Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma pháp chân lý quan sát và phá hủy toàn bộ sự hư ảo, có thể lộ rõ được dáng vẻ chân thật của thế giới.

Đây là sức mạnh mà vô số người theo đuổi, có thể nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp sương mù nhìn thẳng vào bản thể, không còn bị ảo tưởng lừa gạt, cũng không cần vùng vẫy đau khổ trong hư vô.

Chỉ là đôi khi sự thật còn đau đớn và xót xa hơn cả ảo tưởng.

Trên lục địa Valsius, Ma pháp sư hệ chân lý cũng có một danh hiệu bí ẩn — "Ma pháp sư bị nguyền rủa."

"Anker, cậu làm sao vậy?"

Giang Duy Dật khó hiểu hỏi Anker.

Từ lúc ra khỏi phó bản, Anker vẫn luôn cúi đầu, trông như đang chồng chất tâm sự.

Giang Duy Dật thấy rất lạ, rõ ràng lúc đánh phó bản vẫn còn ổn, sao khi rời khỏi lại có vẻ không vui?

Phó bản yêu tinh bướm một ngày có thể đánh ba lần, do độ khó thấp quá nên gần như đã trở thành một nhiệm vụ kinh nghiệm mà người chơi ở các trấn lân cận đều thực hiện hàng ngày.

Anh Ngạo vốn muốn dẫn họ đánh phó bản thêm hai lần nữa nữa nhưng lại Anker từ chối.

Giang Duy Dật do dự muốn đến hỏi Anker đã xảy ra chuyện gì nhưng vừa mới tiến lên trước một bước đã bị Roland ngăn cản.

Roland rũ mắt xuống liếc nhìn Anker, lắc đầu với Giang Duy Dật

Ma pháp chân lý của Anker dù sao cũng do Landis dạy, những gì Anker có thể nhìn thấy, Roland đương nhiên cũng có thể nhìn thấy.

"Các người nói xem."

Anker - người luôn cúi đầu đột nhiên nói với họ: "Nếu sự thật còn đau hơn thì có cần phải nói ra không?

Giang Duy Dật sờ đầu: "Ý cậu là gì?"

Anker muốn nói lại thôi.

"Sự thật không thuộc về ai cả." Giọng Roland vang lên trên đỉnh đầu Anke.

Anker ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt xanh như nước biển của Roland.

Roland nhìn cậu rồi thở dài, vươn tay sờ đầu cậu: "Sự thật không bị ảo giác khống chế mới là đáp án. Thời điểm phát hiện sự thật thì đáp án đã không còn thuộc về một mình thầy. So với việc mơ hồ đi đến cuối...có thể nhìn thấy bộ dạng chân thật trước khi chết có thể sẽ thanh thản hơn."

Ngập ngừng một chút, Roland lại nói: "....Mấy ngày trước tôi ở thư viện xem được, thấy rất có lý."

Giang Duy Dật: "..."

Hai người đang chơi đố chữ gì à?

Sao tôi nghe không hiểu gì hết?

Anker ngây người nhìn Roland một lúc.

Đáp án...không phải của riêng ta sao?

"Anh nhớ gần đây còn có một điểm luyện cấp." Ở bên kia, anh Ngạo đưa lưng về phía Anker nói: "Cũng cho rất nhiều kinh nghiệm đó, hay là chúng ta qua bên kia...chú đi đâu vậy?"

Vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi Anker đâu.

Anker cũng không quay đầu lại, vẫy tay với bọn họ, "Chờ ta".

Dứt lời, bọn người anh Ngạo lập tức thấy Anker chạy một mạch về phía điểm truyền thống phó bản, một mình vào đó.

"...Làm gì vậy?"

Anh Ngạo và Giang Duy Dật bối rối nhìn nhau.

Roland lẳng lặng đứng tại chỗ.

Có lẽ do Anker còn trẻ hoặc cũng có thể đó là bản tính của em ấy. Trở thành một Đại Ma đạo sư rồi nhưng Anker cũng không giống như những Đại Ma đạo sư khác suốt ngày chỉ chìm đắm trong việc theo đuổi ma pháp, em ấy vẫn giữ được tinh thần của tuổi trẻ, vẫn có tấm lòng nhân ái hướng về nhân gian bình thường.

Đây mới là cậu thiếu niên mà anh thích.

Mọi người chờ Anker ở cửa phó bản, phải gần một tiếng sau, bóng dáng của Anker mới dần dần xuất hiện ở cửa.

Mặc dù có vẻ như tâm trạng của cậu vẫn không vui nhưng sắc mặt cậu đã thoải mái hơn nhiều.

"Đi thôi."

Đứng trước mặt mọi người, Anker mở miệng nói.

"Cậu vào phó bản làm gì vậy? Luyện cấp?" Giang Duy Dật nghi ngờ hỏi.

"Bí mật." Anke nháy mắt với cậu ta.

Anh Ngạo vốn muốn cùng Anker luyện cấp nhưng đông người quá, Anker dẫn theo một nhóm người như vậy, đi đâu cũng thấy một đống ánh mắt sợ sệt, vậy nên cậu đã từ chối yêu cầu luyện cấp chung của anh Ngạo.

Cuối cùng, Anh Ngạo thở dài tiếc nuối: "Bọn tôi đi đánh yêu tinh bướm một lần nữa vậy."

Sau đó chia tay ba người Anker.

Trước khi đi, đàn em thì thầm cùng Giang Duy Dật một hồi, đầu tiên vẻ mặt của cậu trở nên kỳ quái, sau đó đàn em lại nói gì đó rồi Giang Duy Dật mới gật đầu thở dài.

Chờ đám người anh Ngạo đi rồi, Anker hỏi cậu: "Cậu với nữ sinh đó nói gì vậy?"

"Haizz, chuyện đi họp lớp đó."

Giang Duy Dật thở dài, "Căn bản là tôi muốn từ chối nhưng đàn em bảo mấy anh chị khóa trên của ngành đều đi, tôi không thể không biết ngượng từ chối được."

"Đi họp lớp á?" - Mắt Anker sáng lên, tỏ vẻ thích thú: "Ta đi được không?"

Giang Duy Dật: "...Cậu đi làm gì?"

"Không mang theo người nhà được hả?"

...Tụi mình tính là người nhà gì trời.

Giang Duy Dật trong lòng chửi thầm, nhìn đôi mắt to đang sáng rực của Anker, nghĩ thầm tên này nhất định lại muốn ăn ké, do dự hồi lâu nhưng cũng đồng ý.

Roland ở một bên: "..."

Anh mới nghe thấy cái gì vậy?

Người nhà á!

Đúng là quan hệ của bọn họ như vậy thật...

Roland thầm nghiến răng, đột nhiên nói: "Tôi có thể đi không?"

Anker và Giang Duy Dật cùng nhìn về phía Roland.

Roland mặt không đổi sắc: "Ngày đó tôi cũng có một cuộc họp, tiện đường."

Giang Duy Dật: "...Sếp ơi, sao anh biết tôi họp lớp ở đâu được?"

Roland: "Các cậu hẹn gặp ở đâu vậy?"

Giang Duy Dật: "Khách sạn XXX."

Roland ra vẻ "trùng hợp": "Chà, tôi cũng đến đó."

Giang Duy Dật: "..."

Chắc chắn là bịa đặt!

Tuy nhiên người đàn ông trước mặt lại là boss của mình, dù Giang Duy Dật thầm than thở trong lòng cũng không dám nói ra, cuối cùng vẫn là lúng ta lúng túng đồng ý.

Anker ngày càng chắc chắn hơn về suy đoán của mình.

Tại sao Roland một hai phải đi theo Giang Duy Dật đến buổi họp lớp?

Đáp án quá rõ, anh ta muốn nhân cơ hội tiếp cận Giang Duy Dật!

Sau khi đi đến kết luận này và xem lại tương tác của Roland và Giang Duy Dật, sự kì lạ lúc ban đầu lập tức trở nên hợp logic.

"Ma pháp khó ghê."

Giang Duy Dật - người vừa tham gia game phải học từ những lý thuyết cơ bản, cậu nhìn vào sổ tay hướng dẫn dành cho tân thủ dày cộp trước mặt, chán nản không thôi: "Không có cách nào dễ hơn sao?"

"Thật ra chỉ cần cậu hiểu rõ nguyên lý thì việc thi triển ma pháp vẫn rất đơn giản."

Anker bước tới định chỉ cho Giang Duy Dật chi tiết cách trở thành một ma pháp sư đủ tiêu chuẩn.

Mới được nửa thì Roland lại xuất hiện.

"Để tôi dạy." Roland nở một nụ cười duyên dáng.

Giang Duy Dật nhìn nụ cười tươi của Roland, trong lòng không khỏi run lên: "...Dù sao cũng không cần làm phiền ông chủ."

Roland thản nhiên nói: "Không có phiền."

Rõ là Giang Duy Dật chỉ muốn ở trong game thư giãn sau những giờ làm việc bận rộn, không hiểu nổi vì sao mình vẫn bị ông chủ làm phiền.

Ở cạnh ông chủ đúng là thử thách tâm lý mà, Giang Duy Dật nghe Roland nói một tràng khó hiểu, ánh mắt trống rỗng, không khỏi lia mắt về phía Anker cầu cứu.

Thế nhưng Anker vốn đang tập trung đánh quái dường như lại không cùng chí hướng với cậu ta, thấy ánh mắt đáng thương của Giang Duy Dật, cậu lại nở một nụ cười vui mừng.

...Vui mừng?

Giang Duy Dật cảm thấy tình hình có vẻ phát triển theo chiều hướng kỳ lạ, cậu do dự một lúc, muốn đến chỗ Anker hỏi rõ ràng thì Roland đã nhanh chóng ngăn lại.

"Đi đâu đó?" Roland cười tủm tỉm hỏi.

"Tôi... tôi có một số thắc mắc muốn nhờ Anker chỉ bảo tí." Giang Duy Dật vâng vâng dạ dạ nói.

"Cứ hỏi tôi." Roland nhìn thấu trò bịp của cậu: "Ở trang 18 của sách hướng dẫn, sáu cách thức hoạt động bình thường của ma lực và kết nối bên trong của hệ thống Saturn, cậu học thuộc đi."

"..."

Giang Duy Dật cảm giác tựa như bản thân đang trong lớp học bổ túc cho kỳ thi tuyển sinh đại học: "Tôi, tôi quên mất."

"Nếu quên thì đọc thuộc lại, không hiểu có thể hỏi tôi."

Roland đưa quyển sổ tay hướng dẫn tân thủ trên tay cho Giang Duy Dật: "Chờ tôi tới kiểm tra."

Anh gửi gắm kỳ vọng cao mà vỗ vai Giang Duy Dật: "Tôi rất coi trọng cậu, dứt lời lập tức đi về phía Anker.

Cuối cùng tại sao mình lại nghĩ không thông mà chạy đi chơi cái game này...

Giang Duy Dật chán nản nghĩ, thở dài, cam chịu mở cuốn sách dày cộp trên tay.

Mặt khác, Anker đang vận dụng một cách khéo léo các nguyên tố ma pháp, khu vực này là một nơi luyện cấp tương đối cao, xung quanh rất ít người chơi, Anker cực kì vui khi được yên tĩnh.

Nếu cậu nện xuống một thiên thạch lửa thì thanh kinh nghiệm của cậu sẽ tăng vọt và thậm chí tài khoản mới cấp 0 như Giang Duy Dật cũng có thể nhờ đó mà tăng cấp.

Anker cộng điểm thuộc tính có được sau khi nâng cấp tinh thần lực, nhìn quái vật trước mặt, trong lòng thầm nghĩ: Có nên tìm thời gian đặc biệt luyện tập thăng cấp không ta?

Trước giờ cậu chỉ mang tâm lý chơi game, cũng không quá quan tâm đến việc khôi phục thực lực, nếu không có cơ hội lấy được hoa phục sinh thì bây giờ có lẽ cậu còn chưa đạt được trình độ của quân đội hạng nhất.

Không phải Anker không muốn sớm khôi phục thực lực mà do tính cậu vốn không tập trung. Hồi xưa khi học ma pháp, cậu dành ba ngày đánh cá, hai ngày phơi nắng bắt chim, có thể lười biếng thì sẽ lười biếng ngay. Nhưng dù vậy, với tài năng ma pháp siêu phàm của mình, cậu đã trở thành một Đại Ma đạo sư ngay khi còn trẻ.

Sau khi quay về từ sơn trại Orc, Anker đã biết chuyện của Landis, bây giờ cậu cuối cùng cũng có mục tiêu cấp bách là khôi phục sức mạnh của mình, đây không phải là thời điểm thích hợp để lười biếng.

Bông hoa phục sinh thiếu đi một cánh vẫn còn nằm trong ba lô cậu, Anker phóng ma pháp ra một cách máy móc, mặt khác, trong đầu cậu lại đang suy nghĩ về kế hoạch tương lai.

Trước mắt thì luyện chế hoa phục sinh thành đan dược là cách nhanh nhất để gia tăng ma lực của cậu.

Cần rất nhiều nguyên liệu ma pháp để luyện chế đan dược, cậu có một ít trong kho ở Kinh đô, còn những nguyên liệu khác tương đối hiếm thì phải tìm cách.

Nhiều giải pháp khả thi khác nhau lóe lên trong đầu Anker.

Hội đấu giá Kinh đô được tổ chức ba năm một lần, nếu tính thời gian thì chắc là khoảng vài tháng gần đây.

Người ta gọi là ở nhà nhờ ba mẹ, ra ngoài nhờ bạn bè, tuy rằng Anker lúc còn ở học viện ma pháp có danh tiếng không tốt, ai ai cũng sợ, nhưng nghĩ lại hẳn vẫn có ít bạn bè có thể giúp được.

Ví dụ như...

Chẳng hạn như...

Anker suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được ai làm "ví dụ".

Cậu lắc lắc cái đầu nhỏ thông minh của mình và một bóng hình mặc áo giáp bạc trắng, cưỡi một con Điểu Sư xuất hiện trong tâm trí cậu.

Tòa thánh Ánh sáng rất quyền lực và với tư cách là người đứng đầu Thánh kỵ sĩ, gia đình của hắn hẳn rất giàu.

Đúng không?

Đúng không?

Roland gạt Giang Duy Dật sang một bên, đang định tìm Anker để trao đổi tâm tình, nhưng từ xa, anh nhìn thấy nụ cười quen thuộc đột nhiên xuất hiện trên mặt Anker.

Roland: "..."

Bước chân anh khựng lại, tạm thời không dám tiến lên.

Nụ cười đó của Anker rất quen thuộc với anh, bất cứ khi nào nó xuất hiện, điều đó có nghĩa là có ai đó sắp gặp xui xẻo.

Bên ngoài Roland rất bình tĩnh nhưng tim lại bắt đầu đập thình thịch: ...Không phải mình đâu, đúng không?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC