Chương 8: Hợp tác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Các ngươi còn muốn ngồn cuồng làm loạn. Có dừng tay không" Đường Nhược Vũ đứng giữa hai bên. Hai tay căn ngăn lại. Miệng nói rất hùng hồn.

Cảm giác này thiệt là quá đã đi. Đường Nhược Vũ khoái chí cười thầm trong lòng. Hắn đã hiểu vì sao Cao Đồng rất thích làm cái trò anh hùng hảo hán cứu người khi gặp lâm nguy rồi. Oa rất đã đó. Thử nhìn xem nào, cảm giác ta đây rất đúng, ta đây nghĩ khí. A quá đã, rất thích. Ha ha...➡_➡

Đường Nhược Vũ rất vui lòng bồi thêm một câu "Còn không mau dừng tay"

"Ngươi là ai? Dám can thiệp vào chuyện của ta" Gia Hiểu Vân gằn giọng nói.

Lúc này Gia Hiểu Vân quả thực rất bực tức. Bây giờ lại bị một cái tên gia hỏa không biết suất hiện ở đâu. Dám chạy ra can ngăn, ngươi chê ta không dám giết ngươi sao. Xem ra phái Hoa Tâm này ở Hòa Thành rất không có uy vũ lớn. Thì mới có những kẻ điên này, mới dám ngông cuồng như thế trước mặt ta.

Đường Nhược Vũ giờ mới nhìn thất rõ mặt đối phương. Lúc nãy do bản thân quá lùn nên chỉ thấy qua được bộ y phục. Hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ được khuôn mặt của nữ nhân này. Giờ thì Đường Nhược Vũ đã nhìn rất rõ ràng. Mẹ nó, chẳng phải con mụ điên Gia Hiểu Vân à. Cũng may là hắn đã mang dịch dung trên mặt rồi. Bây giờ rất muốn cảm ơn ơn sư thúc a. Quả thật lời sư thúc nói đều đúng.

Đường NhượcVũ chắn trước mặt Cao Đồng nói về phía sau "Bảo vệ tốt đứa trẻ này cho ta"

Cao Đồng đã biết, nàng tuân theo lời Đường Nhược Vũ. Bởi nàng rất yên tâm khi giao mọi chuyện lại cho sư thúc của mình. Cao Đồng quay lại phía sau xem xét tình hình của đứa trẻ này. Chắc là nãy giờ bị dọa cho khóc rồi đi. Nhưng khi Cao Đồng quay lưng lại thì chẳng thấy bóng dáng của đứa trẻ đó đâu.

"Sư thúc, đứa trẻ không có ở đây" Cao Đồng nói rất to và rõ.

"Cái gì" Đường Nhược Vũ kinh hô, nhanh chóng quay lại phía sau. Nhưng chẳng thấy bóng dáng của một đứa trẻ nào ở đó.

Gia Hiểu Vân cũng rất nghe rõ lời của Cao Đồng nói ra. Nhận thấy vấn đề quan trọng hơn vẫn là món đồ trên tay đứa trẻ kia. Gia Hiểu Vân nhanh chóng rút lui, đuổi theo đứa trẻ đó. Chuyện hôm nay coi như bọn chúng gặp may đi. Lần sau gặp lại em nhất định sẽ không tha.

"Xin lỗi, là ta không bảo đảm được" Cao Đồng rất áy náy. Lần đầu tiên nghe được Đường Nhược Vũ âm cao giọng đến như vậy. Đủ hiểu là đứa trẻ kia rất quan trọng với hắn.

Đường Nhược Vũ bình tâm nói "Không sao, ngươi không cần phải xin lỗi ta. Chuyện giờ nên giải quyết là chuyện của ngươi với đồ đệ Hoa Tâm kia"

Nói xong, hắn quay lại. Nhưng chẳng thấy bóng dáng người của phái Hoa Tâm nào ở đó nữa. Đường Nhược Vũ rất ngạc nhiên hỏi "Người đâu?"

Cao Đồng cũng nhận thấy rõ là chẳng còn ai. Nàng cũng đang rất thắc mắc. Chẳng lẽ nào, phái Hoa Tâm mấy năm nay lại luyện được cái tính dễ từ bỏ vậy sao. Rất không đúng.

Có giọng nói đến bên cạnh hai người.

"Người đi rồi, các ngươi cũng không đi sao" Bích Ô hỏi.

Nãy giờ bọn hắn đứng bên ngoài xem kịch hết thảy từ đầu đến cuối. Nhưng không có để ý là đứa trẻ đó đã đi từ lúc nào. Nhận thấy phải Hoa Tâm nhắm vào đứa trẻ đó. Hắn có điều thắc mắc hỏi Phương Thần Nhạc. Phương Thần Nhạc nói với hắn rằng mục đích của bọn họ cũng là đứa trẻ đó. Nên Bích Ô cũng hiểu rồi. Thấy Phương Thần Nhạc chưa có ý định rời đi. Hướng theo ánh mắt của hắn là nhìn về hai phía con người kia. Bích Ô hiểu mà tới nói rõ tình hình lại cho hai người kia.

