Chương 57: Ta giúp huynh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Beden0302

Ánh trăng chậm rãi bao phủ lấy hai người, Nhiễm Trầm cười nhìn cậu, tựa như một hồ nước xuân bị gió thổi qua vậy...

Trái tim Khuynh Nhan nhẹ nhàng rung động, chắc là vì cậu giúp Nhiễm Trầm lấy được Tẩy Tủy Tán nên Nhiễm Trầm bắt đầu có cái nhìn mới về cậu, có lẽ, chỉ cần bản thân cậu cố gắng thêm chút nữa, thì sẽ có một ngày Nhiễm Trầm sẽ nhận thấy điểm tốt của cậu.

Nhưng thần trí Nhiễm Trầm lại không tập trung vào phản ứng của Khuynh Nhan hay việc phải trả lời lại, hắn ta chỉ mong có thể nhân lúc Khuynh Nhan cảm động, đạt được mục đích của mình.

Thấy vậy, hắn ta chậm rãi mở miệng: "Gần đây ta muốn đến Long Khu Đàm thăm thú, nhưng chỗ đó lại quá nhiều hàn khí, ta thấy có chút không thoải mái..."

Khuynh Nhan thấy hắn ta đắn đo, dường như có lời mà khó nói, vội vàng hỏi: "Sao vậy? có phải vì..." Cậu ngập ngừng, hình như không muốn nhắc đến cái tên đó lắm, nhưng vẫn hỏi: "Có phải vì chăm sóc Vân Thiển, nên đã tiêu hao quá nhiều sức lực..."

Khuynh Nhan làm bộ cậu không hề để tâm, nhìn Nhiễm Trầm không chớp mắt, trong mắt đầy nghi hoặc.

Nhiễm Trầm thuận thế ho nhẹ vài tiếng, lắc đầu nói: "Ta cũng không biết nữa, gần đây, chỉ cảm thấy không được khỏe cho lắm."

Khuynh Nhan chỉ cảm thấy lo lắng và nóng vội kinh khủng, cậu bắt lấy cánh tay của Nhiễm Trầm, hơi siết nhẹ lại, mỗi hành vi cử chỉ đều thể hiện sự quan tâm của chính mình: "Bản thân huynh là y sư, tại sao lại có thể không biết cơ chứ... Việc này không thể qua loa được, huynh, huynh mau tự chẩn cho mình đi." (chẩn trị đó)

Nhiễm Trầm có chút bất ngờ khi Khuynh Nhan phản ứng mạnh như vậy, thân thể này là của y, nhưng Khuynh Nhan lại khẩn trương thay hắn ta như thế.

"Ta... chẩn rồi." Nhiễm Trầm bình tĩnh nói ra, giữa mày còn cố ý lộ ra một tia bất lực.

"Vậy thế nào rồi? Phải tĩnh dưỡng thế nào? Cần ta giúp gì đây?" Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Nhiễm Trầm dường như cũng gấp gáp như lời cậu đang nói vậy, càng lúc càng siết chặt hơn.

"Có hơi phiền phức..." Nhiễm Trầm nhìn Khuynh Nhan một cái, ngập ngừng đầy thâm ý.

"Rất nghiêm trọng sao? Phải làm sao? Ta giúp huynh!" Khuynh Nhan truy vấn.

(Ai copy mà không có tâm thì sẽ mang luôn cả dòng này đi - beden0302-wattpad)

Dường như Nhiễm Trầm có thể triệt để kiểm soát cảm xúc của Khuynh Nhan, trong trạng thái này, cậu chắc chắn sẽ đáp ứng yêu cầu của hắn ta, làm mọi việc mà hắn ta yêu cầu.

"Cần phải thắp Thánh diễm ở Huyết Chủng Đài cả một đêm, khiến dương khí trong Lục Thần Điện tập trung lại, xua tan hàn khí trong cơ thể, nếu không thì, âm khí ở Lục Thần Điện quá nặng, sẽ không thể nào khôi phục được..." Nhiễm Trầm giả vờ yếu ớt thở dài.

Nhiễm Trầm vốn là Thủy thần Thủy tộc, thủy hỏa xung khắc, nên hắn ta không thắp được Thánh diễm ở Huyết Chủng Đài, huống hồ, nơi đó đã bị Dạ Quân Ly bày kết giới, người bên ngoài không thể nào dễ dàng vào được, chỉ có người luôn gần gũi với Dạ Quân Ly như Khuynh Nhan, Nhiễm Trầm tin chắc cậu sẽ làm được chuyện đó.

"Thắp Thánh diễm..." Khuynh Nhan lẩm bẩm lặp lại.

Bởi vì ám ảnh lưu lại từ khi bị đày xuống Ác ngục, Dạ Quân Ly ghét nhất là nhìn thấy lửa, nên chắc chắn hắn sẽ không đồng ý việc thắp Thánh diễm ở Huyết Chủng Đài.

Sau một khắc, một bóng đen bao trùm trên đầu Khuynh Nhan, Nhiễm Trầm đưa tay chạm lên đỉnh đầu cậu, trấn an nói: "Không sao đâu, cùng lắm thì chỉ là tim đập nhanh một trận, cũng không nguy hiểm đến tính mạng..."

Nhiễm Trầm hiểu quá rõ tính cách của Khuynh Nhan, ngay cả khi hắn ta chỉ bị dày vò một chút do tim đập dồn dập thì cậu cũng không nỡ.

Bởi vì chính hắn ta cũng như thế khi đối mặt với Vân Thiển.

Dù cho năm lần bảy lượt bị đánh đập hành hạ cũng không uy hiếp mảy may đến tính mạng của Vân Thiển, nhưng lần nào hắn ta đều đau lòng không chịu được, hận bản thân không thể nhận phạt thay y, vậy nên hắn ta chắc chắn rằng Khuynh Nhan sẽ không trơ mắt nhìn mình bị bệnh tật tra tấn...

Quả nhiên, Nhiễm Trầm đã đoán đúng.

"Nhiễm Trầm, huynh yên tâm, ta sẽ giúp huynh, cứ coi như bị Dạ Quân Ly phát hiện thì hắn cũng sẽ không làm gì ta đâu!" Khuynh Nhan cân nhắc kỹ càng, đầy chắc chắn mà cam đoan với Nhiễm Trầm.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hòa cùng một chỗ, trong mắt Nhiễm Trầm hiện lên một tia cảm động giả tạo, còn Khuynh Nhan lại bộc lộ rõ sự thỏa mãn, có thể giải quyết khó khăn giúp người mình yêu chính là chuyện hạnh phúc nhất đối với Khuynh Nhan lúc này...

Nhưng cậu không hề nghĩ đến rằng, mỗi một động tác quan tâm, mỗi một câu ôn hòa, khóe môi cong cong đó... Đều là phản ứng đã được tính toán cẩn thận.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net