☆ Chương 153: Sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

☆ Chương 153: Sự thật

—-----Editor: Mèo—-----

Tô Chính Lượng rời khỏi đại học S, lái xe về nhà.

Trên đường đi, cậu nhận được điện thoại của Lý Tư Phàm, đối phương hỏi cậu có rảnh không, muốn hẹn gặp cậu ở một quán cà phê gần đó..

Tô Chính Lượng không biết Lý Tư Phàm đột nhiên tìm mình rốt cuộc có mục đích gì, nghĩ đến cậu và anh ta trong cuộc sống cũng đâu có liên quan gì đến nhau, điểm chung duy nhất chính là Lâm Tích Lạc, vì vậy bèn từ chối.

Lý Tư Phàm không từ bỏ ý định vì đã bị Tô Chính Lượng từ chối, vẫn như cũ nói trọng điện thoại cậu nhất định phải dành thời gian để gặp anh ta, nghiêm túc nói rằng anh ta có một việc rất quan trọng cần tìm cậu.

Tô Chính Lượng thật sự không chịu nổi đối phương, đành phải đồng ý.

Sau khi hẹn gặp ở quán cà phê gần Lâm thị, Tô Chính Lượng cúp điện thoại, quay đầu lái xe về phía quán cà phê.

Đi tới quán cà phê, Tô Chính Lượng nhìn thấy Lý Tư Phàm đã ở đó đợi, liền bước tới gần anh ta vài bước.

Vừa mới ngồi xuống, phục vụ tinh mắt đã đi tới, thái độ cực kỳ ân cần hỏi, "Tiên sinh, ngài muốn uống gì ạ?"

Tô Chính Lượng cũng không quay đầu lại, "Một ly cà phê, cảm ơn."

"Vâng, xin ngài chờ một lúc."

"Tìm tôi có chuyện gì?" Tô Chính Lượng nhìn Lý Tư Phàm, hỏi thẳng vào vấn đề.

"Tô tiên sinh, xin lỗi vì đã gọi cậu đến đây, thực ra, tôi muốn nói chuyện với cậu về tổng giám đốc Lâm."

Tô Chính Lượng vốn có chút uất ức, bởi vì câu nói này của Lý Tư Phàm càng thêm âm trầm, "Tôi và anh ta đã kết thúc rồi, không còn chuyện gì để nói cả."

Lý Tư Phàm nhìn thấy vẻ phẫn nộ và thờ ơ không giấu được trên khuôn mặt lạnh lùng của đối phương, vội vàng khuyên nhủ, "Tô Tiên sinh, cậu không muốn biết nguyên nhân tại sao tổng giám đốc lại làm vậy sao? Nhỡ may ngài ấy làm vậy là vì bất đắc dĩ, nên tính tình mới thay đổi như vậy."

Giọng nói lạnh như băng của Tô Chính Lượng rất bình tĩnh, "Tôi không muốn biết, Lý tiên sinh, chuyện của anh ta không còn liên quan gì đến tôi nữa. Nếu anh muốn nói về anh ta với tôi, thì giữa chúng ta không có gì để nói."

"Tô tiên sinh..."

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của Tô Chính Lượng, Lý Tư Phàm không biết phải nói gì.

Có vẻ như Tô Chính Lượng thật sự hận cấp trên của anh ta, thậm chí ngay cả tên của ngài ấy cũng không muốn nhắc tới, cái gọi là yêu càng sâu, hận càng sâu cũng chính là như vậy.

Thế nhưng, cậu lại không biết rằng tất cả những gì người đó làm là để bảo vệ cậu. Để tính mạng của cậu không bị đe dọa và tránh xa cuộc chiến kinh doanh đầy khói thuốc súng, cấp trên của anh ta đã phải chịu đựng những mâu thuẫn và đau đớn như thế nào để đưa ra quyết định như vậy.

Một người vì không muốn để đối phương chịu chút tổn thương, tình nguyện sắm vai kẻ tàn nhẫn vô tình, tổn thương cả thể xác và tinh thần đối phương, dễ dàng buông tay để cậu rời xa mình, tránh cho cậu bị tổn thương.

Mà người còn lại, lại chọn đặt niềm tin vào đối phương dưới áp lực tiêu cực nặng nề, cho đến khi chính miệng đối phương nói ra những lời như vậy, làm những việc như vậy, mới phải chấp nhận sự thật rằng mình đang đứng trước bờ vực suy sụp. Mang theo một trái tim bị tổn thương một lần nữa, rời khỏi người yêu của mình.

Hai người đàn ông yêu nhau, đã phải trải qua rất nhiều thăng trầm và khó khăn, thật vất vả mới có thể ở cạnh nhau, lại vì uy hiếp và những mối đe dọa trong trận chiến thương trường lần thứ hai buộc phải tra tấn lẫn nhau, dẫn đến kết cục như bây giờ.

Nhìn cấp trên của mình cố nén nỗi đau và nỗi buồn trong lòng, chịu đựng tủi nhục và gánh nặng trong hai năm qua,loại trừ những người bất đồng chính kiến, dùng chính khả năng và tài năng của mình để thực sự nắm giữ quyền lực thực sự của Lâm thị trong tay, để một ngày được có thể nối lại mối quan hệ với Tô Chính Lượng.

Bây giờ Tô Chính Lượng trở về trong nước, cấp trên của mình lại không đến gặp cậu ấy, ngược lại còn nói những điều như thế với anh ta, điều này khiến cho Lý Tư Phàm có một dự cảm không lành.

Trong suy nghĩ của anh ta, người đàn ông luôn mạnh mẽ, kiêu ngạo và toàn năng nhất thời có suy nghĩ như vậy, phải chăng đã định buông tay đoạn tình cảm này sao? Nếu đúng như vậy, những chuyện ngài ấy làm vì Tô Chính Lượng thì tính sao đây? Tô Chính Lượng chịu những khổ sở này thì tính sao đây?

Dưới góc nhìn của một người ngoài cuộc, tình yêu của hai người mang quá nhiều điều không nên có, những điều đó khiến tình yêu giữa họ trở nên nặng nề và chua xót. Nếu thật sự đánh mất nhau chỉ vì những thứ như vậy, quả thật sẽ khiến người ta ân hận cả đời.

Suy nghĩ cả một đêm, Lý Tư Phàm quyết định giấu Lâm Tích Lạc nói cho đối phương biết sự thật. Chỉ cần đối phương còn yêu Lâm Tích Lạc, nguyện ý tin tưởng những gì anh ta nói, có lẽ sẽ có khả năng hòa giải giữa họ.

Nhưng hiện tại, đối phương ngay cả nghe anh ta nói cũng không muốn nghe, điều này khiến cho Lý Tư Phàm cảm thấy lần này thật sự có chút khó giải quyết.

"Là anh ta bảo anh tới đây đúng không?"

Lý Tư Phàm vội vàng phủ nhận, "Không phải, là tôi tự muốn tới, tổng giám đốc không biết."

Giọng nói lạnh lùng mang theo một chút tức giận, "Vậy anh tìm tôi vì mục đích gì?"

Lý Tư Phàm lẩm bẩm nói, "Tô tiên sinh, tổng giám đốc thật sự rất yêu cậu. Ngài ấy chưa bao giờ lừa dối cậu cả..."

"Tôi không muốn nghe." Tô Chính Lượng lạnh lùng ngắt lời Lý Tư Phàm.

Đúng lúc này, người phục vụ bưng cà phê tới, "Tiên sinh, cà phê của ngài đây, chúc ngài ngon miệng."

Tô Chính Lượng hơi gật đầu, nhìn chằm chằm Lý Tư Phàm yên lặng suy nghĩ, giọng nói ấm áp phảng phất nét buồn, "Lý tiên sinh, tôi còn nghĩ anh là người yêu hận rõ ràng, còn muốn làm bạn với anh. Nhưng từ chuyện hôm nay, tôi nhận ra mình nhìn lầm rồi, anh và anh ta giống hệt nhau, đều chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của người khác, mặc kệ anh muốn nói gì, tôi cũng không muốn nghe nữa..."

Lý Tư Phàm chân thành nhìn vào đôi mắt có chút buồn bã của Tô Chính Lượng, "Nếu như nói tổng giám đốc làm vậy là để bảo vệ cậu, không để tính mạng cậu bị uy hiếp, cậu có tin không?"

Một tia sáng mờ mịt khó phát hiện xẹt qua con ngươi đen dài và hẹp, "Anh nói gì cơ?"

"Khi đó quyền lực của nhà họ Lâm hoàn toàn không nằm trong tay tổng giám đốc, cha ngài ấy lại cứng rắn muốn ngài ấy rời khỏi cậu, còn cùng An Lệ Na của tập đoàn An Viễn liên hợp để kiềm chế ngài ấy. Để chặt đứt ý niệm của ngài ấy, không tiếc diệt trừ cậu. Tổng giám đốc vì bảo vệ cậu đã phải chịu đựng đau đớn mà làm ra quyết định như vậy. Kể cả chuyện của Mạt Thụy tiểu thư, đều là ngài ấy cố ý làm như vậy, chính là muốn cậu hiểu lầm ngài ấy, cảm thấy ngài ấy đùa giỡn tình cảm của cậu, thậm chí bởi vậy mà hận ngài ấy, rời xa ngài ấy, tất cả cũng chỉ vì bảo vệ cậu."

Tô Chính Lượng nghe Lý Tư Phàm thao thao bất tuyệt, suy nghĩ của cậu lập tức hỗn loạn, cậu khó tin nhìn Lý Tư Phàm,hai tay vô thức co lại.

Nhìn thấy sự kinh ngạc không thể che giấu trên gương mặt Tô Chính Lượng, Lý Tư Phàm tiếp tục nói, "Lúc đó, tình thế rất cấp bách, tổng giám đốc vì muốn vảo vệ cậu, lại không có cách nào cùng cha mình xé lớp ngụy trang xuống. Huống hồ, còn có sức ép của tập đoàn An Viễn và dư luận. Tổng giám đốc bị ép đến đường cùng, đành phải tương kế tựu kế, cùng Mạt Thụy tiểu thư diễn một vở kịch như vậy, để giấu trời qua biển. Mục đích chính là lừa gạt ánh mắt của cha ngài ấy và tập đoàn An Viễn, để cho bọn họ buông lỏng cảnh giác, không tiếp tục uy hiếp đến cậu."

Bàn tay Tô Chính Lượng nắm góc bàn hơi run rẩy, "Nếu thật sự như lời anh nói, tại sao anh ta lại không nói cho tôi biết? Tôi cũng là đàn ông, sao lại cần anh ta bảo vệ cơ chứ?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net