Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây phụ nữ có thai như thế nào càng nhiều, khiến lượng công việc của Tiêu Tiểu Nhạc lập tức tăng lên, chính là, thai phụ mà nàng một lòng chờ đợi lại không có xuất hiện, làm cho nàng đối với công tác này tâm sinh chán ghét ── Lúc trước lựa chọn khoa phụ sản thuần túy là cùng Mạc Bảo Bảo hờn dỗi, xem ra, nàng vẫn nên quay về với ban đầu đi, trở về làm ngoại khoa tim thôi…

Nàng vừa định kêu vị kế tiếp, cánh cửa đã bị đá văng, Mạc Bảo Bảo như một trận gió tiến vào.

“Mang thai có bệnh trạng gì!?” Hắn bắt lấy bả vai Tiêu Tiểu Nhạc, kích động hỏi.

“Thông thường chính là buồn nôn, ngủ nhiều, choáng váng đầu,...” Tiêu Tiểu Nhạc đọc làu làu trả lời xong, trong lòng một trận mừng thầm, chẳng lẽ… Mà vấn đề kế tiếp của hắn, càng làm cho nàng hạnh phúc như bay lên trời!

“Nam nhân sẽ mang thai sao?”

“Sẽ! Cậu chẳng lẽ quên nghiên cứu của Pitt rồi sao?” Nàng dễ dàng chế trụ lại bờ vai của hắn, ngữ khí run rẩy, “Cậu có phải hay không… Có phải hay không…”

”Đúng vậy!”

“A... Cậu...”

“Tôi nhận được một bệnh nhân nam, cậu ta mang thai!”

“Cậu nhận được một bệnh nhân nam mang thai. Thật tốt quá, rốt cuộc... Cái gì?!” Tiêu Tiểu Nhạc lúc này mới nghe ra có điều không thích hợp, trừng lớn mắt lặp lại nói: “Cậu nhận được một bệnh nhân nam mang thai? Mà không phải cậu mang thai...”

“Không phải tôi mang thai, là bệnh nhân của tôi...” Mạc Bảo Bảo cũng phát giác điều này không thích hợp, hắn hồ nghi nhìn chằm chằm Tiêu Tiểu Nhạc, thấp giọng hỏi: “Tôi vì sao phải mang thai?!”

“Bởi vì tôi đem trứng đã thụ tinh cấy vào khoang bụng của cậu... A!!” Tiêu Tiểu Nhạc đột nhiên bừng tỉnh, vội vàng che miệng lại, “Không… Không có gì…”

Nhưng mà đã không kịp, Mạc Bảo Bảo đã nghe rất rõ ràng lời của nàng!

“Cậu đem thụ đã tinh trứng cấy vào khoang bụng tôi ?!” Hắn không dám tin lặp lại, liên tưởng đến những quan tâm khác thuờng gần đây của nàng, nhớ tới những tức ăn bổ dưỡng, bừng tỉnh đại ngộ!

“Cậu dám hãm hại tôi?!”

“Tôi… Tôi...” Tiêu Tiểu Nhạc rất muốn cho cái miệng của nàng một cái tát, nàng khẩn trương giải thích : “Tôi chỉ là muốn… Cậu lại không thích nữ nhân, cho nên… Nghĩ muốn giúp cậu có một đứa…”

“Con mẹ nó cậu còn dám biện giải!” Mạc Bảo Bảo một phen bóp cổ của nàng, ánh mắt hung ác mà nàng từng thấy qua, cùng thái độ cợt nhả thuờng ngày thật là một trời một vực.

“Cậu có biết hay không đây là chuyện rất nguy hiểm không?! Cậu cư nhiên dám lấy tôi làm thí nghiệm...”

“Thực xin lỗi…” Tiêu Tiểu Nhạc cảm giác được hô hấp của mình bắt đầu khó khăn, nàng bắt lấy cánh tay của Mạc Bảo Bảo, không ngừng giãy giụa.

“Cậu là người khoa phụ sản, cậu cư nhiên dám lấy một sinh mệnh ra để đùa giỡn...” Trong con ngươi hắn tràn đầy sự cuồng bạo, trong nháy mắt, Tiêu Tiểu Nhạc cho là mình sẽ bị giết chết.

