Bắt được rồi 6: Bây giờ nhà trẻ dạy nhiều như vậy...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong các nhiệm vụ trước đây, một khi gặp phải khâu đòi hỏi sự may mắn thuần túy, Lăng Tố thường khó có thể biểu hiện một cách xuất sắc được.

Nhưng khi nói đến mức độ kỳ lạ khi bắt đầu nhiệm vụ này, nó đã vượt quá dự đoán của anh theo một nghĩa nào đó.

Thông tin mà "Kén" cung cấp thực sự rất chuẩn xác, một mộng giới cá nhân hoàn toàn khép kín, thời hạn là 72 giờ và gồm mười người.

...Nhưng không ai nghĩ tới lại có người mang theo mèo vào nơi này.

Thời điểm Lăng Tố được truyền tới nơi, mèo đen vẫn còn đang nhàn nhã kiễng một chân sau cúi đầu liếm lông. Trường hợp như vậy, cho dù là người có nhiều kinh nghiệm làm việc như đội trưởng Lăng, trong nháy mắt cũng sinh ra mong muốn từ bỏ nhiệm vụ hết sức mạnh mẽ.

Tâm trạng Lăng Tố đầy phức tạp mà thở dài.

Anh đã dùng một tay bóp chặt cổ áo người đàn ông đầu trăn xách lên giữa không trung. Tư thế xuất hiện như vậy thực sự rất ngầu, cũng bù đắp được một phần cho cú sốc tinh thần mà Lăng Tố phải gánh chịu lúc đầu...nhưng kết hợp với chiều cao, cân nặng và sức vùng vẫy của đối phương, cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất hao tổn thể lực.

Lăng Tố lại dùng thêm chút sức lên tay, quay đầu muốn tìm người giúp đỡ thì phát hiện Trang Điệt đã kịp thời quay người trong khoảng không gian nhỏ, mở cửa phòng ngủ ra.

Lăng Tố lưu loát ném người ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng đóng chặt cửa lại, sờ chốt rồi khóa trái cửa.

"Thời gian có hạn." Lăng Tố không chút chậm trễ quay người nắm lấy tay Trang Điệt, nói nhanh: "Tôi đi xem thử dữ liệu lưu trữ của mộng giới. Ý thức của một người trong mộng giới sau khi tử vong, các mảnh vỡ còn lại sẽ cần hai mươi bốn giờ để hoàn toàn xóa hết dấu vết ban đầu, tiếp đó mới bắt đầu tiêu hóa và hấp thụ. Còn một số tin tức trong phần bị mã hóa thì tôi tạm thời vẫn chưa giải ra được..."

Anh không có nhiều thời gian để giải thích kỹ càng, tốc độ nói càng lúc càng nhanh, khi nói tới lời cuối cùng thì lại biến thành tiếng "meo", giọng điệu cũng thay đổi.

Giờ phút bóng tối bao phủ kết thúc, ngọn đèn sáng lên, cảnh vật xung quanh lại sáng ngời.

Lăng Tố: "..."

Trang Điệt thậm chí còn không kịp nói chuyện, cậu ngồi xổm ở cánh cửa đã bị khóa trái của phòng ngủ, nhìn móng vuốt mèo đang ấn vào mu bàn tay của mình.

Lăng Tố ngậm chặt miệng, thuần thục lăn trên sàn một cái, nhảy lên giương nanh múa vuốt nhấn vào tay cầm để mở khóa.

Trang Điệt vừa mới làm ra một chiếc máy ảnh Polaroid. Cậu không hiểu rõ thứ này như cưa điện, lần đầu nên không tránh khỏi chậm một bước, trơ mắt nhìn con mèo đen trượt qua khe hở rồi chuồn mất: "...A."

Mèo đen chạy cực nhanh, chỉ trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Trang Điệt có chút tiếc nuối, treo máy ảnh trên cổ, cầm cưa điện bước ra khỏi phòng ngủ.

Những người khác đều đã quay về phòng khách dưới lầu.

Bởi vì lúc nãy bóng tối ập đến đột ngột, mọi người chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng. Chỉ có thanh niên khỉ kịp chạy tới chỗ ẩn nấp mà cậu ta tìm thấy trước đó, những người còn lại đều bị thương ít nhiều.

Người biến thành tác phẩm điêu khắc màu trắng xám lần này là chàng gà trống, anh ta nằm xiêu vẹo dưới ghế sô pha, vẻ mặt méo mó, khoảnh khắc sợ hãi, kinh ngạc và không thể tin được cuối cùng đã đọng lại trên gương mặt điển trai đó.

Cô hổ bị đâm một nhát vào vai trái, đã được băng bó tạm. Sợi dây trói trên người tên chó săn không biết đã bị ai cởi ra, hắn và người đàn ông mặt lợn đều bị thương rất nặng, dường như cả hai đã tấn công nhau trong bóng tối, trông có vẻ họ đã mất khả năng hoạt động.

Mặt trăn bị Lăng Tố giữ cổ ném ra khỏi phòng ngủ, phải mất vài phút mới có thể đứng dậy được. Gã thả người lên sô pha, trên tay cầm một tách cà phê không biết lấy từ đâu, ánh mắt trăn lạnh như băng vẫn luôn dõi theo Trang Điệt.

Điều đáng nhắc tới chính là thi thể của người đàn ông mặt ngựa gần như đã biến thành màu xám nhưng vẫn chưa hoàn toàn biến thành một bức tượng điêu khắc, hơi thở ông ta mong manh và vẫn nằm bất động cứng đờ trên ghế sô pha.

...Tóm lại, ngoại trừ cô thỏ kiến trúc sư vẫn chưa được tìm thấy, trong đợt tối đột ngột này, xem ra tất cả mọi người đều đã chủ động thực hiện một số biện pháp.

"Là tôi đã cởi dây thừng."

Trong sự im lặng bị kìm nén, cô hổ chỉnh lại mái tóc ngắn rối bù, chủ động nói: "Tôi bị tấn công nên để bảo vệ bản thân, tôi chỉ có thể hợp tác với tay chơi cờ."

Sắc mặt cô vẫn tái nhợt vì đau đớn và cuộc chạm trán đầy nguy hiểm vừa rồi. Nhưng thần sắc của cô cũng đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt dừng trên người đàn ông mặt lợn đang che bụng thở hổn hển.

Hiển nhiên, sau khi đồng ý hợp tác, tên chó săn đã đánh nhau với người cố gắng tấn công cô hổ. Mà lúc này người đàn ông mặt lợn lưỡng bại câu thương*, đương nhiên không thể thoát khỏi diện tình nghi.

*Lưỡng bại cầu thương(两败俱伤): trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả

Thanh niên khỉ cực kỳ sợ hãi: "Cô còn dám hợp tác với hắn sao? Đáng sợ quá..."

Cô hổ lắc đầu: "Bây giờ hành vi logic của mỗi người đều rất rõ ràng, nếu nhất định phải ra tay trong bóng tối thì sẽ tấn công người có thứ mà bản thân muốn lấy nhất."

Giống như những lời tên chó săn đã nói trước đó — trong trường hợp đây thực sự là mộng giới của hắn, chỉ cần ai đó chết trong mộng giới này, hắn lập tức có xác suất nhất định lấy được tài năng của người đó.

Cho dù nguy hiểm khắp nơi thì sức cám dỗ này chắc chắn đủ lớn.

Huống hồ, trong tình cảnh trước mắt, nếu không tấn công người khác thì khả năng trở thành đối tượng bị săn đuổi rất cao.

"Muốn hợp tác thì tôi phải tìm người có ít hứng thú với tôi nhất."

Cô hổ tiếp tục nói tiếp: "Tôi là một luật sư thương mại, am hiểu ngôn ngữ, kho kiến thức trong đầu đều là những thứ liên quan tới kinh doanh và các quy định pháp luật, những thứ này vô dụng đối với một tuyển thủ cờ vây...Cho nên tôi cũng muốn biết vì sao ông lại tấn công tôi và ông cần năng lực nào của tôi?"

Sau khi nói xong câu cuối, ánh mắt cô dừng lại trên người đàn ông mặt lợn.

