Chương 85: Quá khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 85: Quá khứ

Có ý gì?

Ý là trước đây hắn không ngốc?

Cửu hoàng tử Kỳ Trường Ức sinh ra đã như vậy, không phải là điều mà mọi người đều biết sao?

"Nói rõ ràng!"

Tay của Bùi Tranh đột nhiên tăng thêm sức, Kỳ Băng Chi cảm thấy quai hàm của mình như sắp bị bóp nát.

Đôi mắt nàng vì đau mà mờ đi, ngắt quãng nói: "Xem ra là ngài không biết... đúng vậy... Nếu không phải mẫu hậu nói cho ta biết, ta cũng sẽ không rõ sự tình. "

Thì ra Kỳ Trường Ức khi còn nhỏ thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã biết ngâm thơ, điếu văn, lại biết nói lời tử tế, được Hoàng Thượng vô cùng yêu thích.

Nhưng khi đó Kỳ Trường Ức đã bị giam giữ trong hậu cung, ngày thường không lộ mặt nên không nhiều người biết về tuổi thơ của hắn.

Mẫu phi Ninh Quý Phi được ngoại nhân cống nạp cho Hoàng Thượng, nàng không yêu Hoàng Thượng nên luôn thờ ơ với hắn.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến Hoàng Thượng sủng ái nàng, cưng chiều nàng, thưởng cho nàng những thứ tốt nhất, thậm chí còn cho nàng tẩm cung riêng, không cho phép người ngoài quấy rầy nàng.

Khi đó, so với Tứ hoàng tử Kỳ Trường Phong, Hoàng Đế càng yêu quý tiểu tử Kỳ Trường Ức hơn, bởi vì Kỳ Trường Ức rất giống mẫu thân của hắn từ nhỏ, dung mạo tuấn tú, dễ thương đáng yêu.

Hoàng Thượng cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào hắn, nói hắn lớn lên nhất định sẽ trở thành nhân tài.

Nhưng ai có thể ngờ rằng khi mới bảy tuổi, Kỳ Trường Ức đột nhiên lâm bệnh hiểm nghèo, sốt cao mấy ngày mấy đêm đến cháy óc.

Sau khi tỉnh lại, Kỳ Trường Ức trở nên có chút khác thường, nói năng trở nên ấp úng, hoàn toàn mất đi vẻ lanh lợi trước đây.

Kỳ Trường Ức càng ngày càng lớn, sự kỳ lạ càng ngày càng rõ ràng, đầu óc của hắn rất đơn giản, đơn giản đến mức có thể nói là đần độn.

Cùng đồng học trong thư phòng, hắn luôn không học được những gì sư phó dạy, bị các hoàng tử, công chúa khác trêu chọc đủ kiểu, mỗi lần như thế đều bị thương nửa người.

Ninh phi đau lòng nên cầu xin Hoàng Thượng đừng để hắn đi học nữa, Hoàng Thượng đồng ý, thậm chí còn đích thân dạy hắn vài thứ.

Sau đó, sự việc thông đồng với địch của Ninh quý phi đã xảy ra.

Kỳ Trường Ức, không có sự bảo vệ của mẫu phi, lớn lên trong sợ hãi cho đến khi gặp Bùi Tranh.

"Lâm bệnh hiểm nghèo cái gì chứ, chẳng qua chỉ là lời nói đối phó với bên ngoài mà thôi..." Kỳ Băng Chi cảm thấy khí lực trong người đang từng chút một bị rút đi, nàng cố gắng nói ra những lời sau.

"Hắn biến thành như vậy, đều là do người khác làm!"

Bàn tay trên cổ đột nhiên buông lỏng, Kỳ Băng Chi vội vàng thở ra một hơi, sắc mặt đỏ bừng, ho khan hồi lâu mới dần dần lắng xuống.

"Người khác? Là ai làm?"

"Tứ hoàng tử..." Kỳ Băng Chi nhìn Bùi Tranh nói: "... Kỳ Trường Phong."

Bùi Tranh ánh mắt đột nhiên thay đổi, hắn nắm lấy Kỳ Băng Chi cổ áo, đem nàng kéo đến trước mặt, "Ngươi biết ngươi đang nói cái gì!"

"Ta biết chín năm trước, năm Tứ hoàng tử mười ba tuổi cùng Cửu hoàng tử lẻn ra ngoài cung chơi đùa, hai người bên ngoài xảy ra tranh chấp, Tứ hoàng tử vì trừng phạt Cửu hoàng tử mà bắt hắn một mình trèo qua tường cung, Cửu hoàng tử ngã từ trên tường cung cao như vậy bị đập đầu, sau đó sốt cao ba ngày liền..."

"Ta cũng không nghĩ Trường Ức chính mình nhớ rõ, nghe nói hai người bên ngoài cung xảy ra tranh chấp nguyên nhân là bởi vì một tiểu khất cái, thật sự là vô lý a..."

"Câm miệng!" Không biết vì sao, Bùi Tranh con mắt lại đỏ lên, biểu lộ rất là cổ quái.

Hắn tựa hồ có gì đó rất thống khổ, thật lâu mới tìm được thanh âm của mình, "Đó là, năm đó là ngày nào?"

Kỳ Băng Chi bị bộ dạng của hắn làm cho sợ hãi, ngơ ngác đáp: "Tháng chạp ngày hai mươi sáu, đại hàn."

Một tiếng vang, dây cung trong đầu Bùi Tranh đứt gãy, ký ức trong nháy mắt ùa về như lũ dữ.

Một cỗ đau thấu tim đột nhiên dâng lên trong cơ thể, đầu óc như bị chia cắt làm đôi, Bùi Tranh ôm ngực, cơ hồ thở không ra hơi.

Đột nhiên, máu tràn ra từ môi hắn, mắt hắn tối sầm rồi bất tỉnh.

Ý thức chậm rãi rút ra khỏi cơ thể, dần dần trở nên thất thường, trôi dạt bên ngoài một mảnh băng tuyết, trôi dạt qua kinh thành phồn hoa náo nhiệt, trôi dạt vào một con ngõ nhỏ phủ đầy bông tuyết.

Bùi Tranh mười lăm tuổi sống trong một con hẻm tối tăm và u ám như vậy.

"Thưa ngài, xin hãy thương xót, cho ta cơm ăn... Ta có thể làm việc, ta có sức khỏe dồi dào, ta có thể kiếm lương cho mình..."

Một người ăn mày đầu bù tóc rối đứng trước cửa nhà một phú ông, chân trần giẫm lên tuyết mới trên mặt đất, vết thương ở mu bàn chân đã mưng mủ chảy máu.

"Này, tên ăn mày thối tha, cút đi! Đừng có làm bẩn cửa nhà ta ở đây! Cút ngay!"

Người quản gia đá vào ngực tiểu khất cái khiến hắn lăn xuống các bậc thang và bị chôn vùi trong tuyết sâu.

Tiểu khất cái gầy gò không cao, nhìn qua rất yếu ớt, trên người mảnh vải rách tả tơi, căn bản không ngăn được gió lạnh.

Hắn nằm sấp trên tuyết hồi lâu không dậy được, vừa rồi lăn xuống bậc thềm đập vào trán, đau đến choáng váng.

Thấy tiểu khất cái vẫn nằm trước cửa nhà mình không chịu rời đi, người quản gia rất tức giận, bước tới giẫm lên ngón tay cậu.

"Này, đừng có giả bộ chết ở chỗ này! Mau tỉnh dậy đi tìm chỗ khác chết đi, muốn chết cũng đừng ở trước cửa nhà ta!"

Tiểu khất cái cảm thấy ngón tay đau nhức, cuối cùng cũng tỉnh lại một chút, vội vàng muốn rút ngón tay ra, nhưng quản gia kia không chịu buông tay.

"Hừ, tỉnh lại liền biết ngươi giả bộ! Này không phải rất có khí lực sao! Vừa rồi ta gọi ngươi làm sao còn không có đứng dậy! Ngươi đùa giỡn ta a!"

Quản gia kia nghiến răng tăng thêm lực dưới chân, tiểu khất cái đau đến co quắp lại, không biết sức lực từ đâu tới, đột nhiên dùng tay kia đẩy ngã quản gia.

Quản gia bị đẩy ngã dúi dụi, phủi tuyết trên mặt, tức giận trừng mắt nhìn tiểu khất cái.

"Sao mày dám đẩy tao! Thằng khốn! Hôm nay tao phải dạy cho mày một bài học!"

Quản gia kia vẫy gọi người hầu trong cửa đi ra, thô lỗ kéo tiểu khất cái từ dưới đất lên, trực tiếp lôi vào trong cổng, sau đó đóng chặt cổng lại.

Người quản gia ra lệnh kéo tiểu khất cái đến tận sân sau của phủ, sau đó hắn bị đánh đập dã man.

Người quản gia kia đã không dừng lại cho đến khi tiểu khất cái bất tỉnh ngã xuống tuyết với những vết rách và vết bầm tím.

Hắn sai người lôi tiểu khất cái ra cửa sau ném vào một con hẻm vắng cho đến chết.

Chủ nhân của phủ đã trở lại đột ngột.

Vị chủ nhân này không phải là người bình thường, kỳ thực hắn là quan viên đang thi hành công vụ trong triều, quan viên xuất thân từ ngũ phẩm, họ Triệu danh Tuần.

Triệu Tuần nhìn thấy một vài hạ nhân đang hỗ trợ hắn sau đó nhìn quản gia.

Quản gia vội vàng cười khúm núm, "Đại nhân, tiểu khất cái này thật to gan, ta đã trừng phạt hắn, đang muốn đuổi hắn ra ngoài." Triệu Tuần nhìn bóng người gầy gò, đi tới.

Quản gia có chút kinh ngạc, "Đại nhân, tên khất cái này rất bẩn, ngài tốt nhất tránh xa hắn ra, kẻo bị bẩn."

"Không sao."

Triệu Tuần đi tới, vươn tay vén sợi tóc bẩn dính trên mặt tiểu khất cái.

Khi khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp bên dưới lộ ra, những người khác đều kinh ngạc đều sửng sốt.

Tuy rằng trên mặt dính đầy bụi bẩn, nhưng đôi mắt nhắm chặt, hàng mi dài khẽ run, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng tái nhợt không chút máu, chiếc cằm thanh tú, cực kỳ mỏng manh yếu ớt...

Đôi mắt kia chậm rãi mở ra, con ngươi hẹp dài tràn đầy thất kinh cùng sợ hãi, trong mi mắt còn có một tia ngưng trọng.

Làm sao một khất cái sống trên đường phố có thể có bộ dáng như thế này?

Triệu Tuần kìm nén sự kinh ngạc trong mắt, làm ra vẻ mặt quan tâm, ngón tay bất giác vén cổ áo hắn lên.

Tiểu khất cái hơi thở yếu ớt, thanh âm cực kỳ trầm thấp: "Đại nhân, cầu xin, tha cho ta, xin tha mạng..."

Triệu Tuần không nói, nhưng quản gia đã nhìn thấy một cái gì đó khác thường trên khuôn mặt hắn.

"Đại nhân của ta tấm lòng rộng lượng, cũng không có nói muốn giết ngươi a! Người đâu, đem hắn mang đến khách phòng, tạm thời an tọa. Mời đại phu đi xem một chút, nhất định phải chiếu cố thật tốt. Có nghe ta nói không?"

Đám nô bộc không hiểu vì sao sắc mặt quản gia thay đổi nhanh như vậy, vội vàng phản ứng lại, kéo người xuống dưới.

Triệu Tuần đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của tiểu khất cái khi hắn rời đi.

"Đjai nhân, thế nào?" Quản gia đi tới, "Tiểu nhân bởi vì thấy hắn xinh đẹp mới sai người mang hắn về, ai ngờ tính tình hắn thật hung dữ." Triệu Tuần ngoắc ngoắc ngón tay, "Hung dữ! Hung dữ mới có tư vị chinh phục, ngươi nói có phải không?"

Hai người lập tức nhìn nhau cười.

Tiểu khất cái không ngờ mình lại may mắn như vậy, gặp được một người tốt bụng nhận về nuôi, coi như tiểu thiếu gia, ngày nào cũng phục vụ đồ ăn thức uống ngon.

Trên người vết thương gần như lành lặn, rách da cũng đã khỏi, làn da trở lại trắng nõn mịn màng, hắn mặc y phục gấm lụa, thoạt nhìn tôn quý cực kỳ.

Triệu đại nhân đã ngoài bốn mươi nhưng không lập gia thất, thường bận việc chính sự, hắn sự là một vị quan tốt có lương tâm trong sáng.

Tiểu khất cái cảm thấy băn khoăn vì ăn ở miễn phí nên đã đề nghị theo hầu Triệu Tuần.

Quản gia lập tức đồng ý, "Ta vốn là muốn chờ ngươi tu dưỡng một hồi, nhưng ngươi đã kiên trì như vậy, ta cũng không thể ngăn cản ngươi."

Tiểu khất cái tràn đầy niềm vui, mang một bát canh nóng hổi đến thư phòng của Triệu Tuần.

Lúc mở cửa bước vào, Triệu Tuần đang thắp nến viết tấu chương, ngẩng đầu nhìn thấy người đi tới, liền lén hít hai hơi thật sâu, mỉm cười.

"Lại đây."

Tiểu khất cái mang canh cẩn thận và đưa nó cho Triệu Tuần.

"Đại nhân, ngài vất vả rồi, trước uống chút canh nóng cho ấm người đi."

Triệu Tuần nhận lấy súp, nhưng đặt nó trực tiếp lên bàn, sau đó dán mắt vào người trước mặt.

"Không cần câu nệ, tới, tới ngồi." Triệu Tuần vỗ vỗ bên cạnh mình.

Tiểu khất cái lộ ra vẻ lúng túng, "Đại nhân, chuyện này, chỉ sợ không thích hợp..."

Triệu Tuần vươn tay đỡ hắn một cái, hắn không hề đề phòng, liền bị Triệu Tuần kéo ngồi ở trên đùi.

"Có gì không thích hợp? Đây là phòng làm việc của ta, không ai dám tới." Triệu Tuần dùng bàn tay to bóp chặt eo thon của hắn, "Trừ ngươi ra."

Tiểu khất cái cả kinh, chỉ cảm thấy một vật đáng sợ đè mạnh vào mông mình, đầu óc trống rỗng, không biết nên phản ứng thế nào.

Triệu Tuần giơ tay gạt mọi thứ trên bàn sang một bên, sau đó bế người trong lòng lên bàn, vội vàng xé quần áo của hắn.

"Ta đã chờ lâu như vậy, ta chiếu cố ngươi, tuy rằng ngươi vẫn gầy một chút, nhưng không sao, lại dưỡng là được." Triệu Tuần cởi quần áo hắn sau một lúc lâu không cởi ra được, chờ không kịp liền trực tiếp cởi quần của mình ra trước. Tiểu khất cái bắt đầu vùng vẫy một cách tuyệt vọng, đá chân bừa bãi.

Triệu Tuần trực tiếp tách hai chân của hắn ra, thở gấp nói: "Được rồi, đừng giãy giụa, trốn không thoát, ngươi cho rằng ta nuôi ngươi làm cái gì, đương nhiên là để hầu hạ ta! Ngươi còn không muốn? Lúc tiến vào ngưỡi sẽ không muốn từ chối nữa?"

Tiểu khất cái òa khóc, dùng hết sức vùng vẫy thoát ra.

"Ta...... Ta không biết...... Không biết ngài là muốn như vậy...... Ngươi buông ta ra...... Ta đi...... Buông ta ra a......"

Triệu Tuần bị hắn cào, tức giận, dùng ngón tay vén tóc hắn ra sau, ghé vào tai hắn thì thầm: "Hiện tại muốn rời đi? Để ta nói cho ngươi biết, đã muộn rồi! Ngươi còn dám chống cự sao? Ta cho ngươi chống cự!"

Vừa nói Triệu Tuần vừa kéo đầu hắn đập mạnh xuống bàn.

Trán của tiểu khất cái trong nháy mắt chảy máu, máu tràn ngập một bên mắt, mở ra nửa con mắt đều là máu đỏ.

Hắn nhìn thấy bát súp nóng hổi trên bàn, bất chấp cầm lên ném ngược ra sau.

Bát súp tình cờ đổ vào ngực Triệu Tuần hắn ngay lập tức kêu lên vì đau.

Tiểu khất cái nhân cơ hội này vội vàng rời khỏi bàn, loạng choạng chạy về phía cửa.

Không ngờ vừa chạy ra khỏi cửa, đã bị quản gia canh cửa dùng gậy đánh bất tỉnh.

Sau khi mở mắt ra lần nữa, tiểu khất cái thấy mình bị ném vào một căn phòng chứa củi với ánh sáng lờ mờ xung quanh.

Quần áo trên người vẫn còn nguyên, nhưng vết thương trên trán nghiêm trọng hơn, vết thương chưa được xử lý, máu đã khô.

Cửa phòng chứa củi bị mở ra, quản gia đi vào, ra hiệu mấy người lôi tiểu khất cái từ dưới đất lên, trực tiếp kéo đến sân sau.

Hậu viện có một cái cây lớn, tiểu khất cái bị trói cổ tay treo trên cây, ngón chân gần như không chạm đất, toàn bộ trọng lượng đều dồn vào cổ tay. Mấy hạ nhân cầm roi mềm đi tới, không nói một lời mà đánh hơn chục lần, cho đến khi da thịt rách toác.

"Ngươi thật là to gan! Ngươi dám đả thương chủ tử của ngươi! Ngươi ở chỗ này để tự mình ngẫm lại cho ta, khi nào thì tỉnh ngộ thì xuống!" Quản gia nói xong liền dẫn một đám người rời đi.

Tiểu khất cái nửa miệng há ra, hồi lâu không thở nổi, thân thể trọng thương, máu chảy dọc người, chảy xuống tuyết phía dưới, hòa tan một vũng lớn máu cùng tuyết.

Vừa rồi bị quất roi, hắn mồ hôi lạnh toát ra, hiện tại bị gió lạnh thổi qua, không khỏi lạnh run.

Trên người đau đớn càng lúc càng tê dại, mí mắt nặng trĩu, cuối cùng không nhịn được nữa mà ngất đi.

Ngày hôm sau, người quản gia lại đưa người đầy tớ đến hỏi hắn có biết điều chưa.

Tiểu ăn mày cụp mắt xuống không trả lời, thế là lại bị đánh.

Vẫn như vậy vào ngày thứ ba.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm...

Trong bảy ngày, tiểu khất cái bị treo trên cây trong bảy ngày, bị đánh trong bảy ngày.

Mỗi lần hắn ngất đi vì đau, hắn chỉ cảm thấy không muốn tỉnh lại nữa, nhưng hắn luôn tỉnh lại sau cơn đau vào ngày hôm sau.

Mỗi ngày sẽ có một tiểu nha hoàn đến đút cho hắn mấy ngụm cơm nước để hắn khỏi chết đói.

Chúng tra tấn hắn, chỉ muốn hắn cúi đầu nhận lỗi, muốn hắn ngoan ngoãn phục tùng, nhưng tiểu khất cái thà chết chứ không chịu phục tùng.

Cuối cùng, hắn tìm được cơ hội trốn thoát.

Hôm nay là ngày hai mươi sáu tháng chạp, đại hàn.

Tiểu nha hoàn đang đút cho hắn vội vàng nhét mảnh bát sứ vào tay hắn, rồi giả vờ như không có chuyện gì bỏ đi.

Tiểu khất cái hoảng sợ đem mảnh vỡ nhét vào trong lòng bàn tay, cắt rách lòng bàn tay hắn cũng không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy tim căng thẳng sắp nhảy ra ngoài.

Đêm hôm đó, tiểu khất cái cắt dây thừng trói cổ tay, từng bước một trốn khỏi phủ.

Hắn không dám dừng lại, mỗi một vết thương trên người đều đau thấu xương, hắn không thể dừng lại, chỉ có thể bước nhanh, mau chạy, mau rời khỏi đây.

Gió lạnh thổi qua quần áo, máu trên người đông lại, không ngừng nhỏ xuống.

Hắn trốn trong một con ngõ nhỏ, co ro trốn trong đống chiếu rơm nát, sau đó không chống đỡ được nữa, dần dần mất đi ý thức.

Hắn cũng không biết mình hôn mê bao lâu, nhưng hắn tựa hồ nghe được có người nói chuyện trong lúc mê man, một đôi tay nhỏ bé ấm áp vuốt ve cái trán hắn.

Đôi bàn tay ấy nhỏ nhắn, nhưng mềm mại và ấm áp, khiến hắn bất giác muốn ngả người về phía nguồn nhiệt.

"Muốn ta ôm ngươi sao? Ta ôm ngươi như thế nào? Ngươi mất rất nhiều máu, có người khi dễ ngươi sao?"

Hắn biết bây giờ mình nhất định rất thảm, nhưng chủ nhân của đôi tay ấy không hề chán ghét hắn, ngược lại còn mở rộng vòng tay nhỏ ôm lấy, ôm đầu vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc an ủi.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, vết thương có đau không, ta xoa cho ngươi một cái sẽ không đau."

Dường như có một luồng khí nóng thật sự thổi vào vết thương trên trán, ấm đến mức có thể làm tan chảy băng giá trên toàn thân hắn.

"Đói bụng sao? Ta đi mua đồ ăn ngon cho ngươi, được không? Ngươi ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta, được không?"

Tiểu khất cái không mở được mắt, chỉ có thể nhìn qua một cái khe nhỏ, một bóng trắng nho nhỏ xẹt qua trước mắt, chạy hướng ra ngoài ngõ, không tự chủ được quay đầu lại ba lần, liền biến mất không thấy.

Tất cả những thứ này quá hư ảo, quá không chân thực, hắn chưa từng gặp qua loại ấm áp ân cần này, cho nên hắn cho rằng mình chỉ là gặp phải ảo giác, rất nhanh lại hôn mê.

Thật sự là ảo giác, tiểu gia hỏa đi rồi thật sự một đi không trở lại.

Ngược lại, có một đoàn nhộn nhịp từ lối vào con hẻm, một số người đi vào.

Người đứng đầu đi tới trước mặt hắn, người này có vẻ cùng tuổi với hắn, nhưng ăn mặc sang trọng, kiêu hãnh và cao quý, khí chất phi phàm.

Tiểu khất cái đã tỉnh lại một chút, nhưng vẫn không thể động đậy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, vết thương trên người mỗi khi cử động đều đau kinh khủng.

Quý nhân nói: "Thì ra hắn là một tên ăn mày hôi hám, còn nhất quyết muốn đưa hắn về cung, ta nghĩ hắn càng ngày càng ngang ngược, chỉ vì được sủng ái mà muốn làm càn!"

Người bên cạnh còn tưởng rằng tiểu khất cái còn hôn mê, thấp giọng khuyên nhủ: "Tứ hoàng tử điện hạ, ngài trước đừng nóng giận, khất cái lai lịch không rõ, không thể mang về, huống hồ hiện tại sắc trời cũng không còn sớm, chúng ta vẫn là mau chóng hồi cung đi thôi." Tứ hoàng tử khinh thường liếc nhìn tên ăn mày ngã gục trên mặt đất, hừ lạnh một tiếng, đang định xoay người rời đi.

Ai ngờ, tiểu ăn mày đột nhiên mở mắt ra, có chút sợ hãi nhìn người xuất hiện, chính là người của Triệu gia đuổi tới!

Làm sao bây giờ! Hắn nên làm cái gì bây giờ!

Tiểu khất cái cố hết sức chống đỡ, bò đến bên chân Tứ hoàng tử, vươn tay nhẹ nhàng kéo vạt áo của hắn.

"Làm ơn... làm ơn... giúp... ta... làm ơn..."

Hắn nói ngắt quãng, bên hông hắn dính đầy những vết máu bẩn.

Tứ hoàng tử chán ghét liếc hắn một cái, đá hắn qua một bên, "Đừng đụng ta, thật bẩn!"

Đám thị vệ đi theo vội vàng chạy tới, đem tiểu khất cái kéo qua một bên, không chút lưu tình nhấc lên ném vào tường, đem thân thể mềm nhũn buông thõng xuống đất, trên vết thương còn đang rỉ máu, giẫm lên mấy cái.

"Ngươi cái tên ăn mày thối tha! Ngươi không biết trên dưới, ai cũng dám động, ngươi ăn tim gấu gan hùm a!"

Tứ hoàng tử khoanh tay đứng bên quan sát, nhìn tiểu khất cái cuộn tròn không nhịn được giẫm lên.

Ánh mắt đột nhiên chạm phải tiểu khất cái, Tứ hoàng tử bị mắt lạnh lùng cùng hận ý làm cho giật mình, kinh hô: "Ngươi dám nhìn chằm chằm ta!"

Lính canh nghe vậy càng giẫm mạnh hơn, tiểu khất cái đang cố gắng ngẩng đầu lên, đôi mắt giấu sau mái tóc rối bù.

Tứ hoàng tử ngăn lại mấy thị vệ, hướng ngõ nhỏ đi vào, vừa đi vừa nói: "Gặp phải thứ bẩn thỉu như vậy, thật là xui xẻo!"

Sau khi đi đến lối vào của con hẻm, hắn tình cờ đụng phải hạ nhân nhà họ Triệu.

Triệu quản gia thấy người này nhất định là cường giả, cười đến gần nói: "Công tử, dám hỏi ngài có từng thấy qua một tiểu khất cái bị thương không?"

Tứ hoàng tử cười lạnh một tiếng, ân cần chỉ vào trong ngõ nhỏ nói: "Trong đó có người, bất quá ta cho hắn một trận không biết còn sống không."

Quản gia mỉm cười cảm ơn, cùng mọi người vội vã đi vào ngõ hẻm...

Tiểu khất cái lại bị đưa về Triệu phủ, lần này đổi lấy sự trừng phạt và đòn roi nghiêm khắc hơn, nhưng hắn vẫn không chịu nhượng bộ một chút nào, thậm chí còn đá vào vết thương chí mạng khi nhất quyết không chịu cúi đầu với Triệu Tuần.

Triệu Tuần tức giận đến mất trí, ra lệnh đánh chết tiểu khất cái, bẻ gãy xương ngón tay của hắn, lặng lẽ ném vào nghĩa địa giữa đêm.

Tuyết rơi dày hết lớp này đến lớp khác, phủ lên nghĩa địa hết lớp này đến lớp khác.

— Trên mặt đất tuyết mênh mông, có một vết máu dài, giống như có người trèo ra khỏi nghĩa địa và leo lên đường chính.

Một bóng người màu đỏ nằm ở chính giữa đường lớn, toàn thân đầy máu, máu nhuộm đỏ một mảng lớn tuyết trắng.

Một chiếc xe ngựa từ xa chạy tới, người ngồi trên đó là một thái y trẻ tuổi tài cao họ Giang danh Du Bạch, người đang vội vàng tiến cung nhận chức thái y.

Trong bốn năm sau đó, Bùi gia cuối cùng đã tìm thấy đứa con trai duy nhất của họ đang sống ở bên ngoài, sau đó là thừa tướng tân vị Bùi Tranh, nổi tiếng tàn nhẫn, độc ác và lạnh lùng. Điều đầu tiên hắn tìm lý do để trừng trị Triệu Tuần đã từ quan trở về nhà, và xử tử hơn ba mươi nhân khẩu trong Triệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net