Chương 55: Chắc chúng tôi đi nhầm rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang Điệt đổ hết hạt dưa ra rồi lấy một đống kẹo mút Lăng Tố cho, nhét hết vào túi quần.

Cậu phát hiện không thấy đội phó nữa, quay đầu lại nhìn: "Đội trưởng?"

"Tới chia chiến lợi phẩm." Lăng Tố hơi tiếc nuối buông tay, đặt Trang Điệt lại trên ghế, "Thanh kỹ năng của cậu được mở ra chưa? Lần đầu mở sẽ nhận được một đĩa quay lớn, có thể đi lãnh và nhận được một kỹ năng bắt đầu mới."

Mắt Trang Điệt sáng lên, nhanh chóng lướt trên màn hình ảo, quả nhiên tìm được một tin nhắn nhắc nhở suýt chút bị bỏ lỡ.

Nhân lúc Trang Điệt nghiên cứu giao diện, Lăng Tố đã phân bố xong phần thưởng nhiệm vụ lần này của đội.

Phần thưởng "Kén" cấp cho rất hậu hĩnh. Dựa theo giá trị đóng góp trong nhiệm vụ, sau khi trừ đi 679,52 điểm khen thưởng của D2 và F3, còn lại đều là lợi nhuận của đội bọn họ.

Có lẽ do tính đặc thù của giấc mơ này mà giao diện của mấy người bọn họ đã tích rất nhiều tin nhắc nhở nguy hiểm và cảnh báo trước.

Các dấu hiệu cảnh báo xuất hiện giữa nhiệm vụ này có nghĩa là họ đã bỏ lỡ một số nguy cơ cận kề có thể dẫn đến ý thức suy sụp. Vì bảo đảm an toàn của những người làm nhiệm vụ, "Kén" đã sẵn sàng cưỡng chế rút ý thức của họ khỏi mộng giới bất cứ lúc nào.

Với tư cách là người lãnh đạo của hai bên, Lăng Tố và D2 ​​cần đưa ra câu trả lời chi tiết cho từng cảnh báo nguy hiểm.

Sau khi họ gửi bản báo cáo tóm tắt đầy đủ về nhiệm vụ này, tổng bộ sẽ đưa ra đánh giá lại dựa trên các chi tiết của nhiệm vụ và đưa ra mức bồi thường rủi ro hợp lý.

Lăng Tố chuyển điểm thưởng của Trang Điệt cho cậu, đồng thời giúp đội phó chọn rút toàn bộ thành tiền mặt rồi nộp hoa hồng của D2 và F3 lên tổng bộ.

Anh quay lại giao diện và hít một hơi thật sâu khi đối mặt với hai trang đầy những cảnh báo nguy hiểm.

Nếu không phải lo đối phương sẽ thông qua mộng cảnh giết mình, Lăng Tố rất muốn tự bỏ tiền túi cho D2 lên được 700 điểm thưởng để đối phương lúc viết báo cáo giúp mình viết một bản....

Trang Điệt còn đang nghiên cứu chế độ tăng sức mạnh tinh thần, quay đầu lại phát hiện Lăng Tố đang đập đầu vào màn hình ảo: "Đội trưởng... sao vậy?"

"Chuyện nhỏ." Lăng Tố lau mặt, xốc lại tinh thần, mang theo 300 phiếu rút thăm trúng thưởng miễn phí quay lại bên cạnh Trang Điệt: "Cậu tìm được thứ gì?"

Trang Điệt mở ra cột số liệu của mình: "Tôi có thêm một lựa chọn ở đây."

Lăng Tố ghé người lại: "Tôi xem thử."

Tổng sức mạnh tinh thần lúc này của Trang Điệt là 85/100 có nghĩa là trạng thái thanh máu hiện tại của cậu là 85%. Mà bên cạnh cột giá trị sức mạnh tinh thần còn có một dòng ký tự nhỏ màu xám viết "Có kích hoạt chế độ tăng sức mạnh tinh thần hay không".

Trang Điệt thử chọn "Có", thanh sức mạnh tinh thần chuyển sang trạng thái nhấp nháy liên tục để được xác nhận.

"Đây là cách dùng khác của thanh máu." Lăng Tố khoanh chân ngồi xuống bên cạnh cậu, "Còn nhớ lúc D2 bị thuyền trưởng đơn phương đánh gục không?"

Trang Điệt gật đầu: "Tôi mới xem qua."

Các manh mối chủ chốt liên quan đến tuyến chính của mộng giới sẽ được nhắc nhở bất cứ lúc nào trong nhiệm vụ. Còn những tuyến phụ lạc đề sẽ được lưu trữ trong kho manh mối của đội, có thể xem lại bất cứ lúc nào khi cần thiết trong các nhiệm vụ sao lưu sau này.

Trang Điệt suýt nữa bỏ lỡ đĩa quay được tặng sau khi mở khóa thanh kỹ năng. Cậu chỉ đơn giản nhấn mở hết những chấm đỏ chưa đọc trong giao hiện xem qua một lần nhưng tiếc là không tìm được nội dung có ích nào.

"Lúc bắt đầu tấn công thuyền trưởng, tốc độ của hắn so với ngày thường nhanh hơn rõ, trên tay còn có hiệu ứng nổ đặc biệt."

Lăng Tố nhấn mở video, chọn một trong các khung hình và phóng to ảnh chụp màn hình cho Trang Điệt xem chi tiết: "Đây đều là tăng sức mạnh tinh thần. Dưới tình huống cần thiết, người làm nhiệm vụ có thể lựa chọn tiêu hao một phần sức mạnh tinh thần để tăng các chỉ số khác hoặc là kích hoạt một số hiệu ứng đặc biệt trong thời gian ngắn."

Nếu dùng trò chơi để so sánh thì điều này giống như việc buộc đốt thanh máu để bật chế độ tăng tốc/nổ. Nếu sử dụng đúng cách vào những thời điểm quan trọng, nó thường có thể đạt được kết quả bỏ ít sức nhưng đạt được hiệu quả cao.

Tất nhiên, trạng thái tiêu hao sức mạnh tinh thần tăng gấp đôi này không dễ chịu chút nào.

Sức mạnh tinh thần mất đi nhanh chóng sẽ làm người làm nhiệm vụ tiến vào trạng thái ngừng hoạt động nhất định tương tự như sau khi não bộ hoạt động với tốc độ cao. Cơ thể sẽ cảm thấy rất mệt mỏi, choáng váng và thậm chí là đau đầu, nghiêm trọng hơn còn có khả năng mất đi ý thức trong thời gian ngắn.

Cũng vì điều này mà những hạn chế về việc mở khóa chế độ buff lần đầu tiên rất nghiêm ngặt — Ví dụ, hiện tại Trang Điệp chỉ có thể tiêu hao 5% sức mạnh tinh thần một lần để cải thiện tốc độ, sức mạnh, thính giác và thị giác các loại hoặc tiêu hao 3% sức mạnh tinh thần để kích hoạt hiệu ứng đặc biệt.

Trang Điệt vẫn không khỏi thấy háo hức, chọn tăng 3% hiệu ứng đặc biệt, nín thở tập trung búng tay một cách tiêu chuẩn.

Cùng lúc đó, cơn chóng mặt đột ngột nhanh chóng bao trùm lấy cậu, Lăng Tố đã chuẩn bị sẵn, kịp thời vươn tay ôm chặt cậu: "Cậu cảm thấy thế nào?"

Cơn chóng mặt cực kỳ ngắn ngủi, thoáng một cái đã biến mất.

Bản thân Trang Điệt thật ra không có cảm giác gì, cậu thấy hơi nản mà dựa vào người Lăng Tố, nhìn tia lửa nhỏ nhanh chóng vụt tắt từ ngón tay mình: "..."

"Không tồi đâu." Lăng Tố gật đầu, "Lần đầu tôi thử, búng tay tới đau cũng không thấy chút phản ứng nào."

Mái tóc xoăn của Trang Điệt hơi dựng lên: "Thật hả?"

"Thật đấy. Sau đó khó khăn lắm mới cảm thấy ngón tay hơi nóng và hơi đau. Tôi rất vui, cảm thấy trời không phụ lòng người."

