Chương 70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trò là..."

Thầy Miles nói với vẻ hoài nghi.

Dù trăm năm đã trôi qua nhưng khi gặp lại Miles vẫn nhận ra Anker trong nháy mắt.

Học viện Hoàng gia đã sản sinh ra rất nhiều nhân tài, nhưng nhiều năm như vậy, số lượng Đại Ma đạo sư chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Dù sao thì toàn bộ đại lục có được bao nhiêu Đại Ma đạo sư? Mà Anker tuổi còn nhỏ đã là á thần, điều này làm cho giáo viên đã dạy dỗ cậu như dát vàng lên mặt, đương nhiên sẽ có ấn tượng sâu sắc với cậu.

Nhiều năm vậy rồi, gương mặt của Anker vẫn không thay đổi nhiều. Vẻ non nớt xưa kia đã phai nhạt bớt, ngũ quan trưởng thành hơn và cũng thanh tú hơn so với thời còn ở học viện, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và hào hùng hơn.

"Suỵt..."

Anker nháy mắt với thầy Miles.

Mặc dù cậu thích làm màu nhưng vẫn hơi xấu hổ khi làm thế trước mặt nhiều đàn em. Và nếu thầy Miles thực sự yêu cầu cậu giải thích tác dụng của ba đường mạch ma lực, làm sao cậu có thể nói "không có gì, chỉ vẽ cho đẹp" dưới con mắt của mọi người được?

Miles ngầm hiểu, chấn động ngắn ngủi qua đi, thầy đã bình tĩnh lại.

Anker thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng cậu tính bao nhiêu cũng không tính đến Ram, tên nham hiểm này xem cảnh náo nhiệt còn muốn góp lửa, thấy thầy Miles im lặng, hắn lại chủ động tấn công.

Chỉ thấy Ram hít một hơi thật sâu, lấy tay che miệng, tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, giọng nói to và the thé của hắn xuyên thấu trời.

"Á! Ngài, ngài, ngài là Đại Ma đạo sư huyền thoại, Anker Alves!"

Ầm ĩ!

Giọng của Ram khiến cả phòng học yên lặng trong chốc lát, ngay sau đó, như một tảng đá bị ném xuống mặt hồ phẳng lặng, trong nháy mắt nổi lên gợn sóng lớn.

"Cái gì?!"

"Hắn hắn hắn hắn là Anker?!"

"Trời ơi, tôi thực sự đã gặp được thần tượng của mình!"

"Thiệt hay giả vậy? Còn trẻ như vậy? Tôi tưởng rằng Anker ít nhất cũng đã đến tuổi trung niên!"

"Thật sự là ngài ấy! Cha tôi có một bức chân dung của ngài ấy ở nhà! Chúa ơi, cuối cùng tôi cũng gặp được nữ thần trong lòng mình—"

Anker: ?

Nữ thần nào... ĐM, bao nhiêu năm rồi mà ngươi vẫn chưa quên chuyện đó sao?

Những ánh mắt sáng ngời rơi vào Anker, chắc chắn người vừa rồi còn tranh công - đàn anh Joan là người kinh ngạc nhất.

Lúc nãy hắn đã làm gì?

Để cho Đại Ma đạo sư vĩ đại... thiên tài trẻ tuổi nhất đại lục đi đưa quyển trục thay hắn? Còn ở trước mặt Đại Ma đạo sư nói dối tranh công!

Toang rồi!

Trước mắt Joan tối sầm, suýt nữa không kìm được tức giận. Hắn không nghĩ tới thiếu niên nhìn như đàn em đối diện này lại là một tồn tại mà hắn thậm chí không cách nào tưởng tượng nổi!

Nếu là bình thường, Anker sẽ vui vẻ cùng hắn tính sổ, nhưng giờ phút này cậu hoàn toàn không để ý đến Joan.

Mặt Anker đen như đáy nồi, nhìn Ram vốn đã cười đến mức đập bàn, cậu ước gì có thể ban cho hắn mười câu cấm chú ngay tại chỗ.

