Thoát khỏi đảo Thiên Đường 1: Dẫn người của anh quay về đi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Xác minh danh tính, thông đạo đã được mở.]

[Ngài đã chọn chế độ nhiệm vụ khẩn cấp.]

[Kiểm tra phát hiện có nhiệm vụ khác trong mộng giới, nhiệm vụ đang được hợp nhất, số lượng người trong đội: 5 người]

[Độ khó ước tính: cấp A]

[Điểm truyền dẫn đã được xác định, bắt đầu tiến vào, hãy chuẩn bị sẵn sàng...]

Có lẽ vì quá trình vào giấc ngủ lần này đã bị bỏ qua, khi được dẫn truyền vào, cảnh vật xung quanh không bị bóng tối bao trùm như trước.

Cùng với âm thanh máy móc nhắc nhở của "Kén", khi khôi phục lại khả năng di chuyển, Trang Điệt và Lăng Tố đã đứng trong một khu rừng rậm.

Tống Hoài Dân đã ở ngay trước mặt hai người. Trông trạng thái ông rất tốt, cũng không bị thương, chỉ đang nhíu chặt mày, vẻ mặt mơ hồ có hơi khó coi.

Xem ra vì để thuận tiện cho nhiệm vụ nên "Kén" đã tìm vị trí của Tống Hoài Dân, khi dẫn họ vào đã đúng lúc dịch chuyển họ thẳng đến cùng một địa điểm.

Lăng Tố gật đầu với Tống Hoài Dân, nhìn về hướng cách đó không xa.

Khi được dẫn vào mộng giới, hệ thống máy móc nhắc nhở lần này có tổng cộng năm người trong đội.

Khi Lăng Tố và Trang Điệt đồng thời được dịch chuyển tới cũng đã nhìn thấy hai người khác đang đứng ở một bên.

Cả hai người đều không phải thành viên trong đội xử lý sự kiện đặc biệt. Bọn họ đều mặc đồng phục đen giống nhau, trên người mang theo ít nhất hai loại súng ống và các vũ khí khác, đồng thời đeo kính bảo vệ mắt chuyên dụng và máy truyền tin mộng giới.

Lăng Tố không ngạc nhiên, chỉ hơi tò mò: "Lão Tống, hai vị này là?"

Tống Hoài Dân còn chưa kịp trả lời thì một trong hai người đã đi về phía Lăng Tố: "Anh là Lăng Tố phải không?"

Lăng Tố gật đầu, ôn hoà đưa tay: "Các anh —"

Người kia trực tiếp ngắt lời anh: "Dẫn người của anh quay về đi."

Lăng Tố hơi nhướng mày.

Anh thu tay lại, nuốt những lời nói còn lại xuống, không nói gì mà mỉm cười.

"Đây là nhiệm vụ có độ khó cấp A, không phải chuyện đánh nhau vụn vặt."

Người kia liếc nhìn Trang Điệt cách đó không xa, ánh mắt hắn dừng trên người Trang Điệt vài giây, tựa như có thể đọc thông tin của Trang Điệt thông qua kính bảo hộ: "Một người mới thực hiện ba nhiệm vụ mà anh dám dẫn cậu ta tiến vào một nơi như thế này à?"

"Cậu ấy rất mạnh." Lăng Tố sửa lại.

Người kia như là nghe thấy một trò đùa rất buồn cười, đánh giá Trang Điệt từ trên xuống dưới, không quan tâm mà vẫy vẫy tay, xoay người quay lại với người bạn đồng hành của mình.

Hắn đã nhìn ra Lăng Tố không phải là người sẽ nghe lời rời đi, cũng không nói tiếp nữa, cùng với bạn đồng hành cùng nhau tiến vào sâu bên trong rừng.

"Tùy mấy người, đừng gây phiền phức cho bọn tôi."

Người kia thản nhiên nói: "Dù sao 'Kén' cũng có biện pháp bảo vệ, chờ đến khi tính mạng các người gặp nguy hiểm cũng sẽ bị ép rời khỏi thôi."

