Chương 6 Nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sesshomaru cảm thấy mấy ngày nay trôi qua rất không hài lòng, nguyên nhân chính là từ tiểu cẩu kia, ngày đó, sau khi tỉnh lại liền quá mức an tĩnh. Tuy rằng trước đây cảm thấy hắn thực huyên náo, nhưng bây giờ, bộ dáng không buồn lên tiếng đó lại càng làm cho Sesshomaru cảm thấy phiền lòng nôn nóng.

Y quyết định hẳn là nên cùng tiểu cẩu hảo hảo nói chuyện, nhưng lại không muốn hạ thể diện của mình mở lời trước.

Nháy mắt đã qua hai tháng, hai người ngoại trừ lúc luyện kiếm có nói chuyện, thời gian còn lại trên cơ bản đều bảo trì trầm mặc.

Inu Yasha không gào to rống lớn với Sesshomaru, thậm chí đôi khi y có thể nhìn thấy ánh mắt tự ti cùng khiếp nhược của Inu Yasha đang nhìn mình.

Nhất là vào đêm Sóc Nguyệt, Inu Yasha sẽ tìm cớ rời đi, cả đêm không về. Mà mỗi khi Sesshomaru trộm đi tìm, y đều thấy Inu Yasha biến thành nhân loại, ôm đầu gối co ro ngồi khóc một mình.

Rốt cuộc, Sesshomaru không thể nhịn được nữa. Đến đêm Sóc Nguyệt thứ ba, lúc Inu Yasha sắp đào tẩu lại bị một cái đuôi cuốn trở về.

"Ngươi, ngươi làm gì vậy? Buông!" Lúc này Inu Yasha vô cùng bối rối, ánh mắt không ngừng nhìn màn đêm sắp buông xuống.

"Chúng ta nói chuyện." Sesshomaru thật nghiêm túc nhìn Inu Yasha.

"Có chuyện gì ngày mai nói, ta hiện tại có việc gấp." Nói xong liền giãy dụa, muốn từ trong cái đuôi kia thoát thân.

"Đừng nhúc nhích!" Sesshomaru tức giận, trong giọng nói mang theo yêu lực, chấn động đến cây cối xung quanh. Inu Yasha chợt ngẩn ra, hoàn toàn không giãy dụa nữa.

Ánh sáng cuối cùng trên bầu trời cũng tiêu tán, màn đêm từ từ bao trùm cả không gian. Lúc Inu Yasha đang lấy lại tinh thần, hắn đã cảm giác được mình biến thành nhân loại, mà ca ca lại chán ghét nhất là nhân loại. Đôi tai lớn rũ xuống, cả người ủ rũ, sợ hãi nhìn ánh mắt chán ghét của ca ca mình, sợ hãi chính mình lại bị thương hại một lần nữa.

Nhìn Inu Yasha như thế, Sesshomaru thái độ cũng ôn nhu vài phần: "Chúng ta nói chuyện?" Hắn cố gắng khiến thanh âm của mình trở nên hòa nhã một chút, tuy rằng nghe vẫn lạnh như băng.

"Nói chuyện gì?" Inu Yasha thanh âm mềm mềm, có chứa chút nghẹn ngào, hiển nhiên là dấu hiệu muốn khóc, điều này làm cho tâm Sesshomaru như nhũn ra, thật sự không biết đệ đệ mình hiện tại sao lại thích khóc như vậy, rõ ràng lúc trước không phải như thế.

Trong đầu đột nhiên hiện ra thân ảnh nhỏ bé dưới gốc cây hoa anh đào, không phải, kì thật khi còn bé Inu Yasha rất thích khóc, chỉ là sau này...

"Vì sao lại trốn tránh ta? Ân?" Hắn lẳng lặng nhìn người bị đuôi mình cuốn lại, chờ đợi đáp án.

"Không có trốn tránh ngươi." Inu Yasha vẫn luôn cúi đầu, không dám nhìn Sesshomaru.

Đột nhiên, hắn nhìn thấy một bàn tay thon dài, nhẹ nhàng mà đỡ cằm mình lên, ép mình ngẩn đầu lên. Tầm mắt của hắn chậm rãi đối mặt với một đôi mắt vàng, đôi mắt này vô cùng lợi hại, giống như muốn nhìn thấu hắn, khiến hắn không thể nhúc nhích.

"Bán yêu, ca ca nói cho ngươi biết, khi nói chuyện mắt phải nhìn thẳng đối phương."

Nghe được hai chữ 'bán yêu', ủy khuất cùng tự ti trong nháy mắt dâng lên, khiến đôi mắt đen nhánh kia như phủ một tầng sương mù, có vẻ điềm đạm đáng yêu. Hắn rốt cuộc cũng cũng biết vì sao lần đầu gặp mặt ca ca gọi mình là bán yêu tim sẽ đau, bởi vì đó là do ca ca chán ghét mình.

Inu Yasha nhếch miệng, buồn bã cười, nước mắt theo khóe mắt trượt xuống, nhỏ trên mu bàn tay Sesshomaru, trong lòng hắn gợn sóng: "Không phải ca ca rất chán ghét ta, rất chán ghét bán yêu đệ đệ này sao?"

"..." Sesshomaru chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói nên lời.

Inu Yasha đột nhiên kích động, dùng tay không mà kéo mái tóc đen dài của mình xuống, bị Sesshomaru nhanh chóng ngăn lại, đem tóc trong tay Inu Yasha bỏ ra.

"Ngươi làm gì vậy!" Đứa trẻ này sao vậy, chẳng lẽ không biết đau.

"Ô... Ta không cần tóc này, không giống với ca ca, sẽ biến thành màu đen, sau đó, sau đó, ca ca, ca ca, liền chán ghét ta... Ta không muốn bị ca ca chán ghét... Bán yêu... Ô ô..." Rốt cuộc vẫn khóc, mà càng khóc càng lớn tiếng.

Nhìn đệ đệ khóc, Sesshomaru thở dài, cẩn thận nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay của đệ đệ, ôn nhu lau đi nước mắt cho hắn, Sesshomaru thực nghiêm túc nhìn ánh mắt Inu Yasha nói rằng: "Nghe cho kĩ Inu Yasha, ta cũng không ghét ngươi. Trong khoảng thời gian này ngươi rất an tĩnh, an tĩnh khiến ta không quen, ta hi vọng Inu Yasha huyên náo kia sẽ trở về." 

Nghe xong lời nói của ca ca, Inu Yasha không kịp phản ứng, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mắt. Ngón tay Sesshomaru có chút lành lạnh, nhưng vuốt ve trên mặt làm cho người ta cảm giác thật thoải mái, khiến Inu Yasha cảm giác mình như đang nằm mơ. Hắn lặng lẽ đánh giá người trước mắt, muốn xác định lời nói vừa rồi có là thật hay không.

"Chính là, ngươi vừa gọi ta là bán yêu." Trong giọng nói để lộ ra nồng đậm ủy khuất.

"Ngươi đúng là bán yêu."

"Không đúng, ngữ khí rõ ràng miệt thị." Tiểu cẩu đột nhiên tạc mao, hắn từ trong cái đuôi lông xù chui ra trước mắt Sesshomaru.

"Không có, ngươi hiểu lầm." Sesshomaru hơi hơi câu lên khóe miệng, tiểu tạc mao lập tức ngây người. Thế mới biết băng sơn mỹ nhân cười một cái có bao nhiêu lợi hại, cái gì thương tâm, cái gì tạc mao, tất cả đều quên. Sau đó, chẳng biết lúc nào, một thanh cầm đã bị nhét trong ngực Inu Yasha.

"Di?"

"Lần trước ngươi nói muốn đánh đàn cho ta nghe." Sesshomaru khôi phục lại bộ dáng nhàn nhạt, lại ôn nhu nhìn Inu Yasha.

"A! Ngươi muốn nghe? Kỳ thật ta đàn cũng không hay lắm." Tiểu cẩu dùng tay gãi gãi gáy, cố ý làm bộ dáng không hảo ý tứ, kì thật trong lòng đã ngây ngất.

"Đừng làm bộ làm tịch, bảo ngươi đàn liền đàn." Sesshomaru ra lệnh một tiếng, Inu Yasha ngồi xuống, điều chỉnh tư thế.

"Có ý tứ." Sesshomaru nằm ở một bên ghế, nhắm mắt lại, chuẩn bị chăm chú lắng nghe.

Điều chỉnh tốt tâm tình của mình, hít sâu một hơi, Inu Yasha bắt đầu đàn.

Một dòng linh lực đột nhiên rót vào trong cơ thể Sesshomaru, y vốn định dùng yêu lực phản kháng, nhưng sau đó lại phát hiện dòng linh lực kia cùng yêu lực của mình không xung khắc, ngược lại khiến người ta cảm thấy thực thoải mái.

Y ngẩn đầu nhìn Inu Yasha đang đánh đàn, trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.

Nhưng sau đó y liền hiểu ra, Thập Lục Dạ có linh lực rất mạnh, đến nỗi có thể kéo dài thọ mệnh sắp hết của phụ thân. Inu Yasha hẳn là được di truyền linh lực cường đại đó.

Chỉ là yêu lực của phụ thân vượt qua linh lực của Thập Lục Dạ, khiến tất cả mọi người đều không phát hiện ra được.

Cảm giác được yêu lực của mình rất nhanh hồi phục, Sesshomaru cảm thán, nguyên lai đệ đệ của mình vẫn có ích. Hơn nữa, khúc này Inu Yasha đang chăm chú đàn, khiến cảnh tượng băng tuyết hòa tan, thảo mộc sinh trưởng như hiện ra trước mắt, cả người thư thái.

Động vật nhỏ dưới đáy vực đều bị tiếng đàn hấp dẫn mà đến, mông kề mông ngồi, lẳng lặng lắng nghe. Đom đóm cũng đến góp vui, lúc tản ra khắp nơi, lúc lại tụ thành một nhóm, chiếu sáng ngũ quan thanh tú của Inu Yasha, khiến hắn giống như tinh linh giáng trần, thuần khiết mà mê người, lại khiến Sesshomaru đã gặp qua vô số mỹ nhân nhìn ngây ngốc, không phát hiện bóng người nấp trong chỗ tối.

"A! Sesshomaru ca ca! Không ngờ tới ngươi cũng có vẻ mặt như thế! Bất quá, người khiến ngươi có vẻ mặt như vậy đều phải chết!" Trong bóng tối, Quỷ diện nhân tuy mang mặt nạ, nhưng qua giọng nói có thể tưởng tượng được ra sau lưng là khuôn mặt dữ tợn cỡ nào.

Lời tác giả: Chương sau ngược, nhưng là ngược thân tiểu cẩu, ngược tâm đại cẩu.
     --oOo--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net