Chương 3 Nhập cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối trước ngày tiến cung, người nhà có thể vào gặp mặt tiễn đưa. Cha, mẹ, đại ca, nhị ca đều đến thăm tôi. Tham Lương cô cô dặn mấy cung nữ khác ra ngoài, chỉ còn vài người ở lại, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Lần này ra đi, tôi sẽ phải sống trong cung, muốn gặp lại mọi người cũng khó.

Tôi nhìn đại ca, đại ca năm nay 22 tuổi, võ nghệ cao cường. Tiết xuân năm mới, đại ca sẽ vào cung lãnh nhận chức ngự tiền thị vệ, cơ hội tôi và ca gặp nhau vẫn còn nhiều. Ca vẫn chưa lập gia đình, nhưng tôi biết ca đang chờ một người, và ca chỉ lấy một người đó. Nhưng có lẽ, đời này kiếp này họ không thể đến với nhau. Tôi thở dài cảm thán. Đại ca như đọc được suy nghĩ của tôi, đến bên vỗ lên vai mấy cái mà âu yếm. Nhị ca năm nay 20 tuổi, thông minh hơn người, làu thông kinh sử, trưởng thành và biết nghĩ suy, biết lo cho cha mẹ.

Tôi chăm chú nhìn mẫu thân, đã ngoài tứ tuần, nhưng vì thường ngày cuộc sống khá yên ổn nên nom trẻ hơn đôi chút. Thế mà trong mấy tháng, hai đứa con phải rời xa mình, khiến mẫu thân có phần lo âu.

Tôi ôm mẫu thân: "Mẫu thân, lần này con vào cung, sẽ sống tốt, không chịu uất ức đâu mà. Đại ca làm thị vệ, có thể trở về thăm nhà thường xuyên, xin người đừng lo lắng..."

Mẹ gạt nước mắt: "Mẫu thân nghe người ta nói, cửa tử cấm thành sâu như biển, một vào khó ra, con phải tự bảo trọng. Nhớ lấy lời ta, trừ khi được Hoàng thượng sủng ái, bằng không hãy giấu tài mình đi, hạn chế tiếp xúc thì hạn chế được tai ương"

Tôi ra sức gật đầu. Ừ , tôi phải giấu mình đi, không nên khoe khoang, nhưng bậc tứ phẩm Canh y này xưa nay chưa có tiền lệ, tôi không biết có thể được yên ổn hay không. Trong đầu tuy nghĩ thế, nhưng tôi vẫn không nói ra, để mẫ thân khỏi thêm phần ưu tư.

Sắc mặt phụ thân thì nghiêm nghị: "Lần này con nhớ, vào cung rồi, vinh quang – nhục nhã là ở con, Niên gia ta cũng sẽ cùng vinh nhục với con"

Tôi nhìn cha, cảm thấy thương xót vô cùng. "Cha, hãy dẫn mọi người ra ngoài đi, con có vài lời muốn nói với đại ca"

Cha mẹ lại dặn dò hết lần này đến lần khác rồi mới ra ngoài.

"Đại ca, tiết xuân năm sau vào cung, huynh hãy nhớ...thân phận bấy giờ đã khác, tình cảm của huynh cẩn thận làm hại đến huynh ấy thì không hay..."

"Đại ca nhớ rồi, đệ yên tâm, ta không làm chuyện gì thất thố đâu. Đại ca sẽ an phận làm ngự tiền thị vệ, bảo vệ Hoàng cung, bảo vệ đệ, cũng là để bảo vệ người đó..."

Tôi thở dài một tiếng, ôm lấy huynh ấy, rồi bảo a Tấn tiễn ra ngoài.

Khoảng thời gian cuối cùng tôi ở lại nhà mẹ là như thế đấy.

