Chương 3+4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời nhắn tác giả: tóm tắt nội dung chương 3: "thụ và công trọng sinh lại đêm có thai bé đầu, thụ không chịu thả công đi, đè ra xxx cho có thai, xác nhận có thai xong thù đạp công ra đường cho đi tìm bạch liên hoa. Chương này bị khóa, lười sửa"

------------------

Chương 3.

Cao Vĩ Tài bị Tra Thiên Bác đạp ra ngoài, không biết làm sao đành phải tiễn Tra Thiên Bác về nhà, còn hắn thì quay xe đi tìm cửa hàng mẹ và bé.

Sau này Tra Thiên Bác cần dùng nhiều thứ chuyên dụng trong thai sản, hắn muốn chuẩn bị trước, để sau này miễn luống cuống tay chân.

Mua sắm vui vẻ, đột nhiên Cao Vĩ Tài lại thấy hơi quên cái gì... Hmm? Quên cái gì nhở??

Cao Vĩ Tài bật điện thoại mở ghi chú lịch ra xem, không có hẹn.

Mở danh bạ ra xem, ý, hắn nói cái gì với Lư Hiểu Nam mà nhiều ghê vậy?

Cao Vĩ Tài nhanh tay xóa sạch lịch sử trò chuyện, tiện đường chặn luôn số Lư Hiểu Nam, làm xong lại thấy may mắn lau mồ hôi. "Hầy, may mà Thiên Bác chưa thấy."

--‐‐

Lư Hiểu Nam ngồi trong quán cafe chờ bạn hẹn đến, hôm nay quán đông nghịt, tập nập người đi, ai cũng có, mỗi kẻ hẹn ả ra thì lại không có.

Hừ! Đàn ông đàn ang lại còn đến trễ!

Lư Hiểu Nam chờ dài cổ, bực mình rút điện thoại ra gọi Cao Vĩ Tài, chuông kêu 'tút tút' hai tiếng, không gọi được.

"Cái gì vậy!" Cao Vĩ Tài sao lại trễ hẹn được! Chẳng lẽ anh ta gặp chuyện gì rồi?

Lư Hiểu Nam sốt ruột mở tin nhắn ra, nhắn nhanh cho Cao Vĩ Tài: 'Anh có đó không? Bận gì ạ? Sao còn chưa đến nữa?'

Thông báo điện thoại riêng của Cao Vĩ Tài mở quanh năm, túi quần rung vài cái, cầm lên xe thử, thấy ngay tin nhắn Lư Hiểu Nam gửi đến.

"...." Rồi cái thứ gì đây nữa!

Đang lúc hắn còn ngạc nhiên, Lư Hiểu Nam đã gửi thêm một tin: 'Em đến Cafe Nắng Sớm rồi này. Anh gặp chuyện gì trên đường sao?"

"Cafe Nắng Sớm?" Là cái tiệm cafe bị dẹp từ mấy mươi năm trước á?

Sao cứ thấy có gì sai sai... Á! Hắn! Trọng sinh! Mẹ nó! Còn tưởng là đời trước nữa!

Cao Vĩ Tài nhớ ra, ước muốn của hắn nếu được trọng sinh lúc trước là 'theo đuổi Lư Hiểu Nam', nói làm là làm. Cao Vĩ Tài bỏ chặn số Lư Hiểu Nam, gọi qua, bảo ả ta chờ thêm chút nữa.

Lư Hiểu Nam thở dài nhẹ nhõm, trong số những kẻ theo đuổi ả điều kiện của Cao Vĩ Tài là tốt nhất, ả giữ thái độ gần gần xa xa với Cao Vĩ Tài cốt là để moi tiền hắn, chứ không phải để hắn rút lui. Nghĩ đến giọng nói Cao Vĩ Tài lúc nãy không còn nhiệt tình như ngày xưa, Lư Hiểu Nam cũng sợ trong lòng, quyết định lát nữa người đến phải ân cần một chút.

-----

Cafe Nắng Sớm

"Anh tới rồi ạ." Lư Hiểu Nam cười ngọt ngào.

"Ừ." Cao Vĩ Tài dù sao cũng là người trọng sinh, ngoài miệng thì nói muốn theo đuổi Lư Hiểu Nam, nhưng thực ra đã hơn bốn mươi mấy năm rồi chưa gặp lại ả. Sau khi ly hôn cuộc đời Lư Hiểu Nam xuống dốc không phanh, Cao Vĩ Tài thì bị chồng coi kỹ, muốn giúp cũng chỉ biết giới thiệu việc cho ả, sau nữa thì bận việc nhà việc công ty, cũng không hơi đi để ý Lư Hiểu Nam.

Mấy chục năm rồi mới gặp lại, nói thật, Cao Vĩ Tài khó lòng mà bỏ ả lên vị trí 'nữ thần' được. Hơn nữa sau khi thấy cảnh Lư Hiểu Nam 40 tuổi già yếu, cảm giác yêu thương nồng nhiệt ngày xưa cũng chết không còn một mống.

Ai, Phật dạy phải, vẻ ngoài chỉ là mây bay.

Lư Hiểu Nam đợi Cao Vĩ Tài rất lâu, uống hết hai ly cafe, ả cũng không muốn uống thêm nữa. "Chúng ta đi dạo nhé anh?" Đúng lúc ả đang thích cái váy hãng C này, hôm nay phải dụ Cao Vĩ Tài mua cho.

Cao Vĩ Tài theo lệ chỉ tay vào ly cafe mình, "Bọn tôi AA.*"

*AA: Chia tiền 50-50.

Phục vụ ngạc nhiên nhìn hắn.

Bộ móng mới làm của Lư Hiểu Nam suýt thì đâm xuyên lòng bàn tay, trên mặt còn phải cắn răng cười, "Ừm, đương nhiên rồi, con gái tự trả tiền là bình thường mà." Lư Hiểu Nam bỏ tiền túi ra trả tiền cafe, trong lòng vô cùng hối hận, biết vậy đã gọi món rẻ hơn!

Hai người đi ra ngoài, Lư Hiểu Nam giận tới mức đi thẳng ra cửa khu thương mại.

"Sao vậy? Cô không muốn đi dạo à?"

Lư Hiểu Nam trợn ngược mắt, đi dạo chung với con quỷ kiết như hắn làm gì? Lúc quay đầu lại vẫn cười rất tươi, "Không được ạ, đột nhiên em nhớ ra nhà còn có việc."

Cao Vĩ Tài lầm bầm, "Có việc còn gọi tôi ra đây tế à?"

Lư Hiểu Nam nghe được, suýt thì cầm giỏ đập vào mặt hắn, ả đi nhanh ra cửa, nhưng không nghe được tiếng bước chân Cao Vĩ Tài đuổi theo. Đừng nói hắn định để ả tự về chứ?

Lư Hiểu Nam ngoái đầu nhìn, Cao Vĩ Tài đã đi mất.

"Đmm Cao Vĩ Tài!" Mơ mới theo đuổi được ả nhé! Lư Hiểu Nam điên tiết mắng, mấy người xung quanh giật mình nhìn ả. Lư Hiểu Nam vuốt tóc sửa sang lại, đi ra ngoài cổng gọi taxi.

------------------------

Lời nhắn tác giả: trả lời câu hỏi vì sao bé thụ rất lợi hại: Cao Vĩ Tài là một tên thê nô ngầm.

-------------------------

Chương 4.

Trong phòng thuê, cặp chồng chồng già nói chuyện phiếm.

"Uy, sao dạo này anh toàn qua chỗ tôi phá? Rảnh vậy sao không đi tìm Lư Hiểu Nam đi?"  Tra Thiên Bác nằm ườn trên sofa, dùng ngón chân chọt chọt Cao Vĩ Tài.

Cao Vĩ Tài đẩy chân Tra Thiên Bác ra, "Anh không tới coi em, em lại đi ăn mấy cái thứ bậy bạ ngoài đường thì sao đây?" Tra Thiên Bác nấu ăn rất được, nhưng đấy là trong trường hợp hai người ăn trở lên, một mình thì Tra Thiên Bác cứ cơm hộp mà tiến.

"Ha! Liên quan đến tôi chắc, theo đuổi không nổi thì cứ nói đi."

"Éc!" Cao Vĩ Tài bị chọt ngay chỗ đau, ngã người ra sau, hai tay ôm ngực trúng đạn bỏ mình.

Tra Thiên Bác cười vui vẻ, dùng ngón chân chọt chọt xác chết, không ngờ xác chết vùng dậy chụp lại cào lòng bàn chân, " A ha ha! Tôi biết ngay, cái loại, đần đần như, anh, làm sao mà theo, được con họ! Ha ha ha ha!"

Coa Vĩ Tài sợ anh cười nhiều ảnh hưởng đến con, mềm lòng buông ra, "Ừ, anh cũng chẳng biết vì sao, cái gì anh cũng theo ý cô ta mà."

Tra Thiên Bác nằm bò, nghe Cao Vĩ Tài thuật lại hiện trường gặp mặt, "Anh bị ngu hay bị đần! Lại còn AA! Theo đuổi người ta mà còn AA! Mà còn, cô ta nói đi về là anh để đi về không? Không tiễn con người ta về?"

Tra Thiên Bác kết luận, "Cứ vậy thì anh nằm mơ cũng không theo đuổi được Lư Hiểu Nam."

