Chương 14: Ồn Ào Náo Động Náo Nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Ồn Ào Náo Động Náo Nhiệt

Đúng là Diêu Toa Toa bị nụ cười của Lê Chiêu chọc cho tức chết. Hai năm trước, cô từng dùng ánh mắt kiểu này dọa một nữ nghệ sĩ vừa mới vào showbiz, từ đó về sau, cô ta cho rằng sẽ bị cô trả thù, mỗi ngày đều sợ không chịu nổi, cuối cùng biến mất khỏi showbiz.

Cô không ngờ, chiêu này hoàn toàn không có tác dụng với Lê Chiêu. Vì cô không biết, rất lâu rất lâu trước kia, Lê Chiêu đã từng đối mặt với ánh mắt càng đáng sợ càng tàn nhẫn hơn, lá gan của cậu bị dọa lớn rồi.

Sau nụ cười đó, đột nhiên bầu không khí trở nên xấu hổ. Ba người nối đuôi nhau rời đi, không ai bắt chuyện với ai.

Vào hậu trường chuẩn bị quay, chuyên viên trang điểm bổ sung lớp make up cho ba người, biên tập viên bước lại trình bày sơ diễn biến của kịch bản. Đạo diễn Lưu gần đó thấy ba người không nói với nhau câu nào, lo lắng tới rụng thêm hai sợi tóc trên đầu.

Bầu không khí cứng đơ kiểu này, lên tới sân khấu ai không nhìn ra diễn viên chính của đoàn phim bọn họ không hòa thuận với nhau? Lúc trước ông còn có thể đì Lê Chiêu, nâng hai người kia lên, nhưng giờ Lê Chiêu nổi tiếng nhất, đoàn phim còn muốn nương vào cậu để duy trì độ phủ sóng, thực sự là ai cũng không động vào được.

Ban chương trình của "Đồng Hành Với Bạn" giống như không nhận ra sự kì lạ giữa các diễn viên chính trong đoàn phim "Nữ Giám Đốc", sau khi bắt đầu quay, sắp xếp ba người đứng chung một chỗ chơi trò chơi.

Khu khán giả có không ít các cô gái giơ đèn hiệu của Lê Chiêu trên tay, đây là lần đầu cậu tiếp xúc trực tiếp với những cô gái nhỏ đáng yêu nhiệt tình này, trong lòng cũng rất vui vẻ, đôi mắt sáng long lanh vẫy tay về phía các fan.

Trong trường quay ngay lập tức vang lên tiếng hoan hô rung trời.

Trong mắt các fan, trên người nhóc con nhà các cô tự có hào quang, đẹp nhất trên đời.

Đối với những nghệ sĩ lần đầu tham gia chương trình "Đồng Hành Với Bạn" như nhóm Lê Chiêu, ban chương trình luôn sắp xếp một cơ hội để thể hiện tài năng của mình. Diêu Toa Toa hát ca khúc chủ đề của phim, Tống Dụ đánh một đoạn trống Jazz, khuấy động không khí trong hội trường cực kỳ sôi động.

"Tới lượt Chiêu Chiêu, cậu chính là người khiến cho rất nhiều cô gái đều muốn biến thân thành nữ giám đốc, hôm nay cậu muốn thể hiện tài lẻ gì cho mọi người xem vậy?"

Trong khu vực nghỉ ngơi Diêu Toa Toa lộ ra nụ cười khinh thường, thứ nghèo rệp đại học cũng chưa lên như Lê Chiêu, có thể có tài năng gì?

Đúng là Lê Chiêu không biết chơi những loại nhạc cụ cần rất nhiều tiền và công sức, cũng không biết ca hát một cách chuyên nghiệp. Thậm chí cả tiếng phổ thông tiêu chuẩn, cũng là nhờ luyện tập sửa lại dần trong mấy năm nay.

Nhưng đoàn phim đã đồng ý với sự sắp xếp của chương trình, cậu chỉ có thể phối hợp công tác tuyên truyền của đoàn phim.

Đối diện với ánh mắt mong đợi của các fan, Lê Chiêu cầm microphone đi ra giữa sân khấu, giao lưu với MC vài câu: "Anh Tống đánh trống Jazz rất ngầu, chị Toa Toa hát cũng hay, còn tôi thì, thực sự là bêu xấu rồi, mong mọi người không chê."

"Không chê!" Dưới sân khấu có fan kêu lớn tiếng: "Nhóc con, dù cậu đứng yên trên sân khấu không nhúc nhích, bọn tôi cũng không chê!"

Nam MC làm mặt xấu: "Ai, là ai nói câu đó? Không ngờ các bạn lại như vậy, tôi nên giúp các bạn được như ý nguyện không nhỉ?"

