Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bố, trên dưới nguyên cây lỗi thời nhào tới trước mặt Khương Thần. Nhìn Cẩm Khê trong bộ dạng toàn thân bao kín mít chỉ lộ ra khuôn mặt trắng bóc giữa trời đông, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc hân hoan lạ thường.

Ba người đi tới tường phía đông, cổng lớn đang mở, đứng bên trong có thể nhìn thấy vài sạp hàng bày biện bên ngoài, có không ít người trong thôn đang chọn đồ vật.

"Dường như không chỉ có những người xuống đây để làm ruộng thôi đâu." Cẩm Khê thấy số người xuống đây nhiều hơn mức được thông báo.

"Ừ, chắc có những người đặc biệt đến đây mua đồ, em xem" Khương Thần nói, nghiêng đầu ra hiệu Cẩm Khê nhìn sang bên kia.

Cẩm Khê nhìn theo hướng anh chỉ "Chắc không phải là thế lực nào đó trong thành phố chứ?"

"Có lẽ vậy" Khương Thần âm thầm đánh giá, theo anh quan sát có thể đám người kia thuộc ba thế lực khác nhau, lái xe tới hẳn là có chút tư bản. Thôn họ cần phải đề phòng một chút, ai biết những người này mang tâm tư gì.

Kỳ thực mấy người thành thị này xuống đây làm ruộng cũng không phải không còn gì để ăn, trong thành phố vẫn phát lương thực cho họ, dựa theo số nhân khẩu mỗi hộ phát theo từng tháng. Cẩm Khê nhìn họ không có vẻ bị đói, dù sao vùng cậu cũng là tỉnh sản xuất lương thực lớn trong nước, lương thực tồn trữ rất nhiều, ít nhất so với tình cảnh trong ác mộng vẫn khá hơn nhiều.

Những thứ bày trên các sạp đa số là đồ dùng hàng ngày, lác đác vài mặt hàng xa xỉ trước đây có giá trên trời người bình thường không thể mua nổi nhưng giờ biến thành hàng ế. Có vài sạp dùng gạo để đổi lấy bột bắp, Cẩm Khê hỏi thăm một sạp, một cân gạo đổi hai hoặc ba cân tuỳ theo chất lượng bột bắp được xay thế nào.

Khiến Cẩm Khê thấy kinh ngạc là còn có người dùng dao kéo để đổi lương thực, nhìn chủ sạp kia cầm dao múa may biểu diễn để giới thiệu lôi kéo khách, những người vây quanh sạp thì hầu như chẳng ai lấy làm khác thường, trong lòng cậu lại hiểu rõ thế đạo hiện tại thật sự không còn như trước.

Rời khỏi sạp kia, Cẩm Khê đi tới chỗ có nhiều người đứng vây xem nhất. Bên này dùng heo con để đổi lương thực, trên xe chở hơn mười chú heo con có vẻ chỉ vừa mới cai sữa, người trong thôn cảm thấy hứng thú với sạp này nhất, có điều giá không được tốt lắm, một con heo nhỏ xíu đổi năm mươi cân bột bắp, mỗi con heo con nặng chừng bảy tám kí, chênh lệch gấp ba lần.

*50 cân ~ 25 kí

Tuy giá này không tính là cao, năm mươi cân bột bắp mỗi người trong thôn vẫn có, nhưng mua về làm sao nuôi nổi, hiện tại nhà nào cũng không có dư thức ăn nuôi gia súc, nên mọi người chỉ nhìn cho vui thôi chứ chả có ai mua.

Đứng xem một lát thì Diệp Kỳ và em trai hắn, Diệp Bi đi tới, trên lưng cả hai đều vác lương thực "Tổng cộng hai trăm cân, đổi bốn con." Diệp Kỳ nói, bỏ bao lương thực xuống đất.

"Tốt, cuối cùng cũng có người khai trương, heo con ở đây này, các anh cứ tuỳ ý chọn đi." Người bán thấy lương thực thì mặt mày cười tươi như hoa.

Diệp Kỳ và Diệp Bi tới gần, người trong thôn cũng góp ý kiến cho họ "Con này lớn này."

"Con kia nhìn có vẻ lanh lợi."

Không bao lâu hai người liền chọn xong, trực tiếp bỏ luôn vào trong bao tải chuẩn bị khiêng về nhà. Diệp Kỳ vừa xoay người liền thấy Cẩm Khê hai tay nhét túi đứng ở một bên xem náo nhiệt.

"Cẩm Khê cũng tới rồi. Nhà các cậu không chọn vài con à."

Cẩm Khê cười cười "Tôi không làm chủ được, đợi chút nữa ông nội tôi đến rồi mới tính. Chú Tám đang ở nhà tôi."

Diệp Kỳ vừa nghe liền vui mừng "Nở rồi à?"

"Ừ, có điều để thím chọn, cậu bốc xui lắm."

"Ha ha, được, để thím Tám cậu chọn vậy."

Cẩm Khê cười, nhìn bọn họ rời đi, lại nhìn sạp đổi heo này, nghĩ có lẽ chẳng còn nhà nào đến đổi nữa đâu, nhà Diệp Kỳ là nhà duy nhất mở tiệm ép dầu trong thôn, nhà có năm anh em, thanh niên trai tráng nhiều, sau trận tai hoạ thì họ dựng lại xưởng ép dầu một lần nữa, mặc dù chỉ có vài thôn làng gần thôn họ sang đây ép dầu nhưng nhà họ có thể giữ lại phần xác đậu. Có điều giờ nhà họ nuôi heo thì về sau nhà Cẩm Khê không mua được xác đậu của nhà họ nữa.

Cũng may là thực vật mọc lên rồi, tạm thời không thiếu thức ăn cho gia súc, về phần thức ăn gia súc cho mùa đông năm nay thì phải tìm cách tích trữ mới được.

Quả nhiên ông nội Cẩm Khê cũng ra đây xem náo nhiệt, ông cũng đứng ở sạp đổi heo nhìn một hồi lâu, nhưng cuối cùng cũng không có mua, hiện tại nuôi heo không phải là lựa chọn sáng suốt.

Chợ phiên nhỏ trao đổi lương thực này mở ra liên tiếp ba ngày, sau đó đại đa số liền rời đi, còn lại là một số người cắm cọc ở nơi này chuẩn bị làm ruộng.

Cẩm Khê nhân lúc thời điểm họp chợ quan sát những người này một chút, họ đều dựng lều để ở, là loại lều vải quân dụng màu xanh biếc, so với lều của bọn cậu dùng lúc ra ngoài còn lớn hơn, thổi phồng ra cũng đủ cho nguyên một nhà ở. Do không có thời gian xây nhà nên họ đành ở trong lều.

Tinh thần những người này không hề sa sút như cậu tưởng tượng, có lẽ không được ăn ngon uống ngon nhưng mỗi người đều khỏe mạnh, chẳng qua tâm phòng bị tương đối nặng, ánh mắt luôn mang ý cảnh giác, thậm chí Cẩm Khê còn thấy vài người đeo dao găm hoặc một loại vũ khí phòng thân trên người.

Chợ phiên kết thúc, trong thôn cảnh giới càng thêm nghiêm ngặt, những ngày chợ mở bên ngoài có quá nhiều người lạ đến, mọi người không thể không phòng bị. Hơn nữa nhìn chợ phiên hình thành đột ngột như vậy là biết do vài thế lực nào đó khống chế, e là những thôn khác cũng gặp trường hợp thế này. Lực lượng trong thôn lại không đủ, nên thôn họ nhất định phải mạnh hơn đồng thời cảnh giác từng giờ từng phút.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net