"Tại..." Hắn AA vì dư uy còn sót của Tra Thiên Bác. Ai mà nhớ bây giờ hắn tự do tài sản.

"Tôi giúp anh cưa gái, anh cho tôi mượn tiền mở cửa hàng."

"Mượn? Sao em không tự lấy?" Mật mã tài khoản hắn, không có cái nào Tra Thiên Bác không biết.

"Anh nghĩ bây giờ là ngày xưa à?"

Một lời đánh tỉnh kẻ mơ, "Ngày mai anh bảo bí thư Tiếu làm cho em cái thẻ, 200 vạn đã đủ chưa?"

"Đủ rồi." Tra Thiên Bác cười, "Chờ tôi làm được rồi sẽ trả tiền cho anh."

-----

Cha mẹ Tra Thiên Bác mất sớm, anh được ông bà nuôi dạy, trung học bà anh qua đời, đại học ông cũng đi theo, Tra Thiên Bác không còn một người thân.

Bởi vậy ngày trước khi có thai con lớn, Tra Thiên Bác chỉ là một tên nghèo không nuôi nổi con, anh không muốn mất đi một thân nhân nào nữa, đành cắn răng đi tìm Cao Vĩ Tài.

Không có chút gì là cốt khí, không đáng mặt đàn ông.

Thai không phải có một người là làm được, Tra Thiên Bác sai, Cao Vĩ Tài cũng đừng hòng trốn trách nhiệm.

Tra Thiên Bác vẫn ương bướng đem sai ôm hết về mình, sau khi sinh con lớn anh sợ mình làm phiền Cao Vĩ Tài sẽ bị hắn đuổi ra ngoài, vì vậy có gì cũng im lặng chịu.

Trầm cảm sau sinh cứ thế mà tới.

Tuy nhiên, đời này lại khác.

Ở bên Cao Vĩ Tài gần 70 năm, Tra Thiên Bác hiểu rất rõ cánh sống của Cao Vĩ Tài.

Cao Vĩ Tài là một kẻ có ý thức tránh nhiệm rất mạnh, chỉ cần được hắn ta bỏ vào danh sách 'người nhà', hắn sẽ dùng hết sức bảo vệ và tin tưởng người đó.

Đời này Cao Vĩ Tài muốn đuổi theo tình yêu, Tra Thiên Bác đương nhiên phải làm một 'baba' tốt, tự kiếm tiền nuôi con.

Nhưng giai đoạn đầu vẫn phải nhờ anh trai kim chủ hỗ trợ một it.

Tra Thiên Bác tin Cao Vĩ Tài sẽ rất vui lòng giúp đỡ.

--------

"Trả cái gì mà trả, nói cái này làm gì..." Hay là tăng thêm mấy đồng vào 100 đồng tiêu vặt đi, vậy thì hắn mơ cũng cười tỉnh! Ước mơ của giám đốc Cao thật nhỏ bé biết bao!

"Được, lấy tiền làm việc, tôi dạy anh cách cưa cẩm!" Cao Vĩ Tài đưa tai lại gần, lắng nghe giáo trình hẹn hò của giáo sư Tra Thiên Bác.

"...." Cao Vĩ Tài rất do dự.

"Sao? Hết muốn theo đuổi nữ thần?"

"... Không phải, anh tự nhiên nhớ ra, sau này 40 tuổi cô ta trông còn già hơn em 50 tuổi, em còn sinh đến hai đứa, cũng không có nhìn giống cô ta."

"Cái tên mê đẹp này!" Tra Thiên Bác cười mắng, cũng bị hắn lấy lòng, thưởng cho một nụ cười rạng rỡ, "Lúc trước cuộc sống cô ta khó khăn, so với tôi sao được, tôi sinh xong có chuyên gia chăm sóc, dưỡng nhan, massage cái nào cũng có, không trẻ cũng lạ." Nhiều tên đàn ông hay lên mạng nói nhảm, nói vợ mình sinh xong già đi 10 tuổi, lại còn đi lấy ảnh minh tinh sau sinh để so sánh mà không chịu nghĩ minh tinh sau khi còn muốn đẹp thì phải đắp bao nhiêu tiền.

"Thật vậy sao?"

"Tất nhiên."

"Thế... Anh phải theo đuổi hả?" Cao Vĩ Tài xin được cố vấn.

"Lượn giùm! Anh thích cô ta hay tôi thích? Còn cần tôi làm động lực chứ gì? Có cần tôi đật phòng khách sạn cho không, anh dắt người tới là được!"

"..." Bản năng sinh tồn làm người im mồm.

"Tùy anh." Tra Thiên Bác ngồi dậy gặm hạt dưa.

-----------------








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net