Khán giả trong trường quay lập tức cười to ra tiếng.

"Không có tài cán gì, thật khó xử quá." Lê Chiêu thở dài lắc đầu, sờ sờ trong túi, bỗng nhiên móc ra một bó hoa xinh đẹp.

"Ôi lạ quá, sao lại có một bó hoa." Lê Chiêu khom lưng chào theo kiểu quý ông, đưa bó hoa cho một cô gái đang giơ đèn hiệu ở hàng trước nhất: "Đây đây, em gái nhỏ, chúc em cố gắng học hành, mỗi ngày đều hướng về tương lai."

Khán giả trong trường quay: "....."

Cố gắng học hành, mỗi ngày đều hướng về tương lai cũng xem như lời chúc hả?

Cô gái được nhận hoa, kích động tới đỏ bừng cả mặt, không quan tâm Lê Chiêu nói gì, chỉ biết gật gật đầu liên tục. Đừng nói nhóc con chỉ bảo cô cố gắng học tập, cho dù bảo cô đạt hạng nhất toàn khóa, cô cũng sẽ liều mạng học.

"Chiêu Chiêu, tiết mục hôm nay cậu muốn biểu diễn cho mọi người, chính là màn ảo thuật này sao?" MC thấy Lê Chiêu vào trường quay, còn không quên nhắc mấy fan vị thành niên cố gắng học tập, bị chọc cười ha ha: "Nếu không phải cậu quá đẹp trai, suýt nữa bọn tôi đã nhầm, thầy chủ nhiệm lớp nào vào nhầm trường quay á."

"Anh à! Anh! Không được nói như vậy." Một MC khác nhanh miệng tiếp lời: "Anh đã bị nghi ngờ tội kì thị nhan sắc của thầy chủ nhiệm."

"Thầy ơi, em sai rồi." MC nhanh chóng khom lưng xin lỗi với camera: "Để thể hiện lòng hối lỗi của tôi, tôi quyết định bắt Lê Chiêu biểu diễn thêm một tiết mục nữa cho mọi người."

"Nào, Chiêu Chiêu, giúp anh một chút." MC duỗi tay ôm bả vai Lê Chiêu một cách thân mật: "Biểu diễn thêm một tiết mục nữa cho mọi người nha."

"Để anh khỏi bị phê bình lúc gặp lại thầy chủ nhiệm, em đành phải mặt dày tiếp tục bêu xấu thôi."

Nhân viên công tác bưng lên một cái khay đậy bằng lụa đỏ, Lê Chiêu vươn tay vạch tấm lụa ra.

"Ồ." Ba vị MC thò lại gần xem: "Cái này là..... Bài tiêu* hả?"

*: 排箫

"Đúng rồi, là bài tiêuá." Lê Chiêu đẹp trai, chỉ cần cười rộ lên đã là nhóc con ngoan ngoãn đượcngười già yêu thích nhất. Tay cậu cầm khay đựng bài tiêu: "Ở nước ta bàitiêu có lịch sử hơn mấy ngàn năm, tính tới hiện nay, bài tiêu lâu đời nhất đượctìm thấy, là ba ngàn năm trước. Bởi vì tạo hình rất đẹp, từng có người xưa xưngnó là cánh phượng. Đáng tiếc, vì cách thổi bài tiêu ở nước ta đã thất truyền,phương pháp thổi hiện nay chúng ta sử dụng, đều được du nhập từ nướcngoài."

"Nguyên liệu làm bài tiêu có rất nhiều loại, cái trên tay tôi...." Lê Chiêu nhìn kĩ: "Chắc là làm bằng cây vầu đắng*?"

*: Bản gốc là cây "khổ trúc", bên mình gọi là vầu đắng

Fan dưới sân khấu không ngờtrước khi nhóc con nhà mình diễn tấu, còn phổ cập thêm thông tin khoa học, mọingười đều nghe thật ngoan ngoãn, sợ nghe thiếu chữ nào.

Ai nói phổ cập khoa học chán, rõ là rất hay ho thú vị, các cô có thể nghe thêm mười tiếng đồng hồ.

Giọng nói của nhóc con hay quá, dáng vẻ đứng trên sân khấu cũng đẹp, đây là tiên nam nhỏ giáng trần sao?!!

Trong khu nghỉ ngơi, Diêu Toa Toa cười lạnh lùng, học thuộc đoạn thông tin đó, không dễ chứ gì? Ỷ vào việc khán giả nhìn không thấy khu nghỉ ngơi, không coi ai ra gì xụ mặt xuống.

Tống Dụ ngồi trong bóng tối trợn trắng mắt, kéo ghế cách xa Diêu Toa Toa thêm một chút.

