Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Len lén nhìn qua khe cửa khép hờ, Kim Chung Đại sắc mặt nhợt nhạt, thất thần nhìn người kia, hắn đứng trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.Kim Chung Đại cắn môi, nước mắt trào ra.

Xán Lit, anh còn sng là tt ri.
Xin li. Em không còn mt mũi để gp anh na.

"Vào đi!"

Giọng nói trầm thấp, làm kẻ trong người ngoài giật mình.

Kim Chung Đại còn chưa hoàn hồn đã bị Kevin đứng sau lưng đẩy vào, sau đó đóng cửa lại.

Phác Xán Liệt không xoay người lại, lòng của hắn bất an.

Cứ thế, hai người cứ lặng im đứng đó.

Đã sắp vào xuân nhưng cả vùng đất vẫn được bao phủ bởi một màu trắng xóa.

Tuyết rơi không dứt, yên tĩnh bay múa trên bầu trời.

"Là em sao, Chung Đại?"

Cuối cùng, là Phác Xán Liệt mở miệng trước, dường như đã lâu không nói, giọng có chút khàn.

Kim Chung Đại khóc.

"Sao lại tới đây? Đồ ngốc."

"Xán Liệt...em xin lỗi."

Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, cười khổ. "Xin lỗi vì điều gì?"

"Em và Thế Huân...cùng một chỗ..."

"...Ừ...vậy chúc mừng hai người."

Không thể ngờ được, Phác Xán Liệt lại phản ứng bình tĩnh đến thế. Cảm giác tội lỗi của Kim Chung Đại lại tăng thêm vài phần. Cậu khụy gối xuống mặt đất, mong manh như con búp bê đã bị nghiền nát.

"Khóc cái gì. Anh đã nghĩ tới. Nếu không phải anh ngang ngược, hai người đã sớm ở bên nhau rồi." Phác Xán Liệt nói rất nghiêm túc, trong lời nói cũng không có một chút trách cứ.

"Xán Liệt...không phải thế...em..."

"Đủ rồi, Chung Đại. Chúng ta...chấm dứt ở đây đi."

Kim Chung Đại lắc đầu, lảo đảo đứng dậy, đi đến bên cạnh người đàn ông từ đầu đến cuối vẫn không liếc nhìn cậu một lần.

Đứng sau lưng hắn, cậu muốn đưa tay ôm hắn nhưng cậu không dám. Cậu còn có tư cách nhận lấy hơi ấm của người đàn ông này sao?

"Chung Đại, Thế Huân là người đáng để em dựa dẫm. Nói không oán giận thì không thể. Nhưng anh biết, nó yêu em tuyệt đối không thua kém anh."

"Xán Liệt..."

"Đi đi. Để nó đưa em rời khỏi Hàn Quốc... Cũng quên anh đi, sống cho thật tốt."

Kim Chung Đại che lại bờ môi đang nghẹn ngào, khóc không thành tiếng. Cậu yếu ớt nắm lấy lưng áo hắn, lắc đầu.

Nước mắt đắng chát trượt theo khóe mắt Phác Xán Liệt, yên lặng chảy dài.

"Xán Liệt...em không đi...anh nói gì em cũng không đi...Em biết mình không có tư cách xin anh tha thứ...Nhưng mà Xán Liệt...em van anh, cho em ở lại đi..."

"Ở lại rồi cùng chết sao?" Giọng nói bỗng trở nên lạnh lẽo.

"Đúng vậy. Sống hay chết gì em cũng theo anh. Dù anh mắng em, đuổi em đi, em cũng muốn ở lại." Kim Chung Đại siết chặt áo sơ mi đối phương, nói rõ từng câu từng chữ.

Hít một hơi thật sâu, Phác Xán Liệt cười lạnh. "Em lại dùng nước mắt, cứ thế đùa bỡn tôi và Thế Huân sao?"

Từng chữ của hắn như lưỡi dao sắc, đâm thẳng vào người Kim Chung Đại, thương tích đầy mình. Cậu thất hồn lạc phách buông tay mình ra, ánh mắt trống rỗng nhìn đối phương.

"Em nghĩ mình là ai? Ai cũng không bỏ được, ai cũng đi trêu ghẹo. Cảm thấy tuyệt lắm đúng không?"

"Xán Liệt..."

