Chương 5 Lệ Quí phi, Hiền Canh y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể nói, tôi, Phương Trúc và Tô Ân Tầm là ba tân phi có thế nhất hậu cung. Cái thế này cũng từ gia tộc khai quốc công mà chúng tôi đang mang. Có lẽ vì vậy mà chúng tôi có thể yên ổn trong cung này. Tôi và Phương Trúc tình nghĩa huynh đệ bao nhiêu năm, nhất nhất không thể phá vỡ, chỉ có Thường tại Tô thị còn là một bí ẩn.

Lần đầu đi thỉnh an Vĩnh Khánh cung, Tô thị đã gây ấn tượng vô cùng không tốt cho tôi. Những lời ghen tuông của một nữ tử nghe thật tầm thường. Tôi tự hỏi ngoài việc ganh ghét người khác ra, không biết cô ta còn có thể làm được chuyện gì. Mà thật ra là Tô thị cũng không phải dạng tầm thường. Nữ tử này là tân phi đầu tiên được sủng hạnh. Chính thế nên ả càng dương dương tự đắc, đi đường hất mặt trên cao, nghe đâu có lần bởi vấp phải viên đá gan ngỗng chưa dọn mà trượt chân ở vĩnh hạng. Cũng nghe đâu đám nô tài quét dọn hôm đó đều bị đày vào bạo thất. Chuyện cũng chưa dừng lại ở đó khi Tô thị cho vời toàn bộ thái y ở Thái y viện đến chữa vết thương ở chân và ở mặt cho mình, cũng là để lấy lại chút uy thế để chữa vết thương lòng mất mặt.

Trùng hợp ngay lần đó Lệ phi lên cơn buồn nôn, cho người mời thái y đến mãi mà vẫn không thấy đâu. Hoàng thượng nghe tin liền đến điện Trùng Quang, nỗi trận lôi đình, đưa cấm quân đến điện Thừa Khánh của Tô Thường tại trách phạt. Lệ phi có hỷ sự, nương nương cuối cùng đã mang long thai. Kết quả Tô Ân Tầm bị giáng xuống làm bát phẩm Mỹ nhân, Lệ phi được tấn lên nhất phẩn Lệ Quí phi, nhất thời vinh sủng hậu cung.

Sau khi việc đó xảy đến, ít lâu tôi không còn thường xuyên thấy Tô thị xuất hiện ở vĩnh hạng nữa, cũng đỡ phải nghe nàng ta thanh âm cao vút quát nạt hạ nhân.

Tôi sai Tường Hoà mang theo củ nhân sâm quý cất trong cung cùng tôi đến điện Trung Quang ở Trùng Quang cung của Lệ Quí phi.

Từ khi biết mình mang thai, Lệ Quí phi đóng cửa tạ khách, chỉ tiếp Hoàng thượng và các thái y. Tôi đến trước cửa cung, bảo hạ nhân vào thông truyền. Bọn họ ban đầu phản đối đôi chút, nhưng với khẩu khí ra lệnh của tôi, cuối cùng cũng có một cung nữ chịu quay vào thỉnh ý Quí phi. Lệ Quí phi sai người ra mời tôi vào. Vừa bước vào điện Trùng Quang, mùi phượng nghi hương đã xông thẳng vào mũi, tôi khó chịu, bất giác nhăn mặt.

Lệ Quí phi đang ngồi trên nhuyễn tháp, tôi tiến lại gần, quỳ nửa gối, chấp tay hành lễ: "Thần tham kiến Quí phi nương nương, chúc nương nương an khang" Lệ Quí phi đứng dậy dùng hai tay đỡ tôi dậy: "Không cần đa lễ, tỷ biết thế nào đệ cũng đến đây" Tôi cười: "Đa ta nương nương xem trọng" Lệ Quí phi tỏ vẻ không ưng: "Không cần như vậy, thật ra bản cung muốn xưng tỷ xưng đệ với Canh y, là có lí của bản cung"

Thấy tôi thắc mắc, Lệ Quí phi giải bày: "Canh y là tân phi trong cung, tuy liên tiếp cáo bệnh không tiếp Hoàng thượng, nhưng như thế này thật đâu phải cách hay? Chắc hẳn Hiền Nam quý nhân cũng đã nhiều lần giải bày cho Canh y lãnh hội. Thật ra bản cung thấy tương lai của Canh y vinh quang xán lạn, trong ba vị nhất đẳng khai quốc công, gia tộc Niên thị là uy danh nhất, lại thêm Giang Nam tổng đốc nhất mực trung thành, không vì công trạng mà sinh kiêu, nên phúc khí của ngươi và gia tộc còn ở phía sau kia kìa" Tôi nghe xong, sai Tường Hoà dâng lên nhân sâm quý cho nữ tử trước mặt, nữ tử cảm tạ rồi tiếp: "Bản cung không vòng vo nữa. Canh y có thể nhận thấy, Phùng thị của bản cung tuy cũng vinh hiển, nhưng thật không thể sánh bằng các gia tộc khác, trong cung lòng người đa đoan, ta chính là vì cái thai này mà đắn đo suy nghĩ. Nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến Tiêu Canh y ngươi"

Tôi lập tức hiểu ý Lệ Quí phi, nàng ta muốn ta nhận đứa trẻ trong bụng làm con thừa tự, vừa dùng Niên gia làm bùa hộ mệnh cho mẫu tử nàng ta, vừa giúp ta có một bảo bối trong tay, trụ vững trong cung.

Tôi nghĩ, có nên giúp nàng ta hay không, nhìn đến ngọn ngành, đây là một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi. Mà lợi nhiều nhất là dành cho tôi, tôi vừa có con, vừa có thế, cuộc sống sau này ắt hẳn không đến nỗi. Nhưng tại sao tự dưng Lệ Quí phi lại đưa ra lời đề nghị này? Tôi và nàng ta có bao nhiêu phần quen biết, bao nhiêu phần thân cận?

Tôi nhìn Lệ Quí phi, đáp: "Thứ nhất thần chưa từng thừa ân, thứ hai đệ bất tài vô năng, không tự tin có thể giúp nương nương"

Lệ Quí phi nói: "Bản cung biết đệ sẽ đắn đo nghĩ suy, bản cung sẽ chờ câu trả lời từ đệ"

Tôi và Tường Hoà quay về, cuối cùng việc chỉ một mình tôi có thể vào điện Trùng Khánh lan truyền khắp nơi. Tin đồn tôi nhận Hoàng tự chưa ra đời trong bụng Lệ Quí phi cũng bắt đầu tam sao thất bản. Từ đó, điện Thanh Long của tôi nhộn nhịp hẳn lên, các nam sủng nữ sủng nô nức viếng thăm như trẩy hội. Tôi chỉ cười khuẩy trong lòng chứ không tỏ thái độ với bọn họ. Dù sao ước muốn của họ là sống trong cung, có chỗ dựa vững chãi mà dựa vào, khác với tôi chí tại bốn phương.

Phương Trúc ca ca đích thân đến Thanh Long điện hỏi tôi thực hư, tôi chỉ lắc đầu ngao ngán. Huynh ấy lên tiếng: "Đây chính là mục đích của Lệ Quí phi, muốn dùng tin đồn này đưa đệ lên cao, cho đệ một thế đã rồi. Nếu đệ nhận con của cô ta, thì ý muốn của cô ta thành công, bằng không, đệ cũng mang tiếng là tìm kiếm Hoàng tự để dựa vào, phá vỡ thanh danh không màn thế sự của đệ trong Hậu cung, cuối cùng đệ và đám nữ nhân nam nhân ngoài kia cũng như nhau. Điều này gây cản trở rất lớn đối với tương lai sao này"

Tôi cần tách trà trên tay, quay qua quay lại ngắm nghía, vừa ngắm vừa cười nhạt: "Huynh nói đúng, đến cuối cùng đệ cũng bị cuốn vào vòng tranh đấu ở Tử ấm thành rồi" Phương Trúc nghiêm nghị nhìn tôi: "Vậy thì đệ hãy cố gắng"

Ngày mồng ba tháng 1 năm đó, Phương Trúc chính thức được lâm hạnh, không biết trong đêm thế nào, chỉ biết sáng hôm sau Hoàng thượng hạ lệnh tấn phong ca lên tứ phẩm Canh y, ngang hàng với tôi. Trong cung từ nay xuất hiện một Hiền Canh y.

Tôi nghe tin lập tức đến Trúc Tức cung thăm hỏi Phương Trúc ca ca, một mạch thẳng tiến vào chính điện, bảo bọn hạ nhân ở đây đóng cửa tạ khách. Phía trong, mùi Long diên hương thoang thoảng thật ấm, Gia Khánh đã rời đi từ lâu, nhưng dường như Trúc ca ca vẫn còn ngủ. Tôi tiến lại gần nhuyễn tháp, trông thấy thần thái huynh ấy thật hồng hào. Hẳn là...

Tôi cười thầm trong lòng, lấy xâu Phật bạch ngọc ra, để cho tua rua đỏ vui đùa trên chiếc mũi cao vút của huynh ấy. Ban đầu còn thấy im lặng, lúc sau nghe kỹ lại thấy có tiếng rên rỉ phát ra từ đôi môi đỏ hồng kia. Trúc ca ca bị tôi làm thức giấc, mở mắt lên nhìn thấy tôi thì không khỏi kinh hãi: "Đệ đến sớm vậy" Tôi cười một bên miệng, mím môi túm lấy chiếc chăn bông dày trên người ca ca, giật phăng ra.

Lần này đến tôi vô cùng kinh hãi, lụa lót giường, chỗ 'ấy', có một vết máu loang đỏ: "Hoàng đế...không thương tiếc huynh gì hết" Trúc ca ca cựa mình liền nhăn mặt đau đớn: "Ây, huynh không dậy được nữa rồi" Tôi lắc đầu, đắp chăn lại cho huynh ấy, bảo a Hiểu mang bộ y phi mỏng đến rồi khoát tay ra hiệu cho hắn ra ngoài. Tôi đích thân vận bộ thường phục vào cho thân hình trắng nõn trước mặt.

"Huynh một đêm vất vả rồi, Hoàng thượng đã tấn phong huynh làm tứ phẩm Canh y, từ nay yên tâm rồi" Trúc ca dường như không để ý mấy đến lời tôi nói, nhắm nghiền mắt, chìm sâu vào giấc ngủ.

Cả ngày hôm đó tôi ở lại Trúc tức cung chăm sóc cho Hiền Canh y, những người có ý đến thăm hỏi nhiều vô kể, nhưng tình hình hiện tại có lẽ nên tạ khách thì hơn. Đến giữa trưa Trúc ca ca tỉnh giấc, đã ngồi dậy được, cũng đi được mấy bước, thế nhưng trông bộ dạng ấy vô cùng thảm thương. Tôi lấy cái đệm bông thật dày đặt lên ghế, cùng huynh ấy ngồi xuống.

Hiền Canh y mấp máy môi: "Huynh bây giờ không còn nghĩ nỗi đến điề gì ngoài cơn đau này". Tôi lấy tay che miệng, cuối cùng không giấu được tiếng cười khúc khích, rồi cười phá lên. Sắc mặt Trúc ca đanh lại: "Giữ lễ, giữ lễ" Chính bộ dạng này càng khiến tôi tức cười hơn, cười lâu đến nỗi a Hiểu và a Tấn bên cạnh cũng khúc khích theo. Thấy vậy, ca ca doạ: "Im hết cho ta, có tin bản quân đày các ngươi vào bạo thất không?" Hai bọn họ thì ngưng bặt, cuối gầm mặt, còn tôi vẫn cứ trong cơn buồn cười.

Phương Trúc ra hiệu cho a Hiểu a Tấn ra ngoài. Đợi khi tôi bình tĩnh lại rồi mớt bảo tôi đưa tai lại gần: "Là không có chuẩn bị trước, sau này đệ phải cẩn thận" Tôi nhìn ca ca: "Đệ có nói rằng sẽ đến lượt đệ sao?"

