CHƯƠNG 133: ĐẾN CẢNH THÀNH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 133: ĐẾN CẢNH THÀNH

Tần Phương thấy từ sau khi lên xe, sắc mặt Ngô Chấn Quốc vẫn còn nhăn nhó nên nhẹ nhàng vỗ vỗ tay ông.

"Không sao đâu Chấn Quốc, anh không cần lo lắng."

"Nhưng rõ ràng anh thấy trên đùi của đội trưởng Chi Tử có cột băng vải." Nói xong, sắc mặt Ngô Chấn Quốc cực kém.

Độc của tang thi rất mạnh, chỉ cần người nào bị cào trúng hoặc bị cắn trùng thì đều sẽ bị nhiễm virus. Nếu không phải như vậy, thì đội ngũ của họ sẽ không bị từ ba mươi ngàn người chỉ còn hai mươi ngàn người.

"Cái gì, đội ngũ của chúng ta có người nào bị tang thi cào trúng hay là bị cắn trúng vậy?"

Nghe cha mình nói, Ngô Hạo Duyệt vẫn đang im lặng ngồi ở ghế lái phụ tức thì trắng bệch.

"Tư lệnh!" Cảnh vệ viên Tiểu Lưu cũng cau mày nhìn qua kính chiếu hậu.

Thấy ba người như bị sét đánh, Tần Phương cười: "Mọi người đừng lo, Tiểu Húc có dị năng chữa trị, dù thật sự có người bị tang thi cắn trúng hay cào trúng đi nữa cũng sẽ không bị lây nhiễm đâu."

"Dị năng chữa trị?" Ngô Chấn Quốc vô cùng khiếp sợ.

Mạt thế đã được năm tháng, phòng nghiên cứu vẫn luôn nghiên cứu thuốc đặc trị virus tang thi, nhưng cho đến nay vẫn chưa có tiến triển nào.

"Dị năng chữa trị, có người có thể chữa khỏi virus tang thi á?" Ngô Hạo Duyệt mở to mắt không thể tin nổi nhìn Tần Phương.

'Đúng vậy, trước đây cha cũng có nghe bác cả của con nhắc tới. Nói là bên nhà họ Lý có một dị năng giả hệ chữa trị có thể chữa được vết thương do bị cắn hoặc bị cào của tang thi. Có thể giúp người ta không bị biến thành tang thi." Ngô Chấn Quốc nói.

"Ồ? Thì ra Cảnh Thành cũng có dị năng giả mạnh như thế!" Ngô Hạo Duyệt nghe vậy thì thấy rất hào hứng.

Rốt cuộc, rốt cuộc cũng có người có thể trị được virus tang thi rồi, độc của tang thi không phải là thứ mạnh nhất nữa rồi!

"Nhưng mà, dị năng giả hệ chữa trị như mò kim đáy biển, thiếu càng thêm thiếu. Ngay cả Cảnh Thành là thành thị lớn nhất thì cũng chỉ có một dị năng giả duy nhất này thôi." Ngô Chấn Quốc khẽ thở dài.

Anh cả đã lặng lẽ tiếp xúc vài lần, muốn đào dị năng giả này từ nhà họ Lý qua, nhưng đáng tiếc chưa từng thành công.

"Nếu theo như cha nói, chị dâu không phải là người siêu cấp quý giá sao?"

Trong lòng Ngô Hạo Duyệt thì: Chẳng những Âu Dương Húc có dị năng chữa trị, lại còn có rất nhiều dị năng khác, là một người siêu mạnh.

"Đúng vậy, Tiểu Húc đúng là một nhân tài hiếm có." Ngô Chấn Quốc cũng rất tán đồng.

Không thể không nói, cháu trai của ông đúng là có con mắt tinh đời, thế mà có thể tìm được một người bạn đời xuất sắc như Tiểu Húc!

"Đúng vậy, đúng vậy, Âu Dương quân y rất ghê gớm. Hèn gì tất cả mọi người trong đội ngũ của đội trưởng Ngô đều kính nể và yêu quý cậu ấy." Nhớ lại trước đây cậu ta chỉ vừa nói Âu Dương Húc mấy câu, thì tất cả mọi người trong đội ngũ của đội trưởng Ngô đều nhìn cậu ta với ánh mắt oán độc rồi. Sau đó, đội trưởng Vương trực tiếp ra tay dạy dỗ cậu ta một trận, Tiểu Lưu liên tiếp thở dài.

Khó trách Âu Dương quân y được mọi người kính sợ. Thì ra, mọi người kính sợ cậu ấy không phải chỉ vì cậu ấy là người yêu của đội trưởng Ngô. Mà nguyên nhân lớn nhất là năng lực của chính bản thân cậu ấy, làm người khác không thể nào không kính nể.

Con trai mình được người khác khen ngợi, Tần Phương cũng rất tự hào, khóe miệng lúc nào cũng treo lên nụ cười vui sướng, có cảm giác như đứa con trong nhà mình cuối cùng đã trưởng thành.

"Đứa nhỏ Hạo Thiên này đúng là có phúc mới có thể gặp được đứa nhỏ giỏi như Tiểu Húc." Lời này không phải nịnh hót mà là lời khen từ tận đáy lòng, thấy cháu trai mình tìm được một người bạn đời tài năng xuất chúng khiến cho người khác phải kinh ngạc như này, dĩ nhiên Ngô Chấn Quốc cực kỳ cao hứng!

Tần Phương nghe thế thì cười: "Thật ra Hạo Thiên cũng rất ưu tú."

Năng lực của Ngô Hạo Thiên rõ như ban ngày, cho dù Tần Phương không muốn thì cũng phải thừa nhận Ngô Hạo Thiên là một cường giả không hơn không kém.

"Đúng vậy, anh Hạo Thiên rất mạnh, cho nên mới gặp được chị dâu cũng mạnh như anh ấy đó. Hai người họ đúng là trời sinh một đôi." Ngô Hạo Duyệt nghiêm túc nói.

Tần Phương chỉ cười cười nhìn cô bé trong sáng ngây ngô này.

Thật ra từ An Dật Thành đi tới Cảnh Thành chỉ cần lái xe khoảng hai ngày là tới, nhưng nửa đường đội ngũ Ngô Hạo Thiên bận bịu thanh lý mấy đợt tang thi, cho nên hành trình hai ngày biến thành năm ngày.

Tích phân hiện tại của Âu Dương Húc: 554.321 tích phân.

Đến sáng ngày thứ năm lúc 10 giờ, đoàn người mới chạy tới Cảnh Thành.

Vương Quân nhìn thấy cửa thành của Cảnh Thành từ xa thì hốc mắt đỏ ửng lên: "Mẹ, con trai mẹ về rồi đây."

Đã qua năm tháng mạt thế, không biết mẹ của hắn thế nào? Có tới được căn cứ này chưa, có còn sống không?

Mặc dù trước mạt thế, đại ca đã từng nói với mọi người, kêu mọi người gọi điện về nhà, đưa người nhà của mình vào đoàn quân của nhà họ Ngô, nói là sắp xảy ra nạn lớn. Có điều, giờ đã được năm tháng rồi, trong lòng Vương Quân cũng vẫn lo lắng không yên.

Trương Lộ thấy người đàn ông bên cạnh mình đỏ cả mắt thì hơi cau mày, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay hắn.

Xe quân đội đi đầu, đoàn xe của Ngô Hạo Thiên đi áp chót phía sau, rất nhanh đã vào được căn cứ của nhà họ Ngô ở Cảnh Thành.

Sau khi chạy vào sân lớn của quân khu, từng chiếc từng chiếc xe dừng lại, tất cả mọi người đều nôn nóng bước xuống xe.

"Bác ba, Tiểu Duyệt..." Thấy xe của bác ba chạy vào sân, Ngô Hạo Vũ là người đầu tiên chạy ra đón.

"Ha ha ha, Hạo Vũ, con nhìn xem, bác dắt ai về nè?" Ngô Chấn Quốc cười ha hả rồi kéo Ngô Hạo Thiên đi theo phía sau ông ra.

"Anh, anh hai?" Ngô Hạo Vũ ngạc nhiên ngây ngốc tại chỗ nhìn anh trai mình đã 6 năm không gặp được.

"Hạo Vũ!" Ngô Hạo Thiên đi lên ôm lấy em trai.

"Anh hai, đúng là anh rồi, anh trở về thật sao?" Ngô Hạo Vũ đỏ hốc mắt ngẩng đầu nhìn anh trai mình.

6 năm, anh em hai người đã tách ra ròng rã 6 năm trời!

"Ừ, là anh, anh về rồi đây." Nói xong, Ngô Hạo Thiên vỗ vỗ bả vai của em trai.

"Anh hai, anh tàn nhẫn thật đó. Đi một cái là hết 6 năm, không thèm gọi một cuộc điện thoại về nhà luôn." Ngô Hạo Vũ bất mãn oán giận.

"Xin lỗi, làm em lo cho anh rồi." Ngô Hạo Thiên cũng cảm thấy có chút áy náy.

Đáng lẽ, làm con trai trưởng đích tôn, Ngô Hạo Thiên có trách nhiệm và nghĩa vụ kế thừa sự nghiệp quân sự của nhà họ Ngô. Đáng lẽ, anh phải nên làm việc ở quân bộ, phải ở bên cạnh cha mẹ làm tròn đạo hiếu. Nhưng anh lại vứt bỏ tất cả nghĩa vụ và trách nhiệm, lựa chọn bỏ nhà trốn đi! Việc này không đơn giản chỉ không có trách nhiệm với chính mình, mà cũng là không có trách nhiệm với cha mẹ, với anh em và với cả nhà họ Ngô.

"Đẹp trai thật nha, nhìn giống minh tinh Hàn Quốc thiệt." Âu Dương Húc chớp chớp mắt nhìn chằm chặp gương mặt baby đẹp trai của Ngô Hạo Vũ.

Sao lại cảm thấy, em trai Ngô Hạo Thiên và Ngô Hạo Thiên giống như hai phong cách hoàn toàn khác nhau vậy ta?

Ngô Hạo Thiên thì là kiểu đàn ông rắn rỏi cực kỳ nam tính cực kỳ có khí chất quân nhân, còn Ngô Hạo Vũ thì sao? Mặc dù mặc quân phục nhưng nhìn vẫn non nớt như cũ, nhìn cứ như là thần tượng tiểu thịt tươi của loạt phim thanh xuân vườn trường chứ không phải quân nhân trẻ tuổi.

Nghe xong, Ngô Hạo Vũ hơi kinh ngạc nhìn người thanh niên vẫn luôn đứng ở bên cạnh anh trai mình. Hình như đối phương còn nhỏ hơn mình vài tuổi, sạch sẽ, chói mắt như ánh mặt trời, giống như giọt sương mai trắng muốt trong suốt.

"Anh hai, đây là?"

"À, giới thiệu với em, đây chính là hôn phu của anh, Âu Dương Húc." Ngô Hạo Thiên cười cười rồi kéo người yêu qua giới thiệu với em trai. Cái gọi là hôn phu nghĩa là, dù trong nhà có đồng ý hay không đồng ý, thì đó chính là người mà Ngô Hạo Thiên phải cưới được.

"Hôn, hôn phu á?" Ngô Hạo Vũ không chớp mắt nhìn Âu Dương Húc.

Trước đây anh hai có nói anh hai thích đàn ông, Ngô Hạo Vũ còn tưởng đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận mà thôi, không ngờ anh hai thật sự tìm một người vợ nam đưa về nhà! Xem ra, anh hai không phải nói trong lúc tức giận, mà là thật sự thích đàn ông!

"Ngô Hạo Thiên, nếu em biết anh có đứa em trai đẹp trai như vậy thì trước đó không chọn anh rồi." Âu Dương Húc huých huých sau lưng anh. Tiểu thịt tươi, lớn lên đẹp trai ghê, nhìn sướng con mắt.

Nghe vậy, trên mặt Ngô Hạo Thiên giăng một tầng sương lạnh, làm cho những người bên cạnh đều cảm thấy lạnh buốt.