Ngày 15 tháng 12 năm đó, một đội quân trong cung, quan chấp lễ, nội giám, cung nữ đến trước cửa nhà tôi. Trống kèn vang dậy, tuy chủ là tứ phẩm Canh y, nhưng tôi được đón vào cung theo nghi lễ tam phẩm. Không biết là chủ ý của Thái hậu hay Hoàng thượng, muốn cho tôi chút sĩ diện, nhưng trước mắt tôi chỉ thấy đây lại là một rắc rối cho mình sau này.

Cung nhân tiến cung là việc trọng đại, lại theo nghi thức tam phẩm, người dân hai bên đổ ra xem, nô nức một con đường.

Tôi định leo lên xe thì thấy một nội giám phủ phục xuống, tôi hiểu ý, đây là quy định, tôi phải bước lên lưng hắn để lên xe, a Tấn đưa tay ra cho tôi vịn vào mà giữ thăng bằng.

Kiệu hoa đã khởi hành, tôi tựa vào thành xe, mơ hồ nghe tiếng mẹ khóc lẫn vào tiếng pháo inh ỏi.

Giờ lành đến, kiệu dừng ở cửa Đông Quan, tôi bước xuống xe liền nhận ra Phương Trúc ca ca và nữ tử Tô Ân Tầm. Cô ta lại nhìn sang phía tôi và Phương Trúc, nở nụ cười thân thiện. Tôi đáp lễ rồi quay đi. Phương Trúc tiến đến nắm chặt tay tôi: "Đệ sao rồi, đã nghĩ thông chưa?" – "Không thông cũng phải thông, đệ còn lựa chọn nào khác sao?" Huynh ấy nhăn mặt rồi bất giác níu chặt lấy tay tôi.

Các cô cô và thái giám từ cửa bên của Đông Quan tiến ra, hành lễ thật cung kính với tất cả mọi người có mặt, rồi mời từng vị theo cung nhân của mình mà về cung riêng. Khi họ ra đến, đầu tiên là quỳ rạp trước mặt tôi rồi hô to: "Xin thỉnh an Tiêu Canh y, Tiêu Canh y vạn an". Những người khác thấy vậy liền lập tức hành lễ với tôi, có cả Phương Trúc và Ân Tầm. Tôi bất giác nhìn ca ấy, mỉm cười "Đứng lên đi, không cần đa lễ, sau này chúng ta phải nương tựa nhiều vào nhau" – Họ lại đồng loạt "Đa tạ Canh y"

Tôi, Phương Trúc và Ân Tầm được cư xử đặc biệt, các cô cô, nội giám có phần e dè hơn. Chúng tôi được phá lệ, cho đi vào bằng cổng chính của Đông Quan môn, đây là lối đi chỉ dành riêng cho Hoàng phẩm. Những ánh mắt từ các người phía sau có phần ngưỡng mộ, cũng có chút đố kỵ. Hôm nay trông họ, ai ai cũng đẹp đến mê người, từ nam sủng đến nữ sủng. Một rừng hoa khoe sắc...

Tôi trộm nghĩ, cuộc đời một nam tử lại phải cam chịu làm cung nhân, nhẫn nhịn sống trong cung đình, rồi sẽ ra sao đây. Khánh Gia bệ hạ lại không phải người có thể một lòng chung tình. Triều đình, hậu cung có quan hệ vô cùng mật thiết. Ân sủng mưa móc đều nên ban đều tất cả. Không ai được chuyên sủng, được y nhất nhất thương yêu. Thôi thì tôi tự thương yêu chính mình vậy.

Từ Đông Quan môn bước vào là vĩnh hạng cao vút, phía trên có lính canh. Tôi và Phương Trúc bộ hành một quãng cũng khá xa, tôi rẽ trái vào cung Tập Hiền, huynh ấy rẽ phải vào cung Trúc Tức. Chúng tôi đều được ban làm cung chủ một cung.

