10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả hai ngâm mình trong nước cho đến khi Ân lơ mơ buồn ngủ. Minh lau khô người ,xấy tóc,thay quần áo rồi bế cậu vào phòng ngủ. Sau khi chắc chắn được Ân đã ngủ ngon, Minh mới yên tâm. Anh nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khẽ hôn lên môi, dịu dàng ôm cậu, khác hẳn những lúc anh nổi giận. Minh khẽ nói thầm 

-Sớm thôi......Hai chúng ta sẽ có cuộc sống riêng Ân ạ !

Minh mỉm cười, đứng dậy ra khỏi nhà

___________

- Phu nhân có ở trong đó không ? 

-Dạ dạ...bà chủ nói bà đang bận, không có việc quan trọng thì nói sau ạ !

-Nói con trai bà ấy đến tìm !

-Thưa cậu chủ......Bà chủ đã nói vậy thì....Cậu đừng làm khó chúng tôi !!!

-Tránh ra !

Minh kéo cô hầu ra, trực tiếp bước vào trong. Mở cửa phòng , anh thấy được người phụ nữ trên giường đang đắp mặt nạ và đọc tạp chí. Minh nhìn bà rồi mỉm cười thân thiện

-Chào mẹ ! Lâu rồi không gặp, vẫn trẻ đẹp như ngày mới lấy bố nhỉ ?

 Bà thở dài, lộ rõ vẻ mệt mỏi

- Lũ hầu các người đúng là vô dụng !

Bà tức giận mắng cô hầu đằng sau. Cô gái sợ xanh mặt,  chỉ biết xin lỗi xối xả. 

- Xuống lấy dưa chuột lên đây !

Bà ra lệnh,khuôn mặt thể hiện rõ sự tức giận. Cô hầu ngay lập tức chạy ra khỏi phòng. Bà ta bắt đầu ngồi dậy, bỏ mặt nạ đang đắp sang một bên,tươi cười với Minh

- Thật là một khiếm khuyết lớn khi để con nhìn thấy ta trong trạng thái đáng xấu hổ này ! Lâu rồi không gặp mà con lại giữ cái thói quen vào phòng ta mà không có sự cho phép sao ?

-Nếu con không bất lịch sự thế này  thì có lẽ mẹ sẽ chẳng định ra ngoài đon tiếp con đâu nhỉ ?

Hai người nhìn nhau cười tươi, khung cảnh thật giả tạo.

-Con xuống phòng khách trước ! 

Minh nói rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Anh xuống cầu thang phòng khách, nhàn nhạ ngồi uống trà. Một lúc sau, bà chủ đi xuống, mặc bộ váy xòe màu đen yêu thích

-Có chuyện gì ? Sao hôm nay con lại đến đây ?

-Mẹ đừng nói chuyện xa cách thế ! Con nhớ bố mẹ nên về thăm thôi mà ! Sao ? Con không thể về nhà của chính mình à ?

-Không phải con không thể,mà là con không nên.....Chúng ta không hợp nhau mà con nhớ không ? Ta không mong có sự hiện diện của con ở căn nhà này !

Minh bật cười,người mẹ này thẳng thắn quá rồi

-Không muốn á ? Mẹ quên mất mình đến từ đâu rồi sao ? Tự cao quá rồi đó ! Đừng nghĩ chỉ cần qua một đêm là có thể phủi sạch quá khứ chứ Tiểu Hồng !  

-Đừng có ăn nói hỗn hào ! Ta không phải Tiểu Hồng ! Khi cha con không có nhà thì ta chính là chủ ! Ta là phu nhân Cố Hoa của căn nhà này nghe rõ chưa ? 

-Cố phu nhân nghĩ mình có thể từ cóc ghẻ thành thiên nga sao ? Cái tên sang trọng đó không hợp với bà đâu ! Tiểu Hồng vẫn thuận tai hơn nhiều

Minh cố ý châm trọc, người đàn bà này sao có thể trơ trẽn đến thế ? Đem mình ném xa tới đâu rồi  ?

-Con đúng là con trai mẹ con đấy Thần Minh ! Chỉ biết lôi quá khứ ra hạ thấp người khác.....Người mẹ vô dụng của con thì làm được gì ? Cũng chỉ được cái mồm 

Đến đây, nụ cười vụt tắt. Mặt anh bắt đầu đen lại, lộ rõ vẻ tức giận 

-Im đi mụ già ! Nếu không có mẹ tôi ! Chồng bà hiện tại có lẽ còn chưa có bằng tốt nghiệp cấp 3 đâu ! Còn bà cũng sẽ chỉ ở cái khu ổ chuột rẻ rách đó mà sống đến hết đời thôi ! Các người chính là cái lũ vô ơn.....

-MÀY.....!! ĐỂ LÃO GIA NGHE ĐƯỢC THÌ KHÔNG YÊN ĐÂU

-

Cả hai đang to tiếng, bỗng có người mở cửa tiến vào phòng khách

-OAAA ! ANH HAI À ?? !!! ANH VỀ LÚC NÀO VẬY ??

Căn phòng sặc mùi ám khí, bỗng trở nên loãng dần. Là một nữ sinh trung học, dáng vóc nhỏ bé, khuôn mặt thanh tú, nhìn bộ dạng này,bộ dạng này có lẽ là vừa đi học về......

-Chào em Tiểu Đồng ! 

Minh lại quay trở về trạng thái thường ngày, tươi cười chào hỏi. Còn cô thì nhanh nhanh chóng chóng vứt cặp sang một bên, sớm đã lao vào chỗ Thần Minh bám tay bám chân

-Anh hai ! Anh về từ lúc nào thế ? Sao không báo trước để em chuẩn bị ?

-Chuẩn bị gì chứ ? Anh ở lại đến mai thôi mà !!

Minh ôn nhu xoa đầu Vũ Đồng. Cô bé rất thích người anh trai này !

-Con gái con đứa ! Vứt đồ lung tung như vậy mà được à ? Lên phòng cất cặp rồi thay quần áo đi ! Mẹ đến xấu hổ vì con đó ! ____Phu nhân Cố mắng mỏ.

-Dạ.......

Vũ Đồng lại lết lên phòng, mặt xị xuống không giấu nổi vẻ buồn bã. Cô bé này chắc chắn đang rất xấu hổ. Trước mặt anh trai yêu quý lại bị mẹ mắng cho không ra cái dạng gì !!!!

Vũ Đồng vừa đi khỏi, không khí phòng khách lại tiếp tục căng thẳng. Phu nhân Cố chỉ biết thở dài, cơ mặt giãn hết mức

-Ta biết lần nào gặp nhau chúng ta cũng sẽ cãi nhau như thế này mà ! Thôi, ta lên phòng đây. Con ngồi đây chờ Tiểu Đồng rồi hai đứa nói chuyện với nhau đi ! Mấy tháng mới gặp được một lần, chúng ta nên vui vẻ trước mặt ba con một chút....Có chuyện gì nói sau. À quên mất ! Chị Quân, mang dưa chuột lên phòng đi !

Minh chỉ im lặng. Anh cũng không muốn lôi thôi với người đàn bà này nhiều

____________

Một lúc sau,Vũ Đồng lon ton chạy xuống,quấn quít bên Minh. Hai người trò chuyện quên cả thời gian. Cô nói như một cái máy, hỏi liên tục không ngừng. 

-Con và Tiểu Đồng thân thiết hơn ta tưởng đấy !

Cả hai giật mình, bất giác quay ra sau nhìn

-BỐ !!!

Thần Minh và Vũ Đồng nói cùng nhau, ngạc nhiên vì sự hiện diện của ông chủ Lâm.

-Bố về lúc nào vậy ? _____Minh ân cần hỏi han

-Bố bố bố !!! Hôm nay anh Minh về nhà này !!

Vũ Đồng nhắng nhít chạy đến ôm bố. Lão Lâm chỉ biết cười trừ, cô bé này đúng là đầy năng lượng.....

-Bố ! Anh Vinh Hải đâu ạ ?

-À ! Nó không có ở nhà.....Nó đang có Gap year nên đi cùng hội học sinh rồi. Chắc đi chơi rồi làm từ thiện vớ vẩn thôi. Cuối tuần nó mới về

-Ra vậy......

-Con cũng lên phòng tắm rửa thay quần áo đi ! Phòng con vẫn có người quét dọn hàng ngày nên sạch lắm. Còn mấy bộ quần áo lúc con chuyển đi vẫn còn nữa ! Lên chuẩn bị đi rồi xuống ăn cơm cùng cả nhà. Lâu lắm rồi mới về,mọi người nhớ con lắm

-Dạ vâng ! Con biết rồi

Minh cười cười đáp lại.

_________________

Cả nhà đang ngồi ăn cơm, Vũ Đồng hỏi Thần Minh

-Anh hai ! Anh Ân đâu rồi ạ ? Anh ấy không về cùng anh à ?

-À không ! Ân không thích ra ngoài nhiều, em ấy cũng đang bị ốm nên anh bắt ở nhà rồi.....

-Lâu rồi không gặp.....Em cũng nhớ anh ấy nữa !

Nghe Vũ Đồng nói, Minh bỗng cảm thấy khó chịu,cả người khựng lại như bị trói,mắt đầy sát khí

-Con không khỏe à ? Nhìn con không ổn lắm

Cố Hoa hỏi han. Lời nói của bà làm Minh tỉnh táo lại, anh mỉm cười nhìn bà 

-Con không sao đâu ! Cảm ơn sự quan tâm đặc biệt của mẹ 

Rõ ràng là nụ cười tươi và lời cảm ơn thân thiện nhưng bà lại cảm thấy Minh như đang khó chịu với bà

-Hôm nay con nói có chuyện quan trọng muốn thông báo mà ! Chuyện gì vậy ? ____Lão Lâm từ tốn hỏi anh

-Con muốn chuyển đi !

-Con đã chuyển ra khỏi nhà rồi mà ! ___Lão Lâm thắc mắc

-Không bố ạ ! Con muốn chuyển đến Thượng Hải ! Con sẽ học đại học đại học ở đó !

Vừa dứt câu, cả nhà đều bị Minh làm cho một phen ngạc nhiên. Ai nấy rơi đũa, tròn mắt nhìn anh

-Con......Con nói cái gì ? Học đại học ở Thượng Hải ? Con đang đùa đúng không ? ___Ông vô cùng ngạc nhiên

-Không ! Con đang rất nghiêm túc. Con đã đăng ký đơn nguyện vọng rồi, là trường "đại học tài chính và kinh tế Thượng Hải" .........

-Khoan khoan.......Anh hai nói thật ạ ? trường đại học tài chính và kinh tế Thượng Hải á ? Trường đó siêu khó luôn,là top 3 cả nước đó !! top 3 đó !!

Cả nhà đều ngạc nhiên,chỉ biết nhìn nhau.......

_____________________

( END 10 )









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net