kia bãi đậu xe.

Ngô Thế Huân không có ngước mắt lên, mặt không chút thay đổi dựa vào đầu xe, phun nhả khói trong miệng.

Đứng trước mặt đối phương, Kim Chung Đại vì một đường chạy tới mà hô hấp dồn dập, nhất thời cậu không biết mình nên nói cái gì.

Cậu rất muốn giải thích, lần đầu tiên, trong đầu có ý niệm muốn vội vàng giải thích với một người.

Biết rõ đối phương sẽ không tin nhưng vẫn muốn làm như vậy.

Dập tắt tàn thuốc trong tay, ném xuống đất, Ngô Thế Huân cuối cùng cũng ngẩn đầu lên, lạnh lùng nhìn Kim Chung Đại mắt lúc này đã sưng đỏ.

Bốn mắt đan vào nhau, là ai đang khổ sở, ai đang tức giận?

Một tay kéo Kim Chung Đại, mở cửa xe ném vào trong. Ngô Thế Huân sau đó ngồi vào xe, dùng sức đóng cửa lại.

Kim Chung Đại có chút bất an nhìn đối phương cả người đều ngập tràn phẫn nộ, cậu ngồi dậy muốn xuống xe. "Ưm..."

Ngô Thế Huân ép người muốn chạy trốn xuống ghế, ánh mắt đầy tơ máu nhìn Chung Đại đang kinh hoảng. "Tại sao...?"

"...Thiếu gia...tôi thật không có.."

"Tôi hỏi anh tại sao????" rống giận.

Lệ chua xót theo khóe mắt chảy xuống, Kim Chung Đại từ từ nhắm mắt lại, lắc đầu. "...Không có...tôi không có phản bội cậu...không có.."

Ngô Thế Huân căng thẳng trong lòng, ánh mắt phức tạp nghiêm mặt nhìn người kia đang chìm trong khổ sở. Đây là lần đầu tiên Kim Chung Đại khóc trước mặt y. Cho dù là năm năm trước, thời điểm Phác Thịnh Bang tách cậu khỏi Phác Xán Liệt, Kim Chung Đại cũng không khóc, "...Chung Đại..." Ngô Thế Huân giảm ngữ khí xuống, yêu thương đưa tay gạt đi nước mắt trên gương mặt người kia.

"...Có phải như thế này...cậu sẽ tin tôi..."

"Chung Đại..." Ngô Thế Huân kinh ngạc nhìn người bên dưới tự bạo tự khí cởi nút áo sơ-mi của mình, mở mắt lạnh lùng nhìn y.

Kéo Ngô Thế Huân vẫn chưa kịp phản ứng xuống, Kim Chung Đại dùng đôi môi đang run rẩy hôn y, lệ không dứt "Các người muốn...không phải là cái này sao?...Tôi cho các người...tôi chỉ là đồ vật...không phải sao...."

"Chung Đại..." Ngô Thế Huân sắp phát điên rồi, y muốn nói cho cậu ấy biết không phải như thế. Nhưng một người y ngày nhớ đêm mong,người y ngày ngày đều muốn chiếm lấy đang ở bên dưới y, bản năng đã thiêu trụi chút lý trí nhỏ nhoi còn sót lại trong đầu y. Y giữ chặt gáy người này, hơi thở nặng nề hôn sâu thêm. "Chung Đại..." Em tin, em tin anh...

Kim Chung Đại cười khổ, để cậu trai tùy ý thô bạo xé rách quần áo trên người cậu.

Ngô Thế Huân mất hết lý trí, một đường hôn xuống, trong không gian chỉ còn tràn ngập âm thanh mút mát ấy. Dục vọng bị đè nén quá lâu nói cho y biết, phải đoạt lấy người này. Kim Chung Đại là của y, là của y.

Ánh mắt vô hồn nhìn trần xe, trái tim Kim Chung Đại giờ phút này đau đớn tựa như năm năm về trước. Không hẳn, có thể còn tuyệt vọng hơn cả khi ấy.

Chính mình, cuối cùng vẫn chỉ là món đồ chơi của các vị thiếu gia lắm tiền này.

Cạch!