“Bảo Bảo… Bảo Bảo…” Nàng bất lực la lên, lần đầu tiên nhận thức đến rõ ràng, Pitt nói Mạc Bảo Bảo là một nam nhân khủng bố những lời này có bao nhiêu chuẩn xác.

“Nể mặt Pitt, tôi tha cho cậu một lần!” Mạc Bảo Bảo buông tay ra, đi ra ngoài cửa, đối với các thai phụ đến kiểm tra la lớn một tiếng: “Hôm nay đã khám xong!” Sau đó đóng sầm cửa lại, chuyển lại trừng mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo nói: “Cậu nói rõ ràng từ đầu tới cuối cho tôi. Cậu biết tôi đối với nữ nhân không bao giờ khách khí!”

“Tôi nói... Khụ... Khụ… Tôi nói…” Tiêu Tiểu Nhạc một bên ho khan, một bên lui về phía sau đến khoảng cách an toàn, sau đó đem kế hoạch của mình nói thẳng ra…

°°°

Huống Đông Tuần ở trên giường bệnh nằm hơn mười phút, chưa thấy Mạc Bảo Bảo trở về, nguyên bản tâm tình không an lại bực bội tới cực điểm, y chống cạnh giường đứng dậy, nhịn xuống từng đợt co rút đau đớn trong bụng, mặc quần áo tử tế, sau đó gian nan đi từ từ ra khỏi khoa giang tràng.

A Xuơng ở ngoài cửa vội vàng nghênh đón đỡ lấy y, quan tâm hỏi: “Đại ca, anh sao rồi? Đại tẩu vừa rồi chạy đi ra ngoài… Em còn chưa thấy qua hắn kích động như vậy đâu…”

“Hắn chạy đến nơi nào vậy?” Huống Đông Tuần nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Em không biết, em muốn hỏi… Chính là…” A Xuơng nuốt nuốt nước miếng, lại nói tiếp, hắn cũng hoài nghi ánh mắt mình có phải xảy ra vấn đề không nữa, nhất định là hắn đã nhìn lầm biểu tình khi gặp thoáng qua của Mạc Bảo Bảo

Lúc này hai hộ sĩ đi ngang qua bọn họ, nội dung câu chuyện khiến cho hai người chú ý.

“Ai… Bác sĩ Mạc cùng bác sĩ Tiêu đang tranh cãi…”

“Đúng vậy a, bình thường xem Mạc bác sĩ nhã nhặn như vậy, nhưng biểu tình lúc hắn đuổi người bệnh đi… Thật dọa người!”

Huống Đông Tuần hướng A Xuơng nháy mắt một cái, A Xuơng hiểu ý liền tiến lên ngăn lại hai người kia.

“Các người nói bác sĩ Mạc là Mạc Bảo Bảo bác sĩ khoa giang tràng sao?!”

A Xuơng đã muốn tận lực đem biểu tình phóng nhu, nhưng vẫn làm hai hộ sĩ sợ tới mức run lên, các nàng run run gật gật đầu.

“Hắn ở đâu?!”

“Phụ... Khoa phụ sản… Đi thẳng qua trái…”

Khoa phụ sản?! Nghe vậy, Huống Đông Tuần nghi hoặc nhăn mi, y rõ ràng nói muốn tới nội khoa tìm bác sĩ cho mình, như thế nào chạy đến khoa phụ sản đi cãi nhau ──
A Xuơng hiểu lầm ý tứ nhíu mày của Huống Đông Tuần l, vì thế tự cho là thông minh đích hỏi: “Mạc Bảo Bảo cùng bác sĩ Tiêu kia là quan hệ như thế nào?!”

“Bọn họ là vợ chồng sắp cưới…”

Cái gì?! Huống Đông Tuần vốn là sắc mặt tái nhợt nhất thời trở nên xanh mét! Trước kia y nghĩ Mạc Bảo Bảo đối với mình động thủ động cước chỉ là đùa giỡn, sau khi bị ăn sạch mới tin tưởng hắn là đồng tính luyến ái, chính là không đến một giờ, hắn liền nhảy lên ra một vị hôn thê?!