Được, ngươi bất nhân, đừng trách ta bất nghĩa.

"Cảm ơn sự nhiệt tình của các bạn." Anker nở một nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay, thật lâu mới áp chế được âm thanh sôi sục trong phòng học.

"Lần này ta tình cờ tới trường học, cũng không có ý định chiếm dụng tài nguyên công cộng, không cần quan tâm đến ta." Giọng điệu Anker có hơi trịnh trọng, sau đó chuyển đề tài: "Nhưng mà người lần này đi cùng ta là người đứng đầu Thánh kỵ sĩ của Tòa thánh Ánh sáng, ngài Ram Filch. Ngài có lời muốn nói với các học sinh, mọi người vỗ tay hoan hô nào!"

Dứt lời, cậu giống như một con hải cẩu không tai đang vui vẻ mà vỗ tay bùm bùm.

Ram: "..."

"Á! Ngài Ram Filch!"

"Người đứng đầu Thánh kỵ sĩ của Tòa thánh Ánh sáng? Á thần? Tôi không phải đang nằm mơ chứ?

"Trời ơi, tôi thực sự đã nhìn thấy hai á thần trong một ngày! Tôi đang mơ à?"

"Ngài Ram trông thật đẹp trai và mạnh mẽ!"

"Thật sự là ngài! Trong nhà cha ta có treo một bức chân dung của ngài! Trời ạ, không nghĩ tới danh hài nổi tiếng năm đó thật sự là một Thánh kỵ sĩ vĩ đại!"

Ram dùng hết sức trừng mắt nhìn một bạn họ trong đám đông.

Cút!

Sao Anker là nữ thần, còn ta lại là danh hài?

Còn nữa, cha ngươi cuối cùng là thần thánh phương nào? Tại sao lại đặt lịch sử đen tối của chúng ta ở nhà?

Dưới ánh mắt hưng phấn của những đôi mắt nhỏ, Ram cũng nở một nụ cười dịu dàng: "Hahaha, xin chào mọi người..."

Lợi dụng lúc Ram thu hút sự chú ý của cả lớp, Anker bí mật nắm tay Roland lẻn ra cửa sau.

"Thật nguy hiểm, suýt nữa là không chạy thoát được."

Vội vàng chạy ra khỏi phòng học, Anker đi tới một chỗ ít người, vỗ ngực sợ hãi.

"Mọi người đều ngưỡng mộ thầy."

"Anh cười vui vẻ như vậy làm gì?" Anker dùng sức nện một cái vào ngực Roland, "Cười trên nỗi đau của người khác à?"

"Khụ khụ..."

Roland đang cười vui vẻ thì bất ngờ bị đánh hai cái không kịp phòng bị, ngay lập tức ho khan.

"Anh không sao chứ?"

Anker vội hỏi, cậu còn nghĩ vừa rồi mình không dùng nhiều sức...

"Tôi bị đánh đến nội thương, khụ khụ."

Vẻ mặt Roland run rẩy, Anker vội vàng đi tới đỡ lấy anh.

Cơ thể của người thanh niên cao gầy dựa vào người Anker, bỗng chốc làm cơ thể cậu thiếu niên cứng đờ trong giây lát.

Khoảng cách quá gần, Anker dường như cảm nhận được hơi thở của Roland đang phả vào cổ mình, có thể nghe được nhịp tim của anh ấy, hơi thở thuộc về Roland bất ngờ vây lấy cậu, xen lẫn với mùi trên người cậu.

"...Anh dựa sát quá."

Anker không được tự nhiên nói.

Nhưng cậu cũng không đẩy Roland ra.

Thực sự... đã lâu cậu không ôm Landis.

Khi còn ở thị trấn nhỏ, họ là bạn tốt của nhau, trò chuyện về mọi thứ. Landis lớn hơn cậu, anh luôn bao dung cho sự ngang ngạnh của cậu về mọi mặt, mối quan hệ giữa hai người tốt đến mức họ có thể mặc chung một chiếc quần, gần như không bao giờ cãi nhau.