"Đừng gọi tên tôi. Kim Chung Đại, tôi nói cho em biết, ai cũng không thể sống thiếu em được. Cho dù chúng ta còn sống trở về, tôi cũng không yêu em nữa. Mà nếu như phải chết ở đây, tôi cũng không chết cùng em."

Những lời vô tình như rút cạn hồn phách Kim Chung Đại. Cậu suy sụp ngồi xuống đất, nước mắt cũng cạn rồi.

Lúc bị Kevin đưa đi, mặt Kim Chung Đại vẫn xám như tro, hai mắt ngận nước mông lung nhìn Phác Xán Liệt. Thế nhưng người kia, từ đầu đến cuối dù chỉ là một cái liếc mắt cũng không cho cậu.

Xán Lit, em biết anh vì sao li nói thế.
Xin li, Xán Lit.
Em s không đi.

Sau khi đưa Kim Chung Đại về phòng, Kevin quay trở lại phòng Phác Xán Liệt.

Hắn vừa tới cửa, bỗng nghe bên trong có tiếng nói chuyện.

"Để cậu ta ở đây, Ngô Thế Huân nhất định sẽ đến. Chàng trai ngu ngốc à, bọn họ sau lưng cậu làm ra việc này, cậu còn chịu được?"

"Thả em ấy ra..."

"Cậu cho rằng tôi sẽ thả?"

"Bà muốn gì?"

"À, Ngô Thế Huân và Kim Chung Đại, cậu và cha cậu đang trong bệnh viện, cậu chỉ có thề chọn một bên. Thế nào? Chọn bên nào?"

Kevin nhíu mày. Hồi lâu, hắn mới nghe được giọng nói bình thản của Phác Xán Liệt vang lên.

"Tôi không chọn."

"Ha...Ngô Thế Huân vì mẹ mình, hy sinh cậu và cha cậu. Nếu như tôi là cậu, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Ngô Thế Huân và Kim Chung Đại."

"..."

"Kim Chung Đại phản bội cậu một lần, sẽ có lần thứ hai. Chàng trai à, loại người này, không đáng để yêu. Ta đột nhiên không muốn giết cậu nữa. Gia nhập Lang Ưng đi, thấy sao? Nhưng điều kiện tiên quyết, cậu phải giết Ngô Thế Huân, và cả Kim Chung Đại."

"Muốn biến tôi thành người không máu không tim sao?"

"Không sai. Vào Lang Ưng rồi, cậu không thể có trái tim. Nhưng đổi lại, tôi sẽ cho cậu quyền lực tối cao, ngay cả bọn quan chức chính phủ, cũng phải nhìn sắc mặt cậu."

"Điều kiện hấp dẫn thật."

"Cho nên..."

"Tim tôi chết rồi."

Kevin nắm chặt nắm đấm. Hắn biết, đây là cơ hội cuối cùng mẹ hắn cho Phác Xán Liệt.

"Ha ha ha...tốt, có cá tính. Lần sau gặp lại, có lẽ sẽ là lúc cậu phải chết. Đối với cậu tôi đã đủ kiên nhẫn rồi."
Trừng mắt nhìn người đàn bà đang đi tới, Kevin phẫn nộ.

"Sao, muốn mẹ thả cậu ta'?

Kevin không biểu lộ gì.

Bà ta dùng sức kéo mặt nạ ra ném xuống đất, tức giận nhìn con mình. "Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Đừng có nhân từ với người Phác gia. Phác Xán Liệt lợi dụng lòng tốt của con thôi. Nếu như con dám thả cậu ta, đừng trách mẹ không khách sáo."

Hắn cười lạnh. "Không khách sáo? Bà chủ à, bà có từng xem tôi và Ân Nhã là con sao? Trong mắt bà, cái gì cũng là công cụ báo thù. Ân Nhã có sai, nó không nên yêu anh trai cùng cha khác mẹ của mình. Nhưng nó muôn bảo vệ người thân của mình thì có gì sai? Sao bà cứ một mực u mê không chịu tỉnh ngộ vậy?"

Đây là lần đầu tiên, con bà ta dám lớn tiếng với mình như vậy, lại là vì người của Phác gia.

"Con như thế này, mẹ có thể đem vị trí môn chủ giao cho con sao?"

"Tôi không cần. Cái vị trí mà bà dùng mạng sống người khác xây nên tôi không cần."

"Ngô Vĩ Thành, con..."

"A..tôi họ Ngô, bà họ Bùi, cậu ta họ Phác, Ân Nhã họ Cao. Bốn người chúng ta có quan hệ huyết thống gì sao?"