Lúc tôi về đến cửa Tập Hiền cung, vừa vặn trông thấy xa giá của Hoàng đế từ xa ở vĩnh hạng liền lập tức vào trong. Là Hoàng thượng đến thăm tân sủng của mình"

Sáng hôm sau, khi đã hoàn toàn hồi phục, theo lệ tân sủng phải đi thỉnh an Hoàng hậu, nhưng giờ nơi phải đến là Vĩnh Khánh cung của thái hậu. Tôi đi theo Trúc ca, ngồi trên kiệu băng qua vĩnh hạng mà đưa mắt nhì dòng người đang đi, vô cùng kiêng sợ.

Thái hậu ở chính điện củ Vĩnh Khánh cung, gặp mặt người, chúng tôi hành đại lễ: "Chúng thần xin thỉnh an thái hậu, nguyện thái hậu vạn phúc" Người khoát tay, bảo Trúc ca ca ngồi phía tả, tôi ngồi phía hữu.

Thái hậu mở lời: "Con đến được là mừng rồi, nhớ lần Khánh quân nó được ân sủng lần đầu, phải đến một tuần trăng mới đứng dậy nổi mà đến thỉnh an ai gia" Trúc ca cười tươi nhìn thái hậu, bà tiếp: "Hẳn là Hoàng thượng vừa mắt con lắm, cứ không tiếc lời khen ngợi" Huynh đáp: "Được Thái hậu và Hoàng thượng khen ngợi, thần cẩm thấy vô cùng hổ thẹn"

Thái hậu không đáp mà quay sang tôi nói: "Hai con vào cung một lúc, nay Phương Trúc đã được thừa ân, tấn phong, Tô thị cũng vậy, chỉ còn mình con, dù gì cũng phải để mắt tới Hoàng đế chứ" Tôi nắm lấy tay Thái hậu, người như hiểu ý, dùng tay còn lại vô đầu tôi: "Những gì cần nói hẳn hạ nhân và Trúc ca ca của con đã nói, còn có Lệ phi nữa, lần này con không thể trốn tránh nữa đâu. Nam nhi thì nam nhi, làm nam sủng của Hoàng đế, gánh vác giang sơn cùng Hoàng đế, địa vị hơn hẳn nữ phi, con còn chờ gì nữa?" Tôi tiếp tục im lặng, Trúc ca mở lời: "Thưa Thái hậu, Tuân nhi nhất định rồi sẽ nghi thông suốt mà"

Thái hậu giữ chúng tôi dùng thiện rồi tiễn khách. Lúc vừa đi tới của chính điện, người nói to: "Vinh nhục của gia tộc có con ở trong cung không chỉ nằm ở phúc khí của gia tộc đó, mà còn phải dựa vào sự sủng ái của Hoàng đế đối với con họ"

Tôi thoáng khựng lại, rồi tiếp tục rảo bước. Phương Trúc còn phải đến điện Càn Khôn của Khánh quân để ra mắt, chúng tôi từ lúc nhập cung vẫn chưa từng gặp qua nhân vật này. Tôi từ chối đi cùng Trúc ca, tự mình độc bộ.

Dường như, long nhan của thiên tử gia, tôi còn chưa được diện kiến.

Dường như, con đường tôi đang đi cũng không dẫn về Tập Hiền cung. Tôi đang băng qua Ngự lâm uyển, đứng trước bờ suối nhìn sang Trúc uyển cư.

Gió thổi mạnh rừng trúc, lá trúc bay, kêu xào xạc, khói bụi mù trời mù đất. Đối mặt với phong vũ mùa xuân, tôi bình thản cầm chiếc lá trúc trên tay, đưa lên môi, lại ngân nga điệu dân ca quê nhà...

Dòng nước bên cầu nhỏ róc rách chảy, ngân nga một khúc trong veo

Người anh hùng cô độc lang thang trên miền đất có hoa thơm

Nhìn xem núi mây, dập dờn trong ánh tịch dương

Trông sang đã thấy dương gian bừng sáng tự bao giờ

Tịch dương qua đi, bình minh đến

Quạ lạnh thôi mang bóng nhật tự điện vàng bay

Hương thơm thoảng xa của cuộc lữ hành

Phảng phất ngây ngất kẻ hùng anh

Nào kiếm nào cung nào võ bị

Thi thơ một túi

Đi khắp nhân gian

Nhìn xem nghìn năm hoa mộng

Lánh xa thế sự vô thường

Không tin đất này không còn nơi đến chơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC