Chương 6: Rời đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Phù, pha chế thành công." Rian thờ phào nhẹ nhõm khi nhìn màu sắc xanh nhạt của nồi thuốc, nếu đem so sánh với những từ ghi trong sách thì khá giống nhau.

Mùi hương ngọt ngào như bánh quy nướng bơ, màu xanh trong vắt như bầu trời, những bọt trắng nổi lên như tầng mây tô điểm cho vị thuốc. Rian cũng không ngờ rằng Sinh Mẫu Hoàn lại có hình dạng ngon miệng như vậy, hoàn toàn khác biệt với nguyên liệu rùng rợn của nó.

Việc tiếp theo chính là thử nghiệm liều thuốc này, vì lời nguyền trên người Rian hoàn toàn không có tác dụng với Krai, nên cậu phải tìm một đối tượng khác.

"Krai, muốn rời khỏi đây không? Tới một nơi khang trang và rộng rãi hơn?"

"Anh Rian đi cùng chứ?" vẻ mặt Krai đầy mong đợi.

"Nếu ta không đi cùng thì sao?" Rian nhướng mày hỏi.

"Thì em cũng không đi!" Krai cực kỳ kiên quyết trả lời "Em muốn bên cạnh Rian mãi mãi!"

"Mãi mãi sao?" Rian khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười châm chọc, chẳng có gì là vĩnh viễn, cậu đối với suy nghĩ ngây thơ của Krai cảm thấy cực kỳ chán ghét, nhưng vẫn không vạch trần bộ mặt này.

Bởi vì, hắn ta còn có hữu dụng đối với cậu.

"Thu dọn đồ đạc nhanh đi, chúng ta sẽ rời khỏi đây một thời gian." Rian nhàn nhạt nói tiếp, sau đó không thèm ngó ngàng gì thêm tới Krai.

Krai ngoan ngoãn làm theo lời của Rian, gương mặt không một chút che dấu sự quyến luyến và ỷ lại. Mặc dù Rian rất độc mồm độc miệng, đôi khi còn quát nạt và chán ghét Krai, nhưng cậu chính là ánh sáng duy nhất đưa hắn ra khỏi bờ vực tuyệt vọng. Krai như chú gà con mới mở mắt, tìm được nguồn sống của bản thân.

"Anh Rian, vậy còn tên mập xấu xí kia thì sao? Anh không muốn trả thù hắn ta nữa?" Krai biết về những việc xấu mà Rian làm, bao gồm cả việc giết mẹ ruột và khiến cho một gã hay bắt nạt người khác trở thành kẻ nghiện ngập, nhưng Krai rất bình thản đối mặt sự tàn nhẫn của Rian. Vì điều đó chứng minh rằng, Krai là một người được Rian đối xử đặc biệt hơn.

Khóe môi Rian khẽ nhếch, vẻ mặt tràn ngập ác ý và mưu mô "Đương nhiên khi rời đây ta sẽ không chu cấp tiền cho gã Fich đó nữa. Thử nghĩ mà xem, một khi không có tiền, lại bị cơn nghiện làm mờ mắt. Hắn ta không phải sẽ khiến gia đình lâm vào thảm cảnh sao? Đừng coi thường sức mạnh của lá thuốc nhỏ bé. Nó có thể khiến con người trở nên điên cuồng và phá hủy tất cả. Ta đảm bảo gã Fich đó sẽ tìm mọi cách để có tiền mua thuốc phiện."

"Vậy là em an tâm rồi!" hiếm khi Krai nở nụ cười ngọt ngào, có thể đứng bên cạnh và nhìn ra tính cách thật sự của Rian, hắn cảm thấy rất vui sướng.

Rian nhíu mày có chút khó hiểu, gan của thằng nhóc Krai đột nhiên lớn lên rất nhiều.

Ả phù thủy kia có một chiếc túi ma pháp rất hữu dụng, bên trong là một không gian lớn có thể chứa đựng nhiều vật phẩm. Vì vậy Rian đem toàn bộ sách giấy, nguyên liệu, tiền bạc tại ngôi nhà bỏ vào. Nếu không để ở chỗ này cũng không ai thèm sử dụng.