Hắn đem y trở thành cái gì? Là đồ chơi để đùa giỡn sao?!

Tay vịn vách tuờng của Huống Đông Tuần giúp như muốn đem tuờng đục một lỗ
A Xuơng cũng là đại kinh hãi, thậm chí, bi thương của hắn nếu so với Huống Đông Tuần còn nặng hơn!

Đại tẩu xuất sắc ôn nhu như thế, chẳng lẽ muốn vứt bỏ đại ca sao?

A Xuơng đè ép khóe mắt ướt át, tiến lên đỡ lấy Huống Đông Tuần, vỗ bờ vai của y nói: “Đại ca, anh không cần nổi giận, chúng ta nhất định có thể đem đại tẩu bắt trở về! Đi!”

Khi được A Xuơng dìu , Huống Đông Tuần mang theo lý trí phẫn nộ gần như muốn hủy diệt hắn đi lại khoa phụ sản phía truớc!

Hai  hộ sĩ lạnh run ôm nhau, nghi hoặc tham thảo nói: “Cậu nghe được không? Bọn họ nói phải bắt đại tẩu về…”

“Chẳng lẽ... Bác sĩ Tiêu cùng đại ca xã hội đen có chuyện gì, cho nên bác sĩ Mạc mới tức giận như vậy?!”

“Đúng vậy a… Bác sĩ Mạc văn nhược như vậy, khẳng định không phải là đối thủ của hắn a…”

“Bác sĩ Mạc đang thuơng… Một hồi để tôi tới an ủi hắn đi…”

Đi vào cửa khoa phụ sản, Huống Đông Tuần vốn định nâng chân lên đá văng cánh cửa, lại phát hiện hai chân bỗng trầm nặng như chì, y chỉ có thể bất đắc dĩ lựa chọn phương pháp văn minh ─ Gõ cửa!

Nhưng mà bàn tay giơ lên chưa kịp hạ xuống, một tiếng rống giận nam tính đã xuyên qua ván cửa truyền ra!

“Trứng đã thụ tinh tại sao lại chạy đến bụng Huống Đông Tuần...”

Thân thể Huống Đông Tuần cứng đờ, rút tay về, thân thể hơi hơi ngã về truớc, tựa vào ván cửa…

“Tôi… Tôi không biết…” Tiêu Tiểu Nhạc rụt cổ cúi đầu, khí thế đại tỷ ngày xưa biến mất không còn một mảnh.

“Lúc ấy có một sản phụ khó sinh, cho nên… giải phẫu là biểu đệ tôi làm...”

“Con mẹ nó, cậu cư nhiên làm cho một thằng nhóc làm phẫu thuật...” Nghe vậy Mạc Bảo Bảo đã giận lại càng thêm giận, hắn nắm lấy áo của Tiêu Tiểu Nhạc, không chút nào thương hương tiếc ngọc lay lay: “Cậu liên hệ với nó ngay cho tôi, hỏi rõ ràng cho tôi ngay lập tức!”

“Được…” Tiêu Tiểu Nhạc bị lay đến thất điên bát đảo vội vàng lấy điện thoại ra, bấm số của biểu đệ ở Anh quốc.

Một phen hỏi xong, nàng phát hiện, ngày đó trùng hợp tới cực điểm.

“Sự tình là thế này…” Tiêu Tiểu Nhạc xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, khẩn trương giải thích : “Ngày đó… nhân cơ hội cậu bị viêm ruột thừa, tôi liền an bài biểu đệ tôi đến phòng bệnh của cậu, mở vết khâu ra… Đem thụ tinh đã trứng bỏ vào… Nhưng, nó, nó đi nhầm phòng bệnh 834…”

“834? Tôi ở là phòng 843!”

“Đúng vậy, nhưng mà trùng hợp chính là, trên bụng của người kia cũng có một vết thuờng vừa mới được khâu lại… Vì thế âm kém dương sai…”

“Loại chuyện này có thể làm sai sao!” Rống xong, hắn lại cảm thấy được lời của mình buồn cười. Nếu không tính sai, như vậy, mang thai chẳng phải chính là hắn sao? Này xem như là may mắn trong bất hạnh đi…

Hít sâu đè nén xuống lửa giận, Mạc Bảo Bảo chọn mi hỏi: “Tế bào trứng làm sao có? Không phải là của cậu đi?”

“Nằm mơ, tôi chết cũng không có thể cùng cậu như thế!” Tiêu Tiểu Nhạc muốn mắng, đón nhận ánh mắt hung ác của hắn, lập tức lại thu liễm dáng vẻ bệ vệ, “Dùng máu làm tế bào đào tạo, là tôi ở trong số nguời đi hiến máu lấy ra… Một nam nhân rất cuờng tráng … Là gen tốt lắm đấy…”

“Khá *** lắm!” Mạc Bảo Bảo căm giận mắng một câu thô tục!

“Người kia… Cậu định làm như thế nào? Muốn tôi đi… Duỡng thai cho cậu ta sao?”

“Duỡng cái đầu cậu, đương nhiên là phá!” Mạc Bảo Bảo nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi chưa từng nghĩ tới muốn có một tiểu quỷ xuất hiện phá hoại cuộc sống của tôi! Cậu nhanh theo tôi đến khoa giang tràng… Chúng ta hôm nay liền mổ! Liền nói cho cậu ta biết trong bụng có cục u, hoặc là châm thuốc ngủ cho cậu ấy, tóm lại phải đem đứa nhỏ bỏ đi!”

“Chính là… Kia là cốt nhục của cậu…” Thật không có nhân tính! Tiêu Tiểu Nhạc nuốt nửa câu sau xuống, mọi cách không tình nguyện đuổi kịp cước bộ của Mạc Bảo Bảo.

Mở cửa, bọn họ vừa muốn hướng ra ngoài đi, Mạc Bảo Bảo đã bị một cỗ lực đột nhiên nhấc lên, ấn đến trên tường, hắn nâng chân lên muốn đánh lui nguời tập kích hắn, nhưng khi cách một bụng nọ khoảng 5 cm thì lại ngừng lại.

Nguời đang bóp cổ của hắn chính là Huống Đông Tuần.

Ánh mắt lúc này của Huống Đông Tuần nhìn nhắn, tựa như Mạc Bảo Bảo đã nhìn Tiêu Tiểu Nhạc trước đó, ánh mắt hung ác quả thực giống muốn đem hắn lột da hủy cốt.

“Tuần…” Đây là lần đầu tiên Mạc Bảo Bảo bị người khác chế phục, cũng là lần đầu tiên tại trước đám đông giữa đại sảnh mất hết mặt mũi vì bị bóp cổ, dù hắn bắt đầu khó thở, hắn cũng không giãy giụa, “Cậu cũng nghe được…”

“Con mẹ nó, tao nghe được! Các người lấy tao làm đồ chơi để đùa sao?!” Dưới cơn thịnh nộ Huống Đông Tuần rốt cuộc lộ ra hung tàn cuồng bạo của nguời nam nhân trong hắc đạo mà Mạc Bảo Bảo vẫn muốn nhìn đến.

Đồng thời, động tác của y cũng càng hung ác, nắm tay cứng như thiết, một chút lại một chút, dùng toàn lực đánh vào trên bụng rắn chắc của Mạc Bảo Bảo, đánh cho ngũ tạng lục phủ của hắn đều trộn vào nhau, ngay cả hô đau cũng không được.

Bởi vì cổ của hắn bị gắt gao bóp chặt, ngay cả hô hấp đều thành hy vọng xa vời.

Âm thanh thịt với thịt va chạm vang lên ong ong trong lỗ tai của hắn, đại não thiếu dưỡng khí cũng một trận mơ hồ, lúc hắn cho rằng mình sắp lên cực lạc, ẩu đả rốt cuộc đình chỉ, ngay cả hô hấp cũng trở nên thông thuận…

Hắn tập trung nhìn vào, thì ra Huống Đông Tuần đột nhiên buông hắn ra cúi gập nguời, thân thể cũng hơi hơi run run, tóc ngắn lại bị mồ hôi làm ướt nhẹp.

“Tuần...” Mạc Bảo Bảo không để ý chính mình bụng quặn đau, cúi xuống định ôm lấy y, đã bị Huống Đông Tuần đánh một quyền vào mũi.

Máu mũi lập tức chảy xuống.
“Mẹ nó! Lão tử dù chết, cũng không cho mày đùa giỡn...” Đáng tiếc lời độc ác y còn chưa nói hết, Mạc Bảo Bảo lại lần thứ hai tiến sát vào, không để ý y phản kháng mà ôm lấy y, đặt vào trên giuờng bệnh khoa phụ sản.

Mạc Bảo Bảo lau mặt một chút, sau đó đối với Tiêu Tiểu Nhạc đang ngốc một bên quát: “Mau làm kiểm tra cho cậu ta! Vô luận như thế nào cũng không thể để cậu ấy gặp nguy hiểm!”

“Hả?... À ừm!” Tiêu Tiểu Nhạc mới từ trong kinh ngạc kịp phản ứng vội vàng đi đến trước giường quan sát tình hình Huống Đông Tuần, ánh mắt ngưng lại trên mặt của y, nàng cả kinh suýt nữa té ngã.

“Anh là… Anh là…” Nam nhân hiến máu! Tiêu Tiểu Nhạc che miệng lại, chẳng lẽ đây là vô xảo bất thành thư*?!

(*vô xảo bát thành thư : không khéo léo thì không thành sách.)

“Còn đứng ngốc ở đó làm gì!” Không đợi nàng nghĩ lại, Mạc Bảo Bảo liền một chưởng chụp vào gáy của nàng, sau đó vuơn tay cởi quần áo Huống Đông Tuần, lại bị hắn hung hăng bỏ ra.

“Đừng đụng tao! Các người đôi cẩu nam nữ chết tiệt này...” Lửa giận cùng đau đớn đã khiến đầu óc y nhão thành một đống mơ hồ, miệng y không lựa chọn mà mắng lung tung, giãy giụa, song vì lực dạo của Mạc Bảo Bảo, bị áp trên giường, cũng để Tiêu Tiểu Nhạc làm kiểm tra.

Lúc ba người rối ren đều không có chú ý tới, A Xuơng vốn đi theo Huống Đông Tuần, đã đi mất bóng không biết từ khi nào...

Huống Đông Tuần chưa bao giờ giống thống hận mình như bây giờ, y cũng chưa từng nghĩ đến, y cư nhiên có một ngày sẽ chật vật như thế trên tay của một nam nhân thoạt nhìn rất vô hại.

Trên thực tế y chưa từng xem nhẹ Mạc Bảo Bảo, khi lần đầu tiên hắn cùng y gặp nhau, y liền cho rằng hắn là một người không đơn giản, chính là y nằm mơ cũng không ngờ rằng, Mạc Bảo Bảo lại dùng loại phương thức đủ để phá hủy toàn bộ tôn nghiêm của một người nam nhân bình thường này để chứng minh hắn đáng sợ!

Y thề ── Nếu y không bị chính lửa giận của mình làm chết cháy, như vậy, mục tiêu quan trọng tiếp theo trong đời y, chính là đem Mạc Bảo Bảo bắt lấy, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất thế gian tra tấn hắn, đem hắn đốt thành tro bụi!

Trải qua một loạt kiểm tra, Tiêu Tiểu Nhạc sắc mặt trầm nặng hạ kết luận: “Lấy tình trạng trước mắt của y, tôi cảm thấy mổ là phi thường mạo hiểm…”

“Có ý tứ gì? Chẳng lẽ đứa bé này phải lưu lại?” Nghe vậy Mạc Bảo Bảo lập tức ra tiếng phản đối: “Cậu không cần giở trò với tôi, lấy tình huống của cậu ta, không phẫu thuật mới nguy hiểm! Cậu lập tức đi chuẩn bị, chúng ta hôm nay liền...”

Tiêu Tiểu Nhạc lớn tiếng đánh gãy lời của hắn: “Cậu phải tin tưởng phán đoán chuyên nghiệp của tôi!”

Mạc Bảo Bảo lại kiên trì với ý kiến của mình : “Tôi cũng là bác sĩ, tôi có phán đoán của tôi...”

“Con mẹ nó, bọn mày đều câm mồm cho tao!” Huống Đông Tuần hét lớn một tiếng, cầm lấy cái kéo để ở một bên huớng bụng mình đâm vào.

“Tự tao chấm dứt!”

“Tuần! Không cần!” Mạc Bảo Bảo quá sợ hãi, không chút do dự vuơn tay bắt lấy kéo, tức khắc bàn tay liền bị đâm, máu chảy đầm đìa.

Huống Đông Tuần cũng không có cùng hắn đoạt kéo, mà là lập tức cầm một dao phẫu thuật khác lên, sử chừng toàn lực hướng trái tim Mạc Bảo Bảo đâm vào, nhưng Mạc Bảo Bảo đúng lúc phát hiện ý đồ của y nghiêng người né tránh, nhưng dao nhỏ vẫn là cắm vào bờ vai của hắn.

Máu lập tức phun ra, lên mặt Huống Đông Tuần. Nhưng mà y còn chưa đủ, đẩy hộp dựng dụng cụ sắt nhọn về phía hắn, Mạc Bảo Bảo trốn tránh không kịp, bị trúng cái trán, càng bị dụng cụ chữa bệnh cắt qua gương mặt, nhất thời bị thương, chật vật không chịu nổi.

Huống Đông Tuần dùng tay áo cọ cọ gương mặt, thị huyết nở nụ cười.

Y vốn không có tính toán thương tổn tới mình, khi mình đến con dao trên giá, y liền lập kế hoạch phải cho tất cả chúng nó đều cắm vào trái tim Mạc Bảo Bảo.

“A… Bảo Bảo…” Tiêu Tiểu Nhạc kinh sợ một tiếng vội vàng đem Mạc Bảo Bảo kéo đến một bên, cẩn thận nhổ đao, vì hắn tiêu độc cầm máu.

Mạc Bảo Bảo chịu đựng đau đớn, một tiếng chưa nói, dừng ở sắc mặt trắng bệch nhưng vẻ mặt đắc ý của Huống Đông Tuần, hắn cũng tà khí nở nụ cười.

“Đây là tôi thiếu cậu, tôi nên trả!”

“Mẹ nó!” Hắn không có giơ chân đánh tới như y luờng truớc, ngược lại lạnh nhạt tự nhiên, làm cho khoái cảm trả thù của Huống Đông Tuần nháy mắt biến mất. Không thể khiến một người thống khổ trên tinh thần, chỉ có thể thương tổn thể xác của hắn là thủ đoạn cấp thấp.

“Họ Mạc kia, mày đừng trách tao không cảnh cáo mày. Hôm nay, mày nếu không giết chết tao, đời này tao sẽ không bỏ qua cho mày!”

“Cả đời… Ha ha, cậu nghĩ đến còn rất dài xa…” Mạc Bảo Bảo không sao cả cười cười, không sợ chết khiêu khích nói: “Tôi thừa nhận tôi sai. Tôi... Con mẹ nó ngàn không nên vạn không nên chính là thượng cậu!”

“Mày chết đi!” Nghe vậy, Huống Đông Tuần liền giống như sư tử bị chọc lông, rống to muốn nhào qua, chính là thân thể không khoẻ khiến y lực bất tòng tâm, vừa ly khai giuờng bệnh liền ngã mạnh xuống mặt đất.

Đẩy Tiêu Tiểu Nhạc đang băng bó cho mình ra, Mạc Bảo Bảo nhanh chóng tiến lên đỡ Huống Đông Tuần, không có kết quả là lại ăn mấy quyền, hơn nữa từng quyền thẳng đánh bờ vai của hắn, miệng vết thương mới vừa băng bó tốt lập tức lại chảy máu, nhiễm đỏ băng gạc.

Kết quả Huống Đông Tuần thân thể suy yếu cùng Mạc Bảo Bảo thân thương tích đều không có khí lực, song song té trên mặt đất.

Nhìn hai người cuối cùng cũng đình chiến, lòng Tiêu Tiểu Nhạc vẫn còn sợ hãi tự trách nói: “Nguyên nhân gây ra chuyện này là tôi… Hai người không cần công kích nhau…”

“Vốn chính là họa do cô làm ra!”

“Cậu! Bà tám này, đừng cho là tôi sẽ bỏ qua cậu!”

Hai miệng dị thanh, nhưng bọn hắn ai cũng không khách khí với Tiêu Tiểu Nhạc.

Vì thế áy náy mà nàng mới vừa nổi lên liền phao phao lập tức biến mất, đối với hai xú nam nhân không hiểu tôn trọng nữ nhân này, trả thù của nàng còn xa lắm mới chấm dứt.

Đang lúc ba người sát khí vô hạn đối với lẫn, A Xuơng suất lĩnh huynh đệ Lam bang tiến vào.

“Đại ca!” A Xuơng nâng Huống Đông Tuần dậy, nhìn vết máu trên mặt hắn, tru lên như lợn bị mổ: “Đại tẩu cư nhiên liên hợp với nữ nhân này khi dễ anh! Đại ca, em đã tới chậm a, huynh đệ chúng em sẽ báo thù cho anh!”

“Câm miệng!” Huống Đông Tuần cho hắn một cái tát.

“Máu là của tên khốn kiếp kia, lão Đại các người dễ dàng bị thương vậy sao?!” Nói đến, y còn là một nguời rất trọng sĩ diện.

Lúc này, những người khác xông lên bắt lấy Mạc Bảo Bảo cùng Tiêu Tiểu Nhạc, hơn nữa mỗi người đều có ánh mắt hung ác, ánh mắt nhìn bọn hắn giống như là đang nhìn gian phu dâm phụ.

“Đại ca… Chúng ta về Lam viên truớc đi, đại bộ phận huynh đệ đều đi gom công cụ chữa bệnh, rất nhanh có thể làm ra một phòng khám và chữa bệnh...”

“Ai cho cậu làm như vậy?!” Huống Đông Tuần trong lòng giật mình, chẳng lẽ… Người trong bang cũng biết chuyện vinh dự này?!

“Còn có, không được đem hai người kia đến Lam viên của tôi, đỡ phải dơ chỗ của tôi, tùy tiện tìm một chỗ đem bọn họ bỏ vào.”

“Đại ca…” A Xuơng hạ giọng, mặt lộ vẻ khó xử: “Là lão phu nhân đích thân phân phó… Nàng chỉ tên muốn đem bác sĩ Mạc cùng bác sĩ Tiêu mang về!”

“A?!” Thân thể Huống Đông Tuần hơi hơi rung lên, khẽ cắn môi không có nói ra dị nghị, y hít sâu một hơi, lặng yên để A Xuơng giúp đỡ đi ra phòng bệnh, khi bước ra cánh cửa lại quay đầu lại liếc Mạc Bảo Bảo một cái, trong cái thoáng nhìn tràn ngập thô bạo, như dã thú hung tàn.

“Bác sĩ Mạc...” Nguời cùng Mạc Bảo Bảo coi như hiểu biết, thường kêu đại tẩu đến thân thiết, mà hiện tại gọi hắn đã có chút nghiến răng nghiến lợi, “Anh tốt nhất đừng làm khó dễ chúng ta, thỉnh đi!”

“Chúng ta… Làm sao bây giờ?” Tiêu Tiểu Nhạc cũng không sợ hãi, tương phản, nàng cảm thấy được thực kích thích.

“Đi theo đi thôi!” Mạc Bảo Bảo hừ lạnh một tiếng, không có tâm tình ngụy trang khuôn mặt tươi cười nữa. Hắn bỏ đi sự kiềm chế của bản thân, cước bộ trầm nặng đi ra ngoài.

Sự tình nháo đến nước này, đã thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, mà trong đó lại liên lụy đến một tiểu sinh mệnh, mà sinh mệnh này cùng hắn có quan hệ huyết thống, điều này làm cho hắn cảm thấy khó giải quyết trước nay chưa có, càng làm cho hắn phiền toán đến đầu đều muốn nổ tung.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net