Từ khi nào mà cậu trở nên xa cách với Landis như vậy?

Trong hang động ẩm thấp đó, họ tránh được sự truy đuổi của quái vật, để cứu cậu, Landis đã có thêm vài vết thương sâu trên tay. Máu chảy ra, cậu bé Anker tái mặt vì sợ hãi nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể giả vờ dùng ma pháp bịa đại ra để chữa thương cho Landis.

Khi đó, cậu ôm chặt cánh tay của Landis, nghĩ rằng anh sẽ chết. Rõ ràng là Landis bị thương, nhưng cậu lại khóc đến ngạt thở, điều này khiến Landis, người đang bị thương phải ngược lại an ủi Anker.

Khi đó Anker nghĩ rằng mình nhất định phải trở thành một Ma pháp sư vĩ đại, và sau khi sở hữu sức mạnh to lớn, cậu sẽ có thể bảo vệ Landis.

Nhưng cậu đã không làm được.

Cho dù đó là ngày Landis rời học viện hay khi gặp Landis tại Sơn trại Orc, cậu đã không làm được. Ngược lại, Landis xuất hiện vào thời điểm nguy hiểm nhất và cứu cậu trước nguy cơ bị Tà thần tìm thấy.

Yếu đuối.

Sau khi thức tỉnh thần cách, Landis với tư cách là một vị thần hiển nhiên còn nhiều việc phải làm hơn. Anh phải bảo vệ đại lục Valsius và ngăn chặn Tà thần xâm chiếm. Để cứu vô số sinh mạng, anh phải rời quê hương hướng đến nơi khác để tránh nguy hiểm.

...Ta đang làm gì vậy?

Anker sụt sịt, có hơi muốn khóc

Sau khi trở thành Đại Ma đạo sư, cậu không chăm chỉ luyện tập nữa. Mỗi ngày cậu đều chơi game trên Trái Đất. Sau khi trở về lục địa Valsius, cậu thậm chí còn không nghĩ tới việc khôi phục thực lực, cậu cứ chơi đùa, không biết gì về mối nguy và còn tràn ngập oán trách cùng bất mãn đối với Roland đang che giấu thân phận.

Cậu đã không thực hiện được bất kỳ lời hứa nào mà mình đã bí mật hứa khi còn trẻ.

"... Anker?"

Roland vốn muốn trêu cậu, nhưng thiếu niên trong ngực đột nhiên trở nên ủ rũ. Anh nhạy bén cảm nhận được tâm trạng kỳ lạ của Anker, thăm dò vươn tay, đặt tay trên lưng Anker.

Cơ thể cậu bé ẩn dưới lớp áo choàng ma pháp gầy gò và yếu ớt, với hai xương bướm hơi nhô ra, mỏng manh như một con búp bê thủy tinh.

"Xin lỗi"

Anker đột nhiên nói. Giọng cậu hơi run, nghe như bị bóp nghẹt bởi những cảm xúc phức tạp, lời xin lỗi đột ngột khiến Roland bối rối, nhưng anh biết rằng bây giờ không phải là lúc để hỏi. Roland do dự đưa tay ra, một lát sau, nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh đầu Anker, tay của anh cảm nhận được sợi tóc mềm mại có hơi lộn xộn.

Cảm giác được đỉnh đầu truyền đến hơi ấm, Anker hơi hơi ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Roland.

Vẫn dịu dàng như vậy, cho dù Anker có nghịch ngợm thế nào thì cũng sẽ luôn dịu dàng như vậy. Cùng màu với mắt anh ấy, xanh dương, rộng lớn và đủ dịu dàng để chứa đựng mọi thứ. Ngay cả khi Anker lần đầu thử cầu lửa ở trấn nhỏ và suýt chút nữa đã đốt cháy cửa hàng bánh hoa của dì Jim, Landis vẫn luôn xin lỗi. Khi Anker tỏa sáng trong học viện và giành được vị trí người đứng đầu hệ ma pháp, người đầu tiên khen ngợi sức mạnh của cậu và mời cậu ăn một bữa thịnh soạn luôn luôn là Landis.

Anker ngây người nhìn ánh mắt của Roland.

Vào ngày đột phá trở thành Đại Ma đạo sư, thực ra người đầu tiên Anker nhớ tới là Landis. Được bao quanh bởi những người từ Hiệp hội Ma pháp sư, họ nhiệt tình chúc mừng cậu, ca ngợi cậu vì tài năng phi thường hiếm có trên thế giới và nói rằng cậu có thể trở thành một vị thần trong tương lai. Nhưng Anker nhìn xung quanh và nhìn từng người một, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy được đôi mắt xanh như biển đó.

Cậu thực sự đã trở thành một Đại Ma đạo sư vĩ đại, nhưng người cậu muốn gặp nhất lại không có ở đó.

Anker gục đầu xuống, đột nhiên ôm lấy Roland.

Cậu đột nhiên không muốn khảo nghiệm nữa, giờ phút này Anker biết rõ ràng, cậu không muốn nhìn thấy bộ dạng sau khi bị bại lộ của Roland, cũng không muốn vì báo thù mà đi gây phiền phức, cũng không phải bởi vì không cam lòng...

Anker chỉ... nhớ anh rất nhiều.

Roland thích cậu, Anker biết, nhưng cậu không rõ thích là cái gì, đối với từ này, cậu theo bản năng muốn trốn thoát, co lại thành một quả bóng, bịt tai và từ chối cảm nhận. Xem ra chỉ cần như vậy, Anker có thể thuyết phục chính mình, đối mặt Roland không lời từ biệt rời đi, cậu đương nhiên có thể trách cứ anh, hết thảy tức giận đều có vẻ như vậy chính đáng, cậu hùng hồn không chịu lớn lên lên, và cố tình trở thành một thiếu niên bộc lộ cảm xúc thất thường.

Tuy nhiên, mình đã hơn hai trăm tuổi rồi.

Anker thầm nghĩ.

Hơn hai trăm tuổi, cậu đã có tuổi thọ cao hơn người thường.

"Xin lỗi"

Anker nhẹ nhàng nói, khoang mũi tràn ngập mùi quen thuộc dễ chịu, chúng đến từ người trước mắt, chúng là mùi mà Anker ngày đêm nghĩ tới.

"Thực ra ta đã sớm biết." Anker sụt sịt nhìn Roland, nhìn thấy sự kinh ngạc và hoang mang trong mắt anh, "Ta thông minh như vậy, đã sớm biết, chỉ là ta... ấm ức, anh đi không hẹn ngày gặp lại, khi trở về cũng không nói đã lâu không gặp..."

Lời nói của Anker dần trở nên không mạch lạc.

"Khoác lác." Roland lẳng lặng mà nhìn cậu.

Anker lập tức đỏ mặt.

"Ừ! Ta chỉ thích khoác lác thôi!" Anker đỏ mắt lùi lại một bước, tức giận trừng mắt nhìn anh. "Ta thích khoác lác lại còn sĩ diện, đánh sưng mặt cũng phải trông mập mạp*. Chẳng phải em vẫn luôn như vậy sao? Dù sao em cũng sẽ không thay đổi..."

*打肿脸也要充胖子: có nghĩa là thà trả giá còn hơn làm ra vẻ vĩ đại, và làm điều gì đó vượt quá khả năng của mình để giữ thể diện. Hiểu đơn giản là tát vào mặt một người cho đến khi nó sưng lên để cố tỏ ra uy nghiêm

Lời còn lại, cậu cũng không nói tiếp.

Vì Roland đã nhẹ nhàng hôn cậu, chặn lại tất cả những gì cậu muốn nói.

"..." Anker mở to hai mắt.

Roland hôn xong, anh cười nhìn cậu, trong mắt là vũ trụ dịu dàng vô biên, "Nhưng anh chỉ thích bộ dạng khoác lác của em, phải làm sao đây?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC