Chương 2.2: Món cá sốt cà và vụ án đầy thách thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại, Du Tử Hồng trong đầu một mảnh mờ mịt, hắn ngồi yên chốc lát mới muộn màng phát hiện bên cạnh còn có một người nằm đó!

Thẩm Cảnh Văn dáng ngủ đẹp, thậm chí có thể nói cực kỳ đẹp.

Ánh mặt trời le lói chiếu trên mặt hắn, không thấy được lỗ chân lông, lại còn vô cùng mịn màng, sờ rất mềm mại a!? Du Tử Hồng đột nhiên khô miệng khô lưỡi đứng lên, không tự chủ đưa « móng heo » sờ đến chỗ Thẩm Cảnh Văn, chỉ là chạm vào khuôn mặt thực co dãn một chút, vài hình ảnh tươi sáng liền hiện ra trước mắt hắn.

Lúc ngã từ trên lầu xuống, Thẩm Cảnh Văn gắt gao lôi kéo tay hắn, hai người ngã ùm trên nệm khí, hắn thấy hoa mắt hôn mê bất tỉnh, mà Thẩm Cảnh Văn ôm hắn chạy đến bệnh viện, còn giống như một bà mẹ canh giữ bên giường hắn.

Đột nhiên, Du Tử Hồng giống như bị bỏng liền thu tay về cả người đều đỏ ửng, hắn hắn hắn.... bế kiểu công chúa?!

"Đau chỗ nào?" nghe được âm thanh, Thẩm Cảnh Văn lập tức mở to mắt, dáng ngủ Du Tử Hồng vẫn náo loạn giống như thời đại học, lo lắng hắn cảm lạnh, y không thể làm gì khác hơn giữ hắn một đêm, vừa mới chợp mắt ngủ một chút.

"Cậu sao lại bế kiểu công chúa... không phải..." Du Tử Hồng lắc lắc đầu, "Lầu đó dưới tại sao lại có nệm khí?"

Thấy hắn bộ dạng sinh long hoạt hổ, Thẩm Cảnh Văn bên mép có chút tiếu ý tỏa ra dương quang mùa xuân thực ôn nhu: "Tôi an bài."

Nói xong câu này, hắn liền đứng dậy mặc quần áo đi ra ngoài. Sau một lát lại bưng bát canh chè sườn nấm tiến đến, trong phòng nhất thời ngào nhạt mùi hương, chè sườn nấm đun cách thủy đã rất mềm, vào miệng liền tan ngay.

Du Tử Hồng không khách khí nhận lấy, uống vài ngụm buồn bực nói: "Thẩm Cánh Văn, chúng ta hội cùng thuyền mà." hắn tuy không có tinh nhanh như Thẩm Cảnh Văn, nhưng chỉ số IQ vẫn phải có, từ lúc vừa mới bắt đầu, Thẩm Cảnh Văn hiển nhiên đã biết rõ có người muốn hại bọn họ, còn cố ý kéo hắn vào cuộc, suýt chút nữa xảy ra chuyện kinh hoàng trên lầu 22.

Thẩm Cảnh Văn nở nụ cười: "Nếu như cái bụng cậu vừa rồi không lên tiếng, tôi tất nhiên sẽ giải thích trước cho cậu nghe. Gã đại gia có hai đứa con trai, đứa con cả..."

Két.

Lời còn chưa dứt, phòng bệnh bị đẩy ra.

Mỹ nhân mặc quần dài thủy lam mang theo một hộp to đựng thức ăn, nhìn về phía Thẩm Cảnh Văn cười nói: "Lo lắng anh khẩu vị không tốt, em làm xong vài loại cháo, vừa hay đúng lúc ăn sáng, anh... " bắt gặp ánh mắt Du Tử Hồng đang ngây ra nhìn nàng, An Nam Tâm nhíu mày, "Anh có khách sao, Cảnh Văn.."

Tim Du Tử Hồng nhất thời vỡ nát rơi đầy đất, nàng đã từng là nữ thần trong lòng hắn, vậy mà ngay cả khuôn mặt hắn nàng cũng không nhớ! Hắn khó chịu liếc sang Thẩm Cảnh Vân, rõ ràng người bị ngã đến hôn mê bất tỉnh là hắn, người này bùng một cái liền biến thành bệnh nhân!

Thẩm Cảnh Văn ngữ điệu cũng nhất thời lạnh xuống: "Người bị ngã không phải tôi."

An Nam Tâm ngược lại cũng không xấu hổ, thoải mái thành thạo ngồi xuống: "Em biết là người khác ngã xuống, nhưng có anh ở đây là được. Nếu em không tới, anh vĩnh viễn sẽ không liên lạc với em, không phải sao?"

Thực nhiều chuyện! Du Tử Hồng lấy lại tinh thần, năm tư đại học ấy, Thẩm Cảnh Văn nấu cá sốt cà đưa đến cho An Nam Tâm, một lần ra tay liền thu được lòng mỹ nhân, hai người từ đó về sau liền trở thành giai thoại vườn trường, lẽ nào vừa mới tốt nghiệp, Thẩm cặn bã liền rắp tâm bỏ rơi mỹ nhân?

"Tôi nghĩ là tôi đã nói rõ." Thẩm Cảnh Văn gõ bàn một cái, "Món cá là đưa đến nhầm người."

An Nam Tâm cắn cắn môi: Em đây cũng nói rõ, từ năm nhất, ban đầu em đã thầm mến anh, người kia đưa nhầm đồ bất quá chỉ là mượn cớ mà thôi."

Nói xong nàng liền nhào tới, thành thật ở trên môi Thẩm Cảnh Văn in dấu son đỏ mọng.

Đây cũng khó xử đi! Người qua đường Du Tử Hồng ho khan một cái, nỗ lực nhắc nhở hai người còn có kẻ khác ở nơi này, có thể đã ho hết nửa ngày, ngoại trừ Thẩm Cảnh Văn từ trong tay hắn đoạt lấy khăn ăn lau lên khóe miệng, An Nam Tâm toàn bộ quá trình đều không hề liếc hắn một cái.

"Trả lời em một vấn đề nữa, em về sau sẽ không quấn quít lấy anh." An Nam Tâm tỏ vẻ hạ quyết tâm, khẩn trương cắn môi dưới, "Anh có phải hay không vĩnh viễn cũng không yêu em?"

"Phải."

"Được, em đi."

Thẩm Cảnh Văn nói xong không chút do dự, chém sắt như chém bùn. Ngay cả Du Tử Hồng đang không nỡ cũng bắt đầu gắng gượng  di chuyển: "Thẩm Cảnh Văn cậu vẫn là quen thói! Một đóa hoa yêu kiều xinh đẹp cũng không thể khơi dậy tình yêu của ngươi."

"Cậu cũng không phải quen thói, tròng mắt thiếu điều dính chặt trên người An Nam Tâm." Thẩm Cảnh Văn hừ lạnh một tiếng, trực tiếp xách cổ áo Du Tử Hồng ra ngoài, "Tra án đi, xem ra cậu đang rảnh rỗi."

Lúc Du Tử Hồng bị nhét vào xe, vẫn còn cẩn thận suy nghĩ hắn rốt cục là rảnh chỗ nào chứ? Hắn rõ ràng là một dưỡng bệnh kiêm bệnh nhân! Hơn nữa hắn căn bản không được phép xem như An Nam Tâm là cô gái tính tình thiện lương sao? Nhưng mà nhìn qua một chút liền thấy Thẩm  Cảnh Văn mặt đen như đáy nồi, hắn vẫn không dám nói ra, dù sao y cũng chính là cái người đã một cước đạp bay tên áo đen bịt mặt kia.

------- Hết chương 2 -------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net