Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Hoán Thần nhanh chóng trèo xuống giường, hai ba cái cởi sạch sẽ quần áo, đuổi theo vào phòng tắm.

Cửa không khóa, vừa đẩy liền mở ra, hiện ra trước mắt hắn, là một hình ảnh hoàn toàn có thể gọi là tác phẩm nghệ thuật.

Tư Tuấn không mảnh vải che thân đưa lưng về phía cửa, nắm đấm chống tường, cúi đầu đứng ở dưới vòi hoa sen, nước bốc lên hơi nóng chảy xuống từ đỉnh đầu, mái tóc ngắn sau khi dính nước không dán xuống da đầu, ngược lại dựng thẳng lên. Dòng nước từ bờ vai rộng lớn dọc theo đường cong hoàn mỹ nơi sống lưng nhanh chóng chảy xuống, phảng phất tạo ra bọt nước tại thắt lưng, lại theo độ cung lướt qua cặp mông cong...

Nuốt nuốt nước bọt, Kỳ Hoán Thần tiến lại gần, hai tay từ thắt lưng đan nhau trước bụng dưới Tư Tuấn, miễn cưỡng xem như đem cậu ôm vào trong ngực.

Kỳ Hoán Thần thoạt nhìn rất tinh tế, kỳ thực cũng không phải con gà bệnh gầy yếu. Chỉ là vóc dáng cao, da trắng, bình thường một bộ dáng mỹ niên thiếu yếu đuối, nhưng sau khi cởi quần áo, vóc người vẫn tương đối tốt, đường cong cơ ngực cùng cánh tay coi như rõ ràng, thế nhưng so với Tư Tuấn, hiển nhiên là không đáng gì.

Nhưng vừa rồi... Nghĩ đến mấy tháng trước, hình dáng Tư Tuấn đỏ mặt nói chưa từng cởi quần áo trước mặt người khác, tâm tình Kỳ Hoán Thần lại một trận kích động. Thân thể hoàn mỹ như vậy, chỉ có hắn từng thấy, từng âu yếm, từng chiếm hữu!

Đẩy Kỳ Hoán Thần ra, bước vào phòng tắm, Tư Tuấn nhìn chằm chằm dịch thể màu trắng bị cọ rửa xuống dòng nước dưới chân, lập tức nhắm lại hai mắt. Cảm giác được người kia tới gần, thân thể hoàn toàn dán lên, cằm gác trên vai cậu, vật cứng một lần nữa để ở mông cậu.

"Em họ... Thực sự rất có tình thú nha, còn biết đổi chỗ, thể nghiệm kích thích khác..." Kỳ Hoán Thần khẽ cắn một ngụm trên cổ Tư Tuấn, đồng thời ngón tay dò xét vào nơi vừa chịu tàn phá, hiện tại vừa ướt vừa nóng.

"Nơi này, lại thêm một lần, không sao chứ?"

Tư Tuấn mở mắt ra, từ trong gương nhìn về phía vẻ mặt trêu tức kia, nhịn không được hỏi lại: "Tôi nói có sao, anh sẽ dừng lại sao?"

"Việc này, phải xem tình huống cụ thể... Những người khác nói anh không hẳn sẽ nghe, thế nhưng em là em trai anh, lời em nói anh nhất định nghe."

Tư Tuấn cau mày, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đằng sau, không rõ hắn đang bán thuốc gì. Nâng cằm Tư Tuấn, Kỳ Hoán Thần vươn qua hôn một cái, lại liếm liếm lên cằm, rồi sau đó bàn tay trượt lên bờ vai cậu, cố sức ấn xuống dưới.

Trong làn hơi nước, người đàn ông mỹ lệ cười đến vô cùng ôn hòa: "Em đã không muốn, vậy lần này quên đi. Chỉ là em họ gợi cảm như thế, anh đã có phản ứng, còn phải làm phiền em dùng phương pháp khác giúp anh đấy!"

Nhìn chằm chằm phân thân đã ngẩng đầu đưa đến bên miệng mình, Tư Tuấn cười khổ một chút.

Cậu phải thừa nhận, so với bị đâm vào, thống khổ khi khẩu giao giảm rất nhiều... Có lẽ lúc trước còn có thể nghĩ, một người đàn ông khẩu giao thay một người đàn ông khác, quả thực so với bị tiến nhập càng cảm thấy thẹn hơn, thế nhưng hiện tại cậu lại tình nguyện lựa chọn cảm thấy thẹn.

Cậu sợ nếu lại bị tiến nhập một lần nữa, thân thể của mình lại sẽ có phản ứng. Lần trước Kỳ Hoán Thần không chú ý tới, lúc này đây chưa hẳn sẽ không chú ý, đến lúc đó khiến chính mình nhục nhã, nhất định hơn khẩu giao trăm nghìn lần.

Tư Tuấn chần chừ khiến Kỳ Hoán Thần không nhịn được, hắn nắm hàm dưới Tư Tuấn, ngữ khí nôn nóng mà ngả ngớn: "Em họ, lần trước em khiến anh rất đau, kỹ xảo thực sự quá kém, phải luyện tập nhiều hơn mới được, nếu như lần này còn không tiến bộ, chúng ta cần bắt đầu phụ đạo ngoại khóa đấy!"

Nhắm mắt lại, Tư Tuấn hé miệng, tay cầm phần gốc, cúi đầu một ngụm ngậm lấy nam căn sung huyết kia.

"A..." Kỳ Hoán Thần phát ra tiếng hừ nhẹ thoải mái, ưỡn thẳng thắt lưng, đem côn thịt xuyên vào càng sâu.

Trên thực tế, cảm giác côn thịt cực nóng đỉnh vào yết hầu, mang đến cảm giác buồn nôn và hít thở không thông cũng không dễ dàng hơn so với bị tiến nhập. Tư Tuấn nhắm chặt hai mắt, vô ý thức lùi lại phía sau, lại bị Kỳ Hoán Thần đè lại sau gáy, cố sức ấn về phía trước.

"Dùng đầu lưỡi, tỉ mỉ liếm!"

Tư Tuấn khó chịu ho vài cái, bả vai run rẩy, hơi chút thích ứng, liền nỗ lực nhúc nhích miệng, không ngừng nuốt nước bọt tràn ra, đầu lưỡi vụng về liếm vài cái trên phân thân đầy nước bọt.

Cho dù là liếm duyện ngây ngô không hề có kỹ xảo như vậy, cũng khiến Kỳ Hoán Thần hưng phấn không kềm chế được, nắm đám tóc ngắn của Tư Tuấn, bắt đầu chủ động lay động thắt lưng, tham lam tìm kiếm càng nhiều vui vẻ.

Đồng thời, bàn tay đặt trên vai người dưới thân cũng bắt đầu dao động xung quanh, một tay bắt được khối ngọc phỉ thúy Tư Tuấn luôn đeo không tháo xuống, đầu ngón tay ma sát đầu sói điêu khắc phía trên, một tay kia lại dò xét xuống lồng ngực rắn chắc của cậu, móng tay gảy mạnh nhũ tiêm hơi nổi lên.

Từ đầu đến cuối, Tư Tuấn đều chỉ vụng về di chuyển môi lưỡi, đối với tất cả hành động của Kỳ Hoán Thần chưa từng có bất luận hưởng ứng gì, ngay cả cuối cùng, cảm thụ được phân thân trong miệng kịch liệt rung động, cũng nhớ giáo huấn lần trước tại khách sạn, không nghĩ xa xỉ có thể phun ra thứ kia.

Khi cậu đã chuẩn bị tốt để nuốt vào, ai biết một khắc trước khi phun trào Kỳ Hoán Thần lại chủ động rút ra, đem toàn bộ tinh dịch bắn trên mặt cùng trước ngực cậu, rồi sau đó còn dùng phân thân chưa nhuyễn cọ sát bờ môi cậu, đem chút bạch trọc cuối cùng đưa vào miệng cậu. May là, dòng nước rất nhanh đã đem những chứng cứ nhục nhã này cọ rửa đi.

Tư Tuấn ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh gắt gao nhìn chằm chằm Kỳ Hoán Thần còn chìm đắm trong cao trào, dựa vào tường kịch liệt thở dốc, cười khổ mở miệng: "Còn có... chuyện gì muốn làm sao?"
"Ân?"

"Nếu như đã thỏa mãn, đi ra ngoài, tôi muốn tắm."

"Thỏa mãn a..." Kỳ Hoán Thần bình ổn thở dốc, chậm rãi cúi đầu, nhìn vẻ mặt như đứa trẻ quật cường của Tư Tuấn, nhất thời cảm thấy trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lập tức đưa cậu kéo đến đặt trên bức tường lạnh lẽo, hôn môi.

Đầu lưỡi ấm áp đảo qua môi lưỡi cùng mỗi một tấc niêm mạc trong khoang miệng Tư Tuấn, nếm đến mùi vị tanh nồng của chính mình trong miệng cậu, điều này làm cho nội tâm Kỳ Hoán Thần kích động không thôi, cơ hồ lại trở nên hưng phấn.

Vuốt ve cặp mông co dãn mười phần, ngậm vào vành tai cậu, Kỳ Hoán Thần từ đáy lòng thở dài: "Quả nhiên... có tiến bộ a... Xem ra sau này vẫn cần luyện tập nhiều hơn mới được!"

"Sau này?" Thân thể Tư Tuấn cứng đờ, đẩy Kỳ Hoán Thần ra, con mắt đột nhiên trợn to, con ngươi co rút, vẻ mặt khó có thể tin.

Nhìn quen hình dạng Tư Tuấn gặp biến không sợ hãi, nội liễm ẩn nhẫn kiên nghị, trên mặt đột nhiên xuất hiện loại biểu tình "đáng yêu" này, chọc cười đến Kỳ Hoán Thần cười ha ha lên: "Đương nhiên, em họ, em sẽ không cho rằng, chỉ một buổi tối này là đủ rồi chứ? Em thực sự đánh giá quá thấp mị lực của mình!"

Cậu đích thật là cho rằng như thế.

Kỳ Hoán Thần đột ngột nổi lên hứng thú với cậu, hẳn là dục vọng chinh phục lớn hơn dục vọng chiếm hữu, càng không chiếm được càng không cam lòng. Thế nhưng một ngày đạt được, sẽ phát hiện cậu căn bản là so với những người phụ nữ hắn khổ cực theo đuổi, trên giường một chút cảm giác mới mẻ cũng không có, chỉ là một con cá chết lớn danh mà thôi, lập tức sẽ không còn hứng thú!

E rằng, đây là lần đầu tiên hắn dùng thủ đoạn ép buộc, còn trả giá thân thể đau đớn mới đạt được, cho nên, mặc dù tư vị không như ý, cũng miễn cưỡng còn có một chút kích thích mới mẻ đi...

Nhìn khuôn mặt Kỳ Hoán Thần phóng đại trước mắt, khi môi lần thứ hai bị ngậm lấy, Tư Tuấn nhắm lại hai mắt.

Để cậu suy nghĩ một chút, Kỳ Hoán Thần duy trì quan hệ lâu nhất với phụ nữ là bao lâu... Hai tháng, hay là ba tháng?

Khi đó trời đông giá rét sẽ qua, là khi xuân về hoa nở. Chim nhạn về bắc, mà cậu, cũng có thể về quê nhà nhỉ!?

°°°

Rạng sáng ba giờ, Tư Tuấn từ trên giường ngồi dậy, xác nhận Kỳ Hoán Thần còn đang ngủ say, liền nhẹ tay đẩy cánh tay đặt ở trên người ra, mặc quần áo đi ra ngoài.

Vào đêm Kỳ gia rất an tĩnh, trong sân chỉ có tiếng nước chảy truyền đến từ hồ cá. Nhảy lên đầu tường nơi sân sau, cậu ngồi xuống, phía sau là núi giả sông giả dùng tiền tài bất nghĩa xây lên, trước mắt là ban đêm đen như mực chỉ có thể nhìn thấy hình dáng gò núi.

Hít sâu một ngụm không khí băng lãnh nhưng trong lành, đè nén tích tụ trong lồng ngực tựa hồ phai nhạt không ít.

Cách đêm đó đã qua một tháng. Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hoán Thần chưa từng ngừng bước chân truy đuổi phụ nữ, hứng thú với cậu nhưng cũng vẫn như cũ không giảm. Chỉ là tinh lực hắn dù sao cũng có hạn, tuy rằng thời gian không qua đêm cùng phụ nữ đều kéo cậu cùng nhau ngủ, thế nhưng số lần chân chính tiến nhập không nhiều lắm, còn ở trong phạm vi Tư Tuấn có thể che giấu phản ứng của mình.

Đúng vậy, hiện tại phiền phức lớn nhất của Tư Tuấn tựa hồ đã không phải bị ép khuất phục dưới thân đàn ông, mà là... Rõ ràng là bị bức bách khuất phục, nhưng có thể từ trong hành vi khuất nhục từ thân thể đến tâm linh này cảm nhận được khoái cảm.

Bất quá Tư Tuấn dù sao cũng không phải một người thích để tâm vào chuyện vụn vặt, loại kinh sợ bất an gần như tự phủ định mình này chỉ xuất hiện lúc đầu, hiện tại đã tiêu tan rất nhiều.

Nói đến cùng, đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, chính cậu cũng không thể là ngoại lệ, nghĩ đến khi ở trên giường, bị lão già mục nát kích thích tuyến tiền liệt cũng sẽ có phản ứng, huống chi là bị Kỳ Hoán Thần "cao thủ" đùa bỡn nhiều lần.

Tuy rằng nói vậy, áp lực tâm lý sẽ giảm rất nhiều, thế nhưng theo đó thân thể cũng dần dần thành thói quen. Khi bị vuốt ve tóc gáy không hề dựng thẳng lên, khi bị hôn môi ngực sẽ không khó chịu, bị tiến nhập cũng không đau đớn khó nhịn như trước... Thậm chí còn có thể dưới tình huống Kỳ Hoán Thần ôm cậu vừa sờ vừa liếm, ngủ thẳng đến hừng đông.

Tư Tuấn chưa bao giờ thống hận tính cách thích ứng trong mọi tình cảnh của mình như hiện tại, theo chiều hướng như vậy, cậu quả thực nhanh chóng tiến hóa thành lạc đà ăn một miếng cơm có thể nhai ba tháng. Cho dù vì em gái không thể không khuất phục, cũng không nên là tình hình như vậy.

"Lộc cộc!"

Giữa lúc Tư Tuấn rơi vào vực sâu tự phê phán, trong ban đêm vắng vẻ truyền đến tiếng đá vỡ vụn vô cùng rõ ràng. Nhìn lại hướng phát ra tiếng động, chỉ thấy một bóng người hầu như hòa cùng đêm tối chạy đến phía dưới bức tường cậu ngồi, giẫm lên đá cuội trên nền đường, linh hoạt xoay người nhảy lên đầu tường, rơi xuống trước mặt cậu.

Trên bức tường rộng nửa thước, hai người một ngồi bệt một ngồi xổm, thời gian bất động ba giây, người nọ như con thỏ nhảy dựng lên, lui lại vài bước sang một bên, lung lay lảo đảo miễn cưỡng đứng vững.

Thanh âm nhu hòa dễ nghe chần chờ vang lên: "... Là anh?"

"Là tôi."

"Làm tôi giật cả mình." Đứa trẻ kia tức giận xoa xoa ngực, xoay người nhảy xuống tường, rất nhanh đã chạy vào trong sân.

Tư Tuấn quay đầu lại, ngửa mặt nhìn lên những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm, đang nghĩ cha mẹ sẽ là hai ngôi sao nào, người nọ đi rồi lại quay lại, nhảy lên đầu tường, ngồi ở bên người cậu.

"Cậu sao lại quay lại?"

"Ba" một tiếng, cái bật lửa đốt lên một ngọn lửa, chiếu sáng dung nhan tuấn mỹ còn trẻ.

Kỳ Tử Gia ngậm điếu thuốc, híp mắt, hàm hàm hồ hồ nói: "Bằng không thì tôi nên đi đâu? Đây cũng không phải nhà của tôi... Nơi quỷ quái này, thứ duy nhất coi như thuận mắt cũng chính là anh."

Tư Tuấn cười nói: "Thực sự là cảm ơn nâng đỡ của cậu!"

Thiếu niên này rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp tươi mát thoát tục, nhưng không nên ngậm thuốc lá, lệch đầu làm ra một bộ lưu manh, bất quá so với bề ngoài lạnh lùng cùng xa cách của hắn, ngược lại thêm vài phần thân cận.

Lại nói tiếp, cậu thật lâu không gặp Kỳ Tử Gia.

Trước đây Kỳ Tử Gia trốn tránh Kỳ Hoán Thần, cũng là không hay đối mặt, nhưng lưu ý mà nói, luôn luôn có thể thấy bóng dáng hắn chợt lóe rồi biến mất ở góc tường, đoạn thời gian gần đây nhưng thực sự là hoàn toàn không thấy bóng người.

"Không cần khách khí." Kỳ Tử Gia tiện tay đem thuốc cùng bật lửa ném cho Tư Tuấn.

Tư Tuấn không hút thuốc, năm mười bốn tuổi mới lên sơ trung, thời kỳ lăm năm phản nghịch nhất, cũng là thời gian thân thể mẹ cậu kém nhất, cậu đương nhiên không có khả năng chạy đi hút thuốc ảnh hưởng đến khí quản không tốt của mẹ.

Mà hiện tại, đã không có người coi trọng bên người, cần cậu khắc chế.

Hít ngụm đầu tiên, có chút sặc, nhưng hút thuốc vốn là kỹ năng trời sinh của đàn ông, hút mấy ngụm là lập tức có thể nuốt mây nhả khói.

Kỳ Tử Gia chú ý tới trên các đốt ngón tay Tư Tuấn cầm điếu thuốc có một tầng chai mỏng, hỏi: "Anh đang luyện quyền anh?"

"Ừ."

"Hôm nào so thử một chút."

"Sao phải để hôm nào, liền ngày hôm nay đi!" Tư Tuấn đứng lên, tại trên đầu tường khởi động tay chân. Khi mới gặp gỡ Kỳ Tử Gia, mặc dù vì địch trong tối ta ngoài sáng, nhưng bị tiểu tử này một chiêu ấn ngã cũng là chuyện thực không thể tranh cãi. Hôm nay đã qua mười tháng, cậu muốn nhìn một chút, thân thủ của mình rốt cuộc tiến bộ bao nhiêu.

Không ngờ người đưa ra kiến nghị lại lắc đầu: "Ngày hôm nay không được, thân thể tôi không khỏe."

"Ân?"

"Anh là một đối thủ đáng giá tôn trọng, tôi phải điều chỉnh tốt trạng thái thân thể mới có thể nghênh chiến." Kỳ Tử Gia vén tay áo lên, lộ ra mấy tầng băng vải quấn lung tung trên cánh tay, nhìn từ vết máu thấm ra, là một vết thương dài nửa thước.

Tư Tuấn sửng sốt một chút, một lần nữa ngồi xuống.
Kỳ thực ngày hôm nay cậu cũng không thích hợp động thủ, vừa... mấy giờ trước, bị Kỳ Hoán Thần sáp nhập, tuy rằng chỉ làm một lần, cũng không bị thương, thế nhưng cảm giác bị xỏ xuyên qua còn đang rõ ràng, hai chân cũng có chút không sức lực, khi leo tường còn thiếu chút ngã sấp xuống.

Vì thế, hai người có "đau đớn" sóng vai ngồi trong bóng đêm hút xong một điếu thuốc, khi ánh rạng đông hiện ra liền tự động rời đi.

Tư Tuấn trở lại phòng ngủ, Kỳ Hoán Thần còn nằm trên giường, chăn che khuất nửa khuôn mặt, phía dưới lộ ra bắp đùi trơn nhẵn, trong ánh sáng u ám đặc biệt rõ ràng.

Đến bên giường, vừa nằm xuống, người đàn ông cậu cho rằng đang ngủ say đột nhiên xoay người đè ép lên, chuẩn xác hôn lên bờ môi cậu, đầu lưỡi tiến quân thần tốc, tùy ý khuấy động dây dưa trong khoang miệng, một tay kéo quần cậu xuống.

Trong nháy mắt bị đè ép, Tư Tuấn chỉ giãy dụa một chút, sau khi phản ứng lại liền mặc hắn muốn làm gì thì làm.

Trong một tháng này, đây là thái độ của cậu khi Kỳ Hoán Thần cầu hoan, không phản kháng cũng không đón ý nói hùa, noi theo một búp bê tiêu chuẩn, tận lực khiến biểu hiện của chính mình như một con cá chết vô vị. Chỉ là... buổi sáng đàn ông luôn dễ kích động, Tư Tuấn tự nhiên cũng không ngoại lệ, lúc này càng tập trung lực chú ý, kiềm chế phản ứng sinh lý.

Bàn tay băng lãnh của Kỳ Hoán Thần từ giữa hai chân thăm dò ra phía sau, đầu ngón tay chen vào nơi sâu nhất trong khe mông, xuyên vào khuấy đảo vài cái, tiến đến bên tai Tư Tuấn nỉ non nói: "Sao lại ấm ướt vậy... Tối hôm qua không phải không làm sao? Lẽ nào nửa đêm anh mộng du mà làm em sao?"

Tư Tuấn nhẫn lại nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn không được một cước đạp Kỳ Hoán Thần xuống dưới giường, ngồi dậy mắng: "Anh con mẹ nó tự mình sờ tràng đạo mình xem có ướt hay không!"

Kỳ Hoán Thần ngã ngồi trên thảm lông, nhíu mày: "Tức giân? Em họ, gần đây tính tình em cũng không dịu ngoan như trước đây."

Tư Tuấn hung hăng trừng mắt nhìn vẻ mặt vô tội của Kỳ Hoán Thần, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt kẻ kia chỉ có trêu tức cùng không đồng ý.

Với chuyện tình dính dáng đến tính dục, Kỳ Hoán Thần không tim không phổi, quả thực Tư Tuấn đã nhìn đủ rồi, tức giận với hắn, không khác gì tự ngược chính mình. Hít sâu mấy hơi, Tư Tuấn xoay người trở lại giường, kéo cao chăn che kín đầu liền ngủ, hạ quyết tâm mặc kệ Kỳ Hoán Thần lại nói gì làm gì, chính mình cũng không nghe không nhìn không hưởng ứng.

Đệm giường nhẹ nhàng lay động, Kỳ Hoán Thần một lần nữa bò lên, tiến vào chăn, từ phía sau ôm lấy Tư Tuấn, cằm dán trên bờ vai cậu, đầu dụi vào cổ cậu, đột nhiên nói: "Em họ, trên người em thật khó ngửi!"

Tư Tuấn bị lời này kích thích vô ý thức ngửi ngửi người mình, mấy giờ trước cậu mới tắm rửa, trên người ngoại trừ mùi khói thuốc nhàn nhạt cũng không có gì.

Một lát sau, hô hấp Kỳ Hoán Thần chậm dần, tựa hồ đang ngủ, mà Tư Tuấn bị lăn qua lăn lại đến nửa đêm lại phơi ngoài gió lạnh vài giờ, cuối cùng cũng không chống đỡ được vẫy gọi của thần ngủ, bị Kỳ Hoán Thần ôm rơi vào trong bóng tối vô biên.

Vừa cảm giác ngủ đã đến buổi trưa, Kỳ Hoán Thần vẫn đang trong kỳ nghỉ đông không cần đến trường lại tỉnh trước, đưa lên một nụ hôn 'chào buổi sáng' nóng cháy đánh thức được Tư Tuấn.

Đẩy ra người dính trên thân, Tư Tuấn sắc mặt không tốt vọt vào phòng tắm.

Cậu vốn là một người sống rất quy luật, buổi tối mười một giờ đi ngủ, buổi sáng sáu giờ rời giường. Sau khi tới thành S, cho dù cùng Kỳ Hoán Thần chơi đùa đến hừng đông mới trở về, cũng sẽ không tỉnh dậy sau bảy giờ, thế nhưng hiện tại... Chỉ là hơn một tháng, mỗi ngày bị Kỳ Hoán Thần ôm, cư nhiên cũng bắt đầu ngủ không muốn tỉnh.

