Chương 1: Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Chương 1: Xuyên Qua

Ánh chiều tà tắt dần, những tia nắng cuối cùng trải dài nơi chân trời, nhuộm vàng óng ả những sợi tóc của người qua đường.


Vào khoảng thời gian này, nơi nhộn nhịp nhất chính là quảng trường nhỏ của khu dân cư Giang Tân.

Khu dân cư Giang Tân là một khu cũ, nhưng nằm ngay cạnh trường học từ tiểu học đến trung học tốt nhất của thành phố Hoài Giang, do đó tỷ lệ cư dân ở đây rất cao. Mỗi ngày đến giờ này, chỉ cần trời không mưa, đoạn đường từ quảng trường đến khu dân cư luôn tấp nập người qua lại, phần lớn là người già dẫn theo con cháu hoặc thú cưng nhà mình đi dạo.

Vì quen biết lẫn nhau, người già chỉ đi được vài bước đã phải dừng lại để buôn dưa lê với nhau.

"Ôi, ông Vương ơi, ông có nghe chưa, đứa bé nhà họ Thẩm mắc bệnh lạ, cơ thể phát triển bình thường nhưng từ khi sinh ra chưa tỉnh lại lần nào, giờ đã tỉnh dậy rồi đấy!"

"Thiệtt hay giả vậy? Đã mười tám năm rồi, nó vẫn có thể tỉnh lại sao?"

"Chắc chắn là thật, tôi thấy gần đây Thẩm Sơn Hải mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, mỗi lần đều mang theo bình giữ nhiệt."

"Ôi... tỉnh dậy sau mười tám năm, lại phải bắt đầu từ đầu việc dạy ăn uống, đi vệ sinh, gia đình họ chắc sẽ vất vả lắm, ngủ lâu như vậy, cũng không biết trí óc còn bình thường không."

Mấy ông bà cụ lúc này bàn tán xôn xao về chủ đề hot nhất gần đây của khu dân cư Giang Tân, thỉnh thoảng lại thốt lên vài tiếng thở dài.

Những đứa trẻ được dẫn theo nghe nhàm chán, liên tục kéo áo ông bà mình, muốn rời đi.

Trong lúc mọi người đang trò chuyện sôi nổi, bà lão nói chuyện hăng say nhất bỗng như một con ngỗng bị bóp cổ, đột ngột im bặt.

Mọi người nhận ra điều bất thường, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở cuối con đường, nhân vật chính của câu chuyện họ đang bàn, chính gia đình nhà họ Thẩm gồm bốn người, đang tiến về phía này một cách chỉnh tề.

Thẩm Sơn Hải và con trai cả Thẩm Gia Lạc đi đầu, mỗi người cầm một bình giữ nhiệt cùng một số vật dụng khác, vợ của Thẩm Sơn Hải là Lam Tư Tư thì tay không cầm gì, đang nghiêng đầu nói chuyện với một nam sinh đội mũ trùm đầu không nhìn rõ mặt.

Gia đình nhà họ Thẩm đều nổi tiếng với vẻ ngoài xuất sắc trong khu dân cư, nhưng lúc này mọi người không còn để ý nhiều, gần như cùng lúc đặt ánh mắt lên người nam sinh đội mũ trùm đầu kia —— chắc chắn đây chính là con trai út của nhà họ Thẩm đã hôn mê mười tám năm.

Là người đều có lòng hiếu kỳ, hơn nữa đối tượng của lời đồn đại đang ngay trước mắt, ai có thể nhịn được không nhìn thêm vài lần.

"Thẩm Sơn Hải, Lam Tư Tư, đứa bé này chính là con trai út nhà các người phải không? Nó tên là gì?" Bà Lý, người cùng sống trong một tòa nhà với nhà họ Thẩm, chủ động mở lời.

"Đúng vậy bà Lý, tên của nó là Thẩm Phù, tên mụ là Phù Phù." Thẩm Sơn Hải ngoài bốn mươi tuổi, đeo một cặp kính gọng vuông, toàn thân toát lên vẻ học thức, nói chuyện cũng thong thả và ung dung.

Người nhà họ Thẩm trên khuôn mặt đều tràn đầy niềm vui, rõ ràng họ rất hạnh phúc khi Thẩm Phù tỉnh lại.

Tám chuyện là vì nhàm chán, nay thực sự gặp Thẩm Phù, bà Lý tự nhiên cũng mừng cho nhà họ Thẩm. Bà ấy lấy ra hai quả cam to từ túi nilon, không nói không rằng nhét vào tay Thẩm Phù, người luôn yên lặng đứng phía sau Thẩm Sơn Hải, giọng điệu bà ân cần dịu dàng: "Phù Phù, bà là bà Lý của con, ở ngay trên nhà các con đấy, sau này nhớ đến nhà bà chơi nhé, hai quả cam này con cầm lấy ăn đi, ngọt lắm đấy."

Đây là lần đầu tiên Thẩm Phù tiếp xúc với người lạ ngoài gia đình sau khi tỉnh lại.

Cậu che gần nửa khuôn mặt dưới chiếc mũ trùm đầu, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh long lanh xinh đẹp, cụp mắt nhìn quả cam vàng óng trong tay, lông mi cậu run rẩy, ngay sau đó nhìn về phía mẹ cậu đứng bên cạnh, không biết phải phản ứng thế nào.


Lam Tư Tư cảm nhận được ánh mắt cầu cứu của Thẩm Phù, vội vàng bước lên một bước, trên mặt nở nụ cười: "Cảm ơn bà Lý, sau này chúng tôi nhất định sẽ đưa Phù Phù đến nhà bà chơi."

"Cảm ơn bà," Thẩm Sơn Hải cũng theo sau nói, sau đó với vẻ mặt chân thành xin lỗi, "Phù Phù mới xuất viện, không thể tiếp xúc với gió, chúng tôi đưa thằng nhóc lên lầu trước."

"Được, được, được, lần sau gặp lại." Bà Lý cười mỉm nói.

Nhìn theo bóng lưng người nhà họ Thẩm đi xa, tiếng bàn tán của những ông bà cụ lại một lần nữa trở nên sôi nổi.

. . .

Cụp mắt theo sau gia đình đi ra khỏi vòng vây của những người lạ, Thẩm Phù nghĩ, hóa ra sau khi nhận được đồ từ người khác, mình phải nói lời cảm ơn.

Đối với Thẩm Phù, đây là kiến thức hoàn toàn mới mẻ.

Kể từ khi đến đây, Thẩm Phù như một miếng bọt biển hấp thụ những kiến thức mà mình thiếu hụt.

Đúng vậy, Thẩm Phù trước đây không thuộc về nơi này, cậu đến từ một thế giới đầy rẫy các quái đàm* khác nhau, ở thế giới đó, chỉ cần vô tình dẫm phải vũng nước hay nhìn trăng lâu một chút cũng có thể bị quái đàm bám theo và giết chết.

(*)Quái đàm là những hiện tượng siêu nhiên, thường mang tính chất kỳ quái, rùng rợn hoặc gây kinh hãi. Trong bối cảnh câu chuyện, quái đàm có thể bao gồm các loại quái vật, linh hồn hoặc hiện tượng bí ẩn gây nguy hiểm và ám ảnh cho con người. Chúng xuất hiện đột ngột và thường mang lại sự hỗn loạn, khủng hoảng, và đe dọa sự an toàn của thế giới.



Thẩm Phù ở thế giới đó là một dị năng giả, vì dị năng quá nguy hiểm, từ khi có ý thức cậu đã bị các tổ chức liên quan giam giữ và kiểm soát, sống trong môi trường chân không.

Cậu không biết rằng khi nhận quà phải nói cảm ơn, và khi chia tay người khác phải nói lời tạm biệt.

Những điều mà với người khác là kiến thức cơ bản, đối với cậu lại là những điều chưa từng tiếp xúc.

Bởi vì trong nơi giam giữ, không có nhân viên nào nói chuyện với cậu, dừng lại vì cậu, chỉ có những quái đàm cùng bị giam giữ mới sẵn lòng trò chuyện vài câu với cậu.

Trong số những quái đàm, có một con tên là "Gia" là người thích giao tiếp với cậu nhất. "Gia" hình thành từ sự chấp niệm mạnh mẽ đối với gia đình, do đó nó rất thích quảng bá những điều tốt đẹp về gia đình với người khác.

Theo miêu tả của nó, gia đình là ánh đèn màu cam ấm áp trong buổi tối lạnh lẽo và ẩm ướt, một bàn ăn ngon lành, cùng với vài người thân yêu cùng nhau dùng bữa.

Thẩm Phù biết cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo là như thế nào, bởi nơi giam giữ cậu cũng rất ẩm ướt và lạnh lẽo, cậu cũng biết đèn trông như thế nào, vì trên đỉnh lồng giam của nơi giam giữ cũng có đèn.

Nhưng đèn của nơi giam giữ là màu trắng, ánh sáng chói lọi, sáng suốt ngày đêm, không hề mang lại chút ấm áp nào.

Nhưng nếu là ánh đèn màu cam.......có lẽ sẽ giống như mặt trời, chắc hẳn sẽ rất ấm áp phải không?

Thêm vào đó, những người sẵn lòng cùng cậu dùng bữa, họ sẽ không e ngại trước danh hiệu dị năng giả nguy hiểm của cậu, không quan tâm đến mọi điều kỳ quặc của cậu, nguyện ý ở bên cạnh cậu.

Thật sự là một cảnh tượng tuyệt vời không gì thay thế.


Vì thế, Thẩm Phù đã khao khát có một gia đình, sau đó cậu đã chết vì sự khao khát ấy.

Khi tỉnh dậy lần nữa, Thẩm Phù phát hiện mình đã trở thành Thẩm Phù của thế giới này, cậu có cha mẹ và anh trai, cậu đã có một gia đình mà cậu mơ ước từ lâu.

Sau khi tỉnh dậy tại bệnh viện, qua sự giáo dục của gia đình, Thẩm Phù cũng biết được sự khác biệt lớn nhất giữa thế giới này và thế giới mà cậu từng sống, đó là thế giới này không có những quái đàm nguy hiểm và dị năng, chỉ cần không xảy ra một số tai nạn nhỏ ngoài ý muốn, mọi người có thể sống một cuộc sống bình yên đến già.

Thẩm Phù rất hài lòng với hiện tại của mình, đồng thời cậu cũng đang cố gắng học tập, hy vọng có thể nhanh chóng hòa nhập vào xã hội và gia đình mới của mình.

Khi mọi người đi đến dưới chung cư, Thẩm Sơn Hải đặc biệt dừng lại cùng Thẩm Phù, sau đó chỉ vào những con số trên bức tường cũ kỹ nhiều vết nứt và nói: "Phù Phù, nhà chúng ta ở tòa nhà số 18, nhớ chưa?"

Thẩm Phù ngoan ngoãn gật đầu.

Kiến thức +1.

Khu chung cư cũ không có thang máy, chỉ có thang bộ để lên lầu. Vì lo lắng cho sức khỏe Thẩm phù còn yếu, Thẩm Sơn Hải đưa đồ đạc trong tay cho con trai cả Thẩm Gia Lạc, cúi người định bế Thẩm Phù.

Thẩm Phù nhìn đôi vai gầy của cha, lùi lại một bước, lắc đầu: "Không cần đâu ạ."

Dù cậu hiện tại yếu đuối, nhưng trong người vẫn còn dị năng, thực sự nếu leo lên lầu, một hơi leo lên tới tầng 28 cũng không phải vấn đề gì.

Cảm nhận được sự từ chối của Thẩm Phù, Thẩm Sơn Hải mới từ bỏ, vươn tay xoa đầu Thẩm Phù: "Vậy Phù Phù hứa với baba, nếu lát nữa không đi nổi nhất định không được cố chịu đựng, nhất định phải nhờ baba giúp đỡ, được không?"

Thẩm Phù: "....... Được."

Tuy rằng cậu không nghĩ mình sẽ có lúc như vậy.

Nghe Thẩm Phù đáp lại, niềm vui tràn ngập trên khuôn mặt ba người khác trong gia đình Thẩm gia.

Mới tỉnh dậy không được bao lâu đâu mà Phù Phù nhà bọn họ đã có thể hiểu được một đoạn dài lời nói của Thẩm Sơn Hải.

Chắc chắn Phù Phù là thiên tài trong truyền thuyết, không phô trương nhưng khi đã làm thì khiến người ta kinh ngạc!

Thẩm Phù không hề biết rằng chỉ vì cậu đã nói vài từ, mà người nhà đã khen ngợi cậu trong lòng, cậu ngoan ngoãn đi theo sau như một cái đuôi nhỏ.

Nhà họ Thẩm ở tầng 3, diện tích khoảng một trăm mét vuông, ba phòng ngủ một phòng khách, trang trí hơi cũ kỹ nhưng cũng có thể coi là ấm cúng và sạch sẽ.


Thẩm Sơn Hải run run ngón tay, dùng chìa khóa mở cửa nhà.

Giống như ông, Lam Tư Tư và Thẩm Gia Lạc, mẹ con hai người trong mắt có chút ướt át

Mười tám năm, họ đã mong chờ ngày này suốt mười tám năm.

Hôm nay, cuối cùng gia đình bọn họ đã đoàn viên.

Thẩm Sơn Hải lau lau đôi mắt, quay mặt đi, giọng nghẹn ngào: "ba, ba sẽ nấu cơm, hôm nay nhà ta cuối cùng cũng đoàn viên, phải làm thêm nhiều món ngon để chúc mừng, chúc mừng."

Nghe vậy, Thẩm Gia Lạc không kịp lau nước mắt, vội vàng nói: "Ba ơi, con muốn ăn thăn bò tiêu đen, còn có tôm hấp tỏi!"

Sau khi gọi món, anh ôm vai Thẩm Phù, nháy mắt: "Phù Phù, hai món anh gọi đấy là món tủ của ba, tối nay em nhất định phải ăn thật nhiều!"

Thẩm Phù khi ở nơi giam giữ chủ yếu dựa vào dịch dinh dưỡng để bổ sung năng lượng, không biết thăn bò tiêu đen và tôm hấp tỏi là gì, ở bệnh viện hầu hết thời gian cũng chỉ ăn cháo, bây giờ nghe Thẩm Gia Lạc nói vậy, cậu mấp máy môi, nghi ngờ nói một từ "được".

Lam Tư Tư thấy hai anh em hòa thuận, trong lòng tự nhiên vui vẻ, ý cười dịu dàng nói: "Lạc Lạc, ba con phụ trách nấu cơm, chúng ta cùng dẫn Phù Phù tham quan nhà nhé."

Ba người đi một vòng quanh nhà, xem phòng ngủ, phòng ăn, nhà bếp và phòng vệ sinh của mỗi người.

Chỉ có chiếc đèn trên bàn ăn làm Thẩm Phù cảm thấy hứng thú.

Thẩm Phù nhìn chằm chằm vào chiếc đèn cũ kỹ, mắt không chớp, như thể đó là thứ gì đó rất quý hiếm.

Thẩm Gia Lạc không hiểu tại sao đột nhiên em trai lại quan tâm đến một chiếc đèn, nhưng vẫn tiến lên bật đèn.

Ánh sáng màu cam ấm từ chiếc đèn hình trụ màu trắng ngay lập tức rải xuống, chiếu sáng ba người trong phòng ăn.

"Đèn màu cam." Thẩm Phù hiếm khi giọng điệu mang theo sự hứng khởi, đôi mắt và lông mày cong lên.

Đèn phòng ăn màu cam, bàn ăn, thức ăn, người nhà, tất cả đều giống hệt như "Gia" đã nói.

Lam Tư Tư và Thẩm Gia Lạc không hiểu điểm mà cậu chú ý, không rõ tại sao thấy một chiếc đèn màu cam ấm lại khiến Thẩm Phù, người luôn có vẻ hơi ngơ ngác, trở nên vui vẻ như vậy.

Nhưng miễn là Thẩm Phù vui vẻ, họ cảm thấy rất tốt.

Lam Tư Tư vội đề xuất: "Phù Phù thích đèn màu cam sao? Vậy ngày mai mẹ sẽ gọi người đến thay đèn trong phòng em thành màu này nhé?"

Khuôn mặt Thẩm Gia Lạc tuấn tú không đồng ý, phản bác: "Thay một bóng đèn, mẹ đừng lãng phí tiền, chúng ta tự thay được, con sẽ xuống lầu mua ngay bây giờ."

Thẩm Gia Lạc nói là làm, hành động quyết đoán, lấy một ít tiền lẻ từ tủ giày rồi vội vàng chạy xuống lầu.

Truyện chỉ đăng duy nhất ở Wattpad -@Auduongydinh4869. Các trang khác chỉ là ăn cắp.

14/6/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net