Bùi Tú xông lên cho hắn một bạt tai, toàn thân run rẩy. "Mẹ không cho hai đứa cùng họ với mẹ là không muốn có kẻ hoài nghi. Bằng không làm sao con có thể tiếp cận được người của Phác gia?!"

"Hiện tại không phải bà nên thỏa mãn rồi sao? Phác gia tan nhà nát nửa rồi, bà còn muốn làm cái gì? Không phải muốn bức tử Phác Xán Liệt hả? Ba cậu ta sai thì liên can gì tới cậu ta?" Hắn gào lên.

"Con...Đừng để bề ngoài Phác Xán Liệt lừa gạt, con trai à. Cậu ta không xem con là anh em đâu. Hãy nghe mẹ nói..."

"Buông ra!!!" Đôi mắt Kevin nổi tơ máu, hắn hất tay đối phương. "Tôi không có người mẹ như vậy."

"Ngô Vĩ Thành!"

"Thả Phác Xán Liệt và Kim Chung Đại ra! Nếu không, tôi cả đời cũng không tha thứ cho bà."

"Vô liêm sỉ, đây là lời con nên nói với ta sao?"

"Bọn họ làm gì sai?"

"À...chúng không sai nhưng ta muốn chúng nó chết. Không phải yêu đến chết đi sống lại sao? Ta muốn nhìn xem, mạng sống quan trọng hay tình yêu mới quan trọng? Phác Xán Liệt cũng giống như cha hắn thôi. Huyết thống có thế thay đổi được sao?"

"Bà điên rồi, bà không còn thuốc chữa nữa!!"

Kevin quay người, đóng sầm cửa rồi bỏ đi.

***

"Cút!!!"

Người đàn ông trợn mắt, khát máu nhìn một đám áo đen đang vây quanh, nắm chặt nắm đấm.

"Thiếu gia, cậu không thể đem người đi. Không có lệnh của phu nhân ai cũng không được đưa người đi."
"Tôi lập lại lần nữa, cút!"

Bọn áo đen nhìn nhau, xin lỗi hắn. "Xin lỗi thiếu gia, chúng tôi chỉ nghe theo dặn dò của phu nhân. Nếu cậu vẫn cố ý mang người đi...cũng đừng trách chúng tôi."

"Các người..."

"Kevin!" Kim Chung Đi lo lắng giữ đối phương lại, lắc đầu. "Đừng như vậy, chúng ta đi vào."

Kevin đấm mạnh vào tường, cắn chặt răng.

Kim Chung Đại đau lòng băng bó tay cho hắn, không nói gì.

"Tôi nhu nhược lắm đúng không?"

Lắc đầu.

"A...cậu đúng là tốt bụng thật. Có biết không, hai mươi lăm năm qua, có năm năm tôi ăn không đủ no bụng, có hai tháng không dám ngủ để bảo vệ mẹ và em gái, chỉ sợ vừa nhắm mắt lại thì thú dữ sẽ ăn thịt chúng tôi."

Nước mắt hắn nhỏ lên bàn tay vừa được băng bó. Kim Chung Đại cảm thấy đau lòng thay cho hắn.

"Có mười lăm năm tôi bị ép phải chịu các loại huấn luyện chiến đấu. Thậm chí vì tiếp cận Phác gia, tôi phải đi học làm quản gia. Lúc mẹ tôi giết Kevin- một quản gia trùng tên họ với tôi trước mặt mình, tôi cảm thấy là chính mình giết anh ta. Trên tay tôi đều là máu, rửa cũng không sạch."

"Kevin, anh không làm gì sai. Đừng tự trách mình nữa, anh đã cố hết sức rồi mà."

Kevin cười chua chát. "Tôi không có cách nào thoát khỏi mẹ, giống như vừa nãy cậu đã nhìn thấy đó. Lang Ưng chính là công cụ để bà ấy có thể làm bất cứ chuyện gì."

Hắn siết chặt nắm đấm lại, máu lại tứa ra. Kim Chung Đại giữ tay hắn lại, ra hiệu bảo hắn đừng lộn xộn nữa.

Kevin nhìn xuống, vô hồn nhìn người đang nữa quỳ trước mặt mình.

Cu biết không Kim Chung Đại. Tôi chưa bao gi cm thy mt Đại thiếu gia như Phác Xán Lit là người đáng để hâm m. Cu ta cũng ging tôi, không có t do.
Nhưng mà, cu ta có mt th khiến tôi hâm m...chính là có được cu.

