Kính chào quý khách 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kính chào quý khách 4: xin đừng dán tai lên tường nghe âm thanh của phòng bên cạnh...


Trang Điệt chỉ lấy cây gậy bóng chày ra vì thật ra cậu đã cân nhắc toàn diện hơn.

So với các đạo cụ, cưa điện chắc chắn dùng ít tốn sức hơn, đồng thời có tác dụng uy hiếp và tấn công vượt trội nhất, là một thiết bị rất thích hợp cho việc đi du lịch trong nhà và dỗ dành trẻ em thủ công.

Nhưng đồng thời, cưa điện cũng có một nhược điểm rõ ràng nhất: Âm lượng.

Ngay cả bản thân người dùng là Trang Điệt cũng sẽ cảm thấy hơi nhức đầu vì chế độ ồn ào điên cuồng "bật công tắc lên và từ đây thế giới chẳng liên quan gì đến tôi", chứ nói gì đến những người hàng xóm ngây thơ không biết nội tình.

Trong thế giới thực, Trang Điệt cũng chưa bao giờ dùng cưa điện trong khu chung cư mà cậu thuê.

"Có thời gian mình vẫn muốn thử đột phá bản thân..."

Trong các nhiệm vụ trước, Trang Điệt đã thành công vượt qua nhận thức cố hữu rằng phải cắm điện và không còn phải kéo dây điện dài ấn tượng xung quanh nữa.

Trong bước tiến hóa tiếp theo, cậu quyết định chăm chỉ theo hướng im lặng, cố gắng phát triển chế độ sử dụng đủ yên tĩnh cho cưa điện.

"Những quy tắc mình biết cho đến giờ: sau 12h phải giữ im lặng, bình thường cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn, không được chất đồ thành đống ngoài hàng lang."

Trang Điệt nói làm là làm, cậu bắt đầu thu dọn phòng cho gọn gàng, đồng thời tìm kiếm những điều khoản bá đạo mà khách sạn che giấu: "Điều khoản thứ nhất có lẽ không nằm trong phạm vi khiếu nại."

Vì đó là lời nhắc nhở được đưa ra trực tiếp tại thời điểm nhận phòng, điều đó có nghĩa là nếu vi phạm sẽ phải thu dọn đồ đạc và rời đi, nếu không sẽ gặp nguy hiểm mà khách sạn sẽ không chịu trách nhiệm.

"Xác suất của cái sau cao hơn." Trang Điệp trầm ngâm, "Khách sạn này có thể có một số vị khách nào đó nằm ngoài tầm kiểm soát của chính khách sạn."

Giống như người bạn cùng phòng cũ bị cậu xả nước xuống bồn cầu.

Nếu lúc ấy Trang Điệt chọn mở thẳng cửa đi vào, bây giờ hẳn cậu đã nhiệt tình đưa chân và dép cho đối phương rồi.

Trong quá trình này, ngay cả khi có phương pháp gây tê và giảm đau thích hợp gây, hơn nữa còn biết rõ chỉ là một giấc mộng thì dưới sự kích thích mãnh liệt của nỗi sợ, một người trưởng thành bình thường rất có thể sẽ hét lớn một tiếng, đồng thời nhận được năm mươi lời khiếu nại.

Trang Điệt cẩn thận hồi tưởng lại tâm trạng lúc đó của mình, không có cảm giác bị "che miệng" hay "bị khóa cổ mạnh bạo", cho thấy đối phương có lẽ không có khái niệm khống chế con mồi để không hét lên.

Kết hợp với tin tức mà quản lý cung cấp, Trang Điệt nghi ngờ bạn cùng phòng mà cậu chưa từng gặp mặt thậm chí căn bản không biết cách giữ im lặng.

"Quản lý hẳn là biết gian phòng này có người mới thuê, nhưng theo lời hắn nói ở ngoài cửa, có lẽ cũng không phải là có lòng nhắc nhở."

Trang Điệt chậm rãi xoay chiếc bút ghi âm trong tay, cậu không nghĩ ngay cả việc trao đổi thông tin đơn giản nhất cũng không thể thực hiện được ở bên trong khách sạn.

Quản lý biết có khách mới nhưng ở ngoài cửa không nói lời nào, ngược lại chỉ hỏi có chuyện gì cần hỗ trợ không, đồng thời nhắc nhở người thuê cũ số lượng khiếu nại đã nhận được.

Trang Điệp đi đi lại lại trong phòng vài lần.

Mức hoạt động trong mơ của cậu hôm nay có lẽ đã đến giới hạn. Tuy bên ngoài thanh máu không mất đi nhưng cảm giác "mệt đến không muốn cử động" chân thật này đã được truyền đến bề mặt ý thức.

Trang Điệt đơn giản ngồi trở lại trên giường, thả lỏng đung đưa hai chân, dùng ngón tay gõ nhẹ mép giường: "Kết nối tất cả những tin tức đã biết, kết luận rất rõ ràng."

"Khách sạn này không có sức mạnh riêng, quy tắc duy nhất mà nó có thể khai thác là 'năm mươi lời khiếu nại'."

"Trong một số phòng của khách sạn, họ đã xông vào với những người mà họ không thể tự xử lý được."

"Theo quan điểm của khách sạn, cách duy nhất để loại bỏ những vị khách này là thu thập năm mươi lời khiếu nại."

"Để thu thập khiếu nại, khách sạn cần dựa vào những người thuê mới để xúi giục những người thuê cũ vi phạm nội quy, hoặc cung cấp cho những người thuê cũ 'chân' - có thể những kẻ này sẽ rời đi khi họ có chân."

Trang Điệt cắn nhẹ cây kẹo mút trong miệng, tắt bút ghi âm.

Công việc tìm kiếm không được suôn sẻ, cậu ngả lưng xuống giường định nằm nghỉ một lúc thì đột nhiên có một vật gì đó cứng cứng cộm sau lưng.

Trang Điệt dẫm lên dép nhảy xuống giường, vén hẳn chăn ra và tìm thấy "Những điều người ở trong khách sạn cần biết" mà cậu không thể tìm thấy ở bất cứ đâu ở phía dưới.

Giống như nhiều thông báo chung cư vô thưởng vô phạt khác, tờ giấy được bọc trong giấy bọc sách nhựa có thể mua được với giá vài xu ở ven đường.

Phần vừa rồi cộm lên người Trang Điệt chủ yếu là cái kẹp cứng hình tam giác của bìa giấy nhựa.

Trang Điệt cau mày, vươn tay nhặt tập nhựa lên: "Ở đây vốn có thứ gì à?"

So sánh với đáy giường, khe trên sàn và các góc của ngăn kéo, cậu đúng là không chú ý lắm đến phần giường, nhưng không phải là cậu không hề kiểm tra.

Trang Điệt nhớ rất rõ khi cậu từ bỏ việc tìm kiếm đội trưởng và quyết định tìm quy tắc ẩn giấu, cậu đã vén chăn hai chiếc giường lên và kiểm tra, nhưng không phát hiện thứ gì có ích.

Cậu lấy tờ giấy mỏng từ trong bìa nhựa ra, ước lượng vài lần, tạm thời gác lại cảm giác nghi ngờ, nghiêm túc đọc nội dung trên đó.

【Những điều cư dân trong khách sạn cần biết (trang thứ nhất)】

【Một, xin hãy giữ im lặng hết mức có thể】

【Hai, chỉ có phòng tương ứng với thẻ phòng của ngài và khu vực công cộng (nhà vệ sinh, cầu thang, hành lang) thuộc về ngài. Nếu chưa được phép, ngài không được phép vào các phòng khác.】

【Ba, cấm sử dụng nhà vệ sinh công cộng từ mười một giờ rưỡi đến năm giờ, cấm chất đống đồ lặt vặt ở hành lang.】

【Bốn, vui lòng sử dụng đồ đạc trong phòng hợp lý, không tự ý di chuyển, tránh hư hỏng do tự tháo dỡ.】

【Năm, nếu ngài không sống một mình, hãy thân thiện với bạn cùng phòng và cố gắng tránh xảy ra tranh chấp.】

【Sáu, xin đừng dán tai lên tường nghe âm thanh của phòng bên cạnh.】

【Bảy, sàn nhà làm bằng gỗ, có thể có ít khe hở, xin đừng lại gần nhìn tình hình của phòng tầng dưới.】

...

Trang Điệt lại lật ra sau, phát hiện bìa nhựa này chỉ kẹp một trang giấy này. Chữ bên dưới hoặc là bị giấu ở chỗ khác, hoặc là phải đáp ứng điều kiện nào đó thì mới hiện ra.

Trong khi đọc những điều cần biết, Trang Điệt đã cố tình đếm chúng.

Cho đến nay, thật ra cậu đã vi phạm hơn một nửa các quy tắc trên, nhưng vì bạn cùng phòng cũ không khiếu nại nên quản lý đã không truy cứu.

"Yêu cầu về thời gian trong nhà vệ sinh công cộng còn nghiêm ngặt hơn chung cư mình ở. Khách ở khách sạn làm việc và nghỉ thơi cực kỳ có kỷ luật à?"

Trang Điệt khoanh chân ngồi trên thảm, gõ gõ tờ giấy: "Còn hai điều cuối cùng..."

Trang Điệt chưa bao giờ là một người quá hiếu kỳ.

Cậu có thể ở trong nhà ba tháng mà không quan tâm việc đời, cậu cũng có thể đắm chìm trong trò chơi mấy ngày đêm, nhưng cậu chắc chắn không phải loại người sẽ chuyển ghế ghé vào cửa sổ, vừa ăn dưa hấu và vừa xem hàng xóm đánh nhau trong hai tiếng.

Khi kiểm tra phòng, cậu đã phát hiện ra những khe hở giữa các sàn gỗ, cũng thấy rằng độ dày của các bức tường hầu như không có tác dụng cách âm nào. Nhưng dù vậy, Trang Điệt cũng không có bất kỳ liên tưởng không đáng có nào.

Thay vào đó, sau khi thấy điều cần phải biết này và đọc được hai quy tắc đặc biệt được liệt kê....

Trang Điệt giơ tay vò mạnh tóc: "Không ổn."

Mắc bẫy rồi.

Nếu buộc phải nghe âm thanh ở phòng bên cạnh và xem tình hình ở tầng dưới, Trang Điệt có thể sẽ không tuân theo.

Cậu có lẽ sẽ ghi nhớ nội dung trên tờ giấy này, sau đó ném nó đại vào ngăn kéo, đeo tạp dề đi đun một nồi nước, nấu mì cho bản thân.

Nhưng theo điều được viết, Trang Điệt đột nhiên phát hiện, sự phản nghịch muộn màng của mình đột nhiên có xu hướng bộc phát.

Ý nghĩ này vừa nảy ra đã nhanh chóng bén rễ, Trang Điệt lập tức cất tờ giấy vào bìa sách, giả vờ như không nhìn thấy, đặt lại lên bàn. Cậu đứng dậy đun nước sôi bằng ấm nước điện mang theo, vẫn kiên trì cố thủ như cũ...

Trang Điệt nhìn chằm chằm vào chiếc ấm điện, im lặng đứng trong mười giây, cuối cùng nhẹ nhàng di chuyển qua, ngồi xuống bên tường một cách bình tĩnh.

...

Bên cạnh yên lặng không một tiếng động.

Trang Điệt cũng không biết mình đang mong đợi điều gì, đây là lần đầu cậu làm loại chuyện này, căng thẳng hồi lâu rồi chán nản thở dài.

Ấm đun nước điện xách tay đã đun sôi nước xong và âm thanh tích tích nhắc nhở vang lên.

Trang Điệt đeo tạp dề đi đến cạnh bàn làm việc.

Rất nhiều nơi có khách sạn giống chung cư cậu thuê, Trang Điệt đã cực kỳ thích nghi với cuộc sống này. Cậu mở một hộp mì gói, xé gói gia vị bỏ vào, nhặt rau củ đã sấy khô ném qua một bên.

Cậu đổ nước sôi vào, nhìn hơi nóng lượn lờ bốc lên, gõ tay nhẹ xuống mặt tay.

Thời gian trôi qua thật nhanh, trước khi cậu kịp nhận ra thì ngoài cửa sổ đã tối đen. Đứng trong căn phòng đơn điệu đèn sáng, Trang Điệt thậm chí mơ hồ có ảo giác mình thực sự đang ở trong hiện thực.

"Cảm giác đói cũng rất chân thực... Là do giấc mơ này khá đặc biệt hay là theo tình hình phát triển, khoảng cách giữa giấc mơ và hiện thực càng ngày càng gần?"

Trang Điệt kéo ghế dựa ngồi xuống, xem đồng hồ.

Cậu đi vào khách sạn khi sắc trời gần tối, sau đó, Trang Điệt đã trải qua vài giờ ở đây một cách an toàn.

Trên đồng hồ hiện thời gian là 11 giờ 50 tối.

Nếu như Trang Điệt đoán không sai, "Xin hãy giữ im lặng sau mười hai giờ" là một lời nhắc nhở vô cùng quan trọng, có thể quyết định hướng đi tiếp theo của mọi sự việc kế tiếp.

Vừa tính thời gian, Trang Điệp vừa nhìn chằm chằm mì gói ngập nước, mở nắp ra.

Cùng lúc đó, một lời nhắc xuất hiện trong giao diện mà chỉ mình cậu có thể thấy.

【Tạp dề chuyên dụng dành cho Thực thần ở chợ đêm (1/1) đã hoàn thành thức ăn ngon: mì ăn liền thơm ngon đủ hương vị】

【Điểm sinh lực tiêu hao: 1 điểm】

【Kỹ năng ngẫu nhiên: Nghe lén】

【Chú thích: Kỹ năng này thuộc về một vị thần chuyên chui rúc trong góc, luôn có thể tìm được góc thích hợp nhất để xem náo nhiệt. Trong cuộc đời ngắn ngủi 28 năm, chưa bao giờ bỏ lỡ 10.227 lần vui vẻ.】

Trang Điệt: "..."

"Vì sao chuyện này cũng có thể phong thần?"

Trang Điệt nhìn giao diện, nhất thời thậm chí cậu có hơi do dự có nên ăn mì gói này hay không.

"Một nghìn hai trăm hai mươi bảy lần." Trang Điệt không nhịn được mà tính, "Không phải đây là mỗi ngày đều xem náo nhiệt kể từ khi sinh ra sao, thậm chí còn không quên ngày 29 tháng 2 trong bảy năm nhuận..."

Lời còn chưa dứt, một tiếng rất lớn và chói tai bỗng truyền đến từ phòng bên cạnh.

Giống như có người kịch liệt giãy giụa, trong lúc không ngừng va chạm, càng ngày càng có nhiều đồ vật bị hất văng lệch vị trí, xen lẫn với rất nhiều tiếng cãi vã giận dữ không thể nghe rõ.

Trang Điệt lập tức bưng hộp mì gói lên.

Cầm chiếc nĩa nhựa, cậu đưa tô mì nóng hổi lên miệng, như bị một thứ gì đó kỳ lạ chỉ dẫn, cậu rất tự nhiên đi đến một góc nào đó rồi ngồi xổm xuống.

Âm thanh lọt vào tai cậu trở nên rõ ràng ngay lập tức.

Cảm giác này rất kỳ lạ, như thể Trang Điệt đi lạc vào cảnh giới kì lạ và ngồi giữa hai người đang tranh cãi với hộp mì ăn liền.

Trang Điệt có thể nghe rõ từng từ họ nói ngay cả khi không dán tai lên tường.

Nội dung của cuộc cãi vã không có gì mới, chẳng qua là sự bất đồng về một vấn đề nào đó, ý kiến ​​khác nhau về một cách làm nào đó.

Mọi người có thể dễ dàng cãi nhau vì tình huống này, rất khó để đánh giá liệu điều này có hợp lý hay không. Bởi vì trong rất nhiều trường hợp, người ta thực sự cần cảm giác an toàn do cãi vã mang lại và cảm giác an toàn này chính là điều mà sự im lặng không thể mang lại.

Trang Điệt dùng nĩa cuốn một ít sợi mì rồi cho vào miệng.

Cậu không quan tâm lắm đến nội dung cuộc cãi vã, điều khiến cậu chú ý là một phát hiện khác.

Mặc dù hai người đang tranh cãi và xô xát rõ ràng có tính cách rất khác nhau, một người hung hăng không chịu nhượng bộ, người kia đang trên bờ vực suy sụp và mất kiểm soát, chỉ có thể nhỏ giọng liên tục giải thích, nhưng Trang Điệt vẫn nhận thấy được một điều.

Sau khi loại trừ hoàn toàn những khác biệt về cảm xúc, tính cách, âm vực và âm lượng... thực ra âm sắc của hai người này giống nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net