Cảm giác được sức nặng trên người đột nhiên biến mất, sau đó có âm thanh đánh đấm từ ngoài xe truyền tới, khiến trái tim tan nát của Kim Chung Đại lại bỗng dưng sinh ra một tia sảng khoái.

Nhìn xem, các thiếu gia có tiền, lại vì món đồ chơi như cậu mà đánh nhau.

Ngô Thế Huân ngã ngồi xuống đất, từ từ tỉnh táo lại. Y đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt sắc mặt tối sầm.

"Cậu ấy đã không còn là của cậu, làm ơn nhớ rõ điểm này." Phác Xán Liệt cắn răng cảnh cáo, cúi người muốn đem người trong xe ôm ra.

Ngô Thế Huân bước nhanh tới ngăn cản đối phương, thần sắc châm chọc nhìn hắn. "Chung Đại đã yêu em rồi, anh đối với anh ấy mà nói chỉ là quá khứ thôi."

Nhíu mày.

Trong lúc hai người đàn ông đang tranh chấp chưa xong, Kim Chung Đại quần áo xốc xếch, mặt không lộ chút cảm xúc bước ra khỏi xe.

"Chung Đại, em..." Ngô Thế Huân bước tới muốn đỡ đối phương nhưng lại bị lạnh lùng tránh né. "Chung Đại, thật xin lỗi, em khi nãy...Chung Đại, em tin anh. Thật, em tin anh...Cùng em trở về được không? Em sẽ bù đắp những lỗi lầm mà mình nhất thời ngu ngốc phạm phải. Em yêu anh, Chung Đại. Về với em..."

Kim Chung Đại ngẩn đầu nhìn Ngô Thế Huân, cười nhạo. "...Ngô Thiếu gia...đao phủ giết người rồi...còn có thể nói xin lỗi sao?"

"Chung Đại...."

"...Nhưng mà...Chung Đại muốn cảm ơn thiếu gia...đã để cho tôi hiểu được rất nhiều chuyện..."

"Chung Đại, anh hãy nghe em nói..."

Hất bàn tay Ngô Thế Huân muốn kéo mình ra, Kim Chung Đại nghiêng khuôn mặt tái nhợt, lạnh lùng như trước nhìn về phía Phác Xán Liệt thần sắc vẫn rất không tốt.

"...Phác thiếu gia...anh xác nhận rất đúng...tôi từng có yêu anh...nhưng...chẳng qua cũng chỉ là đã từng."

Phác Xán Liệt phức tạp nhìn Kim Chung Đại dường như đã hỏng mất linh hồn.

"...Tôi cùng Phác gia...quả thật có một hợp đồng chung thân...nếu như bội ước..sẽ vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi giới quản gia..." Kim Chung Đại hít sâu một hơi, rũ mắt xuống, cười nói. "Cho nên từ hôm nay trở đi, Chung Đại không thể hầu hạ hai vị thiếu gia nữa rồi... xin bảo trọng."

Hai nam tử kinh ngạc, cứ thế trơ mắt nhìn Kim Chung Đại chật vật, không quay đầu lại rời đi.

Kéo Ngô Thế Huân muốn đuổi theo lại, Phác Xán Liệt đè thấp âm thanh, lạnh nhạt nói. "Không muốn mang về chỉ là một cái xác, thì để cho cậu ấy an tĩnh một thời gian."

Ngô Thế Huân hất tay đối phương ra, nắm chặt quả đấm lại, đau lòng khôn siết quỳ trên mặt đất.

Em tin anh...em tin anh Chung Đại... là lỗi của em...em là một thằng khốn kiếp.

Tại sao không nói tin tưởng anh sớm một chút...tại sao?

Chung Đại...tình cảm anh đối với em...có phải là yêu hay không...là yêu sao?...Nhưng tuyệt vọng của anh đã nói cho em biết...giữa chúng ta vốn có cơ hội...nhưng chính tay em đã phá hủy tất cả...Chung Đại...chúng ta có thể bắt đầu lại sao?

"A!!!!!!" quả đấm nện mạnh xuống mặt đất, để lại đó một vết máu chói mắt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net