Chung cư không tồn tại 6: cậu ấy nhất định phải rất hòa thuận với bọn trẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió vù vù không ngừng.

Bên ngoài cánh cửa, Tống Hoài Dân cũng phát hiện đạn không có tác dụng với ổ khóa quỷ dị này, ông gấp đến độ trán cũng lấm tấm mồ hôi, thình lình ông bị một tiếng động lớn làm cho giật mình.

Trang Điệt vốn định bình tĩnh đẩy cửa bước ra, nhưng mới mở được một nửa thì toàn bộ cánh cửa hoàn toàn rớt ra khiến cậu không thể không ôm cửa tiến lên hai bước: "Phó đội trưởng."

Tống Hoài Dân không biết nên nói gì, tâm trạng đầy phức tạp mà cầm lấy cánh cửa.

"Suy luận trước đó đúng rồi, nỗi sợ hãi trong nhà vệ sinh vẫn chưa kết thúc hoặc đây mới thực sự là trung tâm của nỗi sợ..." Trang Điệt đang nói giữa chừng, bỗng nhiên phát hiện người cộng sự đang thảo luận với mình đã biến mất: "Người đâu?"

"Đây." Có người ở phía trên buồng đáp lại.

Vách ngăn sắp đổ vang lên vài tiếng cót két, có một bàn tay thò ra từ khoảng trống giữa trần nhà: "Có phát hiện gì mới hả?"

"Lăng Tố!!" Tống Hoài Dân tìm chỗ đặt cánh cửa xuống, không phòng bị ngẩng đầu, huyết áp vừa mới ổn định lại phải chịu kích thích mới: "Cậu lên đó từ khi nào...cậu leo lên làm gì?!."

"Tìm xem có chi tiết nào bị bỏ qua không." Lăng Tố từ khe hở trên vách ngăn của buồng số 6 trèo qua, nhảy xuống đất, bình tĩnh phủi bụi trên người: "Không suông sẻ lắm."

Vốn dĩ anh muốn xem thử bản thân có thể trèo qua buồng bên cạnh không, nhưng từ lúc cửa khoá, buồng số 7 dường như trở thành một không gian hoàn toàn độc lập.

Không có cách nào vào trong cho đến khi người bên trong tự nguyện ra ngoài mới được.

Lăng Tố bước nhanh đến trước mặt Trang Điệt, cẩn thận quan sát cậu: "Thế nào, có phát hiện mới không?"

Trang Điệt gật đầu: "Tôi muốn mượn một cái áo khoác."

Lăng Tố rất dễ nói chuyện, anh trực tiếp cởi áo khoác đưa cho Trang Điệt: "Nó hơi bẩn á, có vội không?"

"Vừa đẹp." Trang Điệt nhận lấy: "Tôi mới tìm được một túi bột giặt."

Cậu bị lừa bởi quảng cáo ngủ ngon được trả tiền, không chuẩn bị đầy đủ như hai người Lăng Tố mà chỉ mang bộ đồ ngủ yêu thích.

Tuy rằng kế hoạch giảng dạy của cậu không được suôn sẻ nhưng Trang Điệt có lý do để nghi ngờ gương từ chối học giặt quần áo với cậu là bởi vì cậu chỉ làm động tác cởi đồ không không vậy thôi, hiệu quả chưa đủ chân thực.

"Đại khái trong trường có đồn đãi linh tinh là từng có người ở nhảy lầu từ buồng số bảy, hơn nữa nhà vệ sinh này nằm ở vị trí khá hẻo lánh thường hay nghe được tiếng gió quỷ dị nên dần dần có người nói rằng nó bị ma ám."

Trang Điệt mặc lên chiếc áo khoác mượn của Lăng Tố, kéo khoá lại rồi xách theo túi bột giặt đi đến trước gương: "Các bạn học sinh tuổi càng nhỏ càng dễ tin mấy điều này hơn...cộng thêm cái bầu không khí nổi bật này thì cho dù là những kẻ phô trương thanh thế* bắt nạt người khác cũng sẽ hơi e ngại."

*Phô trương thanh thế(虚张声势): phô trương để làm ra vẻ như có lực lượng hùng hậu, trong khi thật ra không phải như vậy, để đánh lừa đối phương.

Có lẽ một lần bị truy đuổi đến đường cùng rồi trốn vào trong buồng này, cậu ấy không ngờ phát hiện những người đó không dám tiến vào mà chỉ đứng ở ngoài mắng chửi một lát rồi bỏ đi.

Chuyện như vậy xảy ra vài lần liên tiếp bởi vì tin đồn ma ám nên buồng toilet này đã trở thành một nơi để cậu ấy lánh nạn.

...Chỉ tiếc rằng nỗi sợ ma quỷ cuối cùng cũng sẽ vì thường xuyên tiếp xúc mà vơi dần đi.

Những người canh giữ ở ngoài cửa sẽ càng lúc càng lâu và trong cái thử thách dài đằng đẵng này, hoặc là lựa chọn gia nhập với bọn chúng, cùng trở thành quái vật, hoặc là luôn trốn ở đó rồi biến thành những cái bóng không thể nhìn thấy ánh sáng.

"Chúng ta đã biết ở đó có hai nhánh trốn."

Trang Điệt tóm tắt ngắn gọn: "Tình huống thứ ba là bởi vì may mắn hoặc do một nguyên nhân nào khác, tới khi quái vật rút lui sẽ xuất hiện những sự kiện quan trọng."

— những người kia cuối cùng cũng cảm thấy chán với trò chơi của kẻ nhát gan này rồi, quyết định đổi sang trò mới.

Có người mang đến một ổ khoá mới.

"Vì thế vào một ngày nọ, đương sự sau khi đợi những kẻ bắt nạt kia rời đi mới phát hiện bản thân cũng không thể ra ngoài được." - Lăng Tố đã hiểu ý của cậu: "Những kẻ đó đã nhốt cậu ta ở trong buồng."

Tống Hoài Dân nhíu mày khi nghe những điều đó: "Hành vi này đã cấu thành tội tổn hại cá nhân, cuối cùng bọn họ làm vậy là vì cái gì?"

"Không có mục đích gì đâu, có thể có thứ gọi là "cái cớ", nhưng cũng không quan trọng." Lăng Tố lắc đầu: "So với biết rõ vấn đề này thì còn có chuyện quan trọng hơn..."

Cho đến lúc này đã tìm ra được nguyên nhân nhà vệ sinh vẫn còn tồn tại.

Mặc dù quái vật bị dọa cho bỏ đi nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn tồn tại. Nỗi sợ hãi cốt lõi ẩn sâu trong mộng cảnh thực ra là bị nhốt trong buồng toilet số bảy này sau khi con quái vật rời đi.

Có thể đó chỉ là...một trò đùa ác ý, có thể những người đó tính sẽ đến mở khoá vào hôm sau. Nhưng dưới sự lo lắng chết người bên bờ vực sụp đổ, bị nhốt trong buồng này cả một đêm đã đủ để nỗi sợ hãi tích tụ trước đó hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát.

...

Trang Điệt vẫn đang giặt quần áo trước gương.

Khi cậu lặp lại quy trình "Mặc áo khoác – mở khoá kéo – cởi áo khoác" đến lần thứ ba mươi chín, hình ảnh trong gương cuối cùng cũng miễn cưỡng bắt chước theo hành động của cậu.

Trang Điệt cắn que kẹo mút, dùng một chân dẫm lên đống đổ nát của bồn rửa mặt, xắn tay áo tới khuỷu tay, dựng cưa điện bên cạnh người.

Xác nhận cậu học sinh đã theo kịp tiến độ, cậu kiên nhẫn chỉ dẫn cậu ta tiến hành bước tiếp theo: Đổ bột giặt lên đồ, mở vòi nước ra rồi giặt với nước.

Động tác của hình ảnh trong gương chỉ cần hơi không phối hợp là liền bị cậu liếc nhìn một cách ôn hòa, nó chỉ có thể cúi đầu giặt bộ đồng phục dơ của mình.

"Trang Điệt nói công việc ban đầu của cậu ấy là trợ giáo nhà trẻ hả?" - Nhìn cảnh tượng ấm áp trước mặt, giọng điệu Lăng Tố cũng bất giác trở nên dịu dàng: "Xem ra cậu ấy nhất định phải rất hòa thuận với bọn trẻ."

Tống Hoài Dân nhìn chiếc áo khoác đã được giặt sạch sẽ của Lăng Tố: "..."

Tuy rằng không phải linh hồn bị nhốt trong gương nhưng ở một mức độ nào đó, trạng thái hình ảnh trong gương vẫn có thể phản chiếu trạng thái của chủ nhân giấc mơ.

Đêm hôm khuya khoắt, ở trong nhà vệ sinh bị ma ám lại không thể không giặt đồ theo một kẻ quái dị cầm cưa điện, hình ảnh trong gương đã hơi biến dạng méo mó.

Tống Hoài Dân thậm chí còn bắt đầu lo lắng cho cái gương: "Làm vậy hình như không ổn lắm? Lỡ cậu ta suy sụp thì phải làm sao?"

Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Tống Hoài Dân thực ra không đồng ý với việc thúc ép chủ nhân giấc mơ — Chỉ là giấc mơ đã vặn vẹo đến mức này thì ý thức của người mơ chắc chắn cũng đã hoàn toàn hỗn loạn, rất khó để nói chuyện bằng lý trí với nhau, cho nên tạm thời cũng không có biện pháp nào tốt hơn.

Hơn nữa, Trang Điệt chỉ đang thân thiết dạy cái gương giặt quần áo, loại hành vi này rất khó để định nghĩa là áp bức hay thúc ép...

Tống Hoài Dân cực kỳ không yên tâm về sự an toàn của Trang Điệt, còn muốn khuyên Lăng Tố trông coi một chút thì ông vô tình nhìn lướt qua cửa nhà vệ sinh, bỗng nhiên mắt ông trợn tròn.

Sương mù màu máu dày đặc đến mức không thể tan ra lúc này đã nhạt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn đang chầm chậm biến mất!.

"Làn sương mù này là tượng trưng cho cảm xúc." - Lăng Tố giải thích: "Một lượng lớn hoạt động lặp đi lặp lại đòi hỏi sự chú ý tập trung và dễ có khả năng đạt được cảm giác thành tựu vốn là một trong những phương pháp giảm căng thẳng phổ biến trong liệu pháp tâm lý."

Dù chủ nhân của giấc mơ có tự nguyện hay không thì cậu ta cũng phải theo dõi động tác giặt đồ của Trang Điệt, sự chú ý của cậu ta thật ra đã bắt đầu thay đổi.

Nếu đổ không đủ bột giặt sẽ bị nhìn, nếu giặt không đủ nghiêm túc cũng sẽ bị nhìn, nếu giặt không tốt cũng sẽ bị nhìn.

Dưới cái nhìn ân cần của Trang Điệt, việc giặt đồng phục cho thật sạch đã dần dần trở thành việc quan trọng hơn nỗi ám ảnh với nhà vệ sinh.

Nhìn đồng phục bị chà đầy bọt trong gương, Trang Điệt cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, vẽ lên gương một bông hoa hồng nhỏ, cậu vặn nước lại rồi tiếp tục hướng dẫn bước tiếp theo.

...

Dưới bầu không khí tương tác giảng dạy hài hòa qua lại, bộ đồng phục trong gương thật sự đã được giặt sạch hơn chút, màu sắc ban đầu cũng dần dần lộ ra.

Sương mù bên ngoài nhà vệ sinh cũng càng lúc càng nhạt dần, cuối cùng nó trở nên khó nhìn thấy được.

Tống Hoài Dân vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại phát hiện gạch men dưới chân bỗng nhiên bắt đầu lay động.

"Lão Tống, cẩn thận một chút." Lăng Tố kéo ông: "Cảnh này sắp sụp đổ rồi."

Nhà vệ sinh là cảnh tượng trưng cho nỗi sợ, cùng với sự di dời chú ý trong giấc mơ, nỗi sợ hãi không còn đủ mãnh liệt để tiếp tục duy trì cảnh này nữa.

Lăng Tố giải thích hai câu đơn giản, như thể đáp lại lời của cậu, một khối gạch to đột nhiên vỡ vụn, khói bụi trong nháy mắt bốc lên.

Một bóng dáng to lớn dữ tợn uốn éo xuất hiện trong làn khói.

Không ngờ lại gặp lại đám quái vật kia, Tống Hoài Dân theo bản năng muốn chạy trốn thì lại bị Lăng Tố đứng bên cạnh giữ chặt tay.

Cảnh tượng trước mắt trông cực kỳ lạ lùng và quái dị.

Những bóng đen chui ra từ khe nứt của gạch men, những sợi khí đen nhẹ nhàng bao trùm lấy đống đổ nát, chúng vặn vẹo biến hình trong khói bụi, biến thành một con quái vật to bự xấu xí đỏ như máu.

Chất lỏng màu xanh lục không ngừng bắn tung tóe thành những vết nứt nẻ bao phủ khắp thân con quái vật, những khối thịt không ngừng giãy dụa gào rống thế mà lại biến thành vách tường và gạch men bẩn thỉu.

Trong sự biến đổi rối ren và hỗn loạn, nhà vệ sinh liên tục bị tháo dỡ và biến dạng.

Họ bỗng nhiên quay trở lại phòng ngủ rồi ngay sau đó lại tựa như trốn trong tủ quần áo, và tiếp đó lại bị kéo vào một hành lang dài hẹp rồi bị ép đến một cái cầu thang chật hẹp...

Sự ngưng tụ của giấc mơ.

Mặt của Lăng Tố cũng vỡ vụn theo gạch men, khoảnh khắc tiếp theo lại nguyên vẹn như cũ: "Loại bỏ hết sự gọt dũa, tất cả đối tượng của nỗi sợ đều trực tiếp ngưng tụ lại với nhau, đây mới là bản chất của giấc mơ này..."

Mọi thứ bỗng chốc chìm vào lặng im.

Trong khoảng không xám xịt tĩnh lặng trống trải như thể sẽ không bao giờ biến đổi này, vô số buồng toilet số bảy được nối liền với nhau tạo thành một cái hành lang dài.

Lăng Tố và Tống Hoài Dân bị đẩy đến lối ra của thông đạo, trong khi Trang Điệt vẫn còn đang nhiệt huyết dạy cho người bạn nhỏ giặt đồ bị bỏ lại ở bên kia của giấc mơ.

Những bóng đen chằng chịt và con quái vật bằng máu thịt xây nên vách tường ngăn, sơn màu máu loang lổ khắp nơi, nỗi sợ hãi hoàn toàn hợp nhất và ngưng tụ thành một hình ảnh, chật chội đến mức dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị chọn để ăn thịt.

Trang Điệt đột nhiên phát hiện, hai mặt trăng đỏ như máu có thể nhìn thấy từ bất kỳ cửa sổ nào hoá ra lại là một đôi mắt.

Vô số ánh mắt lơ lửng, chăm chú theo dõi, chờ đợi quyết định cuối cùng của cậu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net