"Ha ha ha, chị dâu biết nói đùa ghê?" Ngô Hạo Duyệt vội vàng đi lên kéo Ngô Hạo Vũ đang ngơ ngẩn lại.

"Đúng vậy, sao em sánh được với anh hai chứ, chị dâu quá khen rồi." Ngô Hạo Vũ thấy chị dâu nhỏ này thích nói đùa nên nhanh chóng giương ra bản mặt cười. Hắn nghĩ thầm: Anh hai ơi, chỉ là đùa giỡn thôi, anh có cần dùng ánh mắt nhìn tịch địch đi nhìn em trai ruột của mình không chứ! Chẳng lẽ anh không biết, em trai anh đã rất sợ anh ngay từ nhỏ rồi hay sao?

"Hạo Vũ, cha của con ở bên trong à?" Ngô Chấn Quốc hỏi.

"Dạ, ở trong văn phòng ạ." Ngô Hạo Vũ đáp.

"Ừ." Ngô Chấn Quốc mang theo con gái chuồn mất.

Thấy bác ba nhanh chân chuồn đi, Ngô Hạo Vũ cạn lời. Lòng nghĩ: Bác ba, bác có cần chạy nhanh như vậy không hả?

"Hạo Vũ!" Nhìn đi, người nào đó đang lạnh lẽo nhìn em trai ruột của mình kìa.

"Anh hai, em ở đây nè." Ngô Hạo Vũ vội vã trả lời.

"Anh dẫn Tiểu Húc đi gặp cha, em phụ trách sắp xếp chỗ ở cho người trong đội ngũ của anh, còn nữa, giúp lính của anh tìm người nhà của bọn họ nhé." Ngô Hạo Thiên biết, chuyện mà bây giờ mọi người muốn làm nhất chính là tìm được người nhà, cho nên Ngô Hạo Thiên trực tiếp giao nhiệm vụ này cho em trai mình.

"Được được được, em đi làm ngay đây." Rốt cuộc cũng có cơ hội trốn rồi, Ngô Hạo Vũ vội gật đầu nhận việc.

"Dì, dì đi đường mệt mỏi rồi, dì đi ăn trưa trước rồi nghỉ ngơi một lát đã, chờ con gặp cha của con sắp xếp xong thì sẽ chính thức giới thiệu dì với cha mẹ con ạ." Ngô Hạo Thiên cung kính đi tới trước mặt Tần Phương rồi nói.

"Ừ, tôi cũng mệt rồi, cậu dẫn Tiểu Húc đi gặp cha cậu trước đi, tôi chờ tin của cậu." Tần Phương gật đầu chấp nhận sự sắp xếp của Ngô Hạo Thiên.

"Hạo Vũ, đây là mẹ của chị dâu em, em phải chăm sóc, sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho tốt đấy." Ngô Hạo Thiên nói.

"Dạ, em biết rồi, anh hai cứ yên tâm đi." Nếu là mẹ vợ của anh hai, dĩ nhiên Ngô Hạo Vũ không dám chậm trễ.

Âu Dương Húc cau mày nhìn mọi người trong đội ngũ mà Ngô Hạo Thiên mang theo lái xe rời khỏi sân lớn của quân khu.

"Đi thôi." Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu nhìn cậu.

"Nè, chưa gì đã phải gặp người lớn rồi à?" Nghĩ tới việc sắp phải gặp cha chồng tương lai, bình thường luôn không coi ai ra gì như Âu Dương Húc lúc này lại lập tức bị căng thẳng, lòng bàn tay cũng toát đầy mồ hôi.

"Đi gặp cha của anh trước." Ngô Hạo Thiên vẫn là vẻ mặt dịu dàng.

"Được, được rồi." Âu Dương Húc cuối cùng cũng phải chấp nhận.

Ngô Hạo Thiên duỗi tay nắm lấy tay Âu Dương Húc rồi cùng cậu đi vào tòa nhà lớn.

END CHƯƠNG 133.

Editor: Nay bận quá, nhức đầu nữa nên post 1 chương thui...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net