Mặt Tống Hoài Dân tối sầm lại, không nhịn được muốn mở miệng thì lại bị Lăng Tố giữ tay.

Hai người kia di chuyển với tốc độ rất nhanh, bọn họ hiển nhiên đã được huấn luyện cực kỳ chuyên nghiệp, trong nháy mắt đã mất hút sâu trong rừng.

"Họ có trang bị chuyên dụng, ngay cả khi không giúp được gì thì hẳn cũng sẽ không gây thêm rắc rối cho chúng ta."

Lăng Tố thôi nhìn, rõ là anh không hề nghe đối phương nói gì sau đó, giơ tay kéo Tống Hoài Dân: "Lão Tống, ông có bị thương không?"

"Không có." Tống Hoài Dân nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Nhưng mà đây là nhiệm vụ cấp A, sao cậu lại mang Trang Điệt vào đây?"

Tuy phản cảm với thái độ của hai người kia nhưng độ nguy hiểm của nhiệm vụ cấp A rất cao, Tống Hoài Dân thực sự không an tâm: "Cậu ấy chỉ mới tham gia vài nhiệm vụ thôi mà? Trong đội có rất nhiều người, đừng làm như thể chỉ có ba chúng ta..."

"Phó đội trưởng." Trang Điệt vừa được Lăng Tố khen nên rất tự tin, "Đội trưởng nói tôi rất mạnh, hơn nữa vận may hiện tại của tôi cũng rất tốt."

Tống Hoài Dân nghe không hiểu: "Hả?"

"Tôi cũng vậy." Lăng Tố gật đầu, "Bây giờ không phải lúc nói về chuyện này."

Lăng Tố vừa mới tìm ra bí ẩn của nhân phẩm nhưng hiện tại nhiệm vụ quan trọng hơn, chỉ có thể chờ sau khi trở về đội thảo luận với phó đội trưởng.

"Trang Điệt cứ khăng khăng theo giúp tôi viết báo cáo, bọn tôi vừa mới chạy tới."

Lăng Tố đặc biệt giải thích, anh lấy ra hai cái ghế nhỏ rồi ngồi xuống cùng Trang Điệt: "Lão Tống, có thể ông phải giải thích cho bọn tôi biết chi tiết về tình huống hiện tại."

...

Tổng cộng có ba kẻ bắt cóc.

Trong cuộc đột kích bắt giữ, những người này và con tin bị bọn họ bắt cóc đã tiến vào mộng giới mang tên "Đảo Thiên Đường".

So với trường hợp bắt cóc thông thường, trường hợp lần này khá kỳ lạ. Tội nhân rõ ràng đã sa lưới nhưng lại đồng thời có thể ung dung chạy ngoài vòng pháp luật. Bọn họ bắt cóc ý thức con tin nhằm mục đích là chuộc lại cơ thể của mình.

Về phần phóng thích con tin, những người này cũng đưa ra điều kiện rất rõ ràng.

Cảnh sát phải rút lui, phải lập tức thả đồng bọn của bọn họ.

Khi đồng bọn lấy được xác bọn họ mang đi và xác nhận đã hoàn toàn an toàn thì bọn họ mới phóng thích ý thức của con tin bị mắc kẹt trong mộng giới.

Trong vòng 6 giờ trong thế giới thực, nếu cảnh sát vẫn không làm gì đáp lại, bọn họ sẽ "đánh thức" một con tin ngẫu nhiên.

Một khi bị cưỡng chế tỉnh lại trong giấc mơ của người khác, tương lai dài trong hiện thực, nạn nhân sẽ không còn khả năng tự tỉnh lại và chỉ có thể làm một con rối có khả năng hoạt động.

"Chúng tôi đã điều tra hồ sơ của bọ họ."

Tống Hoài Dân lấy ra một quyển sách, lật ra một tờ trong đó: "Tìm thấy phần giới thiệu về mộng giới 'Đảo Thiên Đường' rồi."

[Đảo Thiên Đường]

[Nơi này không phải thiên đường mà là một ngục giam.]

[Những người sắp bước vào nơi này, hãy từ bỏ mọi hy vọng.]

[Tiếng khóc như tiếng sấm, nghĩa trang rộng lớn bốc cháy ngùn ngụt, gió lốc cuồng phong gào thét trong thung lũng, bùn lầy khắp nơi.]

[Từ trước đến nay luôn có hai mặt trời, chiếu sáng hai đường kính tương ứng.]

[Hãy nhớ kỹ đêm nay, bởi vì mãi mãi bắt đầu từ đêm nay.]

...

"Đáng lẽ nên cho mấy phụ huynh xem thứ này."

Tống Hoài Dân dùng sức xoa xoa trán: "Cái này là chỉnh sửa hành vi đó à? Mỗi ngày xem cái này, không thích truyện kinh dị mới lạ?"

Lăng Tố có vẻ rất hứng thú với quyển giới thiệu này, đọc đi đọc lại vài lần rồi đưa cho Trang Điệt.

Anh điều chỉnh lại đồng hồ: "Lão Tống, tốc độ dòng thời gian ở nơi này và bên ngoài như thế nào?"

"4:1" Tống Hoài Dân nói, "Nói cách khác, bọn họ yêu cầu 6 giờ ở thế giới thực là một ngày ở trong giấc mơ."

"Đúng rồi, dựa theo thông tin của bọn họ, mộng cảnh này dùng để rèn luyện khả năng sinh tồn. Cho nên môi trường trên đảo đầy rẫy những nguy hiểm, hơn nữa cũng không thích hợp để sinh tồn."

Tống Hoài Dân mở bảng điều khiển của mình ra, kiểm tra lại một lần: "Tốt hơn các cậu nên cẩn thận một chút, hòn đảo này sẽ nhanh chóng tiêu hao năng lực tinh thần, cẩn thận đừng để rớt quá mức."

Đây cũng là lý do vì sao "Kén" đánh giá nhiệm vụ này là cấp A.

Vẫn cứ là dùng game để so sánh:

Tiến vào mộng giới bình thường, thanh máu sẽ chỉ giảm khi bị tấn công, các hoạt động bình thường hầu như sẽ không tạo ra bất cứ ảnh hưởng gì.

Còn trong mộng giới này, ngoại trừ vết máu còn sót lại do bị thương, từ lúc bước vào, dù là làm gì thanh máu cũng sẽ giảm xuống theo một tốc độ cố định.

Sở dĩ hai người không lãng phí nhiều thời gian, phát hiện Lăng Tố nói chả có ý nghĩa gì thì lập tức rời đi, tiết kiệm thời gian nhất có thể.

"Hai người bọn họ là thành viên của bộ phận phụ trách "Kén". Nhiệm vụ lần này liên quan đến con tin, tác động rất xấu nên đã cử bọn họ đi xứ lý."

Tống Hoài Dân kìm nén cơn giận: "Dù có là người chuyên nghiệp thì thái độ đó là gì vậy?"

Ông chỉ là phó đội trưởng nên hai người đó không để ý thì thôi. Nhưng đối mặt với đội trưởng Lăng Tố, đối phương vẫn tỏ ra kiêu ngạo và bất chấp khiến trong lòng Tống Hoài Dân cực kỳ tức giận.

Bản thân Lăng Tố không để bụng, anh nhún vai: "Nếu là người của "Kén" thì thái độ đối với tôi như vậy cũng là bình thường..."

Tống Hoài Dân nhíu mày, không hiểu vì sao vẻ mặt của Lăng Tố đột nhiên làm ông thấy bối rối: "Ý cậu là sao?"

"Lão Tống, ông có tin không?" - Lăng Tố nhìn xung quanh, thần bí thấp giọng nói, "Tôi nghi ngờ "Kén" và tôi có thù oán riêng."

Tống Hoài Dân: "..."

Lăng Tố vẫn rất nghiêm túc: "Thật đó."

Anh liệt kê rất nhiều chứng cứ, có thể đếm trên đầu ngón tay của phó đội trưởng: "Ông nhớ lần trước tôi nhặt được một cây ngoáy tai biết hát không? Còn có ngôi nhà gạch cầu vồng, còn có mười tác phẩm quần xà lỏn nghệ thuật hiện đại...."

Hợp tác với Lăng Tố lâu như vậy, Tống Hoài Dân vẫn không thể biết được khi nào người này mới nghiêm túc, khi nào lại bệnh. Ông nhìn Lăng Tố đang nghiêm túc lải nhải, đầu đau như búa bổ.

Tống Hoài Dân giơ chân lên đá: "Rõ ràng chính cậu mới có vấn đề! Trước kia cậu nói phong thủy trong phòng làm việc không tốt, sau này lại nói chính cái trán của tôi đã hút hết vận khí của cậu, bây giờ lại đổ lỗi cho 'Kén' sao?!"

Lăng Tố đã sớm quen với việc bị ông đá, thuần thục nhanh chóng né tránh, thuận thế trượt đến bên cạnh Trang Điệt, khí chất toàn thân nháy mắt dịu dàng, trầm ổn trở lại: "Có phát hiện gì mới?"

Tống Hoài Dân ấn mạnh trán:"..."

Ông tức đến đầu óc choáng váng, thuận tay tắt giao diện cá nhân chuẩn bị tìm thứ gì đó để động thủ, trong lúc vô tình liếc nhìn một cái, bỗng nhiên phát hiện ra sự thay đổi của chỉ số.

Bị Lăng Tố trêu chọc, sự chú ý của ông vô thức thay đổi, không hoàn toàn tập trung vào nhiệm vụ và con tin như trước nhưng sự suy giảm năng lượng tinh thần đã bất ngờ chậm lại hơn trước.

Tuy chỉ là một dấu vết rất nhỏ nhưng chuyện mất máu liên tục là một tin không hề tốt trên hòn đảo này.

Tống Hoài Dân nhìn về phía Lăng Tố cách đó không xa.

Sau khi nhìn hành vi của anh, căn bản không thể đoán được chuyện này có phải là do anh cố ý hay không — lúc này tính tình Lăng Tố thay đổi trong nháy mắt, đang ngồi chồm hổm bên cạnh Trang Điệt, cùng nhau nghiên cứu quyển sổ nhỏ.

Lăng Tố trông rất nghiêm túc, đặt một tay trên vai Trang Điệt, thành một tư thế bán bảo vệ. Anh nhỏ giọng giao tiếp với Trang Điệt, đôi lông mày hơi sắc của anh ta trở nên nghiêm túc, rõ ràng là một tư thế đội trưởng tiêu chuẩn.

— không biết vì sao, Tống Hoài Dân bỗng nhiên có một dự cảm rất xấu.

Chuyện như vậy đã diễn ra từ rất lâu, người đầu tiên trong đội mắc chứng tâm thần phân liệt có lẽ không phải là đội trưởng Lăng Tố mà chính là Tống Hoài Dân...

Trang Điệt cuối cùng cũng nghiên cứu xong quyển sổ nhỏ, trả lại cho Lăng Tố: "Hai người kia đã đi sai đường."

Tống Hoài Dân đang chuẩn bị nói chuyện đàng hoàng với Lăng Tố, ông vừa mới đi tới lại đúng lúc nghe được câu này, lập tức khá ngạc nhiên: "Gì cơ?"

"Những câu nói này đều từ《 Thần khúc 》. Trang Điệt ngẩng đầu: "Đây là một lời nhắc nhở rất quan trọng — mọi người đã nghĩ sai một chuyện."

Lòng Tống Hoài Dân treo lên, nháy mắt trở nên nghiêm túc, cùng nhau ngồi xổm xuống: "Chuyện gì?"

"Kế hoạch ban đầu của mọi người là lẻn vào trong rừng, tìm hai tên bắt cóc đang giam giữ con tin rồi nghĩ cách giải cứu con tin phải không?" - Trang Điệt hỏi.

Tống Hoài Dân gật đầu: "Gần giống như thế."

Hòn đảo này có rừng rậm dày đặc, theo quan điểm của bọn họ, nơi có khả năng cao nhất để những tên bắt cóc ẩn náu là trong những khu rừng tăm tối này.

Trang Điệt thiết lập trạng thái giao diện sang công khai: "Nhưng ở nơi này sẽ bị mất máu."

Chương đầu tiên của 《 Thần khúc 》là rừng rậm, mấy câu cuối cùng thậm chí đã nói rõ ràng "Thế nhưng lại vứt bỏ đường đúng, không biết đi đường nào."

Tống Hoài Dân sửng sốt.

"Bọn bắt cóc cũng sẽ tuột máu sao?" Tống Hoài Dân nhíu mày, "Đây vốn là mộng giới do trung tâm của bọn họ tạo ra, chẳng lẽ không phân biệt được bản thân với kẻ xâm phạm?"

"Đã tìm được quyển này có nghĩa là không cần lo lắng mộng giới thực sự thuộc về một nạn nhân nào đó."

Trang Điệt hỏi: "Tại sao 'Kén' không trực tiếp phá hủy cái mộng giới này, cưỡng chế giải phóng mọi người bên trong?"

Tống Hoài Dân bị cậu nhắc nhở mới chợt ý thức được điểm này, sắc mặt hơi thay đổi.

"Tôi suy đoán, mộng giới thật sự đã xảy ra thay đổi một lần, lại xuất hiện một loại hình mới." Trang Điệt nói, "Loại hình mộng giới này không có chủ nhân, cho nên "Kén" không thể phá hủy mà chỉ có thể đưa 'chuyên gia' tiến vào xử lý khẩn cấp."

Đây mới là chân tướng về sự xuất hiện đột ngột của hai người đó.

Bọn họ được "Kén" cử tới, khẩn cấp giải quyết loại mộng giới biến dị kiểu mới này chứ không phải vì "ảnh hưởng xấu" nào đó.

Ngực Tống Hoài Dân không khỏi phập phồng: "Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Nếu ý nghĩ này chính xác, chúng ta phải phân tích tâm lý tội phạm một lần nữa."

Trang Điệt chậm rãi siết chặt ngón tay: "Đầu tiên, mục đích của bọn họ là lấy lại thân thể của mình, con tin là phương tiện duy nhất mà họ dùng để đe dọa cảnh sát, cho nên bọn họ sẽ không bao giờ chọn một môi trường mà họ sẽ bị tụt máu. Tiếp theo, bọn họ quen với mộng giới này hơn chúng ta rất nhiều, dưới tình huống như vậy, bọn họ hoàn toàn không cần phát sinh xung đột với chúng ta, chỉ cần ẩn nấp là đủ rồi."

"Từ hai điểm này, có thể rút ra ba kết luận."

Trang Điệt đặt hai viên đá ở trước mặt: "Thứ nhất, bọn họ sẽ không bao giờ trốn ở trong rừng. Thứ hai, phải có một nơi để sinh tồn lâu dài trên hòn đảo nhỏ này.

Tống Hoài Dân hỏi: "Còn cái thứ ba?

Trang Điệt nắm viên đá cuối cùng trong lòng bàn tay, cậu nhẹ nhàng ước lượng hai lần, nhìn về phía khu rừng đáng sợ bị bóng tối bao trùm.

"Thứ ba, đội trưởng mới là người chuyên nghiệp."

Trang Điệt rất nghiêm túc, đặt ngay ngắn ba viên đá ở trước mặt: "Anh ấy siêu lợi hại, có có thể dùng ngón tay búng ra tia lửa."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Trang: Mang thù.jpg


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net