Chương 5: Sao lại là y

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Beden0302

Sắc mặt Dạ Quân Ly hung ác, nham hiểm, đồng từ càng thêm đỏ thẫm.

"Năm đó ngươi trăm phương ngàn kế ẩn náu bên cạnh ta, là để một ngày nào đó đe dọa ta như thế này sao?"

Đến giờ hắn vẫn không hiểu, rốt cuộc Vân Thiển có thâm thù đại hận gì với hắn, mà lại nhẫn tâm với hắn như vậy.

Vân Thiển khó khăn từ dưới đất bò dậy, nửa quỳ trên đất, hai gò má đỏ ửng, hai tay nắm chặt, trong lúc bị cảm xúc giận giữ ảnh hưởng thì lời nói ra rất lưu loát, nhưng đáy mắt lại rưng rưng.

"Không thì ngươi nghĩ sao? Ngươi cho rằng ta thật sự yêu ngươi hay sao? Có phải ngươi làm Ma Quân đến ngu luôn rồi không, ta đường đường là Thái Tử thiên tộc, thèm muốn ngươi cái gì được chứ?"

"Nếu ta nói, năm đó ta chỉ chơi đùa với ngươi mà thôi, chính là muốn nhìn xem bộ dạng sa đọa của chiến thần khi mất đi Hỏa Viêm Châu, ngươi tin không?"

Lúc trước Dạ Quân Ly vốn không tin, nhưng bây giờ hắn không thể không tin.

Thái độ của Vân Thiển trước mặt hắn đã nói lên tất cả, hóa ra từ đầu đến cuối chỉ là chơi đùa.

Yên lặng một lát, Dạ Quân Ly không những không tức giận mà còn cười, chậm rãi tiến lại gần Vân Thiển.

Vân Thiển phản xạ tránh ra, nhưng thân thể lại giống như bị đông cứng lại, hoảng loạn không biết phải làm sao.

Cần cổ bị năm ngón tay bén nhọn siết chặt, ngay sau đó một nụ hôn bất ngờ áp xuống.

Đầu lưỡi nóng rực thô bạo chiếm lấy Vân Thiển, y vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực Dạ Quân Ly nhưng không đẩy ra được, trong miệng mơ hồ phát ra tiếng nghẹn ngào không rõ.

Sự giãy dụa trong im lặng của y chỉ đổi lấy sự đối xử càng thô bạo hơn, hít thở một lát, Dạ Quân Ly trêu đùa mà cảnh cáo Vân Thiển: "Vậy thì cho ngươi nếm thử mùi vị bị người mình không yêu xâm phạm!"

Hắn trút bỏ toàn bộ y phục của Vân Thiển, sau đó trói y lại bằng roi Cốt Linh, ném y lên giường, dù Vân Thiển có kêu rên cầu xin tha thứ như thế nào, thì Dạ Quân Ly cũng không dừng hành động kế tiếp.

Bầu không khí trong không gian yên tĩnh dường như trở nên nóng bỏng, lặng lẽ sôi trào.

Một lần lại thêm một lần tàn bạo xâm chiếm, khiến Vân Thiển từ bỏ chống cự, mặc kệ bị chà đạp, ánh mắt tan rã nhìn vào khoảng không, một lần lại một lần bị ép đến ngạt thở.

Trên người Dạ Quân Ly vẫn còn đầy rẫy dấu vết tra tấn sau khi bị đày xuống Ác Ngục.

Vân Thiển khóc, chỉ y hiểu rõ, mình đến cùng vì sao mà buồn khổ...

......(Ai copy mà không có tâm thì sẽ mang luôn cả dòng này đi - beden0302-wattpad)

"Nếu ý đồ của ngươi là làm nhục ta, thì chúc mừng ngươi, ngươi thành công rồi." Sau khi xong việc, Vân Thiển vô thần nhìn lên màn đỏ phía trên, trong không khí vẫn có thể ngửi được mùi vị hoang dâm sau khi tình sự qua đi.

"Tự cút xuống mặc quần áo vào đi!" Dạ Quân Ly chậm rãi sửa sang lại trang phục của mình, không thèm nhìn sang Vân Thiển, ánh mắt không kiên nhẫn thúc giục.

Vân Thiển chậm rãi ngồi dậy, từ thắt lưng xuống hạ thân đau đến thấu xương, tựa như xương cốt toàn thân đều bị nghiền nát vậy.

Y quỳ xuống bò người ra thu nhặt lại quần áo rách nát, cho đến nước này, tất cả kiêu ngạo đã bị dẫm đạp hoàn toàn, từ lâu y đã không còn tôn nghiêm nữa rồi.

Vào lúc y đang mặc quần áo tử tế, bên ngoài phòng có người gõ cửa, là y sư của Lục Thần điện Nhiễm Trầm.

"Thánh Quân, đã chuẩn bị xong bữa trưa rồi."

"Mang vào đây."

Nhiễm Trầm đẩy cửa vào, những gì hắn ta thấy là khuôn mặt tiều tụy không chịu nổi của Vân Thiển, Nhiễm Trầm hít một ngụm khí lạnh, đôi mắt trợn to.

Sao lại là y? Tim Nhiễm Trầm đập nhanh đến khó tin, hai tay bưng bàn ăn không kiểm soát được mà hơi run lên.

Hắn ta vô thức nhìn lướt qua hai đầu gối và vết thương trước ngực đang chảy máu của Vân Thiển, trong lòng không khỏi có chút đau xót.

Nhưng vẫn cố giả vờ không quan tâm đến, sắp xếp thức ăn đã chuẩn bị lên trên bàn đâu vào đấy, cung kính nhắc nhở: "Thánh Quân hãy tranh thủ ăn lúc còn nóng, kẻo ăn nguội lại ảnh hưởng đến dạ dày."

Không biết câu nào lại khiến Dạ Quân Ly nhăn mày, hắn ác ý kéo Vân Thiển đến, ấn y ngồi xuống bàn, áp sát lại gần y, từng câu từng chữ trầm thấp khàn khàn: "Ăn hết cho ta!"

Nhiễm Trầm thấy được toàn bộ hành động của Dạ Quân Ly, hô hấp như ngưng trệ, cố nén sự phẫn hận trong lòng, cố gắng bắt bản thân bình tĩnh lại.

Vân Thiển nghe lời cầm bát đũa lên, sau đó ăn như hổ đói.

Vẻ mặt lo lắng của Nhiễm Trầm hòa hoãn đôi chút, nhưng giữa hai hàng lông mày vẫn tràn đầy tâm sự.

"Ăn từ từ thôi..." Trong lúc suy nghĩ vẩn vơ, hắn bỗng thốt lên một câu nhắc nhở.

Khiến cho Dạ Quân Ly nhíu chặt mày lại, sát khí trong mắt dần tràn ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net