Kính chào quý khách 1: Cậu nứt đôi rồi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội phó nhỏ thuốc nhỏ mắt xong chạy nhanh tới, mang Trang Điệt từ mộng giới cá nhân đến đây.

Khi Trang Điệt bước vào, Lăng Tố cuối cùng cũng cạn kiệt linh cảm, nghẹn ra chữ báo cáo cuối.

"Xong rồi." Lăng Tố gõ mạnh nút enter, nhanh chóng thao tác chuột, chọn tải tài liệu lên, "Rút kỹ năng chưa?"

Trang Điệt gật đầu: "Chưa thử xem."

Lúc nãy đột nhiên bóng tối buông xuống, chỉ có thể xem như lướt sơ qua kỹ năng trói buộc, giao diện "số lần sử dụng" vẫn hiển thị số không.

Trang Điệt vốn định dùng thử kỹ năng một lần xem sao, nhưng lại phát hiện kỹ năng này hạn chế số lượng người, chỉ có thể kích hoạt khi có nhiều hơn ba người trong một không gian, vì vậy đành phải tạm thời từ bỏ ý định này.

"Lần này có nhiều người trong Mộng giới, đúng lúc có cơ hội để luyện tập."

Lăng Tố nhìn thời gian, đứng dậy từ bàn làm việc: "Lão Tống, ông muốn cùng đi không?"

Tống Hoài Dân xua tay nói: "Tôi vẫn chưa bình thường lại từ giấc mơ trước, hai người các cậu đi đi... Chú ý an toàn."

Trên thực tế, sức mạnh tinh thần của Tống Hoài Dân được coi là ổn định hơn so với người thường, cho nên mới được phân tới làm trợ thủ của Lăng Tố.

Nhưng dù vậy thì ông cũng rất khó chịu được việc tiến vào vài mộng cảnh khác nhau trong một khoảng thời gian ngắn.

Không chỉ khó có thể nhanh chóng phục hồi sức mạnh tinh thần đã tiêu hao, quan trọng hơn là mỗi lần tiến vào trong giấc mơ của người khác đều là một lần va chạm và dung hợp ở trong tiềm thức, ít nhiều sẽ để lại một số ảnh hưởng vô hình.

Nếu không phải vì cơ thể Trang Điệt cần phải dựa vào phương thức này để đảm bảo thời gian ngủ cơ bản, Tống Hoài Dân cũng sẽ không tán đồng với việc Lăng Tố mang theo cậu làm nhiệm vụ với tần suất như thế này.

"Đây là mộng giới rất khó giải quyết, không chỉ chúng ta mà còn có những người khác cùng phụ trách xử lý."

Tống Hoài Dân bổ sung: "Vài người đã bị 'Kén ' cưỡng chế rời khỏi, đều hoàn toàn không nhớ rõ tình huống trong mơ. Nhưng theo giám sát, sóng điện não của bọn họ hoạt động rất kịch liệt, hẳn là đã chịu kích thích nào đó... Cậu nhớ chăm sóc tốt cho Trang Điệt."

"Hai người các cậu cố gắng ở cạnh nhau, đừng tách ra để có thể ứng chiến chăm sóc lẫn nhau."

Tuy không đi cùng, nhưng Tống Hoài Dân vẫn không khỏi lo lắng, ân cần dạy bảo Lăng Tố: "Hai người các cậu nếu muốn cấu kết bắt nạt người khác, tốt nhất để cho họ một con đường sống, đừng đắc hẳn tội chết với người ta..."

Bên này ông còn đang lải nhải, Lăng Tố biết đội phó không đi cùng thì nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Trang Điệt, ngầm hiểu mà chuẩn bị sẵn sàng.

Lăng Tố không dấu vết mở giao diện, mở kỹ năng có thể đánh lửa bất cứ lúc nào. Trang Điệt mở ba lô ra, trong tích tắc nhét hơn mười mấy loại mì gói vào đó.

Tống Hoài Dân: "..."

Ông nhìn hai người như đi du xuân, huyết áp lập tức bắt đầu tăng vọt: "Có nghe thấy không!"

Lăng Tố nhanh chóng yểm trợ, giúp Trang Điệt giấu balô đi: "Nghe thấy rồi."

Anh gật đầu đảm bảo: "Tôi và Tiểu Trang sẽ ở cạnh, không rời xa nhau."

"Chỉ nghe được mỗi câu này thôi à!" Tống Hoài Dân bắt đầu cảm thấy đau đầu, "Hai người các cậu —"

Lo lắng của đội phó thành số mệnh ấn huyệt thái dương, gần như đã bắt đầu suy xét có nên tăng ca để đi cùng hay không, đồng hồ Lăng Tố mang theo cũng đúng lúc vang lên tiếng nhắc nhở sắp vào mộng giới.

Những người thường xuyên tham gia nhiệm vụ thường đảm nhận vai trò đội trưởng, vì quyền hạn tương đối cao, tin tức có được nhiều, trong quá trình làm nhiệm vụ mở giao diện xem xét lại khó tránh phiền toái, thông thường sẽ đem tổng thể chức năng của "Kén" gắn vào một thiết bị mang theo bên người.

Một số người sẽ làm thành điện toán quang học đeo trên cánh tay, có một sõ người quen làm thành mắt kính tất cả trong một nhìn cực giống đặc vụ siêu cấp.

Lăng Tố thuộc số ít người ngoan cố hoài cổ, anh tích hợp toàn bộ chức năng vào đồng hồ cơ Steampunk của mình.

Bởi vì chiếc đồng hồ cơ không có gì thú vị này không có bất kỳ chức năng trình chiếu nào, nên trong giấc mơ trước đó, khi cần kiểm tra vị trí của mục tiêu, gửi và nhận tin nhắn trên tần số chung,... đội trưởng Lăng Tố của đội xử lý sự kiện đặc biệt vẫn cần phải giản dị mở giao diện ra mới có thể thao tác.

— đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác dẫn đến tình huống này, là từ đầu đến giờ, Lăng Tố thật ra cũng không rút được bất cứ thiết bị hình chiếu công nghệ cao nào có thể mang theo bên người...

"Đến giờ rồi." Lăng Tố gõ đồng hồ, "Lão Tống, giữ liên lạc."

Tống Hoài Dân thật ra không muốn giữ liên lạc, nhưng dù sao ông cũng biết cái gì nên làm. Sau khi hít sâu hai hơi, lý trí lại một lần nữa đánh bại tình cảm: "Biết rồi."

Ông lui về phía sau hai bước, không thấy phiền mà dặn dò: "Cẩn thận, chú ý an toàn."

Lăng Tố gật đầu, vươn tay ôm lấy vai Trang Điệt.

Trong giây tiếp theo, ý thức của họ đột nhiên bị kéo vào một vòng xoáy sâu không thể biết được.

...

"Kính chào quý khách."

Trang Điệt mở mắt và nhìn xung quanh.

Lần này, dường như cậu và Lăng Tố bị dịch chuyển tách nhau. Bên cạnh Trang Điệt không có người, cậu một mình đứng ở trước quầy lễ tân của một khách sạn.

Ngoài cửa có mưa phùn rơi, trời u ám.

Gió lạnh lượn lờ khắp không gian tầng một, hơi nước bao trùm len lỏi vào từng ngóc ngách.

Các cạnh của quầy gỗ theo thời gian đã trơn nước, phiến đá đặt trên mặt đất đã có một số đường rãnh không bằng phẳng.

Bậc thềm dưới mái hiên bị ướt nhẹp nước mưa, lộ ra màu nền sẫm hơn bình thường, rêu xanh tươi tốt, kẽ hở có vài ngọn cỏ xanh thò ra.

Trên quầy có một chiếc lồng chim bằng tre.

Bên trong lồng chim là một chú vẹt trụi lông, còn lại mấy chục chiếc lông được phân bổ ngẫu nhiên theo phong cách rất hip-hop rock and roll. Cộng thêm cách phối màu, tổng thể chú chim có thêm chút phong cách rap: "Chào chào mừng đến trơ trụi trơ trụi."

Âm sắc giống hệt như những gì Trang Điệt vừa nghe thấy, dường như âm thanh mà Trang Điệt nghe được lúc đi vào thành công là do nó tạo ra.

Tuy nhiên, khi Trang Điệt để ý và nhìn sang, không hiểu vì sao, con vẹt đột nhiên bất ngờ lắp bắp như là băng cát sét.

"Chào ngài." Đúng lúc sau quầy lễ tân có người lên tiếng, "Cho hỏi ngài muốn đăng ký vào ở ạ?"

Lúc này Trang Điệt mới phát hiện trong không gian này còn có người khác.

Cậu nắm dây đeo ba lô như thấm hơi ẩm lạnh, không trả lời ngay mà lùi lại mấy bước cẩn thận nhìn vào bên trong quầy.

Cấu tạo của quầy hơi đặc biệt, khắp nơi đều có một đống ô vuông gỗ không rõ công dụng. Mỗi ô gỗ màu nâu sẫm đều khảm một vòng kéo bằng đồng thau, có thể kéo hộp bên trong ra khỏi ô vuông, số sê-ri được viết trên đó bằng bút sơn màu đen.

