Chương 21: Mã cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ở xa có vô số người cưỡi ngựa rong ruổi trên sân bóng, lớn tiếng hò hét.

Cơ Băng Nguyên hẹn mấy vị thừa tướng ở Trung Thư Tỉnh đến đàm luận, đang ngồi ở bộ liễn trên đường qua tường cung, chợt nghe thấy những tiếng hoan hô tràn ngập sức sống ở nơi xa, không khỏi quay đầu hỏi một câu: "Có chuyện gì vậy?"

Đinh Đại liền vội vàng tiến lên cười nói: "Bẩm bệ hạ, hôm nay khoá cưỡi ngựa bắn cung tổ chức mã cầu(*), hôm trước Cao đại nhân đã bẩm báo với ngài rồi."

(*) Mã cầu là trò cưỡi ngựa chơi bóng

Cơ Băng Nguyên gật đầu, nghĩ đến vừa mới ra ngoài còn nhìn thấy Vân Trinh đang nghỉ trưa, liền kinh ngạc nói: "Sao Cát Tường Nhi không nói? Vừa rồi ta ra ngoài còn thấy hắn đang nằm ỳ, hắn không đi hoạt động gân cốt một chút sao?"

Đinh Đại cười nói: "Đã sớm hỏi Hầu gia có cần hầu hạ hắn thay áo giày cưỡi ngựa không rồi, trong cung cũng đã chuẩn bị xong, hắn lại nói không dễ chơi, đều là công tử tông thất, nếu làm ai bị thương đều không tốt, không bằng ở nhà chơi với đám trẻ còn vui hơn."

Cơ Băng Nguyên bật cười: "Đúng là lời trẻ con, va chạm trên sân mã cầu vốn không bị trách tội, nhưng mà cũng được, không ngoan thì không ngoan đi, bây giờ hắn đang nổi bật, sợ rằng sẽ bị nhằm vào trên sân, giấu tài tránh đầu gió cũng được."

Đinh Đại nheo mắt cười nói: "Vẫn là bệ hạ cao kiến." Trong lòng lại âm thầm nghĩ Bệ hạ cưng chiều trẻ nhỏ càng thêm trầm trọng, ngay cả lý do cũng đã tìm xong cho Hầu gia rồi.

Vân Trinh nhào vào trên giường ấm áp mềm mại, ngủ đến mức khuôn mặt ửng đỏ, đến khi dậy, thấy Thanh Tùng bưng trà tới cho hắn súc miệng, lại dâng khăn nóng lên lau mặt, bôi cao xong, mới cười tủm tỉm nói: "Trận mã cầu bên học cung còn chưa giải tán, Hầu gia muốn đi xem không? Nếu đi thì sẽ thay đổ cưỡi ngựa cho ngài."

Vân Trinh ngơ ngác một lát mới lấy lại tinh thần, lười biếng nói: "Được thôi." Vốn dĩ hắn chỉ muốn ngoan ngoãn đến học cung mấy năm, ra làm chức quan nhỏ là được rồi, kết quả vừa vào học đã được Hoàng Thương yêu chiều, việc làm bài tập càng thêm qua loa, nhưng mà không có trở ngại là được rồi.

Lúc này mới đứng lên thay quần áo, đi vệ sinh trước, Thanh Tùng theo sát sau lưng hắn hầu hạ.

Màn che trùng điệp, mùi thơm thanh mát, Vân Trinh đi vệ sinh xong thì ngâm tay trong nước hoa cúc để rửa.

Thanh Tùng đang xắn tay áo cho hắn thì chợt quỳ xuống nói: "Hầu gia, tiểu nhân đáng tội chết, có một chuyện muốn nhờ."

Vân Trinh run lên, sắc mặt hơi nghiêm lại, Thanh Tùng cắn răng dập đầu nói: "Hầu gia, tiểu nhân không biết là tiểu nhân có nên nói hay không, nô tỳ có một tỷ tỷ đồng hương, nhạc tịch, làm hạ nhân ở Chung Cổ Ti(*), vốn đã sắp đến tuổi tác xuất cung, ai ngờ hôm trước bỗng nhiên bị biểu công tử ở phủ Kinh Triệu Doãn coi trọng, bây giờ đè ép nhạc tịch của nàng, không cho phép thoát tịch, chỉ ép nạp nàng làm thiếp... vị tỷ tỷ này của tiểu nhân không muốn làm thiếp, chỉ muốn trở lại quê nhà..."

(*) Cơ quan quản lý nhạc kịch, tạp kỹ... trong cung

Vân Trinh lấy khăn khô ra lau, cúi đầu nhìn Thanh Tùng một chút, vẻ mặt hờ hững: "Ngươi muốn ta cứu nàng?"

Thanh Tùng run lên: "Hầu gia được Hoàng Thượng yêu quý, chỉ cầu ngài duỗi tay. Ngài không cần ra mặt, chỉ cần cho nô tài một tấm danh thiếp, nô tài sẽ có thể xin Kinh Triệu Doãn đại nhân cho thoát tịch. Hầu gia, cứu một mạng người hơn xây 7 tầng tháp, cầu ngài hãy duỗi tay!"

Vân Trinh nhìn hắn ta một hồi, hỏi: "Đinh công công ở bên cạnh Hoàng Thượng, ông ta mở miệng có tác dụng hơn ta nhiều, sao ngươi không cầu xin ông ta?"

Thanh Tùng thấp giọng nói: "Đinh công công đã sớm ra lệnh, người hầu trong cung thì phải trung tâm, nội giam không được tham gia vào chính sự, chúng ta làm đồ đệ của ông ta, nếu dám mượn tên tuổi của ông ta làm việc, sẽ lập tức đánh chết. Tiểu nhân nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể mặt dày cầu Hầu gia ra mặt, sau này tiểu nhân sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp đại ân."

Vân Trinh mỉm cười, Thanh Tùng thấy mãi mà hắn không nói lời nào thì hoảng hốt, vốn dĩ chỉ cảm thấy vị Hầu gia này nhỏ tuổi yếu ớt, tính cách trẻ con, dễ nói chuyện, chỉ cần mình mở miệng, mà chỉ là mượn một tấm danh thiếp thôi, tất nhiên sẽ được như mong muốn, không ngờ xem ra chuyện ngày hôm nay không quá thuận lợi!

Trong lòng hắn ta rất thấp thỏm, vội vàng dập đầu: "Cầu Hầu gia khai ân!"

Vân Trinh nhìn thiếu niên công công với bả vai mảnh khảnh quỳ bên dưới, bọn họ bị thiến, sẽ giữ dáng vẻ thiếu niên thế này trong một thời gian rất dài, khúm núm hầu hạ người ta, cho đến khi chậm rãi còng xuống, chết già - cũng bởi vậy mà bọn họ rất mẫn cảm, cố chấp đuổi theo quyền thế, tài vật và lợi ích.

Hắn trầm mặc một hồi mới nói: "Thanh Tùng công công, ta ra vào cung, phần lớn đều là ngươi chơi cùng ta, vốn dĩ ta có thể gọi người vào kéo ngươi xuống Thận Hình Ti xử lý ngay lập tức, nhưng nể tình, ta không thể không cho ngươi một con đường sống."

Thanh Tùng bỗng nhiên chảy mồ hôi ướt áo.

Vân Trinh nói: "Đáng lẽ ra ta làm người tốt thì sẽ làm đến cùng, nên để ngươi tiếp tục làm nội thị, nhưng Hoàng Thượng đối xử tốt với ta, ta không thể để một người ngu ngốc như ngươi ở trước mặt y, để lại hậu quả khôn lường."

Vân Trinh đi lên hai bước, Thanh Tùng cúi đầu nhìn mũi giày của hắn, cả người run rẩy rẩy.

Vân Trinh nói: "Nhạc tịch của Chung Cổ Ti cũng không phải là nữ tử giáo phường bình thường, Kinh Triệu Doãn - Văn Thu Thạch là người cẩn thận, khéo léo, chức Kinh Triệu Doãn chính là quan phụ mẫu ở kinh thành, dưới chân Thiên tử, phần lớn đều là người được phân công năng lực cực mạnh, lại vô cùng biết cân đối, phần lớn đều có thể đứng hàng Tam công(*), Văn Thu Thạch ở trên quan trường mấy chục năm mới đến vị trí bây giờ, sao lại hồ đồ, dung túng người thân tùy ý thu nạp nữ tử giáo phường, còn muốn ép người ta làm thiếp như thế?"

(*)Tam công dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình.

Thanh Tùng mở to hai mắt: "Là tỷ tỷ nói với ta, cực kì chính xác! Ở trong kinh thành có vô số chuyện như vậy, Chung Cổ Ti cũng đã gặp nhiều..."

Vân Trinh lại khẽ cười: "Ngươi ở trong cung, không tự làm chủ bản thân được, xuất cung một lần cũng không dễ dàng, chắc bình thường tỷ tỷ đồng hương của ngươi đối xử với ngươi không tệ, bởi vậy ngươi mới tin tưởng không nghi ngờ. Việc này đương nhiên có thể là thật, dù sao trong kinh có rất nhiều người đủ trình độ làm được chuyện này. Chắc hẳn hắn ta hoàn toàn không biết việc này, chỉ là mượn tên tuổi của hắn ta, hắn ta cũng không dám mạo hiểm đắc tội đồ đệ Đinh Đại - giả sử như hôm nay ta cho ngươi danh thiếp, nhận lời giải quyết chuyện này, nếu chuyện Chiêu Tín Hầu ra mặt vì ngự tiền nội thị bị truyền đi, ngươi biết sẽ có hậu quả gì không?"

"Ngươi ở trong cung lâu, gặp chuyện gì cũng nên nghĩ thêm, trùng hợp là ngày nào ngươi cũng hầu hạ trước mặt ta, trùng hợp là tỷ tỷ mà ngươi quen biết xảy ra chuyện, lại trùng hợp là ta chỉ cần đưa ra một tấm danh thiếp đã có thể giải quyết việc nhỏ thế kia... Đúng là trùng hợp."

Cả người Thanh Tùng rét run, giọng nói của Vân Trinh truyền đến từ trên cao: "Ta cho ngươi ba ngày, ngươi hãy xin nghỉ bệnh, sau đó rời khỏi Thể Nhân Cung đi, ngươi không thể hầu hạ ở ngự tiền nữa, trong ba ngày nếu ngươi không tự nghỉ, ta sẽ bẩm báo với Thánh thượng."

Vân Trinh bước nhanh ra ngoài, Mặc Cúc đứng chờ ở bên ngoài không biết vì sao, vội vàng đi theo phía sau.

Vân Trinh càng đi càng nhanh, lửa giận trong lòng cũng càng ngày càng cao, dĩ nhiên hắn không phải người thông minh lanh lợi khám phá đây là một cái bẫy, hắn chỉ chợt nhớ đến một chuyện lúc Thanh Tùng quỳ xuống, lúc trước Cơ Hoài Tố đăng cơ, Thanh Tùng đảm nhiệm chức ngự tiền đại tổng quản.

Trước đó hắn không để ý lắm, chỉ cho là Cơ Hoài Tố tôn trọng người của Tiên đế, bây giờ nhớ lại mới thấy không giống.

Chắc hẳn bây giờ Thanh Tùng còn không phải là người của Cơ Hoài Tố, nhưng kiếp trước rất có thể cũng có một chiêu như vậy mới lôi kéo được đồ đệ của Đinh Đại. Cũng không biết Kinh Triệu Doãn Văn Thu Thạch bị Cơ Hoài Tố thu phục từ bao giờ, lúc trước hắn còn tưởng rằng là Cơ Hoài Tố giỏi lôi kéo lòng người - bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ cũng vì chuyện này mà bị Cơ Hoài Tố bắt được nhược điểm! Về sau Đinh Đại mất tích theo Tiên đế, đương nhiên Thanh Tùng trở thành Đại tổng quản của Thể Nhân Cung, lại có Kinh Triệu Doãn ủng hộ, còn có con trai duy nhất của Trưởng công chúa là hắn ở trong quân đội ủng hộ, trước khi Thanh Tùng còn chưa trưởng thành, phải nghĩ biện pháp lôi kéo thu mua, điều này quá phù hợp với tính tình mưu kế từ trước của Cơ Hoài Tố.

Cho dù có tác dụng hay không, trước khi vùi dập một người thì ban ơn, tạo quan hệ đều là để lợi dụng.

Đời này đến cầu xin mình là vì đời này Hoàng thượng cưng chiều mình quá mức rõ ràng, nhất là sau việc mũi tên kia, Hoàng thượng yêu quý che chở trên triều đình, hiển nhiên càng chứng tỏ được lòng vua.

Đương nhiên trước mắt là không có ý xấu, chẳng qua mới một lần đã kéo được cả hai người bên cạnh vua và một vị Kinh Triệu phủ doãn, một mũi tên trúng mấy con chim, đúng là một mưu kế hay, Cơ Hoài Tố chỉ hơn mình mấy tuổi mà đã sớm biết bày mưu nghĩ kế, khống chế mọi chuyện rồi.

Cho nên, rõ ràng đời trước chướng mắt mình, đời này lại bỗng nhiên tốn công sức nghĩ cách lôi kéo? Mẫu phi của Cơ Hoài Tố không được sủng ái, gã vào kinh gần như là thận trọng từng bước, cực kì thiếu tiền, lại còn nhọc lòng tính kế mình như thế... Đương nhiên không thể chỉ là bởi vì Hoàng Thượng coi trọng mình, mà là đã coi trọng thế lực của Trưởng công chúa...

Không đúng... Vân Trinh bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt biến đổi mấy lần, càng khó coi hơn, không đúng, cho nên kiếp trước, nhìn qua có vẻ giống như mình mặt dày bám lấy Cơ Hoài Tố, Cơ Hoài Tố chỉ là như gần như xa với mình, lúc ấy mình còn tốn bao nhiêu công sức để lấy lòng Cơ Hoài Tố...

Mà đời thứ nhất, mình và Chu Giáng vừa làm ra chuyện kinh thế hãi tục, làm địch với cả thế gian, mà đời đó, trong đầu mình toàn là tình yêu với Chu Giáng, chưa bao giờ để ý đến đám công tử vương tôn... Chắc hẳn Cơ Hoài Tố cũng không dám rêu rao kết bạn, lại không có cách nào vụng trộm tiếp xúc, cuối cùng chỉ có thể thất bại trở về đất phiên.

Vân Trinh bỗng nhiên nổi giận lôi đình, đi vào sân mã cầu dưới sự dẫn đường của Mặc Cúc.

Sân mã cầu trong cung cực kỳ bằng phẳng, lúc Vân Trinh đến đó, trận đấu đang diễn ra náo nhiệt, Cao Tín lười biếng đứng một bên xem long tranh hổ đấu.

Vân Trinh liếc mắt liền thấy được Chu Giáng mặc áo đỏ cưỡi ngựa, hắn ta rất hăng hái, eo chân thon dài, cả người giống như dính trên lưng ngựa, cầm gậy đánh bóng, khom người đánh trúng, quả bóng lướt vào trong khung thành như sao băng, một đội trên sân mã cầu liền reo hò.

Vân Trinh khoanh tay nhìn khuôn mặt đầy ý chí thiếu niên của Chu Giáng, nhớ tới hắn ta rất giỏi môn mã cầu này, sự phiền muộn trong lòng đã giảm nhiều, liền đi đến bên cạnh Cao Tín xem bóng.

Cao Tín thấy hắn thì cười, hỏi: "Lúc này mới dậy sao? Có muốn vào sân hoạt động gân cốt không?"

Vân Trinh lắc đầu: "Ta mà vào đó chắc chắn sẽ là mục tiêu công kích... cướp bóng của đám vương tôn công tử kia, bọn họ lòng dạ hẹp hòi, không chừng có thể nhớ cả đời..."

Cao Tín ngạc nhiên, sau đó lắc đầu bật cười: "Đúng là tính trẻ con."

Vân Trinh không để ý tới hắn ta, nhìn về phía giữa sân: "Cao thị vệ thấy ai sẽ thắng?"

Cao Tín nói: "Hôm nay Chu công tử rất nổi bật, không ngờ ngày thường hắn cưỡi ngựa cũng tạm, lại chơi mã cầu giỏi đến thế, đội của bọn họ có nhiều điểm hơn, sắp thắng rồi, đội đỏ mười lăm điểm, đội xanh mới chỉ có bốn điểm, cách xa nhau lắm."

Vân Trinh nhìn vào giữa sân, trận mã cầu này được phân chia theo hai màu tơ lụa trên ngựa, Chu Giáng ở đội đỏ, hắn cười nói: "Những công tử khác cũng được quản lí nghiêm ngặt, từ nhỏ đến lớn đều nghiêm túc đọc sách, đâu có sống phóng túng, chơi giỏi mấy trò này như hắn ta."

Vân Trinh cười: "Chắc là tên ngốc này thấy gần đây phải vào học, không thể chơi thoả thích được, mới đắc ý quên hình, ngươi thấy rõ ràng những người khác trong đội đỏ đều đang nhường đội xanh, tên ngốc này còn liều mạng cướp bóng, chậc, ta thấy thế tử của Tần Vương tức giận đến xanh cả mặt, hắn ta còn không biết điều, kéo điểm số ra lớn như vậy, bao giờ mới nghỉ giữa trận đây? Ta sẽ đi nói với hắn ta, để hắn ta nhường một chút."

Cao Tín hơi xem thường: "Thực sự không cần phải chú ý như thế, chỉ là chơi đùa trong trường thôi, ai sẽ coi là thật chứ."

Vân Trinh mỉm dưới, đang muốn nói cái gì, lại nhìn thấy Chu Giáng cầm gậy đánh bóng trong tay, hăng hái lao ngựa qua trước mặt Cơ Hoài Thanh, vững vàng cướp được bóng dưới gậy của Cơ Hoài Thanh, đánh ra ngoài, vèo!

Đội đỏ lại được điểm nữa!

Vân Trinh đỡ trán, không biết nên nói tên ngốc này cái gì mới tốt, lại thấy Cao Tín bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, ngựa trên sân hí một tiếng, thị vệ xung quanh võ đài đều xông về giữa sân!

Vân Trinh thu lại nụ cười, nhìn vào trong trận, chẳng biết Chu Giáng đã ngã từ bao giờ, con ngựa hoảng sợ chạy khắp sân bóng.

Mà Cơ Hoài Thanh lại cầm gậy ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, lạnh lùng nhìn Chu Giáng đau đớn ôm chân lăn lộn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net