Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor : Tiểu Manh (❁'▽'❁)

Chương 07 : [Được, ngủ ngon.]

Chẳng qua Úc Bùi rất nhanh đã phấn chấn trở lại, cậu đạp rớt đôi dép bông trên chân, thay ra đồng phục học sinh xong liền nhào lên giường, trong nháy mắt đã được cái chăn mềm mại ấm áp bao lấy, cậu lấy ra điện thoại di động, tìm kiếm tên Lạc Trường Châu trong danh bạ.

Úc Bùi cảm thấy xế chiều ngày hôm nay cậu không nên... thẹn thùng như vậy, vừa chào Lạc Trường Châu một câu thôi đã bỏ chạy.

Chẳng phải đã tan học rồi sao, trong lớp cũng không có người nào, cậu và Lạc Trường Châu còn là bạn cùng bàn, trước mắt chính là người gần gũi nhất sau khi hắn chuyển đến trường này đó, cậu trò chuyện nhiều với hắn thì cũng có sao đâu.

Úc Bùi cầm điện thoại do dự, đang suy nghĩ xem nên gởi tin nhắn hay là gọi điện thoại quan tâm Lạc Trường Châu một chút đây, nhưng mà bảo cậu buổi tối gọi cho Lạc Trường Châu hỏi thăm tình hình của hắn, Úc Bùi cảm thấy mình làm không được, bởi vì cậu cho rằng cậu và Lạc Trường Châu vẫn chưa thân quen như vậy, mà quan trọng nhất là —— nhỡ làm phiền Lạc Trường Châu học bài thì làm sao giờ ?

Hiện tại lực chú ý của Úc Bùi đều đặt trên người Lạc Trường Châu, không hơi đâu quan tâm đến những người khác trong list "bạn bè dự phòng" mà cậu gởi tin nhắn cũng không thèm trả lời kia, tiện tay gõ mấy chữ [Ngủ ngon] gởi đi rồi tắt giao diện gởi tin nhắn nhóm, mở ra khung tin nhắn riêng với Lạc Trường Châu bắt đầu suy nghĩ xem cậu nên viết như thế nào, mới có thể vừa thể hiện được sự quan tâm của mình, lại không quá đường đột, cũng không quấy rối đến việc học tập của Lạc Trường Châu.

Chẳng qua lại đúng như Úc Bùi lo lắng, hôm nay quả thật Lạc Trường Châu không mang theo dù ra ngoài.

Mỗi ngày trước khi ra khỏi nhà hắn đều sẽ xem qua dự báo thời tiết, trên tự báo bảo hôm nay trời trong xanh, nên hắn cũng không mang dù, ai ngờ lại bị dự báo thời tiết hại thảm như vậy, mới ra khỏi trường đã bị tưới cho ướt sũng.

Sắc trời lúc chạng vạng vốn đã mờ tối, lại còn đổ mưa lớn, căn bản không bạn học nào có tâm mà chú ý tới người bị xối mưa là ai, vậy nên cũng không có người nào chủ động cho Lạc Trường Châu mượn dù.

Hơn nữa dưới trận mưa lớn như vậy, một tay đạp xe một tay cầm dù trái lại càng thêm nguy hiểm, cho nên Lạc Trường Châu cứ vậy mà đội mưa về nhà.

Khi tin nhắn đồng loạt của Úc Bùi được gởi đến, Lạc Trường Châu vừa mới tắm xong, hắn một bên cầm khăn mặt tùy ý lau tóc, một bên cầm điện thoại lên kiểm tra xem là ai nhắn tin, đợi khi thấy rõ được tên người gởi, đuôi lông mày của Lạc Trường Châu không khỏi nhướng lên, đáy mắt tràn đầy hứng thú.

Ngày đầu tiên hắn đến trường học đã chú ý tới bạn cùng bàn mới này, đó là một thiếu niên xinh đẹp.

Khi hắn đến, bạn cùng bàn mà giáo viên chủ nhiệm phân cho hắn đang ngủ gục trên bàn, nghe nói trước đó vì bị bệnh nên phải nghỉ học nửa năm, học kỳ này mới đến trường trở lại, vậy nên Lạc Trường Châu không khỏi nhìn cậu nhiều thêm mấy lần.