Những ô vuông này cũng chặn lối quầy, chỉ để lại một cửa sổ nhỏ bên ngoài tương đối hẹp, nhưng thực tế không gian bên trong rộng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Cũng chính vì điều này mà từ góc độ Trang Điệt đứng lúc đầu khi bước vào khách sạn, hoàn toàn không nhìn thấy được người đứng sau quầy.

Không nhận được câu trả lời, người nọ dường như cũng không hề sốt ruột mà chỉ lặp lại từng chữ một: "Cho hỏi ngài muốn đăng ký vào ở ạ?"

Trang Điệt suy nghĩ, thử hỏi: "Đây là nơi nào?"

Người nọ cũng hỏi: "Đây là nơi nào?"

Trang Điệt có vẻ cũng không quá kinh ngạc, bình tĩnh lui về phía sau một bước, lại thử nói: "Tôi không biết, bên ngoài đang mưa."

Người nọ nhanh chóng lặp lại với giọng điệu và âm điệu giống hệt: "Tôi không biết, bên ngoài đang mưa."

"Đã như vậy, cố ý nuôi thêm một con vẹt để làm gì..."

Trang Điệt nhỏ giọng thì thầm. Lần này cậu đứng cách quầy đủ xa, âm lượng cũng không quá lớn nên người trong quầy không lặp lại lời cậu.

Cách mười giây, người bên trong lại hỏi: "Cho hỏi ngài muốn đăng ký vào ở ạ?"

Trang Điệt không lãng phí thời gian nữa, xoay người bước ra ngoài.

Lần này, không có manh mối để suy luận, "Kén" không đưa ra lời nhắc nhở đầu về nhiệm vụ, họ không rõ đặc điểm, mục tiêu và phương thăm dò của mộng giới này.

Trang Điệt quyết định hành động theo bản năng. Cậu định đặt cược vào sự ăn ý giữa mình và Lăng Tố, xem hai người có thể đưa ra lựa chọn giống nhau trong tình huống này hay không...

Dường như trong quầy thực sự chỉ có một người lặp lại với một con vẹt, cho dù Trang Điệt xoay người rời đi, người nọ vẫn không hề tỏ ra có ý ngăn cản mà vẫn tiếp tục không ngừng hỏi cùng một câu.

Trang Điệt dừng ở bậc đá trước cửa khách sạn.

— Thật kỳ lạ, khi cậu bước ra khỏi khách sạn, lựa chọn "Thoát" màu xám trên bảng điều khiển tự nhiên trở thành có thể chọn.

Nói cách khác, khách sạn này không hạn chế không gian.

Không nhất thiết phải ở trong khách sạn, có thể ra vào tự do theo ý muốn chủ quan của mình. Hơn nữa chỉ cần ra khỏi lữ quá là có thể thoát khỏi mộng giới bất cứ lúc nào.

"Rất hợp lý." Trang Điệt đút tay vào túi, sờ sờ bút ghi âm, "Cho nên cực kỳ không hợp lý."

Trong một mộng giới bình thường, tình huống như vậy xảy ra là điều rất bình thường. Cho đến nay, tình huống mà Trang Điệt gặp phải hoàn toàn phù hợp với mô tả về những giấc mơ trong hướng dẫn dành cho nhân viên: mơ hồ, lặp đi lặp lại, kỳ lạ và hỗn loạn, có thể tỉnh giấc bất cứ lúc nào.

Nhưng nếu chỉ có vậy thì bọn họ không cần phải đến giải quyết giấc mơ này.

Trang Điệt không tiếp tục hành động đại.

Thật ra, cậu mơ hồ cảm thấy cơ thể mình khá kỳ lạ, nhưng bởi vì gió khuấy động mặt nước tù đọng gợn sóng lăn tăn, hơn nữa chiếc gương soi toàn thân cậu vừa nhận được quá lớn, mang theo không tiện, nên tạm thời không tìm được biện pháp hữu hiệu nào để có thể kiểm tra tình trạng bản thân.

"Khi nhiệm vụ này kết thúc, mình sẽ mua một chiếc gương nhỏ... hử?"

Trang Điệt chuẩn bị ghi chú lại, tay trái theo thói quen chạm vào cuốn sổ, lúc này mới nhận ra có gì đó không ổn, cậu quay đầu nhìn lại.

...

Cậu nứt đôi rồi...

Ý như mặt chữ, cơ thể vật lý nứt ra rồi.

Trang Điệt phát hiện mình chỉ còn nửa người bước ra khỏi khách sạn, một chân đứng trên bậc thềm, nước mưa lạnh lẽo đã lặng lẽ thấm vào một nửa cổ áo.

Nửa bị kẹt còn lại vẫn như cũ duy trì tư thế sắp bước ra cửa cuối cùng.

Bởi vì Trang Điệt cẩn thận không tiến thêm một bước, hai bộ phận cơ thể còn chưa hoàn toàn mất liên hệ, nhưng ở giữa đã mơ hồ xuất hiện một khe hở trong suốt.

Khe hở này không khiến cậu cảm thấy đau, nhưng khả năng điều khiển nửa cơ thể còn lại rõ ràng là không còn khớp. Ý nghĩ "giơ tay trái" đã tồn tại vài giây, tay trái mới chậm nửa nhịp mà từ từ nhấc lên.

Trang Điệt vội vàng lùi về khách sạn.

Khi cả người hoàn toàn trở lại khách sạn, cơ thể cậu dường như đã hoàn toàn trở lại bình thường.

Trang Điệt giơ tay sờ tóc và cổ áo mình.

Cảnh tượng vừa rồi không phải là ảo giác — tuy cơ thể không có gì khác thường, nhưng do bên ngoài khách sạn mưa không ngớt, mặc dù bên trái vẫn khô ráo thì bên phải đã dính nước mưa đầu đến chân, dường như ở giữa còn có thêm một ranh giới rõ ràng.

Một nửa cổ áo mềm oặt dính sát vào cổ, tóc ướt chạm vào đầu ngón tay lành lạnh.

Trang Điệt nhìn con đường đá bên ngoài khách sạn.

Con đường được nước mưa gột rửa sạch sẽ, trải dài xa tít dẫn đến cuối màn sương.

"Chào ngài." Máy đọc lại hỏi, "Cho hỏi ngài muốn đăng ký vào ở ạ?"

Trang Điệt quyết định trước tiên không khảo nghiệm sự ăn ý với đội trưởng nữa.

Cậu còn cần tay trái, cho dù là nằm mơ, cậu cũng không thể chấp nhận bản thân cứ không không mất đi nửa đầu tóc: "Làm thế nào vậy?"

Lúc này, người ở quầy cuối cùng mới trả lời: "Xin chúc mừng ngài đã đăng ký thành công vào phòng 527."

"Nó giống hệt như mấy chiêu trò gài bẫy kinh doanh buôn bán của các nhà truyền thông lớn."

Trang Điệt sớm đã đoán trước, vuốt tóc thở dài.

Cậu cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, chỉ cần cậu vô tình bày tỏ "ý muốn biết" về một doanh nghiệp nào đó qua điện thoại, khi cậu đến văn phòng kinh doanh để thanh toán hóa đơn cuối tháng do hóa đơn điện thoại tăng vọt, cậu sẽ thấy mình không hiểu vì sao mà đã đồng ý để xử lý rất nhiều gói tăng tốc lưu lượng...

Nói là vậy, nhưng vì lợi ích của nửa cơ thể, Trang Điệt chỉ có thể tạm thời phối hợp và bước đến quầy.

Một hộp gỗ nhỏ đã được đặt trên quầy.

Bên trong có hai thẻ phòng ghi "527", hai bộ đồ vệ sinh cá nhân dùng một lần, hai khăn nén, một đôi dép dùng một lần và hai chai nước khoáng miễn phí.

Theo phong cách tổng thể của khách sạn, Trang Điệt vốn tưởng cậu sẽ chỉ nhận được chìa khóa cửa, nhưng những thứ trước mắt cậu còn hiện đại so với tưởng tượng.

"Cầu thang ở bên trái và nhà vệ sinh công cộng ở cuối mỗi hành lang. Để có trải nghiệm nhận phòng tốt nhất, vui lòng giữ im lặng sau mười hai giờ."

Giọng điệu của người ở quầy rất kiên định như thể đã nói điều tương tự vô số lần.

Hắn cúi đầu đặt chiếc hộp gỗ nhỏ lên quầy.

Một cơn gió thổi tới, hất ống tay áo đang che tay hắn lên, để lộ ra những khớp xương gỗ rõ rệt.

Đó là một bàn tay làm bằng gỗ, được chế tác vô cùng tinh xảo. Mặc dù các khớp nối hoàn toàn bằng gỗ nhưng dường như không hề ảnh hưởng đến chuyển động, cầm nắm vẫn rất linh hoạt.

Trang Điệt nhận lấy hộp gỗ nhỏ.

Cửa sổ rất hẹp, tầm nhìn của cậu bị những tấm lưới gỗ kia che khuất, khi cậu có thể nhìn thấy bóng người lần nữa, đối phương đã hoàn toàn biến mất trong bóng tối.

Con vẹt trọc lông đứng trong lồng tre và vỗ cánh hai lần.

Người nọ lùi lại sau rồi quay trở lại quầy một lần nữa: "Kính chào quý khách."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net