Người đàn ông mặt lợn bị tên chó săn dùng dao ăn đâm vào bụng dưới, rất khó để tự đứng vững. Ông dường như đã quyết định không giao tiếp với người khác, thở ra một hơi thật sâu, khó khăn quay lưng lại.

"Còn có một khả năng, ông ta không cần năng lực của cô."

Trang Điệt đột nhiên mở miệng: "Hiện tại cô đang có một vụ kiện thương mại nào sao?"

Cô hổ sững sờ vài giây, bỗng nhiên hiểu được ý của Trang Điệt, sắc mặt hơi thay đổi.

— chuyện là công ty của cô có một vụ án vẫn đang xử lý, công ty đối thủ đã định sẽ thất bại, sắp phải chi trả một khoản tiền bồi thường lớn và cũng sẽ có một đợt thay đổi công việc quy mô lớn đối với các quản lý cấp cao liên quan đến vụ án.

Là một luật sư, đương nhiên cô không biết hết thành phần cấp cao của công ty kia, cho dù là có gặp nhau ở trên toà án hay các phương diện khác, cô cũng không thể nhớ được giọng nói hay tướng mạo của từng người...

Là một giám đốc điều hành có số phận sắp bị thay đổi bởi vụ kiện này, chỉ cần nghĩ cách khiến cô chết trong mộng giới và mất đi tài năng vốn có để cô không thể kiểm soát hướng đi cuối cùng của vụ án là đủ rồi.

"Ván cờ trên thương trường là dám cược dám chịu." Cô hổ nhíu mày: "Không nên dùng thủ đoạn này..."

Người đàn ông mặt lợn bỗng nhiên cười lạnh một tiếng: "Vậy tại sao cô lại ở đây?"

Cô hổ lúc này thế mà lại bị ông ta chặn họng, cơ thể cứng đờ, không nói được lời nào.

"Bọn tôi đã nhìn chằm chằm cô lâu rồi, phát hiện cô hợp tác với người khác, muốn tước đoạt những mảnh vỡ tài năng của người khác trong mộng giới, phải không?"

Thân phận của mặt heo đã hoàn toàn bại lộ, ông ta cũng không giấu giếm nữa, thở hổn hển cười nhạo: "Mọi người đều có bí mật, cho nên tốt nhất đừng chỉ trích người khác, giữ hết lời muốn nói vào bụng..."

Cô hổ không nói gì, sắc mặt có vẻ tái nhợt hơn trước một chút, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

"Cô đã đọc bài đăng đó phải không?!"

Thanh niên khỉ lập tức nhảy ra khỏi cô: "Thảo nào trông cô giống như có quen cô kiến trúc sư kia! Hai người vẫn luôn ở cùng nhau, thế mà vừa rồi cô vẫn muốn tìm cổ..."

Tất cả chi tiết được liên kết với nhau, sự mất tích của cô thỏ càng trở nên đáng ngờ.

Nếu những suy đoán này là sự thật, điều đó có nghĩa là có một mối liên hệ trực tiếp giữa kiến trúc sư và hai người — không ai có thể đảm bảo rằng nơi này chỉ đơn giản là mộng giới của kiến trúc sư. Đầu tiên cô ta xuất hiện trước mặt mọi người, sau đó lại trốn ở một nơi an toàn, chờ mọi người chém giết lẫn nhau.

Sắc mặt cô hổ càng lúc càng trở nên khó coi, cô không mở miệng thừa nhận nhưng cũng phản bác những câu hỏi chất vấn của thanh niên khỉ.

Cục diện đã thế này rồi, cũng chẳng còn ý nghĩa gì khi che đậy bí mật nữa. Nếu cô thỏ thật sự là kẻ chủ mưu ở phía sau, lừa tất cả mọi người sập bẫy để mượn dao giết người....

"Tôi thừa nhận, thật ra tôi cũng muốn săn người khác."

Cô hổ cuối cùng cũng đưa ra quyết định, hít một hơi thật sâu và nói nhanh: "Nhưng tôi cũng không biết đối phương là ai. Chúng tôi đã quyết định thực hiện bước tiếp theo ở mộng giới...Tôi muốn tìm kiến trúc sư cũng vì muốn xác nhận điều này với cô ấy."

Cô đã làm một thỏa thuận bí mật với cô thỏ nhưng khi đến nơi này lại phát hiện mọi thứ đã chệch hướng nghiêm trọng so với kế hoạch.

Sau khi phát hiện tính nghiêm trọng của sự việc, cô đã từ bỏ kế hoạch ban đầu của mình nhưng đã quá muộn, tất cả mọi người đều bị mắc kẹt ở đây, mất quyền rời khỏi.

Cô hổ khẽ nói: "Chúng ta phải tìm kiến trúc sư càng sớm càng tốt, có lẽ cô ấy biết cách rời khỏi mộng giới."

Thời gian cấp bách, không ai biết bao giờ bóng tối sẽ buông xuống lần bốn. Những người khác cũng không chậm trễ nữa, lập tức quyết định lục soát biệt thự lần hai.

Thanh niên khỉ không dám đi cùng cô hổ, cậu ta nhìn xung quanh một vòng, lấy hết can đảm đến gần Trang Điệt: "Tôi đã nói rồi, đừng ngồi...."

"Không đúng." Trang Điệt nói.

Thanh niên khỉ hoảng sợ: "Cái gì?"

Trang Điệt nhìn về phía người đàn ông mặt trăn: "Đây là mộng giới do anh thiết kế hả?"

Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhìn về phía Trang Điệt vẫn đang ngồi trên ghế sô pha.

Mặt trăn cười một tiếng, giọng nói khàn khàn, lộ ra vẻ ảm đạm: "Chỉ có kiến trúc sư mới có thể xây dựng mộng giới, tôi làm sao có năng lực này được?"

Cô hổ cau mày, do dự muốn nói rồi lại thôi, nhìn qua nhìn lại Trang Điệt và mặt trăn, sau đó thấp giọng nói: "Thật ra thì —"

"Được rồi, tôi thừa nhận... Tôi cùng hội với hai cổ."

Không đợi cô nói xong, người mặt trăn đã lập tức thừa nhận: "Quý ngài này, có lẽ bởi vì tôi đã nhắc đến việc cậu có trong tư liệu nên đã sinh ra chút hiểu lầm — nhưng đúng là tôi giống với những gì vị streamer họ Sở kia đã vạch trần. Làm game chỉ để kiếm tiền, là một kẻ lén bán thông tin của những người chơi."

Hai chân của thanh niên khỉ trở nên mềm nhũn, vẻ mặt đau khổ né tránh.

Cô hổ bất lực thở dài, khẽ gật đầu trước ánh mắt của những người khác.

Tuy rằng ba người trong thế giới thực chưa từng gặp mặt nhưng đúng như những lời của gã mặt trăn nói — kiến trúc sư phụ trách xây dựng hai mộng giới giống hệt nhau rồi bán chúng cho hai người, sau đó nghĩ cách đem "con mồi" dẫn đến mộng giới của người mua.

Việc lựa chọn con mồi đòi hỏi lượng thông tin cá nhân cực kỳ đầy đủ, thông tin này sẽ được gã mặt trăn là nhà thiết kế game thực tế ảo lấy và cung cấp thông qua một con đường nào đó.

Trang Điệt vẫn chỉ lắc đầu.

Thời điểm cậu chú ý gã mặt trăn là trong lần tối cuối chứ không liên quan đến "tư liệu" mà đối phương nhắc đến. Cũng chính vì vậy, Trang Điệt mới cùng với đối phương đi vào phòng ngủ của mình, muốn quan sát phản ứng của gã.

"Tôi mượn đồng hồ quả quýt của cô kiến trúc sư, cô ấy am hiểu phong cách thời Trung cổ Châu Âu, trông rất giống với phong cách tổng thể của căn biệt thự này nhưng thật sự vẫn còn kém xa."

"Nếu nhìn theo quan điểm thời Trung cổ, sở thích cá nhân của cô ấy rất hoài cổ, thích sự cổ kính và am hiểu sử dụng máy móc hơn là điều khiển điện lực."

Trang Điệt đứng dậy: "Vả lại phong cách trang hoàng của căn biệt thự rất thời thượng, trong phòng không có góc tối, không có khả năng dựng cửa bí mật hay những bức tường có đường ray. Đèn đuốc sáng trưng khắp nơi, nhìn xung quanh, mọi thứ đều mới tinh, sáng đến mức có thể soi gương..."

Mặt trăn lắc đầu bật cười: "Quý ngài à, nơi này còn có một cô luật sư xuất sắc, cậu định dùng phong cách trang hoàng hư vô mờ mịt này để buộc tội tôi sao?"

"Không." - Trang Điệt nói: "Tôi chuẩn bị để kiến trúc sư tố cáo anh."

Câu nói này khiến những người khác trợn tròn mắt.

Thanh niên khỉ nhìn cậu đầy hoài nghi: "Cậu — cậu biết kiến trúc sư ở đâu ư? Cuối cùng là cậu đang làm cái quái gì vậy, bây giờ nhà trẻ dạy nhiều thứ như vậy sao?!"

"Nếu cậu định lừa tôi thì đừng phí sức nữa." Mặt trăn có vẻ mất hứng thú, bước lên cầu thang: "Kiến trúc sư không có khả năng tố cáo tôi, dù sao — "

Trang Điệt nối tiếp câu chuyện: "Dù sao thì cô ấy cũng đã trở thành một bức tượng điêu khắc rồi."

Sắc mặt cô hổ đột nhiên biến sắc: "Cái gì?!"

Người đàn ông mặt trăn dừng lại ở lối lên cầu thang, xoay người nhìn thẳng vào Trang Điệt.

"Tôi đã nhìn chiếc đồng hồ để bàn này lúc trước nhưng không thể chắc chắn xác nhận cho đến khi hừng đông trở lại."

Trang Điệt đi đến góc phòng khách: "Bóng tối lần thứ ba không đến trước hạn — bóng tối luôn buông xuống cố định mỗi tiếng, là do chiếc đồng hồ này chạy chậm."

Trừ cô thỏ, những người khác đều không mang đồng hồ, chỉ có thể dựa vào đồng hồ để bàn để phán đoán thời gian. Mà kim đồng hồ để bàn không di chuyển thêm nữa, nó càng lúc càng chạy chậm lại, cuối cùng thời gian hiển thị hoàn toàn dừng lại ở 2:47.

"Chuyện này liên quan gì đến tôi? Tôi cũng không sửa đồng hồ để bàn." - Gã mặt trăn nói.

Trang Điệt hỏi: "Anh biết chế tạo màn đen trong quá trình chuyển màn phải không?"

Đồng tử của mặt trăn hơi co lại.

"Trong chu kỳ trước thì đèn tắt rồi sau đó mọi thứ mới bị bóng tối bao trùm. Hai lần còn lại, bóng tối đều trực tiếp ập tới."

"Tôi đoán rằng người trước là kiến trúc sư đã phát hiện ra điều bất thường, cố gắng kiểm soát cầu dao cúp điện — mà trực tiếp bao phủ toàn bộ khung cảnh bằng màn đen thì chỉ có nhà thiết kế game mới có thể làm được."

"Anh suy xét cũng rất chu đáo, đồng hồ để bàn này không có thiết bị phát ra âm thanh, anh cố ý sử dụng tiếng chuông đồng hồ làm tiền tố của màn đen, gây ra nhầm lẫn... Đáng tiếc lần này đồng hồ không thuận lợi đếm đến ba giờ và trái lại trở thành sơ hở."

Trang Điệt đi vòng qua mặt sau của đồng hồ để bàn: "Bởi vì anh không phải là kiến trúc sư nên anh không nhận ra rằng chiếc đồng hồ để bàn này không chạy bằng điện, mà được điều khiển bằng bánh răng máy móc kiểu cũ."

Trang Điệt mở mặt sau của đồng hồ để bàn, để lộ sự kết hợp dày đặc và phức tạp của các bánh răng.

Đồng thời xuất hiện trước mặt mọi người còn có cô thỏ đang cuộn tròn, sớm đã biến thành bức tượng điêu khắc màu xám trắng, bị kẹt trong những bánh răng đang chuyển động.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net