Ánh nắng buổi sáng đầu mùa xuân là êm dịu nhất, rơi xuống trên thân người vừa tươi sáng vừa ấm áp, Lạc Trường Châu đi đến trường học mới là dưới ánh nắng ấy, mà Úc Bùi cũng ngủ trong ánh nắng ấm áp như vậy, mặt hướng về phía Lạc Trường Châu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, lông mi thật dài khép chặt, nhìn như một con mèo nhỏ đang say ngủ, vừa yên tĩnh lại dịu ngoan, khiến người khác không nhịn được mà muốn xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu, để xem cậu có giống như mèo con dụi đầu vào tay bạn hay không.

Cho nên lúc Lạc Trường Châu sửa soạn cặp sách cũng không nhịn được mà làm động tác nhẹ nhàng hơn.

Sau đó thiếu niên vẫn bị đánh thức, nhưng lại giống như chưa tỉnh táo hoàn toàn, cậu kinh ngạc ngồi thẳng dậy, trên trán còn có vết đỏ bị hằn lên khi ngủ, ở trên da thịt trắng nõn như trăng non vô cùng bắt mắt, cứ như vậy mà mở to đôi mắt màu trà nhạt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào mình.

Lạc Trường Châu nhìn cậu, ma xui quỷ khiến, hắn lại đưa cho cậu một cuốn vở.

Bìa vở cũng trắng tựa trăng non, tựa như nửa khuôn mặt đã lộ ra vào lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu niên ấy.

Chẳng ngờ buổi tối thiếu niên lại gởi cho hắn một cái tin nhắn như vậy, Lạc Trường Châu tự thấy trí nhớ của mình cũng không tệ lắm, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra được là hắn và thiếu niên đã từng gặp nhau ở đâu.

Nếu chưa từng gặp, làm sao nói là "gặp lại" được ? Mà cậu nói muốn làm bạn, thật sự chỉ làm bạn bè sao ?

Lạc Trường Châu nhìn hai chữ [Ngủ ngon] trên màn hình, khẽ nhíu mày, ngay giây tiếp theo lại nhận được một tin nhắn khác do thiếu niên gửi tới ——

[Cậu về đến nhà chưa ? Nếu bị dính mưa thì nhất định phải nhớ uống thuốc cảm nha, chú ý thân thể, ngày mai gặp ;D]

Lạc Trường Châu nhìn cái icon tươi cười ở cuối tin nhắn, trong đầu bỗng hiện ra hình ảnh thiếu niên ngồi trong xe mỉm cười chào hỏi hắn, ánh nắng buổi sáng hôm ấy thật sự quá đẹp rồi, làm cho lòng người cũng không nhịn được mà trở nên tốt hơn.

Hắn lấy ngón tay chọt chọt icon mặt cười kia, hai hàng lông mày hơi nhíu lại cũng dãn ra, trả lời : [Được, ngủ ngon.]

Úc Bùi gửi tin nhắn xong liền cầm điện thoại tiếp tục lướt xem status của các bạn học, nhưng xem tới xem lui cũng chỉ có mấy nội dung kia, không cẩn thận còn ăn phải thức ăn cho chó FA vì mấy bài share liên quan đến Tề Văn Sắc và bạn trai đương nhiệm show ân ái của những người khác, Úc Bùi bị nghẹn một chút, nhưng cũng may nhận được tin nhắn của Lạc Trường Châu gửi đến giúp tâm tình của cậu tốt hơn nhiều.

Cậu thoả mãn tắt điện thoại đi ngủ, ngày hôm sau mang theo kẹo nhập khẩu do bạn tốt Cố Tranh gửi cho đến trường để ăn cùng với Lạc Trường Châu.

Thế nhưng từ khi Úc Bùi thần thái sáng láng mà đến trường, đợi đến giờ vào lớp cũng không thấy Lạc Trường Châu đâu.

Lúc đầu cậu còn tưởng rằng Lạc Trường Châu đi trễ, nhưng chờ học xong ba tiết nữa vẫn chưa thấy Lạc Trường Châu xuất hiện, Úc Bùi trước kia thường hay vắng mặt lập tức hiểu ra vấn đề —— khẳng định là tối hôm qua Lạc Trường Châu bị mắc mưa nên giờ ngã bệnh rồi.