Cậu sợ bị lây bệnh ngu.

"Hình như Chiêu Chiêu rất hiểu về cái này," MC hỏi: "Là do đã học từ nhỏ sao?"

Lê Chiêu lắc đầu: "Ông cụ chăm sóc bọn tôi lúc nhỏ, trước khi nghỉ hưu là thầy dạy trong nhạc viện, sau khi tới chỗ bọn tôi, mỗi ngày đều dạy bọn tôi thổi mấy bài, chỉ tiếc lúc nhỏ tôi không biết, lo ham chơi, nên chỉ học được sơ sơ."

Viện trưởng nói, người thực sự thích nhạc cụ, đều sẽ có loại nhạc cụ mà mình yêu thích nhất. Mà cậu rất ít khi dành tâm trí cho bài tiêu, thực sự không có mặt mũi nói mình "biết chơi".

Bài tiêu làm bằng cây vầu, âm thanh phát ra càng trong trẻo so với các loại bài tiêu khác, bất quá Lê Chiêu không thổi những ca khúc nổi tiếng, mà chọn thổi một bài hát dân gian.

Hiệu quả âm thanh trong trường quay, không so được với thính phòng dùng để nghe nhạc chuyên nghiệp, nhưng khán giả tại đó, vẫn từ ca khúc không biết tên này, cảm nhận được một chút nỗi nhớ quê nhà.

Thổi xong một bài, trường quay vang lên tiếng vỗ tay như sấm, đặc biệt là ánh mắt nhìn Lê Chiêu của các fan, giống như cha mẹ thấy con mình thi được điểm tối đa, cực kỳ đắc chí và thỏa mãn.

Nhóc con nhà bọn họ, quả nhiên là một chàng trai tài mạo song toàn.

Tiết mục biểu diễn tài năng và trò chơi kết thúc, cuối cùng cũng tới lúc giao lưu trò chuyện. Bởi vì trong "Nữ Giám Đốc", nữ chính và nam hai đều thuộc kiểu người có tiền, cho nên MC và khách mời cùng nhau nói về người bạn giàu có nhất của mình.

Lê Chiêu nghe vậy, tranh thủ lúc khách mời khác không để ý, nhanh tay móc di động ra nhắn tin cho Yến Đình.

Bạn của cậu đa số đều nghèo giống cậu hoặc là còn nghèo hơn cả cậu, người giàu có duy nhất, chính là phú ông diện quy hoạch Đình Đình.

Nghe xong khách mời khác chia sẻ về người bạn đại gia có du thuyền biệt thự trực thăng vân vân, Diêu Toa Toa đột nhiên hỏi Lê Chiêu: "Chiêu Chiêu ơi, lúc nãy bọn tôi trò chuyện, cậu vẫn luôn chơi di động, sao không chia sẻ cho bọn tôi một chút về người bạn giàu có trong cuộc sống của cậu đi?"

Miễn là có cơ hội khiến Lê Chiêu xấu mặt, Diêu Toa Toa đều sẽ không bỏ qua.

Người đại diện của cô ngồi dưới khu khán giả, thấy màn như vậy, giận tím cả mặt. Trước khi tới đài truyền hình Hương Quả, anh đã dặn Diêu Toa Toa, đừng gây sự với Lê Chiêu, kết quả cô ta đem lời anh dặn, xem như gió thoảng mây bay.

Quả nhiên, muốn cho một người ham mê nổi tiếng nhưng mãi không nổi giữ được lý trí của mình, là một hy vọng xa vời.

"Lúc nãy tôi nhắn cho người bạn giàu có kia, hỏi hỏi tài sản của anh ấy." Dường như Lê Chiêu không nhận ra Diêu Toa Toa đang cố ý gây sự với cậu, cười tủm tỉm nói: "Người bạn tốt này của tôi, là người được đền bù quy hoạch."

"Đền bù quy hoạch?" Diêu Toa Toa không kìm nổi sự chế giễu, nhà quê vẫn mãi mãi là nhà quê, tới cái loại người được đền bù quy hoạch chỉ có mấy căn nhà này, cũng dám mặt dày xưng hô là người giàu có: "Giờ diện đền bù quy hoạch có rất nhiều, cũng không chắc tất cả mọi người đều giàu có."

"Chị nói đúng, nhưng mà đối với người nghèo như tôi, anh ấy chính là người giàu có." Lê Chiêu xem tin nhắn trả lời của Yến Đình xong, tâm trạng đột nhiên hơi phức tạp.

Nghe câu trả lời như vậy, Diêu Toa Toa càng khinh thường: "Vậy cậu hỏi được chưa?"

"Anh ấy nói là nhiều nhà quá, không nhớ rõ lắm, sơ sơ chỉ có một hai khu nhà, mấy chục nền cửa hiệu mặt tiền trên đường chính...." Trong lòng Lê Chiêu lén cộng giá cả, im lặng nuốt nước miếng.

"Còn không phải chỉ có...." Diêu Toa Toa rất muốn nói còn không phải chỉ có mấy căn nhà sao, nhưng cô không nói được.

Nếu trong tay cô có nhiều nhà và cửa hiệu mặt tiền như vậy, còn lăn lộn trong showbiz để làm cái gì!

"Chiêu Chiêu à, anh bạn này của cậu, còn cần thêm bạn bè không?" MC ôm cánh tay của Lê Chiêu: "Kiểu biết ăn nói, ăn được ngủ được á."

"Không cần không cần." Lê Chiêu nhìn MC thật phòng bị: "Anh ấy có tôi thôi là đủ rồi."

"Hai người thì có gì vui, ba người còn có thể chơi poker á." MC vẫn không buông Lê Chiêu ra.

"Bốn người còn có thể chơi mạt chược." Một người MC khác nhào tới, vồ lấy một bàn tay khác của Lê Chiêu: "Càng đông càng vui mà, tôi thật lòng đề nghị anh bạn kia của cậu, nên cân nhắc kĩ một chút."

Nhìn chằm chằm Lê Chiêu được hai MC vây quanh, Diêu Toa Toa ghen tức đỏ cả mắt. Cô đang chuẩn bị lên tiếng, đột nhiên microphone trong tay Tống Dụ, bất cẩn đập mạnh vào mu bàn tay của cô.

Thừa biết Tống Dụ cố ý, nhưng mirco trên người vẫn bật, cô chỉ có thể im lặng mỉm cười một chút.

Hai vai nam chính trong đoàn phim này đầu óc đều có vấn đề, không biết gì là ga lăng lịch sự, lúc nào cũng chống lại cô, có đáng mặt đàn ông không!

Nhưng điều khiến cô khốn đốn không phải lúc ở trường quay, mà là hai ngày sau đó, một ít video chuyện chưa lên sóng được ban chương trình "Đồng Hành Với Bạn" đăng lên trang Weibo chính thức.

Trong video, vừa vặn có cảnh cô chia sẻ về người bạn đại gia của mình, mà người bạn được nhắc tới này, không lâu sau đó lại chia sẻ bài đăng, nói rõ chỉ có duyên gặp mặt với cô Diệp vài lần.

Ngay lập tức khiến cho vô số cư dân mạng chế nhạo mỉa mai Diêu Toa Toa. Cô gọi cho người bạn của mình, phát hiện số điện thoại đã bị kéo vào sổ đen.

Tuyên bố là bạn của đại gia, kết quả đại gia vốn không thân thiết gì với mình, đúng là trường hợp dựa hơi thất bại cực kỳ tàn ác, càng thảm hại hơn là, khán giả cả nước đều biết cô dựa hơi thất bại.

Có trò cười như vậy, kỳ "Đồng Hành Với Bạn" này còn chưa chiếu đã nổi rần rần, tới cả những người chưa xem "Nữ Giám Đốc", cũng bắt đầu mong chờ ngày chương trình lên sóng.

Hóng drama, mãi mãi là việc yêu thích nhất của các cư dân mạng lúc nhàm chán .

Ngày chương trình khởi chiếu, cậu Yến Đình đại gia có hai dãy nhà và mấy chục cửa tiệm mặt tiền đường lớn, ngồi trong một tiệm nướng BBQ giữa chợ đêm ồn ào, tiến hành lần gặp mặt thân thiện đầu tiên với quản lý của Lê Chiêu.

Dòng người qua lại trước cửa, các chàng trai cô gái nhậu trong tiệm gân cổ lên ăn xiên nướng, ngọn lửa hừng hực thi thoảng bốc lên trong nồi xào, đan xen với nhau tạo thành bản hòa âm náo nhiệt nhất của chợ đêm, lượn lờ ầm ĩ bên tai Yến Đình.

Đây là một thế giới anh chưa bao giờ đặt chân tới.

"Tôi dặn ông chủ làm ít cay ít hoa tiêu ít thì là rồi á." Một xâu tôm nướng tỏa hương thơm được đưa tới trước mặt Yến Đình: "Nguyên liệu nấu ăn của tiệm này tươi lắm, có thể yên tâm ăn, anh muốn thử chút không?"

Chàng thanh niên mặc áo khoác đen, đầu đội mũ lưỡi trai, cười khanh khách nhìn anh. Họa tiết trên mũ của cậu, là ngọn lửa đỏ diễm lệ bừng sáng.

Thếgiới ồn ào, dường như cũng bắt đầu yên tĩnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net