Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đệ tứ chương

Tác giả: Kica Tâm Lệ

Editor: Hạ Vũ


Ăn xong bữa chiều, Bạch Nặc lên lầu để vào phòng mình. Cùng Thiên Phàm nói mấy câu không ít không nhiều, cậu tự nhận bản thân có thể thanh tịnh trong chốc lát. Chính là không lâu sau cửa phòng bật mở.

"Bạch Nặc..." Thiên Phàm đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy Bạch Nặc đang ôm chân ngồi thu lu ở chính giữa chiếc giường rộng, thần tình vẫn bình thản như trước, căn bản là chưa từng để ý tới hắn "Ngươi định ở lại phòng này thật sao? Âu đại thiếu gia?" Bất ngờ cậu nhe răng nanh hướng phía Thiên Phàm hét to .

Thiên Phàm nhợt nhạt cười, tay cầm một chiếc bình nhỏ, lập tức đi đến trước mặt Bạch Nặc. Hắn cùng Bạch Nặc nhìn nhau vài lần, thẳng thắn tới mức Bạch Nặc không được tự nhiên cho lắm mà dời mắt qua chỗ khác. Lát sau hắn thân thủ vuốt nhẹ mái đầu Bạch Nặc một chút. Được gặp lại Bạch Nặc sau từng ấy năm, hắn tựa hồ đặc biệt thích sờ sờ đầu cậu. Sợi tóc cậu mềm mềm lành lạnh, cảm giác vô cùng thích a. Thiên Phàm hai tay ôm lấy Bạch Nặc, kéo cậu qua mép giường rồi đè xuống khiến hai thân thể áp sát nhau. Bạch Nặc liền bị hành động bất ngờ của hắn doạ cho hoảng sợ.

Thiên Phàm quỳ một gối xuống giường, đem ống quần mặc ở nhà rộng thùng thình của Bạch Nặc kéo lên, có thể thấy rõ trên cẳng chân kia có một vết sẹo thực rõ ràng. Bạch Nặc vội vã buông ống quần xuống, lại bị Thiên Phàm ngăn cản "Ta thoa chút thuốc cho ngươi."

Hắn đem bình thủy tinh đựng thuốc nước dốc một ít lên lòng bàn tay, rồi chậm rãi chà xát trên làn da cậu. Ngón tay thon dài xinh đẹp giữ chặt lấy cẳng chân nhỏ nhắn, sau đó vừa cương vừa nhu mà xoa bóp. Bạch Nặc thình lình nhíu chặt mi, nhưng ngay sau đó lại vì cái đau tiêu tán mà giãn lỏng ra "Làm sao ngươi biết?"

Thiên Phàm vỗ nhẹ một bên chân rồi chậm rãi mở miệng "Chính là ở nhà ngươi có vài bình đựng thuốc nước. Ta nghĩ nhất định là bà ngoại hoặc ngươi cần dùng một lượng thuốc khá lớn. Vừa rồi lúc lên lầu lại nhìn thấy chân ngươi có chút kỳ quái, ta liền hiểu ngay vấn đề."

Bạch Nặc tỏ vẻ khinh thường liếc hắn một cái "Lúc nãy không cẩn thận nên bị thương thôi, cũng không có gì quá mức nghiêm trọng."

Vừa dứt lời, bàn tay hắn liền lập tức dừng động tác trên cẳng chân cậu. Căn phòng đột nhiên rơi vào trầm mặc... Không khí này làm cho Bạch Nặc có chút khó chịu, lại thấy thanh âm của Thiên Phàm đột nhiên hạ xuống thật thấp, giống như chỉ cậu mới có thể nghe thấy "Chính là chuyện này đã qua từ rất lâu rồi."

Bạch Nặc không mảy may đoái hoài đến... Cậu ngay lập tức gạt bỏ nó, không nói gì thêm. Ngón tay Thiên Phàm nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo xấu xí, động tác càng ngày càng dịu dàng, ánh mắt ôn nhu vẫn chăm chú nhìn vào nó. Còn chưa đợi Bạch Nặc mở miệng, đã nghe thấy Thiên Phàm hít một hơi "Ngươi nhớ lúc chúng ta còn nhỏ không? Ta vẫn nhớ rõ ngươi đã từng bị viên đá cắt vào da."

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Thiên Phàm liền thấy đôi tay Bạch Nặc đặt trên đùi đột nhiên nắm chặt. Mười ngón tay nắm lấy gấu quần, cậu từ từ ngẩng đầu. Bạch Nặc trong khoảnh khắc gắt gao mấp máy môi dưới, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng có thể nhìn ra chút điểm khác thường. Thiên Phàm nghĩ mình đoán đúng, nhưng không hiểu vì sao trái tim lại như rạn nứt thêm một chút. Không khí lập tức loãng đi rất nhiều. Hắn hung hăng hít một hơi, gian nan phục hồi tinh thần rồi nhìn xuống dưới.

"Đó chính là lí do... khiến chân của ngươi mỗi khi thay đổi thời tiết đều rất đau phải không?" Cậu mơ hồ cảm nhận hốc mắt mình như có chút acid pantothenic, nhưng vẫn như trước bình thản mỉm cười "Ngươi đã dùng nhiều thuốc như vậy trong bảy năm qua sao...?" Thiên Phàm giờ đây không rõ là đang nói với chính bản thân mình hay nói với Bạch Nặc nữa, cảm giác vô lực tràn ngập toàn thân. Trước kia hắn cho rằng mình có thể làm hết thảy. Chỉ cần Bạch Nặc trở lại bên mình, hắn nhất định sẽ bảo vệ và chăm sóc cậu thật tốt, để có thể bù lại những thiệt thòi trước kia cậu đã từng trải qua.

Chính là hiện tại, khi nhìn vết sẹo trên chân Bạch Nặc, rồi nhìn những lọ thuốc trong nhà, hắn rốt cuộc đã hiểu vì sao chân cậu lại đau mỗi khi tiết trời ẩm ướt. Đột nhiên Thiên Phàm cảm thấy mình bất lực. Cho dù nhiều năm đã qua, hắn vẫn như thế căm hận chính mình, mới phát hiện tiểu tử này thật nhỏ bé.

Nhưng hắn vẫn tươi cười giúp Bạch Nặc thoa thuốc "Lúc trước... Nếu ca ca có thể phát hiện sớm một chút thì thật tốt." Bạch Nặc sửng sốt nhìn Thiên Phàm đang nửa ngồi nửa quỳ trước mặt mình.

"Ngươi... chịu đau đớn nhiều đến vậy sao...?" Hắn hơi nhíu hàng mi anh tuấn, thanh âm đột nhiên trở nên có chút mơ hồ, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên như trước, tựa hồ muốn kịch liệt che giấu cảm xúc của bản thân.

Khuôn mặt lãnh đạm của Bạch Nặc đột nhiên thoáng qua một tia hờn giận, cậu vung tay xoá sạch những vết thuốc Thiên Phàm vừa bôi lên cẳng chân mình "Không đau!" Hạ tay xuống, Thiên Phàm ngẩn người ra. Ngẩng đầu nhìn tiểu tử trước mặt, hắn bắt đầu nổi giận thật sự...

"Một chút cũng không đau." Trong thanh âm trầm thấp của cậu tuyệt nhiên không hề mang theo một tia tức giận cùng phẫn nộ, nhưng lúc này tiếng nói đột nhiên trở nên khàn khàn. Cậu cúi đầu nhìn chằm chằm Thiên Phàm "Từ khi bị ngã cho tới bây giờ, ta chưa từng thấy đau." Khóe miệng kia cư nhiên lộ ra một ý tươi cười trào phúng.

"Cho tới bây giờ ta chưa hề hối hận, bởi vì trước kia, khi quyết định nhảy xuống, ta đã tự giải thoát rồi." Ánh mắt Bạch Nặc lộ ra một chút tơ máu. Lúc này Bạch Nặc khiến Thiên Phàm không biết nên phản ứng ra sao "Ngay từ đầu theo các ngươi, ta đã không được bù đắp bất cứ thứ gì." Hai tay cậu vung lên, cảm xúc nhất thời trở nên kích động "Trước kia ta đã quá ngốc..."

Bạch Nặc gằn từng tiếng tuy rất nhẹ nhưng phi thường hữu lực mà nói "Ta đến tận cùng vẫn là hảo hảo đối đãi các ngươi, nhưng ta không thể giống các người, dù chỉ một chút!"

Bạch Nặc thần tình có điểm kích động "Âu thái thái đã từng bảo, Âu Bạch Nặc đối với bà mà nói thì cũng chỉ là một đứa nhỏ. Giá trị của ta cho tới bây giờ chính là giúp bà đỡ lo lắng. Bởi vì đơn giản, giống như hoa cỏ dại, chỉ cần ngươi loại nó ra, không cần trông nom, bản thân nó có thể tự sinh trưởng. Dù cho thế nào đi nữa, nó cũng chỉ là hoa dại cỏ dại, bị người đời định nghĩa là 'bớt lo', không cần để bụng."

"Cho nên... Âu Bạch Nặc trước kia đã chết..." Bạch Nặc cười khổ, gắt gao nhìn chằm chằm Thiên Phàm "Trước kia ta ngu ngốc toàn tâm toàn ý đối đãi với tất cả mọi người. Cho dù ngã sấp xuống, vẫn ngây ngốc đứng lên cười nói như không có chuyện gì xảy ra, chính là..."

"Trừ chính mình ra, người khác có để ý đến sự tồn tại của ta sao? Chỉ có mình ta suy nhược, chỉ có chính ta ngây ngốc chờ mong dù những người bên cạnh ta chưa bao giờ quay đầu lại liếc ta lấy một cái!" Bạch Nặc ngữ tốc càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức đầu óc cậu bắt đầu một mảnh hỗn loạn. Chính là đem tất cả oán hận từ trước tới nay trút hết ra, thanh âm nối tiếp nhau dần vang dội, cuối cùng thậm chí còn rống lên giận dữ.

Bạch Nặc chỉ vào vết thương trên cẳng chân mình "Ta nói cho ngươi biết, đã lâu lắm rồi, vết thương này mỗi khi trời đổ mưa đều rất đau đớn, thậm chí còn không thể vận động mạnh được. Ta đã không thể đi lại một thời gian dài, bằng không sẽ vừa chua xót lại đau đớn đến độ ngủ cũng không yên. Năm đó bà ngoại đưa ta đi trị liệu, nhưng chính ta đã cự tuyệt ..." Hai tay cậu vô lực rũ xuống, nắm lấy ga trải giường "Mỗi lần cảm thấy đau, ta đều tự nhắc nhở bản thân rằng tên mình là Bạch Nặc, còn Âu Bạch Nặc kia đã chết. Ta sớm đã cùng các ngươi đoạn tuyệt tình nghĩa. Một người ngốc một lần là ngu xuẩn, ngốc hai lần chính là bị coi thường. Nếu như bảy năm trước ta đối mặt ngươi liền cảm động mà khóc rống lên, thì hiện tại ta đã không còn như thế nữa. Cũng không kì lạ gì, ta sớm đã quên cảm giác yêu thương, cho nên tỉnh lại đi, Âu Thiên Phàm..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net