Một lý do khác mà Rian muốn rời đi vì căn nhà quá ngột ngạt, tồi tàn, mắt thẩm mỹ của cậu thật sự không chấp nhận nổi phải sống một thời gian dài ở nơi này.

Gói gọn mọi thứ ổn thỏa, Rian quay đầu nhìn sang bên Krai. Hắn híp mắt mỉm cười, bộ dạng cực kỳ ngoan hiền chờ đợi Rian.

"Trùm thêm áo khoác này, chúng ta vóc người nhỏ con rất dễ thu hút đám buôn nô lệ." với gương mặt dễ nhìn như Krai, Rian đảm bảo bọn họ sẽ gặp phiền phức lớn.

Krai cho dù có là nam phù thủy trong truyền thuyết đi chăng nữa, cậu cũng không thể không cảnh giác. Thời đại này... rất khó để sống bình yên được.

Rian cũng trùm áo choàng đen đồng dạng, thoạt nhìn cảm thấy rất thần bí.

Con đường bắt ngang qua khu rừng có chút khó đi, nhưng đối với Rian chẳng hề hấn gì. Cậu đã dùng gần hết thời gian của mình để đi dạo quanh khu rừng, thể lực so với những đứa trẻ cùng trang lứa cũng mạnh hơn nhiều.

"Anh Rian, phía trước có người." Krai đột ngột níu lấy tay áo của Rian, vẻ mặt căng thẳng nhìn về phía trước. Ngoại trừ ả phù thủy và Rian, đã rất lâu rồi cậu chưa gặp những người khác. Quên mất, hắn cũng từng gặp người mẹ ruột của Rian, bất quá chỉ là một xác chết mà thôi.

"Không sao đâu." Rian nhẹ giọng an ủi Krai, trong lòng cũng nâng cao cảnh giác tiến về phía trước.

Đó là một cỗ xe ngựa rất hoa lệ màu bạc, chỉ có quý tộc hoặc thương nhân giàu có mới dám đi chiếc xe này. Rian nhạy bén phát hiện, đám người đó đang đứng xung quanh chiếc xe, hiển nhiên bọn họ gặp trục trặc gì đó.

Trong lòng Rian dâng lên một dự cảm tốt, điều chỉnh vẻ mặt trở nên thân thiện nhất có thể rồi tiếp cận bọn họ.

"Xin chào, các vị gặp trục trặc gì sao?"

Một người đàn ông mặc trang phục quản gia quay đầu, nhận ra Rian chỉ là một đứa trẻ thì giọng nói cũng thoải mái hơn "Chúng tôi đang đưa thiếu gia trở về đoàn tụ cùng gia tộc, chẳng qua đám ngựa này lại giở chứng, không biết là bị bệnh gì."

"Ồ, tôi có thể xem thử được không? Không chừng tôi có thể giúp được gì đó." Rian mỉm cười tự tin nói.

"Cậu đang học ngành dược?" vị quản gia nghi ngờ nhìn gương mặt non nớt của Rian, tại vương quốc người có thể học y dược cực kỳ hiếm hoi, chưa kể không phải ai học cũng sẽ trở nên tài giỏi và thành thục.

"Vâng, tôi tên là Dachas Oreno. Tôi vừa trở về thăm ngôi làng Suối Đỏ, bây giờ tôi cùng người hầu của mình tới học viện ở thủ đô." Rian giả mạo lấy tên của một thiếu niên trong ngôi làng, hắn ta là một niềm tự hào khi nhập học trường Hoàng gia với thân phận thường dân, vì vậy cũng khá nhiều người biết tới tên của hắn.

"Ồ, nghe danh ngài đã lâu. Đúng là tuổi trẻ tài cao, vậy làm phiền ngài xem giúp mấy con ngựa này." quản gia ngay lập tức nở nụ cười lấy lòng, dường như rất tin tưởng vào lời nói dối của Rian.

Ông ta thật ngây thơ... hoặc cậu nói dối quá giỏi nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net