Chương 139

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bác sĩ Nhiễm đến ngoài dự kiến của Tống Thanh Hàn.

Cậu xuống nhà, liếc mắt một cái là thấy cô có trợ lý theo sau, mang theo rất nhiều thiết bị kiểm tra, đang nói chuyện với Sở Minh.

Tống Thanh Hàn giật mình, chậm rãi đi xuống, khẽ cười với bác sĩ Nhiễm: "Bác sĩ Nhiễm, chào buổi sáng."

Cậu đảo mắt nhìn Sở Minh đứng một bên, vừa quay đầu là thấy bác sĩ Nhiễm nhìn mình bằng ánh mắt phức tạp.

Bác sĩ Nhiễm thấy cậu nhìn, cười: "Thanh Hàn hôm nay khỏe khoắn ghê nhỉ."

Tống Thanh Hàn ngẩn người, lại mỉm cười gật đầu.

Sở Minh thấy cậu đi dép lê ra, nhíu mày, bình tĩnh gọi một người giúp việc đi lấy dép bông của cậu ra, không vui nói: "Sao em đi dép lê xuống đây?"

Tống Thanh Hàn nhìn chân mình, thở dài: "Trong nhà không lạnh."

Nhưng mà từ khi thân thể cậu xuất hiện bất thường trong lòng Sở Minh vẫn có một cái gai, lúc này không để ý đến lời giải thích của cậu, khi người giúp việc lấy dép bông của cậu đến, nửa ngồi xổm xuống đặt dép bông trước mặt cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tống Thanh Hàn bất đắc dĩ thay dép, nhân lúc Sở Minh đứng lên vỗ nhẹ nhẹ cánh tay hắn một cái.

Sự mờ ám giữa họ vừa tự nhiên vừa tùy ý, bác sĩ Nhiễm thấy động tác của họ, lại nhìn trợ lý từ lúc theo cô vào là căng thẳng vô cùng, thấy Tống Thanh Hàn và Sở Minh nói chuyện là mắt lóe sáng, ho nhẹ một tiếng.

Sở Minh đứng thẳng người, giơ tay sửa sang lại cổ áo cho Tống Thanh Hàn, cụp mắt nhìn bác sĩ Nhiễm: "Kiểm tra, phiền bác sĩ Nhiễm."

"Cậu khách sáo." trong lòng bác sĩ Nhiễm cũng nghẹn một hơi, cô lạnh nhạt gật đầu, nhìn Tống Thanh Hàn đang đăm chiêu, đi theo người giúp việc lên nhà.

Tống Thanh Hàn đứng nhìn bóng dáng bác sĩ Nhiễm và trợ lý kia biến mất ở góc cầu thang, lại quay đầu nhìn chủ tịch Sở: "Sao anh gọi bác sĩ Nhiễm đến đây?"

Sở Minh đi về phía cậu hai bước, khẽ ôm cậu vào lòng, giọng hơi thấp: "Dạo này em không khỏe, anh gọi bác sĩ Nhiễm đến đây khám cho em."

Động tác biểu cảm của hắn có vẻ không có gì khác dĩ vãng, nhưng Tống Thanh Hàn sống cùng hắn lâu như vậy, hiểu hắn rất rõ, trong nháy mắt cảm thấy một chút khác thường giữa giọng điệu của hắn.

Cậu tựa vào trong lòng Sở Minh, một tay nâng lên đặt trên lưng hắn, hỏi: "Anh có chuyện gì giấu em à?"

Sở Minh im lặng một lát, ôm cậu thật chặt.

"Anh... Anh không biết nói thế nào." chủ tịch Sở trên thương trường trước giờ rất quyết đoán hiện tại lại giống vợ bé chột dạ, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, người tản ra hơi thở tội nghiệp.

Tống Thanh Hàn đã đoán được đôi chút.

Cậu chớp mắt, một tay rút khỏi ngực Sở Minh hơi giãy khỏi người hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn, thản nhiên, thấp giọng nói: "Anh nghi ngờ em mang thai."

Cơ thể Sở Minh căng thẳng, Tống Thanh Hàn đặt tay trên ngực hắn, lại còn vỗ vỗ.

Qua một lúc lâu, Sở Minh mới thả lỏng. Hắn nhìn Tống Thanh Hàn bằng ánh mắt phức tạp, giọng khàn khàn: "Em... sao em biết được?"

Tống Thanh Hàn buồn cười lắc đầu: "Anh mời cả bác sĩ Nhiễm đến, em còn không thể đoán được chắc."

Hơn nữa, thân thể mình chính cậu cũng rõ ràng, gần đây quả thật là có một vài... sự thay đổi không biết nói thế nào.

Cậu thở dài, kéo Sở Minh vẫn sững sờ tại chỗ: "Đi thôi."

Sở đại cẩu đờ đẫn gật đầu, cầm tay Tống Thanh Hàn lên nhà.

Hắn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tống Thanh Hàn, cũng dần bình tĩnh lại.

Bác sĩ Nhiễm đã chuẩn bị thiết bị ở trong phòng mà Sở Minh dọn sẵn, ngồi tìm tài liệu, không biết nên nói thế nào.

Trợ lý cô đưa đến nhìn thấy một đống thiết bị kia, đánh bạo hỏi: "Cô Nhiễm, Sở tiên sinh và Hàn Hàn là..."

Vừa nãy cô không nhìn lầm chứ? Quan hệ giữa Hàn Hàn và Sở tiên sinh trông rất thân mật, chắc là sống cùng nhau hả?

Nhưng mà thiết bị này, cô theo cô Nhiễm đã lâu như vậy, tuy rằng cũng có chức năng khác, nhưng mà chức năng chính...

Trước giờ cô chưa từng nghe đến tin tức Sở Minh kết hôn. Mà nếu Sở Minh kết hôn, thiết bị này cũng phải cho vợ hắn dùng, mà hắn lại thân thiết với Hàn Hàn như vậy...

Trợ lý kia nghĩ thế, sắc mặt cũng thay đổi.

Bác sĩ Nhiễm bất đắc dĩ nhìn cô: "Nghĩ linh tinh cái gì thế?"

Cô chỉ vào bàn: "Có sức nghĩ bậy bạ, không bằng em điều chỉnh máy móc đi."

Cô nói thế, đứng dậy cẩn thận điều chỉnh giá trị máy.

Trợ lý kia thấy cô như vậy cũng im lặng, tập trung điều chỉnh.

Sở Minh kéo Tống Thanh Hàn lên tầng, đẩy cửa phòng ra đi vào.

Bác sĩ Nhiễm theo phản xạ nhìn biểu cảm của Tống Thanh Hàn, thu hoạch được nụ cười khẽ trấn an của cậu.

Rõ ràng chính cậu mới là người giữa câu chuyện, nhưng mà thái độ của cậu so với Sở Minh, thậm chí là bác sĩ Nhiễm thì bình tĩnh hơn nhiều. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bác sĩ Nhiễm cũng bình tĩnh dưới nụ cười của cậu.

"Máy móc đã chuẩn bị xong."

Ngụ ý là có thể bắt đầu kiểm tra rồi.

Sở Minh gật đầu, chân lại như là mọc rễ không nhúc nhích: "Tôi có thể ở lại không?"

Nếu Tống Thanh Hàn thật sự mang thai, hắn không muốn phải rời xa cậu trong lúc này.

Dù chỉ đứng ở ngoài cửa.

Bác sĩ Nhiễm không để ý đến hắn, kéo tay Tống Thanh Hàn chỉ đạo cậu nên làm như thế nào.

Trợ lý kia đã ngây người, lúc bác sĩ Nhiễm lên tiếng gọi cô thao tác máy móc mới hoàn hồn, dựa vào thao tác thuần thục không kém lúc trước vận hành máy móc.

Chẳng lẽ cô đã đoán sai?

Thật ra nhà họ Sở không ai mang thai, chỉ là sức khỏe Hàn Hàn có vấn đề gì đó lại không thể lộ ra, nên mới gọi cô Nhiễm đến đây khám?

Nhưng mà bác sĩ Nhiễm! Là bác sĩ phụ khoa mà!

Trợ lý hoang mang.

Cô cứng ngắc quay đầu nhìn Sở Minh ngồi một bên. Hắn ngồi trên ghế, mắt nhìn bóng dáng Tống Thanh Hàn, đôi mắt sắc bén kia dường như chỉ chứa đựng được bóng dáng thanh niên kia, sự dịu dàng và lo lắng sắp trào ra.

Một ánh mắt này đã vạch trần rõ ràng quan hệ giữa họ.

Trợ lý cúi đầu tiếp tục vận hành máy móc, động tác thành thạo vững vàng.

Liên tiếp kiểm tra, lúc xong, Tống Thanh Hàn đã thấm mệt.

Sở Minh không hề kiêng kị ôm cậu vào lòng, gật đầu với bác sĩ Nhiễm, đưa Tống cậu ra cửa, về phòng mình.

Tống Thanh Hàn ngáp một cái, hai má cọ cọ vai Sở Minh.

Sở Minh đưa cậu về phòng, đầu Tống Thanh Hàn dính vào gối đầu, khép mí mắt lại.

"Ngủ đi." Sở Minh nhỏ giọng nói, "Anh ở trong này với em."

Tống Thanh Hàn cầm tay hắn, mỉm cười, cuối cùng vẫn không chịu được sự mỏi mệt, ngủ say, hô hấp dần nhẹ nhàng.

Gần đây chất lượng giấc ngủ của cậu không quá tốt. Sở Minh thấy dưới mắt cậu có một quầng thâm nhạt, nhẹ nhàng sờ sờ mặt cậu.

Làn da Tống Thanh Hàn rất trắng, lại càng làm cho quầng thâm thêm rõ ràng.

Sở Minh u ám ngồi cạnh nhìn cậu, ngón tay khựng lại giữa không trung, nhẹ nhàng miêu tả gương mặt cậu.

Mày hơi nhíu, lông mi dài mà dày, sống mũi cao thẳng, môi cánh hoa đường cong duyên dáng, hai má được Quý Như Diên dùng thuốc bổ nuôi béo ra... Sở Minh nghiêm túc miêu tả một lần, cúi người hôn trán cậu, đứng dậy nhẹ chân nhẹ tay đi. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tốc độ của bác sĩ Nhiễm rất nhanh, Sở Minh quay về, kết quả kiểm tra đã có.

Trợ lý đã dại ra, đờ đẫn nhìn hai chữ dương tính đỏ chót trên giấy, ngay cả Sở Minh đi vào cũng không phát hiện.

"Sở tiên sinh." Ngắn ngủn một quãng thời gian như vậy, bác sĩ Nhiễm như là đã trải qua rất nhiều chuyện, trông hơi mỏi mệt.

Sở Minh gật đầu với cô: "Kết quả thế nào?"

Bác sĩ Nhiễm đưa tờ giấy kiểm tra trên tay trợ lý cho Sở Minh, thở dài nói: "Xét nghiệm là dương tính, trị số mang thai vượt qua giá trị bình thường... Thanh Hàn mang thai."

Tuy rằng đã có dự đoán, nhưng chân chính cầm kết quả kiểm tra trong tay, trong nháy mắt biểu cảm của Sở Minh vẫn sợ sệt.

Hắn cúi đầu xem kĩ một lần, siết tờ giấy, cụp mắt hỏi: "Nếu phá, có gây ra ảnh hưởng gì không tốt với sức khỏe của Hàn Hàn không?"

Bác sĩ Nhiễm ngẩn người, nghiêm túc nói: "... Bây giờ đứa bé còn nhỏ, ảnh hưởng sẽ không quá lớn. Nhưng..."

Cô ngẩng đầu nhìn Sở Minh: "Tôi cảm thấy chuyện này cậu vẫn nên thương lượng với Thanh Hàn thì hơn."

"Nếu cậu ấy muốn đứa bé này, thái độ của cậu như vậy không khỏi..."

Quá tuyệt tình.

Sở Minh gật đầu: "Tôi hiểu."

"Về chuyện này, bởi vì thân phận hiện tại của Hàn Hàn nên tôi không hy vọng bên ngoài có người biết chuyện này." biểu cảm Sở Minh có chút nghiêm túc, "Cho nên tôi hy vọng bác sĩ Nhiễm và vị trợ lý này, có thể giúp chúng tôi giữ bí mật này."

Thái độ hắn rất lễ phép, cũng rất khách sáo, nhưng người biết thân phận hắn không dám khinh khi sức mạnh ẩn chứa sau thái độ này.

Bác sĩ Nhiễm làm bác sĩ riêng cho Tống Thanh Hàn lâu như vậy, cũng biết rõ Sở Minh coi trọng chuyện này, gật đầu đồng ý. Trợ lý của cô đã bị tin này làm cho hoang mang, nghe lời Sở Minh nói cũng theo phản xạ gật đầu, rồi mới hoàn hồn, tâm trạng phức tạp. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cô là fan ruột của Tống Thanh Hàn, đã thích cậu bốn năm năm, chợt biết diễn viên mình thích, còn là nam diễn viên mang thai, thế giới quan của cô lung lay sắp đổ.

Lúc trước bác sĩ Nhiễm đã xếp lịch trình, lúc này đã có thể cực kỳ bình tĩnh kéo cô ra cửa, ngồi trên xe Sở Minh sắp xếp về bệnh viện.

Sở Minh đứng bên cửa sổ nhìn các cô đi, cầm giấy kiểm tra trở về, đẩy cửa phòng của mình và Tống Thanh Hàn.

Tống Thanh Hàn vẫn ngủ sâu.

Sở Minh đi vào kéo rèm, đứng cạnh cửa sổ, tay cầm tờ giấy, xuyên thấu qua khe hở rèm nhìn ra ngoài, ánh sáng mờ ảo chiếu vào mặt, vẽ nên đường cong gương mặt sắc bén của hắn.

Tống Thanh Hàn tỉnh dậy bị căn phòng tối tăm dọa sợ, cậu quay đầu nhìn, có một cái cột lớn biết động đứng bên cửa sổ, nghe thấy tiếng động, bức rèm lắc lư, bóng đen kia kéo theo u ám đi tới.

"Lạch cạch --" Đèn sáng.

Tống Thanh Hàn híp mắt, vừa ngẩng đầu là thấy mặt Sở Minh.

"Em thấy thế nào?" Sở Minh thuận tay đặt giấy kiểm tra sang bên, cong thắt lưng sờ mặt có dấu hồng do ngủ của Tống Thanh Hàn, hỏi, "Có chỗ nào không khỏe không? Bụng đau không?"

Bụng Tống Thanh Hàn không đau, nhưng bị hắn hỏi đau đầu.

Cậu dở khóc dở cười nói: "Em chỉ ngủ một giấc, sao có cái gì không khỏe được."

Sở Minh quan tâm là loạn, nghe Tống Thanh Hàn nói mới thở phào, giúp cậu vuốt tóc mái che mắt, cười: "Không sao là tốt rồi."

Tống Thanh Hàn lẳng lặng nhìn hắn, chợt hỏi: "Kiểm tra có kết quả rồi ạ?"

Sở Minh dừng một chút, khẽ gật đầu: "Ừ."

Hắn thu tay, đưa giấy kiểm tra cho cậu.

Tống Thanh Hàn cúi đầu lật lật, thấy được mặt sau: "..."

Sở Minh thấy biểu cảm không rõ nghĩa của cậu, mím môi: "Nếu em không muốn giữ, bây giờ còn nhỏ, có thể phẫu thuật phá, sẽ không sinh ra ảnh hưởng quá lớn với cơ thể em."

Không biết có phải bởi vì vừa nãy đứng bên cửa sổ hứng gió không, giọng hắn hiện tại nghe vào khàn khàn, như là chứa hạt cát.

Tống Thanh Hàn nhìn giấy kiểm tra im lặng một lát, ngẩng đầu hôn mặt Sở Minh: "Vậy anh muốn giữ đứa bé này không?"

Sở Minh hôn trả cậu rồi mới nhỏ giọng nói: "Anh muốn."

Sao hắn không muốn có một đứa bé của mình và Tống Thanh Hàn chứ.

Chỉ nghĩ đến họ sẽ có một đứa bé chảy chung dòng máu, tim hắn đã không kìm chế được đập thình thịch.

"Nhưng mà..." Sở Minh nương ngọn đèn mờ nhạt nhìn Tống Thanh Hàn, "So với đứa bé, anh muốn em vui vẻ hơn."

Vừa nãy hắn đọc tri thức thời gian mang thai suốt buổi chiều, biết mang thai không phải chuyện dễ dàng. Tống Thanh Hàn mới mang thai tháng đầu, cơ thể đã xuất hiện phản ứng mang thai như vậy, nếu muốn giữ đứa bé này, kế tiếp chưa biết chừng cậu sẽ càng vất vả hơn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Nữ giới mang thai chín tháng mười ngày không dễ dàng, huống chi trong cơ thể Tống Thanh Hàn còn một cơ quan nam giới ảnh hưởng.

"Thế thì giữ lại đi." Tống Thanh Hàn mỉm cười.

Sở Minh ngây người nhìn cậu: "Hàn Hàn, em nói gì?"

"Em nói là giữ lại." Tống Thanh Hàn hơi nhướng mày, "Vừa nãy anh nói muốn giữ đứa bé này còn gì?"

Sở Minh gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng mím môi, cầm tay Tống Thanh Hàn, giọng khàn khàn: "Hàn Hàn..."

Tống Thanh Hàn vỗ vỗ tay hắn, ý bảo hắn tránh ra: "Em đói."

Sở đại cẩu vội vàng cho cậu đứng dậy, xoay người thật nhanh đi ra ngoài: "Anh bảo đầu bếp nấu cho em ăn!"

Tống Thanh Hàn đeo dép, ngồi bên giường nhìn Sở Minh lo lắng đi ra, khẽ cười.

Chấp nhận chuyện mình mang thai, còn giữ đứa bé này lại không phải một chuyện dễ dàng. Vừa nãy Sở Minh nói có thể phá đi, Tống Thanh Hàn cũng lóe lên ý nghĩ này.

Nhưng mà, cậu nghĩ đến dáng vẻ mất hồn mất vía của Sở Minh vừa rồi...

Giứ đứa bé lại không sai.

Nếu quyết định giữ lại đứa bé này, nhất định phải nói chuyện Tống Thanh Hàn mang thai cho Quý Như Diên.

Quý Như Diên nghe Sở Minh nói như vậy phản ứng đầu tiên là con trai của bà điên rồi.

Phản ứng thứ hai là...

"Con muốn có con à?" Quý Như Diên phụng phịu nói, "Mẹ không phản đối con muốn có con, nhưng nếu con muốn con gái khác sinh con cho con, con chia tay Hàn Hàn trước đi."

Sở Minh: "..."

Hắn bị Quý Như Diên làm cho nghẹn họng, về phòng lấy báo cáo sức khỏe và khám thai của Tống Thanh Hàn ra nhét hết vào tay Quý Như Diên: "Mẹ xem đi."

Quý Như Diên thấy hắn nghiêm túc như vậy, nửa tin nửa ngờ cầm mấy tờ giấy.

Bà lật mấy tờ báo cáo này xem, lại nghĩ mấy ngày nay sức khỏe của Tống Thanh Hàn khác thường, không phải giống bệnh trạng lúc bà mang thai còn gì!

Bà phất tay, đưa giấy kiểm tra cho Sở Minh: "Để mẹ bình tĩnh đã."

Sở Minh hiểu rõ cầm giấy, tự nhiên nói: "Ba về thì mẹ nói với ba nhé."

Quý Như Diên không kiên nhẫn tiếp tục phất tay với hắn: "Biết rồi."

Lúc Sở Chấn Dương dự hội hoa xuân về, bà nói chuyện Tống Thanh Hàn mang thai cho ông nghe, không có gì bất ngờ cũng thấy được biểu cảm đờ đẫn của Sở Chấn Dương, trong lòng sinh ra một tia khoái cảm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Đúng, đúng là như vậy, mọi người cùng nhau đần mặt đi.

Sự vi diệu trong lòng Quý Như Diên trong nháy mắt toàn bộ tiêu tan lúc thấy biểu cảm của Sở Chấn Dương tan vỡ, thở phào, lại nghĩ đến chuyện khẩn cấp khác.

Tống Thanh Hàn đang mang thai đó, nếu không ngoài dự kiến, tám chín tháng sau đứa bé sẽ ra đời, nhưng họ vẫn chưa chính thức tổ chức hôn lễ!

Thế sao được!

Vốn dựa theo ý của họ là chờ Tống Thanh Hàn không bận rộn nữa thì cho cậu và Sở Minh ra nước ngoài tổ chức hôn lễ, sau đó đi tuần trăng mật, nhưng đứa bé này xuất hiện quấy rầy kế hoạch.

Nhưng Hàn Hàn và Sở Minh đã yêu nhau bốn năm năm, tổ chức hôn lễ sau cũng không kém gì.

Nhưng Tống Thanh Hàn đang mang thai, ra ngoài cũng không tiện...

Quý Như Diên nghĩ ngợi, bàn bạc với Sở Minh và Tống Thanh Hàn, lấy danh nghĩa sinh nhật của Sở Minh tổ chức một bữa tiệc.

Sở Minh là người đứng đầu tập đoàn Sở thị, lần này là sinh nhật ba mươi tuổi của hắn, nhà họ Sở lại thả tiếng gió nói muốn tổ chức linh đình, rất nhiều người suy đoán, người đến cũng nhiều.

Hội trường được bố trí tráng lệ, đèn thủy tinh sáng ngọc lóe sáng, đèn thủy tinh trên trần nhà rủ xuống chiếu ánh sáng mờ ảo khắp chốn. Chỗ nào cũng có hoa hồng thơm nức, trên bàn toàn là thức ăn sang trọng đắt tiền.

Giữa hội trường trải thảm đỏ, kéo dài đến sân khấu giữa hội trường.

Các gia đình giàu có nhận được lời mời của nhà họ Sở kéo nhau đến, tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng vang lên giữa hội trường, như là đang tấu cho cảnh sắc xa hoa.

"Nhân Nhân, hôm nay là sinh nhật của Sở tiên sinh, lần này nhà họ Sở làm lớn, chắc chắn có ý đồ đó." Một người đàn ông trung niên phúc hậu ngồi trên xe, chỉ đường cho một cô gái trẻ trung, "Chỉ cần con được Sở tiên sinh coi trọng, không, cho dù là quý phu nhân thích, nửa đời sau con sẽ không phải sầu." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Cô gái tên Nhân Nhân dường như không thích cách nói này, có chút chán ghét nhíu mày đáp qua loa: "Biết rồi biết rồi, ba nói mấy lần rồi."

"Aiz! Cái đứa này!" Người đàn ông trung niên kia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Sở tiên sinh tốt như vậy, sao đầu óc con bé tin hin, đi thích con hát kia làm gì?"

Lương Nhân không thích ông nói như vậy, cúi đầu chơi điện thoại, lười đáp lại ông.

Người đàn ông trung niên còn muốn nói tiếp, lại bị người phụ nữ trung niên kéo lại: "Nhân Nhân còn nhỏ, ông đừng nói nó."

Người đàn ông trung niên khẽ hừ một tiếng, cuối cùng nói: "Tóm lại đêm nay con biểu hiện tốt, sẽ có cơ hội."

Lương Nhân liếc mắt xem thường ở chỗ ông không thấy.

Đêm nay không ít người ôm lòng riêng như ông.

Hội trường càng nhiều người, mấy lão già trên thương trường vừa vào hội trường, cơ hồ là phát hiện đối thủ một mất một còn của mình cũng đưa cô con gái xinh đẹp của mình đến, nụ cười trên môi nháy mắt trở nên khách sáo có lệ.

"Anh Tạ cũng đến đây à? Không thể ngờ con gái nhà anh đã lớn thế rồi. Khinh Ngữ đến đây chào chú Lương đi..."

Một đám cáo già tụ lại một chỗ vờ vịt với nhau, sau đó tự bưng ly rượu, quan sát bố trí cả hội trường.

Bố trí này không giống sinh nhật, như là muốn kết hôn.

Càng chứng minh suy đoán của họ.

Có lẽ nhà họ Sở muốn chọn con dâu qua bữa tiệc này.

Bây giờ nhà họ Sở thế lớn, tuy rằng công ty của họ nhỏ nhoi, nhưng ai không muốn đu con thuyền lớn nhà họ Sở này chứ?

Đám hỏi là phương thức nhanh nhất, chặt chẽ nhất.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net