Lăng Tố nghiêm túc gật đầu: "Nhìn kỹ thì phát hiện hóa ra là do trầy da."

Trang Điệt không kìm được ho vài cái rồi nhếch khóe miệng.

Lăng Tố ôm lấy cậu, mắt nhìn Trang Điệt, bản thân cũng cười theo: "Được rồi... xem lần này vận may của cậu thế nào."

Anh chuyển hết 300 lần rút thăm trúng thưởng miễn phí đến giao diện của Trang Điệt. Không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, anh cũng chuyển luôn tất cả những lần rút thăm vô ích mà anh đã giữ lại.

Giao diện số lần rút thăm trúng thưởng tăng nhanh chóng, vừa nhảy đến "1000", đột nhiên Trang Điệt bảo dừng: "Chờ chút."

Lăng Tố tò mò: "Có gì cần chuẩn bị sao?"

Trang Điệt nghiêm túc gật đầu.

Cậu ngồi song song với Lăng Tố, cảm thấy chưa đủ nên dứt khoát kéo tay phải đang buông thõng của Lăng Tố, ôm hết vào lòng.

Lăng Tố ngồi tại chỗ, đột nhiên thấy hơi căng thẳng.

Anh vội vàng ngồi thẳng, mất tự nhiên hắng giọng, tay không xoa tóc: "Cái này... cái này cũng tính là chuẩn bị à?"

Lăng Tố cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi mà mình thay đại.

Anh bỗng thấy hối hận.

Nếu biết trước có quá trình này nữa, ít nhất anh cũng sẽ đổi một chiếc áo phông cá tính cool ngầu, bỏ ra thêm mấy trăm điểm thưởng mua tắm nắng, cho màu da của mình trông khỏe mạnh lên chút để không đến mức bị đội phó Tống gọi như ma ám...

"Rất quan trọng." Trang Điệt ôm anh chặt hơn chút, "Đừng nhúc nhích."

Lăng Tố lập tức ngậm miệng ngồi im, giao hoàn toàn tay mình cho tóc xoăn nhỏ.

Có thể do tư thế của đối phương quá nghiêm túc, Lăng Tố hồi tưởng lại vận may của mình, thậm chí mơ hồ cảm thấy kính sợ quá trình thần bí không rõ tác dụng này.

— Anh luôn rút ra gạch sặc sỡ có thể là do thiếu nghi thức như vậy. Mỗi lần đều dùng giấy vụn nhàu nát đập nút rút thăm nên bị "Kén" cho là không thành tâm...

Trang Điệt không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình, nhỏ giọng đếm cừu theo dãy Fibonacci, ôm chặt cánh tay Lăng Tố trong lòng.

Lăng Tố nghe ra được quy luật những con số mà Trang Điệt lặp lại mãi. Dưới bầu không khí này, anh cảm thấy bản thân cũng nên làm gì đó, khẽ hỏi: "Cần tôi nói chung..."

"....46368 con cừu 75025 con cừu 121393 con cừu."

Trang Điệt một hơi đi đến cuối, dứt khoát rút cánh tay đang bị nắm của Lăng Tố và nhấn nút cho một nghìn lượt rút liên tiếp.

Quay thưởng trên màn hình ảo chuyển động với tốc độ chóng mặt.

Trang Điệt ngẩng đầu.

Nếu cảnh tượng này xuất hiện trong thực tế, độ chấn động của nó thôi cũng đủ khiến vô số người cảm thán và chụp ảnh.

Có lẽ không ai lại không muốn dùng mọi cách để cố giữ hình ảnh trước mặt.

Xung quanh cậu và Lăng Tố như một cơn mưa ánh sáng ngoạn mục.

Vô số ánh sáng trắng đan xen, hội tụ xung quanh bọn họ, nhanh chóng rơi xuống như mưa.

Đôi khi, do sự xen kẽ của các đường, những tia sáng này va chạm thành các mảnh ánh sáng bị vỡ, sau đó ngưng tụ lại ngay lập tức, quay trở lại quỹ đạo tương ứng của chúng.

Trang Điệt đưa tay ra, những tia sáng nhỏ bé dọc theo lòng bàn tay rơi vào người cậu, thêu dệt và xen kẽ thành một lưới ba chiều bán trong suốt.

Đồng thời Trang Điệt còn phát hiện có vô số ánh sáng trắng cực dày xuyên qua kết giới mộng giới và tiến vào mộng giới cá nhân của cậu.

Trực giác của Trang Điệt đoán rằng những thứ đó là đạo cụ "Liên kết trực tiếp với chính chủ sở hữu" mà Lăng Tố từng nói.

Bây giờ bọn họ đang ở khu vực công cộng của đội, vì vậy những vật phẩm được rút này tạm thời được cất giữ trong mộng giới cá nhân và Trang Điệt có thể kiểm tra khi cậu trở lại.

Đối với các phần thưởng lớn được thả xuống trực tiếp sẽ thành đống hỗn loạn nhưng cũng trật tự ở khu vực công cộng, bất ngờ là nó phù hợp một cách vi diệu với cùng một chủ đề...

Lăng Tố đột nhiên tiến lên một bước, chắn cho Trang Điệt ở phía sau.

...

Một cánh cửa đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

Cánh cửa này có màu đen xỉn, mép có nhiều vết xước nhỏ, tay nắm cũng không còn nhẵn nhụi, có thể nhìn ra đã hơi cũ, nhìn thế nào cũng không giống phần thưởng.

Có người gõ cửa hai lần. Họ còn chưa kịp đáp lại, đối phương đã vặn nắm cửa, mở cửa đi vào.

Thông qua bả vai của Lăng Tố, Trang Điệt nhìn thấy hai bóng người xa lạ trong bộ vest đen.

"Đội trưởng." Trang Điệt giật giật ống tay áo của Lăng Tố, "Một nghìn lần rút có phạm luật không?"

Lăng Tố nhỏ giọng trả lời chắc nịch: "Không thể nào, lần trước tôi rút ra một nhà máy gạch cho lão Tống, giờ nó vẫn còn đang đè nặng trong giấc mơ của ổng á."

Theo như quan sát của anh, "Kén" thậm chí còn ngầm khuyến khích sự nhiệt tình rút thăm trúng thưởng này.

Hơn 100 lần rút liên tục sẽ kích hoạt một trang phục nào đó, hơn 500 lần rút liên tiếp có thể kích hoạt một chuỗi kịch bản hoàn chỉnh, xác suất nhận được vật phẩm ẩn hiếm cao hơn nhiều so với rút thăm đơn lẻ.

Vì thật khó để từ chối hộp mù phiên bản giới hạn, nhiều thành viên trong đội đã không thể cưỡng lại cám dỗ và dành điểm thưởng của mình để rút thăm nhiều hơn.

Trang Điệt yên tâm, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng giấu bài poker và hạt dưa trong mộng giới cá nhân của mình.

Cùng lúc đó, Lăng Tố cũng đi thẳng về phía hai người bọn họ, hỏi thẳng vào trọng tâm: "D2 kêu mấy người tới?"

Anh hỏi quá trực tiếp, hai người cũng không biết trả lời như thế nào, yên lặng nhìn nhau, nhíu mày nhìn Lăng Tố.

"Đội trưởng Lăng." Một trong hai người đi lên trước, theo quy định báo thân phận: "Tổng bộ cử chúng tôi đến xem, mong hai người đừng lo."

Hắn vừa giải thích vừa tránh những tia sáng vẫn đang chiếu xuống, đưa ra giấy chứng minh nhân phận có logo của bộ phận trực thuộc "Kén".

"Tôi biết." Lăng Tố gật đầu, "Trong nhiệm vụ bọn tôi không có hành vi nào vi phạm quy định nhỉ? Điểm kinh nghiệm phân cho mấy người bên kia cũng đã gửi qua."

Người nọ trầm mặc: "..."

... Tuy đã gửi qua nhưng thà không gửi còn hơn.

Điểm thưởng cho các nhiệm vụ cấp A là hàng trăm nghìn, gặp phải mộng giới cực kỳ khó khăn thậm chí có thể vượt qua cả triệu.

Sau khi bỗng nhiên thu được gần 679,52 điểm chuyển, bộ phận thống kê tại tổng bộ chịu trách nhiệm phân loại điểm đã ngừng hoạt động trong mười phút và cẩn thận kiểm tra máy móc nhiều lần để xem máy có vấn đề gì không.

"Mấy người đã hoàn thành nhiệm vụ rất xuất sắc."

Người nọ đẩy kính và hơi thẳng thừng bỏ qua chủ đề: "Chúng tôi chỉ... đến xem."

Trên thực tế, bọn họ cũng rất ít khi thực hiện loại nhiệm vụ này — bởi vì toàn bộ nội dung của nhiệm vụ thực sự chỉ là "đến xem".

D2 mang theo một đội viên cấp ba đi thực hiện nhiệm vụ đội, nhiệm vụ chưa giải quyết xong đã rời khỏi chế độ ngủ. Một đội viên cấp ba khác vì trong nhiệm vụ xuất hiện dao động giá trị SAN nghiêm trọng mà vẫn đang được điều trị trong trạng thái ngủ.

D2 nhất quyết muốn tổng bộ cử người tới để xem xét đội này nhưng có gặng hỏi thế nào cũng không chịu nói lý do.

Tổng bộ thấy kỳ quái nên cử hai người bọn họ đến đây — Tuy nhiên, đối tượng điều tra, phương hướng điều tra, mục đích điều tra đều không rõ ràng, đành phải xác định địa điểm tiếp cận trước, đến phòng họp công cộng của tiểu đội trực cấp dưới này...

Người nọ bỗng ngẩn người, hít một hơi thật sâu và nghi ngờ nhìn lên.

Hắn và người cộng sự bên cạnh liếc nhìn nhau, chỉnh mắt kính, đánh giá lại xung quanh lần nữa.

Mùi thơm vừa bay qua là từ một quán vịt quay ở góc đường. Cách đó không xa là một gian hàng bán hồ lô, phía sau là chiếc bếp than hoa kiểu cũ cao bằng đầu người đang nướng những củ khoai lang nóng hổi, ​​dầu kêu xèo xèo trên đĩa sắt nơi nướng mì lạnh.

Biển hiệu đồ ăn dầu đỏ ứa ra sáng lên, bên cạnh quầy thịt xiên chiên có bán nước mận chua đá, những que kẹo bông đang quay tít, nửa bịch bỏng ngô nổ ầm một tiếng.

...

Lăng Tố mặc áo sơ mi, vừa xắn tay áo lên, không biết từ lúc nào trong tay đã có thìa sắt, trước mặt là một nồi sắt lớn đựng hạt dẻ chiên đường.

Đằng sau anh là một thanh niên tóc xoăn, đeo tạp dề, trên tay cầm hai bịch xiên que, thò đầu ra đánh giá bọn họ.

"...Xin lỗi." Người nọ chợt tỉnh táo lại, vội vàng xin lỗi, "Chắc chúng tôi đi nhầm rồi."

Đồng nghiệp bên cạnh vẫn đang cúi đầu xác nhận tọa độ mộng giới: "Không đúng, đây là phòng họp công cộng..."

"Nhìn xem nơi này có giống phòng họp không?"

"Đương nhiên không giống nhưng chắc chắn "Kén" sẽ không sai..."

"Chúng ta nhận được 679,52 điểm chuyển, còn có gì không thể?"

"..."

Hai người nhỏ giọng thảo luận vài câu, khẳng định rằng chắc là do làm việc liên tục quá mệt mỏi nên vừa rồi bị sai lệch nhận thức trong thời gian ngắn.

Về phần biểu hiện kỳ ​​lạ của D2 hẳn cũng là di chứng do chấn động nhận thức trong nhiệm vụ để lại.

Hoặc do D2 không hài lòng với chế độ nhàm chán của tổng bộ và muốn họ học hỏi phong cách xây dựng của đội cấp dưới....

Họ không ở lại lâu hơn nữa và xin lỗi Lăng Tố dưới mùi hương ngày càng quyến rũ. Khi mở cửa, nhanh chóng rời khỏi chợ đêm công cộng của đội cấp dưới này.


--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

"Nếu không thì."

Nhân viên điều tra nói: "Chẳng lẽ có người tay không rút được một con phố đầy đồ ăn ngon à?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net