Cung Tập Hiền của tôi thể hiện một nét xa hoa tráng lệ, nhưng không quá uỷ mị. Cung có tất cả ba hai chính điện, còn có hai thiên điện. Phía trước hai thiên điện đều trồng nhiều bụi trúc, ngay trước điện Thanh Long là một hòn non bộ quy mô. Phía sau là điện Càn Khánh, nối hai chính điện là một cây cầu bắc qua hồ nhỏ, bên trong có nuôi nhiều cá chép. Tôi ở điện Càn Khánh, phía sau cùng của cung Tập Hiền, điện Thanh Long dùng tiếp khách, hai thiên điện để cho hạ nhân.

Đợi khi tôi thượng toạ trên ghế, toàn bộ hạ nhân trong cung đều đến trước mặt, phủ phục: "Chúng nô tài tham kiến Tiêu Canh y, Tiêu Canh y vạn phúc an khang" Tôi khoát tay: "Đứng dậy hết đi" Rồi tiếp: "Sau này các ngươi đều là người của bản quân, bản quân không chỉ cần chân tay nhanh nhẹn, mà còn cần các ngươi nhất mực trung thành. Chuyện gì ở cung thì giải quyết ở cung, không được để lộ ra ngoài. Theo ta, các ngươi chắc phải chịu nhiều thiệt thòi, ta không thích ồn ào, không thuận lễ nghi rườm rà, những gì có thể cho qua đều nên cho qua" Họ lại đồng thanh "Nô tài vạn chết cũng trung thành với chủ nhân"

Trong đám hạ nhân, có tất cả năm cung nữ và năm nội giám. Họ đều do Thái hậu ban tặng nên tôi cũng yên tâm phần nào. Tôi chỉ vào a Tấn: "Đây là a Tấn, gia nô của ta, từ nay a Tấn sẽ là chưởng sự cung này, các ngươi phải nghe theo. Tuy nhiên tân nhân nhập cung khó tránh chưa có kinh nghiệm, nhiều sai sót, nên..." Tôi tiếp tục chỉ tay vào nội giám lớn tuổi nhất: "Ngươi tên gì?" – "Chủ nhân, nô tài tên Tường Hoà, trước đây nô tài là chưởng sự nội giám Vĩnh Khánh cung" Tôi tiếp: "Tốt, từng chưởng sự ở cung của Thái hậu, chắc hẳn có rất nhiều kinh nghiệm. Vậy ngươi tạm thời làm chưởng sự ở đây, a Nô theo ngươi học việc" Họ đồng thanh: "Dạ".

Tôi hắt hơi vài tiếng. Ở Trường An lúc này đang tiết đông, tuyết bay ngợp trời, khác với Giang Nam quanh năm không có tuyết. Tôi đứng dậy đi vài vòng quanh điện Thanh Long, đúng lúc bên ngoài có một đoàn nội giám tiến vào: "Chúng nô tài tham kiến Tiêu Canh y, Lệ phi nương nương sai nô tài mang đến cho Canh y một trăm thước lụa, xem như quà ra mắt ạ" – "Thay ta đa tạ Lệ phi nương nương, sau khi đi thỉnh an Thái hậu, đích thân ta sẽ đến gặp người" Bọn họ đều quay về. Từ điện Thanh Long nhìn ra vĩnh hạng, người người nô nức qua lại, không khí lạnh giá của những ngày cuối năm như tan biến đi trong sự nhộn nhịp ấy.

Lệ phi là thân muội muội của Xa kỵ đại tướng quân Phùng Châu Liêm, Phùng Tố Tố. Tham Lương cô cô từng nhắc qua, Lệ phi là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, khuynh đảo hậu cung, hiện Lệ phi và Khánh quân là hai người có cấp bậc cao nhất ở hậu cung. Do chưa lập Hoàng hậu nên quyền quản lý lục cung vẫn trong tay Thái hậu, nhưng nghe đâu Thái hậu có ý định ban quyền này cho một trong hai. Thế nên chắc hẳn tranh đấu của họ phải thật ác liệt rồi.

