Chương 53: Cá chép đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!

Bị bắt tại chỗ, điều Tạ Phỉ lo lắng nhất căn bản không phải Úc Ly nổi đóa, mà là đối phương phát hiện ra bí mật nhỏ của hắn - người bình thường nhìn thấy bài đăng này, cùng lắm là cười cho qua, nào sẽ lén lén lút lút như hắn?

Nếu hắn là Úc Ly, nhất định sẽ nghi ngờ, huống chi bệnh nghi ngờ của Úc Ly vốn đã rất nặng.

Tạ Phỉ hận không thể hóa nước biến mất ngay lúc này, tâm trạng chợt cao chợt thấp như bị cáo chờ đợi thẩm phán tuyên án, hoang mang không dứt.

Hồi lâu sau, thẩm phán rốt cuộc giơ búa lên.

"Cái này gọi là tin tức xã hội?"

"Đề tài được xã hội chú ý, không gọi tin tức xã hội sao?" Tạ Phỉ cố làm vẻ không hiểu.

Ánh mắt thâm trầm u ám của Úc Ly nhìn chằm chằm hắn, "Cậu..."

Trái tim Tạ Phỉ co lại thành một nhúm, tới rồi!

"Biết tại sao gấu trúc có thể sống 800 năm mà không tuyệt chủng không?"

"..Hả?"

Tạ Phỉ sửng sốt thật lâu mới nói: "Bởi vì không có thiên địch?"

"Trừ cái này ra, cũng bởi vì năng lực sinh sản của gấu trúc rất mạnh." Úc Ly không có ý thẹn quá hóa giận, ngược lại tâm bình khí hòa nói: "Hoàn cảnh sinh tồn biến hóa khiến gấu trúc bây giờ thoái hóa hơn thời thượng cổ rất nhiều... Ít nhất ở mấy ngàn năm trước, gấu trúc hoang dại rất dễ dàng có bầu."

Giọng của Úc Ly quá mức nghiêm túc, vẻ mặt quá tự nhiên, mặc dù không bàn cụ thể, vẫn khiến Tạ Phỉ cảm thấy hoang mang - rốt cuộc đối phương đang phổ cập khoa học, hay là đang lấp liếm cho qua?

Thấy Tạ Phỉ lộ ra vẻ hoài nghi, Úc Ly bỗng nhiên lạnh mặt xuống, "Cậu làm vẻ mặt gì thế kia, dám cả gan không tin lời của tôi? Rốt cuộc là cậu sống 5000 năm, hay tôi sống 5000 năm?"

"...Anh."

Là lấp liếm, Tạ Phỉ xác định.

Thật không nghĩ tới, ca của hắn bây giờ cũng học được cách dùng chiến thuật quanh co để cứu vãn...

Chỉ đáng tiếc vẫn không đủ ung dung trấn định.

"Tóm lại, gấu trúc thời kỳ thượng cổ rất lợi hại." Úc Ly tổng kết.

"Cực kì lợi hại!"

Giờ phút này, cho dù Úc Ly nói gấu trúc có đủ màu như khổng tước, Tạ Phỉ cũng sẽ không phản bác, hắn chỉ muốn bảo vệ tính mạng thôi.

Hai người trò chuyện theo tâm tư riêng của mình, càng nói về sau Úc Ly càng nghèo từ, dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần.

Tạ Phỉ mừng thầm trong lòng, rút tay về viết bài đăng - ảnh vừa chụp còn chưa kịp đăng lên đâu.

Hắn chỉnh sửa xong, lại lồng trong khung xinh đẹp, bấm đăng.

Lúc ngẩng đầu lần nữa, liền đối mặt với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Úc Ly.

Tạ Phỉ lộp bộp trong lòng.

"Không đúng." Úc Ly hơi nhíu mày: "Cậu xem... tin gì đó về gấu trúc, làm gì mà phải che che giấu giấu, lén lén lút lút như thế?"

Tạ Phỉ: "..."

"À, không phải ngày đó ca rất phản đối việc phát trực tiếp gấu trúc giao phối sao? Em thấy cái tin này mặc dù không có video, nhưng cũng có mấy bức ảnh, chỉ lo anh lại giận." Tạ Phỉ nghiêm trang nói điêu, có thời gian hòa hoãn vừa rồi, dù sao hắn cũng đã tìm được lý do.

"Vậy sao?" Vẻ mặt Úc Ly rõ ràng viết chữ không tin.

"Nếu không thì sao ? Ca cảm thấy em là vì cái gì?" Tạ Phỉ cũng không trông cậy vào đối phương có thể tin, chỉ cần lừa cho qua là được, dù sao Úc Ly cố kỵ nhiều hơn hắn, không thể nào hỏi rõ.

"Tôi, tôi có thể cảm thấy cái gì chứ." Úc Ly nhắm mắt, không hùng hổ dọa người nữa.

Ngọn lửa nguy cơ đang ở trạng thái gần tắt, nhưng Tạ Phỉ lại không dám buông lỏng, lúc nào cũng cố giữ tỉnh táo.

Đã mấy ngày liên tiếp, hắn cũng có thể phát hiện Úc Ly dò xét như có như không, thường thường đánh bất ngờ, làm người ta khó lòng phòng bị.

Cũng may Tạ Phỉ đã sớm có chuẩn bị, không tiết lộ dấu vết gì.

Tuy nói cho cùng là lừa gạt cho qua, nhưng về tinh thần Tạ Phỉ rất mệt mỏi, sớm biết như vậy, ban đầu còn không bằng trực tiếp thẳng thắn với Úc Ly, cho dù đối phương thẹn quá thành giận một khoảng thời gian, vào lúc này cũng đã nguôi rồi.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tìm một thời cơ nói ra, nếu không trong lòng cứ như treo một quả bom, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị nổ tan xương nát thịt.

Nhưng cơ hội cũng không phải nói đến là đến, Tạ Phỉ còn chưa nghĩ ra biện pháp, ba tháng đã lặng lẽ qua.

Ngày 1 tháng 4, vốn nên là ngày phát trực tiếp cảnh gấu trúc giao phối, hiện giờ đã bị Úc Ly phá hỏng, cả một buổi sáng đều gió êm sóng lặng.

Đến buổi tối 8 giờ, tập đoàn khách sạn Tễ Nguyệt đăng Weibo rút thăm, chọn lấy 3 fans may mắn, phần thưởng chính là một ngày đi chơi bao ăn ở suối nước nóng Đại Hoang.

Bởi vì trong đó có một đêm dừng chân miễn phí ở khách sạn, Tạ Phỉ cũng góp vui.

"Tui ở đây chờ mọi người tới nha [hôn hôn][ôm một cái]"

Đăng bài xong, Tạ Phỉ mở giao diện tin nhắn ra.

Sau mấy lần lên hot search, Weibo của "Khách sạn Đại Hoang" càng ngày càng nhiều người theo dõi, ban đầu căn bản chỉ là người vào hóng, nhưng từ khi hắn bắt đầu ló mặt livestream, đã hấp dẫn không ít chị em cảm tình thực lòng. Các cô theo dõi hắn như thần tượng, tự tin chào buổi sáng tối, thổi phồng hoặc là viết thư tình bày tỏ vân vân, mỗi ngày ít nhất có hơn một ngàn câu, thậm chí có thể lên đến hơn ngàn câu.

Tạ Phỉ cài đặt "không thông báo tin nhắn của người lạ", nhưng hắn có thời gian thì sẽ xem, chọn ra một ít câu hỏi đứng đắn hoặc lời mời hợp tác từ trong đó để trả lời.

Nhưng tình huống hôm nay lại có cái gì không đúng, nhìn từ trên xuống, ô ngôn uế ngữ rậm rạp chằng chịt, lời nói vô cùng ác độc.

Tạ Phỉ hơi nhíu mày, phát hiện những người sử dụng này phần lớn đều dùng avatar có mặt Tạ Nghiêu, là anh trai tiện nghi của hắn lại làm cái gì sao?

Tắt giao diện đi, Tạ Phỉ mở phần tìm kiếm, vốn định tìm tên của Tạ Nghiêu, nhưng phát hiện đối phương đang ở trên hot search, phía sau còn kèm theo cả chữ "Phí".

Thấy rằng Tạ Nghiêu đang tham gia chương trình thần tượng, gần đây thường lên hot search, bình thường Tạ Phỉ cũng lười nhìn, hôm nay lại không thể làm lơ.

Hắn ấn vào hot search, vị trí đầu tiên là một video.

Trong video, Tạ Nghiêu và mấy thí sinh đứng trên sân khấu, đang bị giám khảo phê bình.

Người cầm micro có chút quen mắt, Tạ Phỉ nhớ mang máng hình như là một ca sĩ mà A Phúc thích, tên là Hoắc gì đó... Hoắc Tình? Đối phương nhuộm tóc thành màu bạc của người già, khuôn mặt đẹp trai lúc này toàn sự lạnh lẽo: "Tạ Nghiêu, đây là lần thứ hai cậu cướp lời ở đoạn điệp khúc rồi. Ngoài ra, mặc dù trên phương diện vũ đạo tôi không chuyên nghiệp như những thầy khác, nhưng cũng nhìn ra được cậu sót hai động tác, đoạn cuối cũng có vấn đề, nếu không phải đội trưởng của các cậu phản ứng nhanh... đội các cậu đã lật xe rồi."

Ống kính quay đến Tạ Nghiêu, hắn ta đứng trên sân khấu thở hổn hển, lúc này sắc mặt trắng nhợt, vội vàng cúi người xin lỗi: "Thật xin lỗi!"

"Cậu nói xin lỗi với tôi không có ý nghĩa, hẳn nên nói xin lỗi với đồng đội mình." Tóc xám không hề cho chút mặt mũi nào, "Mọi người đều có 6 ngày luyện tập như nhau, tại sao người khác có thể nhớ, cậu lại không nhớ được, lấy năng lực của cậu bây giờ có thích hợp để debut không?"

Hốc mắt Tạ Nghiêu ửng đỏ, cắn môi nói: "Là em sai, em làm liên lụy đến mọi người. Thật ra thì bình thường luyện tập các anh đều giúp em hết sức, nhưng trước kia em chưa từng học thanh nhạc và vũ đạo, nền tảng quá -"

"Trong chương trình không chỉ có một mình cậu có nền tảng kém, nhưng đến bây giờ người nào cũng mạnh hơn cậu." Tóc xám cắt đứt lời có vẻ như áy náy, nhưng thật ra là tranh cãi của Tạ Nghiêu, "Cậu đã đủ may mắn, có bối cảnh gia thế tốt đẹp, cha mẹ cũng toàn lực ủng hộ ước mơ của cậu. Tôi biết, cho dù không thông qua "Trại huấn luyện thần tượng" cậu cũng có thể debut, nhưng sân khấu chính là sân khấu, không cho phép giở chút trò bịp bợm nào, thái độ của cậu cuối cùng sẽ ảnh hưởng đến buổi biểu diễn của cậu, buổi biểu diễn sẽ quyết định thành tựu của cậu."

Vẻ mặt tóc xám nghiêm túc, từng chữ như đao: "Tạ Nghiêu, tôi hy vọng cậu có thể nghiêm túc một chút."

Video đến đây là kết thúc, thật ra thì không liên quan đến Tạ Phỉ, hắn hoàn toàn là bị giận cá chém thớt, chỉ vì tóc xám đồng thời nhắc tới "bối cảnh gia thế" và "giở trò bịp bợm."

Nếu chỉ xem nội dung video, Tạ Phỉ không cho rằng tóc xám có bất kì ý gì với Tạ Nghiêu cả, nhưng lại bị fans của những thí sinh khác cố ý tản ra, mượn việc này để cười nhạo Tạ Nghiêu, từ đó chọc giận fans của Tạ Nghiêu.

Nếu các cô gái đã thích Tạ Nghiêu, sẽ biết rõ thân thế của Tạ Nghiêu, đối với người từng mang đến rất nhiều tác dụng phụ cho Tạ Nghiêu như hắn, chắc hẳn rất có oán khí. Trước đó vẫn luôn chịu đựng, hẳn biết chuyện đó xảy ra sẽ không tốt với Tạ Nghiêu, bây giờ bị chế giễu tàn nhẫn, nào còn để ý nhiều như vậy, đương nhiên sẽ bùng nổ.

Mấy cô đó ngay cả tóc xám là thầy giáo mà còn dám chửi, huống chi là hắn?

Tạ Phỉ cười một tiếng sâu xa, hắn không trị được đám fans, còn không trị được chính chủ sao?

Bởi vì chú ý đến fans của Úc Ly, hắn biết đám fans rất sợ "phản dame", mà trong showbiz, không ai sợ bị "phản dame" như Tạ Nghiêu cả.