Khi nghe lúc nãy Phương Nhạc Thần có nói qua đến việc Hoa Tâm muốn quả trứng chết kia. Nhưng sao họ biết được được là trong tay đứa trẻ đó cầm. Kỳ quái hơn là việc Phương Nhạc Thần muốn hợp tác với hắn. Nếu Phương Thần Nhạc và Bích Ô muốn món bảo vật kia. Thì có thể hợp tác với phái Hoa Tâm hay mạo hiểm giả cũng được. Vì sao phải chọn hắn. Về điện này rất không hợp lý trừ khi bọn hắn có mục đích khác.

Đường Nhược Vũ lại gần Phương Thần Nhạc Muốn trao đổi riêng. Cùng Phương Thần Nhạc ra chỗ khác. Bỏ Cao Đồng và Bích Ô ở bên ngoài tửu lần đợi. Ra đến nơi rất thích hợp, chẳng có lấy một ai. Đường Nhược Vũ mới nói "Có một vấn đề, ta luôn thắc mắc. Liệu ngươi có thể giải đáp được cho ta không?"

"Vấn đề gì ngươi cứ hỏi"

Đường Nhược Vũ không ngại nói thẳng "Ngươi nói ngươi muốn hợp tác với ta. Mục đích là món món bảo vật kia. Vậy ngươi cũng có thể hợp tác với bọn người phái Hoa Tâm hoặc mạo hiểm giả. Đâu cần nhất thiết phải là hợp tác với ta. Nếu người cứ nhất thiết hợp tác với ta. Vậy thì mục đích thực sự của người là gì. Ta nghĩ hắn đó không phải là điều đơn giản"

"Điều ngươi muốn biết chỉ có vậy?" Phương Thần Nhạc Hỏi lại.

"Đúng. Là chỉ có vậy"

"Được" Phương Thần Nhạc lại nói tiếp "Mục đích của bọn ta đến đây là chỉ muốn lấy bảo vật. Mà ngươi chỉ muốn cứu đứa trẻ đó. Bọn ta muốn hợp tác với ngươi cũng là điều thích hợp. Ngươi thử nghĩ xem, nếu bọn ta hợp tác với người của phái Hoa Tâm hay mạo hiểm giả. Một khi bọn chúng biết bảo vật trong tay đứa trẻ đó thì chẳng phải bọn chúng sẽ hớt tay trên của ta sao. Lúc đó có khi bọn chúng còn muốn giết người diệt khẩu. Đối với bọn họ càng ít người biết ít thông tin thì càng tốt. Chính vì vậy ngươi là người thích hợp nhất"

Đường Nhược Vũ cũng thấy có lý. Nhưng bộ hắn tin tưởng ta không có ý định lấy trộm bảo vật sao.

"Ngươi nhất định sẽ không lấy. Ta biết ngươi không hứng thú với nó đâu" Phương Thần Nhạc trả lời lại câu hỏi trong đầu của Đường Nhược Vũ.

"Bộ suy nghĩ trong đầu ta dễ đoán vậy sao?" Đường Nhược Vũ bĩu môi hỏi.

"Ha ha" Phương Thần Nhạc cười.

Đường Nhược Vũ oán giận nhìn. Cười vui lắm sao. Có gì hay mà cười. Ngươi tự cười chết mình đi.

Đừng lại hành động thô lỗ của mình. Phương Thần Nhạc nói "Vậy người có đồng ý hợp tác không?"

"Đồng ý"

"Được"

"Nhưng có một vấn đề. Đứa trẻ đó đã chạy đi đâu rồi. Vậy làm sao để kiếm nó đây" Đường Nhược Vũ lo lắng nói. Chồng của ta đấy ta có thể không lo sao.

"Quay lại với Bích Ô đi" Phương Thần Nhạc quay lưng đi trước. Đường Nhược Vũ theo chân sau.

Hai người vừa dừng chân đến nơi. Thấy Cao Đồng và Bích Ô rất thân thiết là đằng khác. Như thế là người thân Lâu lắm mới được gặp lại vậy. Hai người bọn họ bá cổ ôm vai nhau trò chuyện rất tự nhiên. Có điều hình như Đường Nhược Vũ cảm thấy bên cạnh mình có một khí nóng bốc lên. Nhìn xem, nhìn xem, thiếu niên lạnh lùng Phương Thần Nhạc lần đầu ăn phải dấm chua. Nhìn theo hướng của Phương Thần Nhạc. Đường Nhược Vũ có thể thấy rõ, loại ánh mắt mà Phương Thần Nhạc đang nhìn Bích Ô là loại kiểu ghen đây mà. Ha ha, đam mỹ mới chính là chân ái a. Cao Đồng à, sư thúc xin lỗi con con chỉ là nữ phụ đam mỹ thôi. Con hiểu mà ha.

Phương Thần Nhạc lại gần Bích Ô. Ném cho ánh mắt giận dữ như thể để ông đây không quan tâm (nhưng chính là quan tâm đó nha) bỏ đi trước mặt Bích Ô. Bích Ô như rất không hiểu tâm tình của Phương Thần Nhạc. Hắn còn rất vui vẻ quay sang nói chuyện tiếp với Cao Đồng. Đường Nhược Vũ thấy hỏa khí tăng cao chạy tới kéo Cao Đồng ra. Hắn nói với Bích Ô "Bích Ô, hình như Phương Thần Nhạc ăn phải thứ gì đó không tốt. Ngươi qua xem hắn thử đi" Ta có lòng tốt giúp đỡ các ngươi. Các ngươi nên nhớ đó nha.

"Vậy hả?"

Bích Ô giờ líc này mới lo lắng chạy theo đuổi người. Nhưng cứ bị Phương Thần Nhạc đẩy ra xa. Nhưng cuối cùng Phương Thần Nhạc cũng chịu để Bích Ô ôm trong lòng mang đi. Phương Thần Nhạc đỏ mặt hết giận ngay. Nhưng hắn có biết suy nghĩ của Bích Ô không. Bích Ô nghĩ hắn đau bụng thế này chắc cần đến cầu tiêu* gấp nên đã một mạch bế Phương Thần Nhạc lên chạy gấp.

* Cầu tiêu = nhà vệ sinh

Cao Đồng bị một tràng hành động lúc nãy làm cho ngẩn người. Cuối cùng nàng cũng đã hiểu qua mà khúc khích cười. Đường Nhược Vũ nhìn mà khó hiểu. Ta hình như vừa làm sai cái gì phải không. Sao một tên bế người chạy mất, một tên lại lại ngồi cười thế này. Này Cao Đồng, con không có tình cảm với Bích Ô hả?

Sáng hôm sau.

Đường Nhược Vũ và Cao Đồng xuống tửu lần gặp được hai người Phương Thần Nhạc và Bích Ô đang ngồi ở đó. Hình như bầu không khí giữa hai người họ rất không tốt thì phải. Đường Nhược Vũ định lên tiếng chào hỏi Phương Nhạc Thần và Bích Ô thì bị cả hai ngươi lườm cho loại ánh mắt muốn giết người. Đường Nhược Vũ trong người chảy mồ hôi ròng ròng. Cao Đồng đi tới vỗ vai hắn nói đủ để ba người nghe "Sư thúc, lần sau ngươi cứ trực tiếp nói với ta là được. Ta hiểu mà. Ngươi làm vậy hại bọn họ cả đêm ở trong cầu tiêu quây quần với nhau. Ta nhịn cười không nổi đấy. Ha ha"

Phương Thần Nhạc và Bích Ô nghe vậy hóa thẹn. Càng tức giạn muốn lại gần Đươgng Nhược Vũ chém cho mấy đao xã giận. Nhưng bọn hắn không thể làm vậy với Đường Nhược Vũ được nên cả hai cùng cầm kiếm ra ngoài.

Cao Đồng lúc này còn nói thêm "Sư thúc, lần sau mà có lấy lý do nào, thì hãy lấy lý do cho thỏa đáng nha. Ngươi lấy lý do đau bụng thật khiến hai người họ nghĩ tới đau bụng cần cầu tiêu ngay" nói xong liền chạy đi ngay

Đường Nhược Vũ nghe vậy hắn lầm bầm. Ta rõ ràng có ý tốt, ai bảo hắn cứ nghĩ đến mấy cái đó làm gì. Cũng đâu phải lỗi của ta. Các ngươi thiệt là làm quá rồi. Đêm ở trong cầu tiêu, hai người cũng rất lãng mạn ngửi mùi đặc trưng mà ha. ➡_➡

Hết Chương 8

_____

Trích: Đường Nhược Vũ nghe vậy hắn lầm bầm. Ta rõ ràng có ý tốt, ai bảo hắn cứ nghĩ đến mấy cái đó làm gì. Cũng đâu phải lỗi của ta. Cái ngươi thiệt làm quá rồi. Đêm ở trong cầu tiêu, hai người cũng rất lãng mạn ngửi mùi đặc trưng mà ha.

Tác giả cảm khái: mùi đặc trưng cái gì vậy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC