Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Khải! Em đang làm gì vậy? Mau bỏ xuống!” Oropesa Seth hổn hển quát.

Mới vừa vào cửa phòng, liền phát hiện Khải Nhạc vốn đang nằm trên giường, giờ phút này lại chật vật ngồi trên mặt đất, ở bên cạnh cậu là cái bàn, ấm nước cùng chén trà vỡ thành nhiều mảnh nhỏ vãi đầy mặt đất, nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy kinh hãi nhất hành động của Khải Nhạc giờ phút này, tay cậu cầm một mảnh vỡ nhỏ bén nhọn giơ lên cao, chuẩn bị đâm xuống chân.

“Em điên rồi! Mau buông xuống!”

Oropesa Seth dùng tốc độ sét đánh xông lên, một khắc đoạt được mảnh vỡ nhỏ trong tay Khải Nhạc, sau đó đem mảnh vỡ trong tay hung hăng ném về phía góc tường.

Vẻ mặt bi phẫn nhìn cậu, khi Khải Nhạc chuẩn bị vương tay nhặt một mảnh vỡ khác, hắn không nhịn được liền vung tay lên khuôn mặt Khải Nhạc.

“Chát!”

“Ah!”

Tiếng bạt tai thanh thúy cùng tiếng rên rỉ ngắn ngủi của Khải Nhạc cơ hồ đồng thời vang lên.

“Em đến cùng muốn làm cái gì?”

Oropesa Seth bắt lấy cái tay không an phận của Khải Nhạc, phẫn nộ quát, mắt của hắn cơ hồ có thể phun ra lửa.

Khải Nhạc bị đánh tựa hồ cũng không cảm thấy đau đớn nhiều, Oropesa Seth tức giận cậu cũng xem như không nhìn thấy, cậu vẻn vẹn hơi liếc qua, sững sờ nhìn mặt mũi tràn đầy hàn khí của Oropesa Seth, vẻ mặt ngốc trệ cùng mê mang.

Khải Nhạc như vậy làm cho Oropesa Seth cảm thấy vô cùng tức giận đồng thời còn đau lòng thương tiếc, hắn mở miệng tựa hồ muốn nói chút lời an ủi, cuối cùng lại không nói được gì, đem Khải Nhạc không có bất kỳ phản ứng nào ôm lên giường.

Hắn phát hiện đây là lần đầu tiên hắn kích động như vậy! Hắn không thể diễn tả được tâm tình hắn bây giờ. Hắn không dám tưởng tượng nếu như hắn đến muộn một bước Khải Nhạc sẽ làm ra loại chuyện gì!

Cậu… Nhất định rất hận hắn?

“…”

Vừa đem Khải Nhạc an bài trên giường Oropesa Seth tựa hồ nghe cậu đang thì thào cái gì đó, đưa mắt nhìn khuôn mặt  bình tĩnh không cảm xúc của cậu, rồi lại không dám xác định, nhịn không được hỏi:

“Khải! Em nói cái gì?”

Khải Nhạc nghe vậy trừng mắt nhìn, sóng mắt lưu chuyển cùng ánh mắt Oropesa Seth, chậm rãi mở miệng nói:

“Tôi sẽ không trốn nữa, càng sẽ không dễ dàng tổn thương tính mạng của mình, từ khắc tôi bị cha mẹ vứt bỏ tôi liền thề, tôi nhất định phải sống thật tốt, mặc kệ có bao nhiêu gian nan, bao nhiêu thống khổ, tôi đều kiên cường sống, cho nên, anh căn bản không cần lo lắng cho tôi sẽ làm chuyện ngu ngốc.”

Nhìn ánh mắt kiên định của Khải Nhạc, Oropesa Seth im lặng, hắn không nghĩ tới Khải Nhạc lại như vậy, càng không cách nào tưởng tượng được cậu lại kiên cường như thế, cậu ích kỷ và vô tình, có lẽ đều do cuộc sống này tạo thành! Vì bảo vệ mình không bị thương tổn, cho nên cậu dùng lạnh lùng để chống đỡ…

“Bất ngờ sao? Tôi nói tôi không nhớ bất cứ chuyện gì trước kia đều là nói dối, kỳ thật tôi cái gì cũng đều nhớ rất rõ, tôi nhớ  tôi là cô nhi, tôi nhớ tôi đã cố gắng như thế nào mới dành được toàn bộ học bổng để đến Ai Cập du học, tôi càng nhớ rõ vì lòng hiếu kỳ của tôi đã tự đem mình quấn vào vòng xoáy không cách nào dừng lại này…”

Nhớ tới chuyện cũ, khiến cho lòng chua xót, vất vả nhìn rõ người trước mắt, những suy nghĩ phát sinh cùng một lúc, đặc biệt là nghĩ đến Oropesa Seth, Khải Nhạc không biết vì sao trái tim đột nhiên co rút nhanh.

Trái tim đột nhiên xuất hiện một trận co rút đau đớn, cậu căn bản không biết nguyên nhân đến tột cùng là cái gì. Cậu chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân duy nhất, cũng chỉ có Tác Baker biết, tuy cậu  có thể ở ngoài miệng sính nhất thời chi năng, nhưng lại không lừa được người.

Khi cậu lấy lại tinh thần, phát hiện Oropesa Seth đang dùng một loại ánh mắt khó có thể cân nhắc nhìn kỹ lấy cậu, hơn nữa cảm giác có chút chói mắt.

Khải Nhạc nhàn nhạt nở nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng cùng có chút mỉa mai.

Theo tính cách tự cao tự đại của Oropesa  Seth, nghe thấy hai chữ lừa gạt, nhất định lại sẽ nổi trận lôi đình! Đờ đẫn gục đầu xuống, trái tim bất chợt truyền đến cảm giác đau nhức.

Cậu hận chính mình, đến bây giờ vẫn không dám đối diện với tình cảm của mình, vẫn cố gắng cưỡng chế tình cảm này như vậy, cậu quả là một kẻ nhút nhát mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net