Thói quen tốt cần thời gian dài để bồi dưỡng, trở nên sa ngã lại nhanh như cưỡi mây đạp gió.

Rửa mặt xong xuống lầu, đồ ăn trên bàn đã dọn xong, Kỳ Hoán Thần cầm đũa chọn chọn lựa lựa, một bộ không hứng thú, khiến cho đầu bếp đứng ở một bên liên tục lau mồ hôi lạnh.

Kỳ Sơn Hải tuy là nhà giàu mới nổi, cũng là người coi trọng điệu bộ đại gia tộc, Kỳ Hoán Thần cũng kế thừa loại thói quen này. Một mặt thanh tỉnh nói mình là con trai một kẻ lưu manh cùng vũ nữ, một mặt cũng rất thích ra bộ đại thiếu gia, may là hắn lớn lên da mịn thịt mềm, rất có quý khí con cháu nhà giàu, nếu không chỉ sợ cũng là một truyện cười.

Tư Tuấn ngồi vào một bên, cầm lấy bát vùi đầu ăn. Ngày hôm qua Kỳ Hoán Thần nhắc tới muốn hẹn phụ nữ đi trượt tuyết, hiện tại không ăn uống no đủ, một hồi phải lái xe mấy giờ, bị tội chính là cậu.

Kỳ Hoán Thần không có hứng thú với đầy bàn đồ ăn, nhưng đối với người dùng cơm lại rất có hứng thú, nâng cằm tỉ mỉ thưởng thức bộ dáng Tư Tuấn ăn cơm, rất nhanh nhưng rất quy củ. "Ăn ngon chứ?"

Tư Tuấn cũng không ngẩng đầu lên: "Cũng không tệ lắm."

Mùi vị đồ ăn do đầu bếp chuyên nghiệp của Kỳ gia làm tự nhiên là sẽ không kém, có thể so với nhà hàng năm sao, nhưng luôn có loại cảm giác cứng nhắc, nói cảm tính một chút, chính là thiếu loại mùi vị đồ ăn gia đình.

Bất quá loại mùi vị này, từ sau khi mẹ mất, Tư Tuấn cũng không thưởng thức lại, sớm đã không muốn bắt bẻ.

Kỳ Hoán Thần lại nhìn một hồi, đột nhiên hỏi: "Em họ, em biết nấu ăn không?"

"Biết làm cơm rang trứng."

"Lần sau làm cho anh ăn đi..." Kỳ Hoán Thần chớp chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Từ sau khi mẹ anh chết, anh chưa từng ăn một bữa cơm thoải mái."

Tư Tuấn sửng sốt ngẩng đầu, cư nhiên trên mặt từ Kỳ Hoán Thần thấy được biểu tình có thể gọi là "ôn nhu" cùng "tịch liêu", tràn ngập nhân tính. Đồng thời, cũng từ sự 'tâm linh tương thông' giữa mình và Kỳ Hoán Thần mà sinh ra chút cảm giác kỳ lạ.

Cảm giác này, từng xuất hiện khi Kỳ Hoán Thần kể cho cậu về nụ hôn đầu tiên lúc nhỏ, cũng từng xuất hiện khi hắn tựa trong lòng cậu nói phải nhắc nhở xuất thân của mình. Lúc đó, loại kỳ lạ này khiến cậu giao ra càng nhiều thực tâm với Kỳ Hoán Thần, thậm chí ảo tưởng có thể kết thành tình cảm anh em chân chính cùng hắn, nhưng hiện tại... lại chỉ khiến cậu mất khẩu vị.

Nếu như sau khi đã trải qua bị uy hiếp cùng xâm phạm, cậu còn có thể vì một chút việc nhỏ không đáng kể mà sinh ra hảo cảm với Kỳ Hoán Thần, kia thực sự là bị đùa bỡn đến chết cũng đáng đời! Tư Tuấn đang nghĩ ngợi, Kỳ Hoán Thần trước mắt đột nhiên thay đổi sắc mặt, ôn nhu tịch liêu trong nháy mắt biến thành tàn nhẫn áp bách, sau đó lại hòa tan thành tươi cười lãnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net