Ngày hôm qua Lạc Trường Châu trả lời tin nhắn của cậu, còn chúc ngủ ngon, có lẽ quan hệ của bọn họ còn thân thiết hơn cậu tưởng tượng một xíu ha.

Suy nghĩ mấy giây, Úc Bùi thừa dịp đang trong giờ chuyển tiết mà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lạc Trường Châu : [Cậu không có lên lớp, là vì ngã bệnh sao ?]

Lạc Trường Châu không lập tức trả lời cậu, Úc Bùi đợi một hồi bèn đem điện thoại cất lại, cho là hắn ngủ còn chưa tỉnh, định chờ đến khi tan học sẽ xem lại một lần.

Vị trí bên cạnh bình thường vẫn luôn có người ngồi bỗng dưng trống vắng, Úc Bùi có chút không quen, đặt biệt là Lạc Trường Châu còn dọn dẹp mặt bàn sạch bóng, hắn mà không ở đây, thì thật giống như trước giờ hắn chưa từng xuất hiện vậy, khiến Úc Bùi cảm thấy cậu có một người bạn cùng bàn rất ôn nhu đều là ký ức giả tạo, là ảo giác cậu nghĩ ra để tự huyễn hoặc mình.

Úc Bùi có chút hoảng hốt, nhưng rất nhanh đã trấn định lại, cậu mở hộp kẹo mình mang theo lấy ra một viên bỏ vào miệng.

Mùi vị chua chua ngọt ngọt tan ra trên đầu lưỡi, trong mũi đều là hương hoa quả thơm ngọt, Úc Bùi chống cằm ngồi dựa vào vách tường, cảm thấy Lạc Trường Châu không ở đây cậu làm gì đều có chút mất mát thật không đúng lắm, giống như quay trở lại đoạn thời gian Cố Tranh vừa chuyển trường rời đi lúc trước vậy.

—— Quả nhiên cùng bạn bè xa nhau là một chuyện khiến người ta khó chịu.

Tâm tình Úc Bùi rất tệ, đợi đến buổi chiều đi học lại phát hiện Lạc Trường Châu không chỉ không đến lớp, mà cũng chưa trả lời tin nhắn của cậu luôn, cả người Úc Bùi đều ủ rũ hẳn đi, bởi vì cậu vẫn nhớ Lạc Trường Châu, nghe không lọt bài giảng của giáo viên, bèn dứt khoát lấy ra giấy vẽ tranh bắt đầu phác hoạ dáng vẻ Lạc Trường Châu.

Vào giờ ra chơi buổi chiều, có mấy bạn học nữ đến hỏi Úc Bùi tại sao Lạc Trường Châu lại không lên lớp.

Úc Bùi nói với các cô : "Hôm qua lúc tan học không phải trời đã đổ mưa sao ? Lạc Trường Châu có lẽ là bị ướt mưa nên ngã bệnh rồi."

Mấy nữ sinh kia "A" một tiếng, nhìn có chút lo lắng lại có chút phấn khích, Úc Bùi còn đang hoang mang vì sao các cô lại vui như vậy, thì nghe một bạn nữ trong số đó hỏi, "Vậy Úc Bùi cậu có biết cách nào để liên hệ với Lạc Trường Châu không ?"

Cô vừa hỏi như vậy, Úc Bùi liền hiểu được vì sao các cô lại vui vẻ rồi, đoán chừng là muốn thừa dịp Lac Trường Châu sinh bệnh mà quan tâm một phen, để lại ấn tượng tốt cho hắn.

Thế nhưng Úc Bùi mới không có cho đâu, nếu có nhiều người gởi tin nhắn cho Lạc Trường Châu như vậy, chẳng phải sự quan tâm của cậu cũng rất bình thường à ? Hơn nữa nếu chưa được sự cho phép của Lạc Trường Châu mà đã tự ý đem thông tin liên hệ của hắn cho người khác thì rất không lịch sự đó biết không.

Vì vậy Úc Bùi chém gió, nói, "Tớ không biết đâu."

"Cậu ngồi cùng bàn với cậu ấy, làm sao mà cách liên hệ với cậu ấy cũng không có chứ ?" Bạn học nữ kia cảm thấy rất kỳ lạ, "Hơn nữa hôm đó cậu đến lớp xin thông tin liên lạc của rất nhiều người mà, chẳng lẽ không có hỏi cậu ấy sao ?"

"Đúng vậy." Úc Bùi rũ mắt nhìn chằm chằm mặt bàn, tay phải gõ gõ trên thân bút, đây là động tác nhỏ theo bản năng mỗi khi cậu nói dối, chỉ có người cực kỳ thân thiết mới biết được, "Lúc đó cậu ấy vừa mới chuyển đến mà, tớ cũng không tiện bắt chuyện với cậu ấy."

Bạn học nữ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy đúng, nếu như đổi lại là cô ngồi cùng bàn với Lạc Trường Châu, ngay ngày đầu tiên đã xin thông tin liên hệ của người ta thì quả thật không hay lắm, Lạc Trường Châu cũng không thể nào chủ động cho Úc Bùi thông tin liên hệ của mình được.

Không hỏi được cách liên hệ với Lạc Trường Châu, các bạn học nữ rất nhanh đã mất mát rời đi.

Mà không có Lạc Trường Châu ở đây, Úc Bùi cũng cảm thấy mấy tiết học sáng hôm nay vô cùng khô khan tẻ nhạt, vật vả chịu đựng đến tiết cuối cùng, còn không đợi đến khi tan học cậu đã bắt đầu thu dọn sách vở, định đợi chút nữa giáo viên thông báo hết tiết thì sẽ ra về ngay và luôn.

Chỗ ngồi hiện tại của cậu nằm ở chính giữa, không quá cao cũng không quá thấp, Úc Bùi theo thói quen đi bằng cửa sau, nhưng hôm bay đến lúc tan học, Úc Bùi lại phát hiện có mấy nữ sinh chặn ở ngay cửa sau, nhìn rất lạ mắt, đoán chừng là học sinh lớp khác, Úc Bùi xoay người muốn đi cửa trước ra ngoài, lại bị Đàm Khải Minh ngồi phía trước kéo lại.

"Ấy, Úc Bùi, cậu nhìn phía sau kìa." Đàm Khải Minh hất hất cằm chỉ về phía sau cậu, ra hiệu cho Úc Bùi quay lại nhìn.

Úc Bùi theo lời hắn nhìn thoáng qua, sau đó quay đầu lại hỏi hắn : "Làm sao cơ ?"

Đàm Khải Minh nói : "Cậu thấy mấy nữ sinh kia không ?"

Úc Bùi nói : "Có thấy."

"Các cô ấy đều đến tìm cậu đó." Đàm Khải Minh nhướn mày, nở nụ cười với cậu.

"Không thể nào." Úc Bùi theo bản năng mà phản bác, "Các cậu ấy làm sao có thể đến tìm tớ chứ?"

Đàm Khải Minh hỏi ngược lại cậu : "Vì sao lại không thể nào ?"

"Các cậu ấy có lẽ là đến tìm Lạc Trường Châu đó." Úc Bùi tự thấy mình không có mị lực lớn như thế, có thể hấp dẫn nhiều cô gái đến vậy, ở trong nhận thức của cậu, chỉ có Lạc Trường Châu vừa đẹp trai lại có thành tích học tập tốt chính là một học bá mới khiến mọi người đều yêu thích đến vậy thôi, "Nhưng mà Lạc Trường Châu không có ở đây, các cậu ấy không tìm được người thì chút nữa sẽ đi thôi."

Giống như là đang chứng thực lời nói của Úc Bùi vậy, những nữ sinh kia đứng ở cửa sau ngó dáo dác một hồi liền rời đi.

Úc Bùi nói với Đàm Khải Minh : "Cậu thấy chưa, các cậu ấy vốn là đến tìm Lạc Trường Châu."

Đàm Khải Minh không lập tức tiếp lời, trận mưa hôm qua vừa lớn vừa mạnh, thế nhưng hôm nay bầu trời lại vô cùng sáng sủa, ánh nắng cũng rất đẹp. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên một hồi, rồi mới nói, "Tớ nói thật đấy, sau khi cậu gầy đi trở nên đẹp mắt hơn rất nhiều, hiện tại có không ít nữ sinh ở các lớp khác đang hỏi thăm cậu khắp nơi đó."

▷▷Hết chương◁◁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net