Tạ Phỉ trực tiếp chụp mấy tấm ảnh phần tin nhắn, ghép lại thành ảnh 9 ô rồi đăng lên Weibo, caption có mỗi một câu: Trước tiên xin lỗi mọi người, mấy ngày nay có thể không xem được tin nhắn của mọi người [khóc]

Không phải là giả bộ vô tội sao, ai mà không biết chứ?

Nếu như Tạ Nghiêu không muốn bị dư luận công kích, nhất định sẽ quản lý tốt fans của mình.

Sự thật cũng quả thật như vậy, mấy ngày kế tiếp, fans của Tạ Nghiêu hoàn toàn yên tĩnh, mà những người bị Tạ Phỉ chụp ra ngoài đã đổi tên, bỏ acc, người không làm gì cả sẽ bị fandom của Tạ Nghiêu khai trừ.

Cùng lúc đó, suối nước nóng Đại Hoang cũng chào đón những vị khách trúng thưởng.

"Thật là thoải mái..." Chàng trai hai mươi mấy tuổi ngồi dựa vào thành hồ, cảm nhận nước suối ấm áp bao bọc toàn thân, thỏa mãn cảm thán.

Bình thường công việc của hắn ta bề bộn nhiều việc, nếu không phải bạn gái rút trúng giải thưởng lớn của khách sạn Tễ Nguyệt, hắn ta cũng sẽ không được hưởng thụ thời khắc rảnh rỗi này.

Thật ra thì trước khi tới hắn ta cũng không ôm kỳ vọng quá lớn, mặc dù khách sạn Đại Hoang cũng có chút danh tiếng, lại có hợp tác với khách sạn Tễ Nguyệt, nhưng hắn ta vẫn luôn lo lắng kỳ vọng càng cao thất vọng càng lớn, vì vậy cố ý hạ thấp giá trị mong đợi.

Nhưng khi đến khách sạn, đầu tiên là bị khung cảnh bốn bề xanh biếc, trăm hoa đua nở làm cho chấn động, tiếp đó lại được thưởng thức món ăn ông chủ tự làm - không một món nào là không ngon, trong lòng hắn ta chỉ còn lại ngạc nhiên mừng rỡ.

"Xùy, không phải lúc trước anh còn không chịu xin nghỉ sao." Bạn gái nhắm hai mắt, lành lạnh giễu cợt.

Người đàn ông cười khổ: "Còn không phải hôm nay là buổi diễn của Hoắc tiên sinh sao, gần đây có quá nhiều chuyện."

"Hoắc Tình đã diễn bao nhiêu lần ở nước ngoài rồi, đã sớm thuộc nằm lòng." Bạn gái lập tức mở mắt, trợn mắt nhìn hắn ta: "Lại nói, thiếu một người tuyên truyền là anh, đoàn đội còn không làm việc được sao?"

Hai người đang tán gẫu, ai cũng không hay biết khi bọn họ nhắc tới cái tên "Hoắc Tình", trong một hồ nước nóng cách đó không xa, một con dơi nhỏ đang dùng cánh vẩy nước liền dựng lỗ tai lên.

"Buổi biển diễn hẳn là đã bắt đầu rồi nhỉ?" Bạn gái lại nhắm mắt lần nữa, miễn cưỡng hỏi.

Người đàn ông lấy khăn lông lau khô tay, sau đó lấy điện thoại ra nhìn, "Thành phố Cupeni nhanh hơn chúng ta ba giờ, chắc là vừa mới bắt đầu."

Tiếng nói vừa dứt, trong dư quang đột nhiên xuất hiện một con khỉ.

Con khỉ bưng một cái mâm, trong mâm bày khăn lông trắng tinh, đang nhanh chân chạy tới phía hắn ta.

Người đàn ông sợ hãi nhảy dựng lên.

Cho đến khi con khỉ đặt mâm xuống, lại xếp những cái khăn lông hắn ta đã dùng lại, hắn ta mới ngây ngốc hỏi: "Cho tao?"

"Cho anh cái gì?" Bạn gái không hiểu được nhìn sang, ngay sau đó kinh ngạc, "Khỉ đâu ra - a! Em nhớ ra rồi, trên mạng nói đám khỉ ở đây rất có linh tính, có thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện đấy."

Giống như là cố ý phối hợp với cô, con khỉ kia gật đầu một cái.

"Thật đúng là có thể nghe hiểu?" Người đàn ông không tưởng tượng nổi, dò xét hỏi: "Mày từ đâu tới?"

Con khỉ chỉ xa xa một cái.

Người đàn ông chống thành hồ đứng lên, chỉ thấy trong đám cây cối, ở hàng suối cuối cùng, chẳng biết lúc nào đã có thêm một đám khỉ.

Có thể là do con khí trước mắt quá thông minh, hắn ta không sợ, cười hỏi: "Bọn mày cũng tắm suối nước nóng?"

Con khỉ kêu chít chít một tiếng.

Người đàn ông còn muốn hỏi lại, chợt nghe điện thoại reo lên.

Hắn ta liếc một cái, phát hiện là lãnh đạo gọi tới, lập tức thu lại nụ cười nhận máy.

"Nhanh chóng trở về công ty, xảy ra chuyện rồi!" Trong ống nghe truyền tới giọng điệu hốt hoảng của đối phương.

Người đàn ông căng thẳng: "Xảy ra chuyện gì?"

"Sân khấu biểu diễn ở Cupeni xảy ra một vụ nổ súng, Hoắc Tình ngã khỏi sân khấu!"

Lúc này kỳ nghỉ của người đàn ông đã chấm hết, tin tức trên mạng ùn ùn kéo đến.

Tạ Phỉ đang định làm mỳ trong bếp, cảm giác gió hơi lớn, liền muốn đi đóng cửa sổ. Ai ngờ vừa đi tới bên cửa sổ, một con dơi trực tiếp xông vào, nhào vào trong ngực hắn khóc nức nở: "Hoắc thần trúng đạn rồi!"

A Phúc mở miệng là bịa đặt, hắn ta thính tai, nghe được rõ ràng cuộc đối thoại của người đàn ông và lãnh đạo, càng thêm mắm dặm muối mỡ, làm cho Tạ Phỉ hoảng sợ.

Bởi vì việc phê bình Tạ Nghiêu lúc trước, Tạ Phỉ mới biết đến thần tượng của A Phúc, biết đối phương có chỗ đứng rất cao trong giới âm nhạc, chỉ cần vừa ra album, lượng tiêu thụ luôn đứng thứ nhất.

Hắn lấy điện thoại ra lướt Weibo, ba hot search đã bị Hoắc Tình thầu, mỗi cái tag đều khiến người ta phải sợ hãi.

# Hoắc Tình rơi khỏi sân #

# Hoắc Tình trúng đạn #

# Hoắc Tình sống chết không biết #

Tạ Phỉ nhìn sơ lược một vòng, phát hiện hiện thông tin rất loạn, phần lớn đến từ "Bạn tôi", "Bạn học của tôi", "Chị họ tôi", hai điều có thể xác nhận là Hoắc Tình ngã khỏi sân khấu, cùng với có khán giả trúng đạn.

Hắn liên tưởng đến video mấy ngày trước, chợt cảm thấy không rét mà run - sẽ có liên quan đến Tạ Nghiêu sao? Nhưng Tạ Nghiêu sao có thể lợi hại như vậy?

Lúc này Tạ Phỉ muốn tìm Úc Ly hỏi một chút, nhưng đối phương đã đi phối âm cho phim, bây giờ cũng không ở khách sạn.

Lo lắng quấy rầy đến công việc của Úc Ly, hắn nhắn Wechat trước, đối phương lại trả lời rất nhanh.

[Ông chủ Tiểu Tạ]: Ca, anh có biết buổi biểu diễn của Hoắc Tình xảy ra chuyện không?

[Úc]: Có.

[Ông chủ Tiểu Tạ]: Anh còn nhớ video hắn ta phê bình Tạ Nghiêu mấy ngày trước không, anh nói xem có thể liên quan đến Tạ Nghiêu không?

[Úc]: Dựa theo tình huống bình thường, con cá chép kia không có bản lĩnh này.

[Ông chủ Tiểu Tạ]: Cho nên thật sự chỉ là xui xẻo?

Lúc này mãi sau Úc Ly mới trả lời: Cũng có thể tương tự với chuyện của Cá cần câu, tôi biết có một loại tà thuật, có thể khiến người có huyết mạch Cẩm Lý chuyển hóa thành Ô Lý.

[Ông chủ Tiểu Tạ]: Ô Lý là gì?

[Úc]: Cá chép đen.

--

Tác giả có lời muốn nói:

Cá chép đen: Thông qua nguyền rủa người khác để lấy được may mắn cho mình, khiến người khác gặp phải tai ương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net