CHAP 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay ,, về với một tâm trạng mệt nhọc của hàng tá bài tập về.Tôi phải làm thôi chứ !! Tôi ước muốn đuợc bay trong gió phong thái như ngày xưa,, nơi đó tôi thả sức mình phiêu phiêu trong gió , lịm một qủa thơm thơm, tôi ngửi thử , tính ăn ai dẻ đó là một cục phân..Nó đã chảy vào tan tôi sau một thời gian dài ,,
Tôi định hình ,, tưởng như mình mới ăn sau ,, tôi muốn ói quá ....Tôi đã được dậm lên cỏ phiêu phiêu theo gió ngồi theo gió để cảm nhận được sự hạnh phúc trong lòng tôi bấy lâu. Tôi dặm lên cỏ đi vòng quanh theo một kiểu vô hình ,tôi đi không có mục đích để được thoãi mãn với thần kinh của tôi...Tôi đi đi mãi ,, thật ra thì đó chỉ là trong trí tưởng tượng của tôi mà thôi , không bao giờ trở thành sự thật được ..Bài tập về nhà là một thứ tôi ghét nhất trên đời mình .. Tôi chẳng muốn làm cơ nhưng phải làm thôi chứ sao giờ ,, tôi
Không có lựa chọn và tôi ghét đưa ra lựa chọn lắm...

30 phút sau , tôi đã xong bài tập về nhà , tính lên facebook hay lên mạng tìm một thứ gì đó mới mẻ thì đồng hồ báo thức vang lên tới giờ phải đi ngủ .Ôi chán thật !
Tôi lên lớp chẳng chơi với cả cứ mặc cả thế cơ ! Một phần vì ngại một phần thì tôi không thích con gái ,, chơi với con trai tôi sợ có tình cảm nên không dám hú vè hé sợ bị phát hiện thì mình chỉ cả đội quần về trong trời mưa phùng của thành phố thôi....Tôi ước mong một ngày tìm được một nửa đời mình nhưng mà không có đau tôi xấu mà ai thèm yêu chứ !
Tôi ghét nhất môn thể dục ,, tại vì lúc nào cũng phải làm theo ý người này người nọ ,, nhảy , đá cầu ..Ôi chán quá đi được ,,nhàn quá đi thôi,, đá thì phải lụm , chả ai chơi cùng ... Tại vì trong lớp rất ghét tôi vì lúc nào tôi cũng làm quê lớp , làm lớp thua không à ! Tụi nó chả thích chơi với tôi đâu ! Tôi quá đặc biệt mà ,, tôi nghĩ vậy
Lớp tôi,, mới có người chuyển vô học cùng .Đó là bạn đến từ Hàn ..Tôi nói ở Hàn sướng thấy mẹ ,, qua đây làm gì ,, căng thẳng hả chuyện bình thừong.
Trong lớp tôi hay ngồi một mình , hôm nay chẳng biết sao cô lại cho tôi ngồi với tên bản xứ kia chứ chẳng vui tí nào


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net