Lệ phi cho người đem quà tặng đến cung Tập Hiền là có ý định thăm dò. Thật lòng mà nói, đối với tâm tư của nữ tử này, tôi chỉ thấy lành lạnh trong lòng. Một trăm thước vải này sẽ được dùng vào việc gì đây, tôi có phải nữ tử cần may mặc đâu? Cả ngày hôm ấy, ngoài Lệ phi còn có mấy phi tử và nam phi đích thân đến thăm hỏi tôi, lớn thì Thư Nam quý nhân, nhỏ thì có Lan thường tại. Mãi tiếp bọn họ thì trời cũng đã tối, tôi sai đóng cửa cung cáo khách rồi nghĩ ngơi.

Sáng hôm sau, theo quy định, những cung nhân mới vào phải đi thỉnh an Hoàng hậu hoặc Đế quân, nhưng hai vị trí này đều chưa lập nên chúng tôi đến thỉnh an Thái hậu.

Tôi chọn bộ trang phục màu đen tuyền, đai lưng màu trắng, đeo thêm túi hương do Thái hậu ban tặng rồi đến Vĩnh Khánh cung. Qua một đêm, tuyết rơi dày thêm, nhưng các nội giám và cung nữ đã quét dọn, khiến vĩnh hạng cũng dễ di chuyển hơn. Tôi không phải mang guốc sứ như các nữ sủng, chỉ vận bạch hài, nên có phần thoải mái hơn.

Vừa bước ra khỏi cửa Tập Hiền cung, tôi liền bắt gặp Tô Ân Tầm, cô ta bây giờ là lục phẩm Tô Thường tại, không có phong hiệu, nhỏ hơn tôi hai bậc. Tô Thường tại hành lễ với tôi rồi cùng đến Vĩnh Khánh cung. Trên đường đi, có thể để ý thấy nữ tử này dung mạo xuất chúng, nhưng tôi vẫn không có chút hứng thú nào, chỉ biết cô ta trang điểm có phần đậm nặng. Tô Thường tại mở lời trước: "Cùng nhập cung một lúc, nhưng người được phong tứ phẩm Canh y, lại được ban phong hào 'Tiêu', đủ thấy Hoàng thượng ưa thích người như thế nào rồi" Tôi cười nhạt: "Đa tạ thường tại khen ngợi, với nhan sắc của thường tại đây, việc tấn phong người rồi sẽ nhanh đến thôi". Cô ta cười mấy tiếng rồi thôi. Đúng là, người trong cung chưa kịp tỏ vẻ ganh ghét thì nữ tử này đã mở màn trước rồi.

Phương Trúc ca ca từ phía sau đã bắt gặp tôi và Ân Tầm, liền tiến đến chào hỏi. Huynh ấy nở nụ cười thật tươi với tôi và cô ta. Có người ngoài đi cạnh, chúng tôi cũng chẳng thể nói gì nhiều. Chỉ vài ba câu chuyện phiếm là đã đến cửa cung của Thái hậu.

Trong đợt nhập cung này, ba chúng tôi đều là những người được tấn phong cao nhất. Nhưng duy chỉ có tôi và Phương Trúc được ban phong hiệu. Thế nên đối với chung tôi, những người khác có phần kiêng dè hơn.

Lan Y Hoàng thái hậu vô cùng thương yêu tôi và Phương Trúc ca ca, đặc biệt cho ngồi hai bên tả hữu. Huynh ấy cũng có đeo túi hương được ban tặng. Thái hậu nói, túi hương ban cho ba người là dùng nhiều loại hương liệu dược liệu quý tạo nên, nữ thì có thể an dưỡng dung nhan, mau chóng mang thai, nam thì cơ thể cường tráng, tinh thần minh mẫn, đều hảo cả.

Những vinh quang ban đầu nhập cung, tôi cũng không để tâm cho lắm. Thật lòng mà nói, tôi vẫn thấy nơi này có phần gò bó, không được thoải mái. Ước chi lại được như ngày xưa rong ruổi tiêu diêu ở những miền đất xa lạ, cỏ cây hoa lá mới chào...Cánh cửa cấm thành đã khoá chặt chí hướng của một nam tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net