☆ Chương 126: Gặp mặt ngoài ý muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 126: Gặp mặt ngoài ý muốn

---------------Editor: Mèo------------------

Không biết là do cuộc nói chuyện với phụ thân lúc trước hay do cái gì khác, mấy ngày nay, Lâm Tích Lạc luôn cố ý lảng tránh Tô Chính Lượng, hai người từ đêm hôm đó tan rã không vui thì vẫn chưa liên lạc lại.

Bấm số điện thoại Tô Chính Lượng, Lâm Tích Lạc nghe thấy thanh âm thanh lãnh quen thuộc, sâu kín nói, "Xin lỗi, vừa nãy họp, giờ mới thấy cuộc gọi của em."

Thanh âm thanh nhuận đi thẳng vào vấn đề, "Buổi tối rảnh không, tôi có chuyện muốn nói với anh."

Khóe môi anh khí của Lâm Tích Lạc cong lên mang theo chút chua sót, "Hôm nay anh phải tăng ca, đổi sang hôm khác nhé."

"Ừm, vậy bao giờ rảnh thì gọi điện cho tôi."

"Được."

Sau khi nói chuyện với Tô Chính Lượng xong, Lâm Tích Lạc gọi cho Lỵ Tạp, chuông điện thoại vang lên một lúc vẫn không có ai nhận, chắc lại nhàm chán đi đâu giải buồn rồi.

Nghĩ đến có Lý Tư Phàm bên cạnh, Lâm Tích Lạc thoải mái tiếp tục vùi đầu vào công việc.

* * * * * * * * * *

Đã qua thời điểm tan tầm, trong khu làm việc cao tầng, vô cùng yên tĩnh, văn phòng chủ tịch vẫn sáng đèn.

Bên ngoài, dưới bóng đêm S thành, đèn từ các khu nhà cao tầng san sát cùng với các cửa hàng sa hoa không ngừng biến ảo, vậy mà trong văn phòng lại yên tĩnh đến lạ.

Lâm Tích Lạc xử lí sự vụ trong tay xong, đột nhiên lại nhạn được điện thoại của Lỵ Tạp. Bên kia có vẻ khá ồn ào, Lâm Tích Lạc căn bản không nghe rõ đối phương nói cái gì, qua một lúc lâu, mới đứt quãng nghe hiểu ý đối phương.

Lâm Tích Lạc bảo Lý Tư Phạm mang theo Lỵ Tạp ở Lâm thị học tập một chút, chờ hắn có thời gian rảnh sẽ mang cô đi quanh S thành tham quan, hiểu qua một chút phong cảnh nơi đây.

Hiện giờ Lỵ Tạp trật chân, đi lại khó khăn, Lý Tư Phàm sợ mang cô đi lung tung khắp nơi sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi. Cho nên, lái xe ra ngoài, bồi cô đi dạo một chút sau đó nhanh chóng đưa cô về Lâm trạch.

Lỵ Tạp dù sao cũng chỉ là một đại cô nương, tính cách rất hoạt bát, thích náo nhiệt, mỗi lần ra ngoài lại quậy phá một chút, nên hành trình bị chậm trễ.

Sau đó, lại vô cùng nhàm chán, gọi điện thoại cho Lâm Tích Lạc, nói mình sắp đến Lâm thị, tối nay bất luận thế nào cũng phải khiến hắn mang nàng ra ngoài dạo một vòng.

Lâm Tích Lạc có chút bất đắc dĩ cúp điện thoại, ở phòng làm việc một lúc, Lỵ Tạp rất nhanh đã đến, hắn liền đi xuống.

Mới vừa dừng ở cửa không đến năm phút đồng hồ, xe tư nhân của Lâm gia liền tiến vào tầm mắt. Thấy người lái xe đến không phải Lý Tư Phàm mà là Lâm Nguyên, ánh mắt anh khí của Lâm Tích Lạc lộ ra tia không thoải mái.

Xe mới dừng, Lỵ Tạp đã mở cửa xe, cố gắng làm bộ mình không bị đau bước ra, giả bộ một thân hưu nhàn mảng một chút đáng yêu, "Không tin được là anh dùng bộ dáng chủ tịch này đến nghên đón em đó, em còn muốn tạo cho anh bất ngờ đó."

Lâm Tích Lạc thấy Lỵ Tạp đi đứng vẫn có chút bất tiện, bước lên đỡ cô, trêu chọc, "Thấy Mạt Thụy tiểu thư của chúng ta còn bị thương, chủ tịch như tôi nào dám để em tự mình đến tìm tận cửa?"

Khuôn mặt phong tình của Lỵ Tạp lộ ra mấy phần tươi cười, sau đó liền ra vẻ đứng đắn, "Làm phiền Lâm chủ tịch tự mình đến đón, hiện tại tới tìm anh sẽ không ảnh hưởng công tác chứ?"

Lâm Tích Lạc không để ý lắc đầu, đỡ Lỵ Tạp đi vào bên trong, "Không ảnh hướng, dù sao cũng sắp xong việc rồi."

Đôi mắt xanh biếc của Lỵ Tạp quay tròn uyển chuyển, hì hì mỉm cười, "Đúng lúc em cũng đang đói bụng, chờ anh xong việc, chúng ta cùng đi ăn đi, nghe nói gần đây có một nhà ..."

"Tích Lạc."

Nghe thấy thanh âm quen thuộc, đồng tử Lâm Tích Lạc hơi rụt lại, xoay người nhìn về phía phát ra thanh âm.

Tô Chính Lượng đứng cách hắn và Lỵ Tạp một đoạn, chăm chú nhìn vào hắn.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo khoác màu nâu, đeo một chiếc khăn quàng cổ màu lam càng tôn lên làn da trắng nõn vốn có.

Đáy mắt sâu thẳm xẹt qua vài tia tình cảm phức tạp, Lâm Tích Lạc áp xuống dục vọng của mình, trầm giọng nói, "Sao em lại tới đây?"

Tô Chính Lượng đi đến, thoảng giương mắt nhìn về phía Lâm Tích Lạc, ngữ khí lạnh nhạt, "Tôi nghĩ anh bận bịu không có thời gian ăn cơm liền làm chút đồ ăn mang qua cho anh." Đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Lỵ Tạp, thanh âm thanh nhuận dễ nghe không hề có một tia sợ hãi, "Sao lại không giới thiệu một chút vị tiểu thư này nhỉ?"

Lâm Tích Lạc gỡ tay Lỵ Tạp trên vai mình ra, đơn giản giới thiệu, "Cô ấy tên Mạt Thụy Lỵ Tạp."

Trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia mỉm cười thiện cảm, Tô Chính Lượng hướng Lỵ Tạp gật đầu, "Xin chào Mạt Thụy tiểu thư, tôi là Tô Chính Lượng."

Lỵ Tạp chỉ biết Lâm Tích Lạc yêu một người đồng tính luyến ái, nhưng cô không hề biết người kia là Tô Chính Lượng, thấy đối phương hướng mình chào hỏi, cô cũng mỉm cười đáp lại, "Xin chào Tô tiên sinh, cậu là bạn của Lâm sao?"

Tô Chính Lượng nghe thấy Lỵ Tạp nói vậy, hơn nữa Lâm Tích Lạc đứng bên cạnh cũng không có ý tứ sửa lại cho đúng, hai mắt xinh đẹp hơi rũ xuống, "Đúng vậy."

Lỵ Tạo vỗ bả vai Lâm Tích Lạc, giả bộ đố kị, làm nũng, "Lâm, bạn của anh đối với anh thật tốt, thật là hâm mộ quá đi."

Lâm Tích Lạc không nói gì, chỉ gật đầu, mỉm cười cho qua.

Đối mặt với hành động thân mật như vậy mà thái độ của Lâm Tích Lạc không mặt không nhạt, Tô Chính Lượng cố nén cảm giác chua sót trong lòng, đôi tay giữ chặt hộp giữ nhiệt đã có chút trắng.

Lập tức, cậu dường như không có việc gì mà nwor nụ cười, đem hộp giữ nhiệt đưa cho Lâm Tích Lạc, "Trong nhà còn có việc, tôi không làm phiền hai người nữa."

Khoảnh khắc Lâm Tích Lạc vương tay lấy hộp giữ nhiệt, lòng bàn tay dày rộng ấm áp theo bản năng cầm lấy đầu ngón tay lạnh lẽo của đối phương, "Lượng, cảm ơn em."

"Không có gì, tôi đi đây." Tô Chính Lượng nhanh chóng rút tay, lập tức xoay người rời đi.

Đôi mắt sâu thẳm tràn ngập ôn nhu nhìn theo thân ảnh dần đi xa, một cúc cảm khó nói dâng lên trong lòng Lâm Tích Lạc. Một lát sau, hắn trầm thấp nói, hướng về phía xe đang ở cửa nói, "Lâm Nguyên, tiểu thư Lỵ Tạp sẽ cùng tôi trở về, cậu có thể đi rồi."

Nam nhân bên trong xe trả lời ngắn gọn, "Vâng, thiếu gia."

Kéo Lỵ Tạp, hai người hướng bên trong công ty chậm rãi đi vào. Thẳng đến khi xác định xe Lâm Nguyên rời đi, hắn mới mở miệng hỏi, "Sao Lâm Nguyên lại đưa cô đến, Lý Tư Phàm đâu?"

"Mẹ hắn sinh bệnh, vội vàng trở về, cho nên Lâm bá phụ bảo y chở em qua."

Lâm Tích Lạc ấn nút thang máy, lông mày nhíu lại, hắn trầm giọng nói, "về sau tận lực đừng tìm hắn nói chuyện."

Lỵ Tạp đối với lời dặn của Lâm Tích Lạc có chút mơ hồ, tuy nhiên vẫn gật đầu, "Em biết rồi."

Trầm mặc chờ thang máy, Lỵ Tạp cảm thấy không khí có chút nặng nề, không biết đối phương đang suy nghĩ gì, liền mở miệng, "Đúng rồi Lâm, đến đây vài ngày rồi, sao em vẫn chưa thấy qua người yêu anh?"

"Tô Chính Lượng là người yêu tôi."

Đôi mắt xanh biếc của Lỵ Tạp mở lớn, tiếng nói mang theo sự kinh ngạc, "Hóa ra là anh ấy sao? Bảo sao em thấy ánh mắt anh ấy nhìn anh không phải chỉ là bạn bè bình thường, nhưng cũng không dám nói lung tung. Nếu vậy, tại sao vừa rồi không nói cho em biết?"

"Thang máy đến rồi." Lâm Tích Lạc lảng tránh, kéo Lỵ Tạp đi vào.

Cửa thang máy vừa khép lại, một bóng hình xinh đẹp từ cửa công ty thoảng hiện lên rồi nhanh chóng chìm vào bóng đêm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net