"Yêu cậu ta sao?"

Kim Chung Đại hơi khựng lại, sau đó gật đầu.

"Yêu nhiều sao?"

Kim Chung Đại cong môi, nở nụ cười hạnh phúc. "Có một người, nếu có thể khiến cho anh đau lòng nhưng lại không buông được, có thể kéo anh xuống địa ngục cũng có thể đưa anh đến thiên đường. Biết được người đó chính là cả cuộc đời mình. Dù sống hay chết cũng nguyện ở cùng một chỗ. Yêu như vậy đó, Kevin."

Hắn nhíu mày. "Vậy tình cảm đối với Ngô Thế Huân thì sao?"

"Đối với Thế Huân, cũng là yêu. Thứ tình yêu này còn có cả đau lòng. Biết rõ là sai trái vẫn không nỡ để cậu ấy cô đơn. Xán Liệt nói đúng, tôi không buông được quá nhiều người, ai ai tôi cũng trêu chọc."

"Những lời này, Phác Xán Liệt nói đúng."

Kim Chung Đại giương mắt nhìn, cảm thấy lời nói đối phương có ý tứ.

Kevin đổi hướng nhìn, bình thản nói. "Cậu lúc nào cũng không đủ nhẫn tâm lẫn quyết tâm, tổn thương người khác, cũng tự tổn thương chính mình. Tôi hỏi cậu, nếu hai người đều sống sót trở về, cậu chọn ai?"

"..."

"Sao không trả lời?"

Kim Chung Đại cúi đầu, hồi lâu sau mới chậm rãi đáp. "Tôi không chọn ai cả."

Kevin ngẩn người.

"Tôi yêu Xán Liệt, có thể cùng anh ấy chết. Thế nhưng nếu chúng tôi còn sống, vẫn không cách nào bên nhau được."

"..."

"Tình yêu đối với Thế Huân cũng chỉ có thể là duy nhất đêm ấy thôi, không thể xa hơn được. Tôi biết mình rất xấu xa. Họ là anh em, lại bị tôi tổn thương như thế, ở bên ai chúng tôi đều không hạnh phúc."

"Kim Chung Đại, người cậu yêu nhất không phải vẫn là Phác Xán Liệt sao?"

Kim Chung Đại dịu dàng cười."Đúng. Anh ấy nói tôi là thuốc độc, thấm vào xương tủy anh ấy. Lại không biết chính mình cũng vậy. Tôi không thể yêu ai cuồng dại như yêu anh ấy."
Kevin thở dài, hạ giọng. "Hoàn toàn chính xác, cậu là thuốc độc."
"Cái gì?"
Thấy đôi mắt đen láy hoang mang nhìn mình, Kevin chau mày. "Đừng có dùng ánh mắt đó đi trêu ghẹo người khác."
Kim Chung Đại dừng lại.
"Khụ..." Kevin mất tự nhiên ho nhẹ hai tiếng, bình thản nói. "Cậu ngủ trên giường đi, tôi ngủ sofa."
Vào đêm, Kim Chung Đại nằm trên giường, không cách nào chợp mắt được. Cậu dường như đã nhìn ra tâm sự của Kevin nhưng không có ý định phá vỡ nó.

Kevin, tôi xin li.
Cũng cm ơn anh, đã vì chúng tôi mà làm hết thy nhng chuyn này.
Cậu chậm rãi bước xuống giường, lại gần cửa sổ sát đất đứng, ngây người nhìn bông tuyết tung bay đầy trời.
Sao trận tuyết này cứ dai dẳng mãi không dứt?
Cậu biết, người kia cũng đang đứng trước cửa sổ, cũng đang nhìn ngắm trận tuyết này như mình.
Xán Lit, phi chi thi gian có th quay li.
Không gp anh, không gp Thế Huân, cũng không gp Bá Hin.
Anh đau lòng lm đúng không?
Em rt cuc xu xa đến c nào nh? Tn thương anh đến nhường này cơ mà.
Thà anh c ngông cung, c bt cn, c là anh ca năm năm trước, ngo mn, không khut phc bt k ai.
Cậu giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ chạm vào lớp cửa thủy tinh.
Lnh quá.
Xán Lit...em nh anh nhiu lm...
Nước mắt cùng những bông tuyết, vô tư nhảy múa rồi cùng nhau tan vào mùa đông giá rét này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net